"Cảm tạ" Khi trở về, trợ lý vừa vặn sắp xếp xong một lượt. Anh lễ phép nở nụ cười với người phục vụ.
"Đừng khách sáo" Trợ lý đáp, xoay thân rời đi.
Nhưng đi tới cửa, lại phát hiện trên nền đất có thêm mẩu giấy.
Kết cấu gian phòng này rất thú vị. Nhà vệ sinh tại các phòng ăn bình thường đều đặt trong phòng, cách xa cửa; nhưng ở tiệm rượu hoa này thì không phải, nhà vệ sinh xây ngay cạnh cửa ra vào.
Chính diện hướng về TV, camera đặt chếch lên cao bên phải. Dựa theo chỗ ngồi ban nãy, vừa lúc quay về Lâm Dịch Hằng, thừa sức theo dõi hết thảy hành vi cử chỉ. Thế nhưng cửa ra rất nhỏ, bên cạnh lại là nhà vệ sinh; vì vậy dựa theo vị trí, máy thu hình quay không tới.
Tờ giấy kia do Lâm Dịch Hằng thừa cơ hội đi vệ sinh bỏ lại, cố ý qua mắt máy thu hình.
Thật đáng thưởng thức...
Trợ lý vờ cúi xuống nhặt tờ giấy, liếc nhìn.
***
Hứa Ước nhanh chóng gõ phím. Vừa nãy Lục Thù Đồng đưa hắn khẩu súng trang bị thuốc gây mê, hắn đã huỷ đi, đổ 15ml thuốc mê vào nước súp, dặn trợ lý tự tay bưng đến trước ba người kia, tính toán chỉ cần uống nửa bát là có thể gục xuống.
Bên cạnh là gã phục vụ tâm thần bất an.
Bảy bảo tiêu hung thần ác sát khoanh tay đứng phía sau.
Dường như cảm nhận được tâm tình mất khống chế của gã phục vụ, bàn tay gõ phím Hứa Ước dừng lại, liếc gã một cái, đột nhiên mở miệng: "Cậu biết nếu muốn giết một người phải làm gì không?"
"Làm... làm cái gì?"
"Con trai nuôi của ta yêu thích dùng dao vọt thẳng qua cổ họng đem người giết chết, nhưng ta không phải vậy, ta sẽ xem tình huống mà định đoạt. Nếu đối phương có thứ gì muốn sở hữu nằm trong tay ta, vậy ta liền trắng trợn bày ra trước mặt hắn, làm như chẳng tồn tại bất kỳ nguy hiểm gì, gậy ông đập lưng ông. Nếu bản thân không có, ta sẽ đoạt vật đó trước, rồi lặp lại những bước trên."
"Vậy, vậy ư.....?" Trán người phục vụ đầy mồ hôi chảy xuống khiến gã khó lòng nhịn nổi, căng thẳng đưa tay xoa xoa.
"Ừ" Hứa Ước đáp lời. Máy tính truyền đến tiếng "keng" nhắc nhở -- trợ lý phát đến bức ảnh.
Đại khái ở nhà vệ sinh, tờ giấy màu da cam dưới tia sáng hiện lên bút tích viết ngoáy: "Đây là một ván cược, nhanh rời đi, đừng gọi di động cho tôi."
Hứa Ước xem xong thì tắt máy, quay đầu tiếp tục "tán gẫu" với phục vụ: "Tiếp theo khi cậu chân chính thực thi kế hoạch, phải chú ý máy thu hình. Nếu là vùng hoang vu bên ngoài thì tốt, chẳng cần quá để tâm; nhưng nếu là phố xá ban ngày sầm uất, liền trước tiên khống chế máy thu hình, có thể trực tiếp đánh vỡ nó, cũng có thể..."
"Làm như ta" Hắn nói, đem màn hình vi tính đặt trước người phục vụ -- gồm hai hình ảnh, một là gian phòng của Lâm Dịch Hằng, còn lại chính là gian phòng hiện tại bọn họ đang dùng.
"Cái này... đây là gì?" Người phục vụ sững sờ.
