Tài xế ngồi ghế trên đội mũ, chuyên tâm lái xe.
Thời điểm sắp tới chỗ định trước, điện thoại Triệu Di đột nhiên truyền đến âm thanh nhắc nhở, người thầy bói toán kia hỏi cô hiện tại bận rộn gì không.
Bói toán đơn giản chỉ cần mười phút là tốt, Triệu Di nghĩ nghĩ, đáp ứng: "Rảnh rỗi."
"Được, quy tắc bói toán cô đều rõ ràng phải chứ? Tôi bây giờ bắt đầu xáo rồi trải bài."
"Ừ" Triệu Di nói, "7, 52, 46" ba con số này.
Lúc đó, xe vừa vặn dừng lại. Cô kéo mở cửa xe, tài xế xoay người, quay đầu hướng cô cười tươi: "Lần sau gặp."
Triệu Di cố xem di động, qua loa đáp: "Cảm ơn", chẳng ngẩng đầu đã bước đi.
Tài xế cũng không khó chịu, lấy mũ xuống, chỉnh sửa tóc dài, tăng ga -- trở về đường cũ.
"Tổng thể mà nói vẫn tốt vô cùng."
"Bất quá trạng thái của bằng hữu cô bây giờ phi thường không tốt. Lá thứ nhất: "Bánh xe nghịch mệnh". Trước cô bảo người y thích còn nằm ở bệnh viện, tôi cảm thấy tâm trạng bằng hữu cô đang vô cùng mê man, giống như ngày càng sống không nổi nữa. Y phải chăng đã trải qua nhiều chuyện, một mực gánh lấy thương tổn?"
"Chuyển sang lá thứ hai: "Người hầu". Trong khoảng thời gian tới, y vẫn sẽ duy trì loại trạng thái mê man cùng bất an đó. Tuy làm rất nhiều chuyện nhưng tựa hồ.... vẫn chẳng thể nào đả động người kia, hoặc nói chướng ngại giữa cả hai chưa thể được giải quyết."
"Lá bài thứ ba: "Vương hậu". Đây là một lá mang năng lượng tích cực, cho hay nếu bạn cô kiên trì, chắc chắn sẽ sở hữu kết cục tốt với người y thích, còn có thu hoạch bất ngờ."
Thầy bói toán liên tiếp phát mấy chục đoạn ghi âm tới.
Triệu Di kích động từ đầu chí cuối. Ban đầu bởi vì cảm thấy thầy bói mô tả chính xác hiện trạng của Lục Thù Đồng, trung gian nghe bảo y còn cần trải qua chút thời kì sóng nhỏ khó khăn thì có chút khổ sở, may sao cuối cùng đối phương đã nói y và Hứa Ước sẽ đạt kết cục tốt.
Triệu Di hài lòng, lại rất chờ mong. Cái "thu hoạch ngoài ý muốn" kia, lẽ nào chính là Hứa lão bản đáp ứng yêu cầu đặc thù nào đó của Lục Thù Đồng sao.
(Rùa: thu hoạch đó nằm ở chương 77 nha mn "chớp mắt vô tội")
Mau lên, phải trở về báo với y.
Cô gái nghĩ vậy, chân bước nhanh hơn.
***
Bệnh viện, người nhiều vô kể, cãi nhau chen chúc ở đại sảnh. Ai đó tiến tới bàn thông tin, hỏi y tá đang cúi đầu thu dọn hồ sơ đăng kí thông tin bệnh nhân.
"Xin chào, tôi muốn hỏi khu hồi sức đi thế nào."
"Năm tầng ở khu đông."
"Có thể hỗ trợ tôi tìm phòng bệnh của bệnh nhân tên Hứa Ước chứ?"
Mười giây sau: "Lầu sáu phòng VIP số 5."
"Được, đa tạ."
Thang máy rất nhanh lên đến lầu sáu, so với mấy lầu ồn ào như chợ bán thức ăn bên dưới, tầng này tĩnh lặng thần kì.
Vừa bước ra thang máy, Lý Tuân Ngọc liền bắt gặp trợ lý đang ngủ gà ngủ gật trên ghế dài.
Đối phương nhìn thấy cậu đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt hoang mang, thậm chí theo bản năng liếc phòng bệnh phía sau, hỏi: "Lý... Lý Tuân Ngọc? Cậu vì sao đến đây?"
Kẻ bị gọi tên nhíu mày, hỏi ngược lại: "Tôi tại sao không thể đến?"
"Nếu như muốn quan sát, thì ông chủ còn cần nghỉ ngơi" Trợ lý chặn trước mặt cậu. Lục thiếu đang trong đó, lần trước hai người này vừa diện kiến đã làm nổ tung một chiếc xe. Hiện tại chưa rõ tình huống ông chủ, tâm tình Lục thiếu chẳng ổn định, gặp phải Lý Tuân Ngọc, chẳng phải sẽ phá huỷ cả bệnh viện luôn sao.
"Nếu không lần sau cậu trở lại nhé?"
"Không muốn, ngày hôm nay tôi nhất định gặp được Hứa Ước" Lý Tuân Ngọc chẳng chút lưu tình từ chối, cất bước sang phải lách qua. Trợ lý vội duỗi hai tay, ngăn cản khẩn cầu: "Ngày hôm nay thật sự không được đâu, ông chủ còn chưa tỉnh, cậu cố gắng cách nào cũng công toi."
"Đã qua sáu ngày, còn chưa tỉnh?"
"Làm sau cậu biết?" Trợ lý kinh ngạc.
Lý Tuân Ngọc mỉm cười, không trả lời. Cậu vẫn luôn theo dõi Hứa Ước, khi biết kế hoạch của kế phương từng định đến hỗ trợ, bất quá hiểu rõ ngài ấy có bao nhiêu kiêu căng tự mãn, chẳng chịu tình nguyện tiếp thu người khác đâu, nên quyết định không quấy rầy. Nhưng mà.... Lý Tuân Ngọc tuy bề ngoài chẳng làm gì, lúc nhận tin Hứa Ước bị Minh Thanh phục kích, liền ngầm sai người san bằng cả tổ chức bọn chúng.
Cậu hỏi: "Có phải Lục Thù Đồng ở bên trong?"
"..." Trợ lý dừng chốc lát, gật đầu.
"Cậu chớ vào, thật sự, hãy vì tình trạng cơ thể ông chủ."
"Tôi chưa nói là muốn vào" Lý Tuân Ngọc bị anh khuyên răn mãi có chút phiền, nhíu nhíu mày, "Chỉ cần ở bên ngoài xem một lát". Cậu đẩy người ra bước tiếp.
"..."
Tuy vậy, trợ lý vẫn theo sau, e sợ người này sẽ làm ra chuyện gì chọc giận Lục Thù Đồng.
Vừa đưa tay định đẩy, cánh cửa đóng chặt thế nhưng trước khi cậu chạm vào đã mở ra từ giữa.
Lục Thù Đồng mặt vô cảm, đi ra.
Lý Tuân Ngọc liếc y, thu lại nụ cười trên môi. Tên này lần trước dùng bom và dao với mình, cậu còn nhớ mồn một.
Nhưng mà Lục Thù Đồng chẳng hề nhìn cậu. Y chỉ nhẹ nhàng đóng cửa, lướt qua Lý Tuân Ngọc, lần nữa ngồi vào ghế dài trên hành lang, đưa mắt nhìn chằm chằm phòng bệnh.
Lý Tuân Ngọc thông qua tấm kính thuỷ tinh ngắm Hứa Ước.
"Bác sĩ nói thế nào?"
Cậu hỏi trợ lý bên cạnh.
"Phải quan sát trong ICU nhiều nhất bốn ngày nữa. Nếu tình hình ổn định, không gì đáng ngại liền chuyển sang phòng bệnh bình thường, tỷ lệ tỉnh lại rất lớn."
"Ừ."
Lý Tuân Ngọc liếc Lục Thù Đồng, "lơ đãng" tới gần trợ lý, từ lồng ngực lấy ra chiếc túi đỏ nhỏ màu đỏ, kích thước bằng lòng bàn tay, nhỏ nhẹ nói: "Cái này nhờ các người chờ Hứa Ước tỉnh lại giao cho ngài ấy."
Trợ lý kinh ngạc: "Đây là thứ gì?"
"Anh có thể mở ra xem" Lý Tuân Ngọc đáp, đó là một quả lục lạc dị thường tinh xảo màu trắng bạc, phía trên gắn bài tử vàng, khắc hai chữ "bình an."
Vật này trông thật quen mắt, quãng thời gian trước đây trợ lý đã nhận thức thứ tương tự trên vòng tay của bằng hữu. Anh sửng sốt hồi lâu, cẩn thận lên tiếng: "Là cậu cố ý đi Nhật Bản cầu sao?"
Lý Tuân Ngọc ấp úng không trả lời. Cầu mong gì khác hai thứ bình an và nhân duyên? Quả lục lạc còn lại màu hồng nhạt, cậu đã cầu riêng cho bản thân.