"Đừng nhìn trong hình, nơi này!" Hứa Ước chỉ ngón tay dưới góc phải thời gian màu đỏ, tên phục vụ mấy giây sau bỗng hoàn hồn -- thời gian vẫn chạy, mà hình ảnh..... thế nhưng cùng thực tế bất đồng!
Tỷ như bây giờ gã và Hứa Ước đang đồng thời nhìn máy tính, mà trong màn ảnh.... vẫn là dáng vẻ mấy phút trước đứng ngồi không yên.
"Ngài động chân động tay?!" Gã phục vụ ngẩng đầu, đáy mắt nhìn nam nhân bên cạnh vừa khiếp sợ, còn tồn tại chút... sát ý.
Hứa Ước chẳng để ý gã, dùng di động gọi cho ai đó: "Động thủ đi."
Ngữ khí phi thường bình tĩnh, như đang nói chuyện gì đó cực kỳ phổ thông. Nhưng ý tứ trên mặt chữ lại làm người khác nghi ngờ, tràn ngập mùi máu tanh. Tên phục vụ nhất thời cảm thấy không đúng, mới vừa nhổm lưng đứng lên, một bảo tiêu đằng sau đã bước đến, dùng kim tiêm đâm vào phần tĩnh mạch nơi gáy gã.
"Các cậu tổng cộng bao nhiêu người?"
Chẳng chờ gã phục vụ mở miệng, Hứa Ước lên tiếng.
"Nếu ta đoán không lầm, ngày hôm nay Lâm Thu Nghi dùng Lâm Dịch Hằng làm mồi nhử, muốn tại đây giết chết ta, đúng chứ? Hiện tại quá nửa nhân viên trong quán cơm đều do người của ả giả trang."
Gã phục vụ ngậm miệng chẳng nói chuyện, liều mạng giãy dụa, bị bảo vệ gắt gao đè ép.
"Đừng nên làm vậy, thứ ta tiêm cho cậu là thuốc gây mê, dược hiệu vô cùng mạnh. Cậu càng kích động, huyết dịch tuần hoàn càng nhanh, càng dễ dàng rơi vào hôn mê."
Gian phòng cách âm rất tốt. Câu "động thủ" nọ là Hứa Ước nói với trợ lý bên kia. Tên phục vụ thay đổi nhát gan, ánh mắt lộ ra hung quang. Gã cho rằng Lâm Dịch Hằng tại gian phòng sát vách đang phát sinh tranh đấu, liền tàn bạo hỏi: "Ngài làm thế nào phát hiện được tôi?"
"Từ thời khắc bắt đầu lập kế hoạch giết Lâm Thu Nghi, ta đã điều tra thân phận tất cả người dưới trướng nàng, nhớ rõ dáng vẻ mỗi kẻ" Hứa Ước khẽ mỉm cười, chỉ ngón tay vô đầu, "Lục Thù Đồng dùng võ lực giết người, còn loại tàn tật như ta, phải nhờ vào đầu óc."
***
Triệu Di sau khi cúp điện thoại liền tăng ga, giống như tối qua vọt vào sòng bạc lao trên đường tựa tên bắn.
Đồng hồ xe biểu thị tốc độ 120km/h, ngăn ngắn 60 mét đi chưa tới mười giây. Nhưng chính chỗ này, tiểu khu vẫn bình ổn đột ngột lao ra bốn mươi mấy người mang vũ khí, mặc đồng phục cảnh quan, ước chừng là Minh Thanh cục.
... Cứ tự hỏi những người kia đều biến đi đâu, nguyên lai là bí mật ẩn thân quanh biệt thự.
Triệu Di nắm tay lái, bình tĩnh nhìn đám người xông tới mình. Mọi người đều làm việc vì tiền, chỉ là lập trường không giống nhau, cũng chẳng phải tội phạm ma tuý, nói thật..... cô khó mà hạ thủ được.
Thanh âm súng ống vang lên bên tai, trên kính xe xuất hiện mấy vết đạn. Triệu Di nhấn ga tăng tốc, hơi hạ thấp cửa xe, khom lưng từ bao chứa vũ khí móc ra hai trái bom, vứt ra ngoài.
Thực xin lỗi.
***
Hứa Ước ngồi trong phòng. Từ lúc hắn gọi cho trợ lý đến giờ, đã qua năm phút đồng hồ.
Hắn đoán hai lão già tại phòng Lâm Dịch Hằng kia cũng do thủ hạ Lâm Thu Nghi giả trang. Trợ lý theo hắn đã lâu, có bản lãnh gì hắn biết rõ. Xem video quản chế, hai "lão nhân" đã ăn canh, mặc dù chỉ mấy thìa, nhưng hành động ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng.
Bên ngoài hành lang không ai tới gần, xem dáng dấp bọn họ có lẽ cũng chẳng phát giác gian phòng Lâm Dịch Hằng xảy ra chuyện.
Nghĩ như thế, Hứa Ước gọi cho Lâm Dịch Hằng.
"Lâm tiên sinh."
".... Tôi đã bảo đừng điện thoại cho tôi" Thanh âm Lâm Dịch Hằng ép thấp cực điểm, có tiếng vọng lại, tựa hồ đang ở nhà vệ sinh. Anh thì thầm: "Lâm Thu Nghi luôn giám sát di động của tôi."
Hứa Ước cười tươi: "Sợ sệt bà ta như thế ư?"
"..." Lâm Dịch Hằng lặng thinh.
"Ta muốn gặp anh. Anh tới tìm ta, hay để ta đến?" Hứa Ước hỏi.
"Để tôi tìm ngài đi. Ngài động chân động tay vào điện thoại của tôi sao, tạm thời không bị nghe trộm?" Lâm Dịch Hằng mở cửa buồng vệ sinh, liếc mắt xem xét tình huống hiện tại. Anh chẳng có võ lực hay sức mạnh kinh người. Trước khi gặp phải Lâm Thu Nghi chỉ là một người bình thường, sau khi gặp nàng.... thì xuất hiện thêm vài từ ngữ hình dung, biến thành người bình thường đáng thương.
Hứa Ước chẳng hề trả lời anh, ngắt di động gửi một tin nhắn cho Lục Thù Đồng. Tiếp theo dù bận rộn vẫn ung dung ngồi thẳng, ngẩng đầu: "Lại gặp mặt."
"Lâm Thu Nghi không biết đối thoại giữa chúng ta phải chứ?"
Vừa vào, Lâm Dịch Hằng liền hỏi.
"Ai biết" Hứa Ước điềm nhiên hồi đáp, "Ta đâu thể buộc bà ta ngừng giám định điện thoại của anh?"
"Vậy ngài....." Lâm Dịch Hằng đóng cửa phòng, sắp sửa bước tới thì dừng lại, tròng mắt thật nhanh lướt qua vẻ bối rối.
"Đừng gấp, hiện tại bà ta tự lo cho mình còn chưa xong" Hứa Ước nhẹ giọng động viên, trên môi xuất hiện tia cười nhàn nhạt.
***
Triệu Di vẫn đang ác chiến với hơn bốn mươi gã đàn ông trong tiểu khu. Tối qua bị đánh lén ở rạp chiếu phim, tiếp theo lại cùng Lục Thù Đồng xông tới sòng bạc giải cứu Hứa lão bản. Ngày hôm nay đến đây liều mạng với nhiều ác nhân như vậy, vết thương trên người chưa đóng vảy thì thôi, trái lại bắt đầu chuyển xấu.
Cô mới nổ chết bảy, tám người, rồi dùng xe đụng chết thêm vài kẻ, còn lại khoảng ba mươi tên. Lục Thù Đồng đã đến, nhưng y sẽ không hỗ trợ -- dù Lục Thù Đồng chẳng nói gì, Triệu Di vẫn đại khái hiểu được kế hoạch của y.
Cô xác định trong Lâm gia chỉ có mỗi mình Lâm Thu Nghi. Lục Thù Đồng muốn tận tay giết chết người phụ nữ đó, mà nhiệm vụ của cô, là phải dọn sạch bên ngoài, tránh nỗi lo ngại về sau cho Lục Thù Đồng.
Nuốt mấy viên thuốc giảm đau, tiếp theo dùng ngân châm khống chế đau nhức đâm vào bắp chân. Dưới tình huống lốp xe bị triệt để bắn nát, Triệu Di vác súng trường hạng nặng xuống xe.