Thành thật mà nói Lý thiếu gia lớn như vậy, đây chính là lần đầu tiên làm điều nọ. Trước đây yêu đương đều chưa từng thực hiện những chuyện... kỳ quái thế này. Tóc đỏ dài có phần ngổn ngang che khuất lỗ tai đỏ bừng. Cậu hàm hồ nói: "Anh nhớ đưa cho ngài ấy..... Tôi còn có việc, đi trước. Sau khi Hứa Ước tỉnh lại báo cho tôi."
"..... Được" Trợ lý ngó Lục thiếu tại góc khác, đem lục lạc nhỏ thu vào túi áo.
Chẳng biết có thời cơ thích hợp giao cho ông chủ hay không nữa – trợ lý thở dài, hướng hành lang đối diện bước đi -- anh chẳng dám ngồi chờ chung với Lục thiếu đâu.
***
Qua hai ngày nữa, Hứa Ước vẫn chưa hồi tỉnh.
Lục Thù Đồng ăn không vô, hỏi bác sĩ hai bình dịch dinh dưỡng, bổ sung đường glu-cô cho mình.
Y chẳng nói câu nào, dáng vẻ tối tăm khiến trợ lý nhìn liền sợ hãi.
May mắn thay, sáng sớm ngày thứ chín, người trong phòng bệnh rốt cục hồi tỉnh.
Ngày đó Lục Thù Đồng như cũ ngồi cạnh hắn ngây ngẩn, chợt bắt gặp đối phương mở mắt, kinh hỉ đến nhảy lên, quên mất chính mình đang truyền dịch dinh dưỡng. Kim tiêm bị y gỡ bỏ tung toé huyết dịch, thời khắc đứng lên có chút choáng váng.
Y ấn chuông gọi bác sĩ.
Cuống quýt trôi qua, trong phòng lần thứ hai chỉ còn hai người.
Mấy này nay Lục Thù Đồng chẳng thèm soi gương, không biết bộ dáng mình bây giờ thế nào: tóc tai bù xù, vành mắt đen xì, cộng thêm râu ria tua tủa, mặc dù trời sinh một khuôn mặt điển trai cũng chẳng cứu vãn nổi.
- - Hứa Ước vừa mở mắt đã thấy dáng dấp chán chường tang thương của y.
"..."
Hắn đang quyết định đi Long An cục cứu Lục Thù Đồng, xoắn xuýt xem đối phương sống chết ra sao. Ai ngờ chưa kịp làm gì thì phát hiện sát ý của Đàm Hồng Diệu, vớ phải cơn giật mình vồ tới đem người đẩy sang -- chính hắn cũng chẳng rõ ràng đến cùng tại sao phải cứu Lục Thù Đồng. Hiện tại vất vả tỉnh táo, cái thứ nhất nhìn thấy lại là nó.
(Rùa muốn nói một chút ở chi tiết này: 12 năm trước, Lục Tân làm tàn đôi chân Hứa Ước, lúc tỉnh lại trong bệnh viện, người đầu tiên hắn thấy chính là kẻ hãm hại mình. Giờ đây, chàng thanh niên hắn xem rõ chính là Lục Thù Đồng - người đã nguyện hy sinh hết thảy vì hắn, mà hắn cũng vô thức muốn "bảo vệ" y. Lục Tân và Lục Thù Đồng đều là những người yêu Hứa Ước hơn cả mạng sống, nhưng cách thể hiện thì khác nhau quá đỗi...)
Nói thế nào, Hứa lão bản đều có chút khó chịu.
Hắn nhìn con trai nuôi, ánh mắt đối phương cũng đang không chớp xoáy sâu vào mình, thâm tình nơi đáy con ngươi khiến hắn chẳng biết làm sao.
"Cậu.... có thể ra ngoài một chút chăng? Ta còn chưa nghĩ ra phải ở chung với cậu thế nào."
"Không muốn" Lục Thù Đồng kéo tay Hứa Ước không tha, ôn thanh nói: "Em sang góc phòng thôi, nhé? Ngài sẽ không nhìn thấy em."
"....." Vậy khác nhau chỗ nào, nó vẫn ở cùng mình. Hứa lão bản bất đắc dĩ: "Quên đi, cậu ở nơi này cũng được."
Lục Thù Đồng "ừm" một tiếng, bất chợt cúi đầu, mở miệng, hôn xuống khoé môi đang hé mở của hắn.
Y nghĩ rằng, tương tư thật khổ sở, ruột gan giờ đứt từng khúc.
... Cũng còn tốt, ngài trở về bên em rồi.