Ba mươi nam nhân bao vây xe, quần áo nhiều tên nhiễm máu tươi rất đáng sợ. Ánh mắt họ đỏ ngầu, như loài lang sói hung ác nhìn chằm chằm cô.
Đồng dạng tuyệt cảnh nhiều năm trước từng chứng kiến.
Qua lâu như thế, cô đã chẳng phải con nhóc bất lực nhu nhược, gặp chuyện gì chỉ có thể khóc lóc như ngày xưa.
Cô gái bóp cò súng.
Phảng phất năm đó trên đường cái nhìn thấy xác chị gái mình, ngồi bệt xuống đất khóc ròng.
***
Lục Thù Đồng kẹp hai khẩu súng vô thắt lưng, tay đầm đao nhọn, đi vào Lâm gia.
Bên trong vô cùng tĩnh lặng, chẳng kịch liệt như phía ngoài.
Lâm Thu Nghi ngồi ở phòng khách, đối mặt với y cũng chẳng thất kinh, hơi thở vững vàng, chỉ nhàn nhàn mở to mắt.
Lục Thù Đồng nhạy bén phát hiện bên cạnh nữ nhân đặt chiếc roi dài -- chừng hai mét, rất mảnh, màu đen, thân roi đầy rẫy cái loại gai nhỏ nhọn hoắc.
Chẳng mấy xa lạ, thứ này đã rất lâu không gặp.
Khiến y không tự chủ nhớ tới Lục Tân.
Lục Tân trong trí nhớ của y là người gắt gỏng mà xa cách. Hắn đối với mọi thứ đều mang theo hận thù, cảm thấy ai ai cũng phạm lỗi với mình. Hắn tựa hồ là thứ tạo vật hoàn toàn khác Hứa Ước: một dùng lạnh lùng bảo vệ bản thân, một lấy ôn nhu vô hại để che giấu nội tâm điên cuồng vặn vẹo.
Như thế, vì sao y lại bất giác hồi tưởng con người đó?
Ừm... có lần vào buổi tối khi y còn rất nhỏ, đang đêm bỗng khát nước, kéo cửa phòng sang nhà bếp, ngang qua nhà khách thì nhìn thấy hai người.
Lục Tân hơn hai mươi tuổi, quỳ trên mặt đất chẳng nói lời nào. Lâm Thu Nghi đứng cách hắn nửa mét, mỉm cười nói: "Ta là vì muốn tốt cho con", "Con phải ngoan một chút". Trong tay bà ta cầm cây roi, cùng cái bây giờ y hệt, giây sau liền vung lên không ngừng.
"Chát... chát... phập...!!!", thanh âm chói tai như nhạc đệm, đánh vào thân thể Lục Tân, mang theo máu tươi xé rách da thịt.
Lâm Thu Nghi yêu tha thiết màu son đỏ sẫm dày đặc lòng môi, phải thoa hoàn toàn khắp vùng miệng, phối hợp lớp phấn phủ trắng bệch trên mặt, cả dung mạo khiến người ta sởn tóc gáy. Nàng ngẩng đầu, thấy được Lục Thù Đồng đối diện: "Con quả nhiên giống hệt phụ thân, đã yêu Hứa Ước."
"Đúng" Lục Thù Đồng thoải mái thừa nhận, "Tôi phi thường yêu ngài ấy."
"Lục Tân vì người này mà chết rồi, kết cục của con sẽ đồng dạng thôi."
"Phải không" Lục Thù Đồng nhếch môi, "Tôi dầu gì cũng thừa sức đối phó một lão thái bà hơn 50 tuổi."
"..." Sắc mặt Lâm Thu Nghi méo mó một hồi. Nàng kiêng kị nhất kẻ khác nói đến tuổi tác mình. Lùi về sau một bước, nàng giơ tay lên, lộ ra đồ vật giấu tại lòng bàn tay.
Không phải vũ khí, là chiếc điều khiển.
"Ta đã chôn một loạt bom dưới đất ngoài biệt viện, chỉ cần ấn nút bấm, đám người nọ hài cốt cũng chẳng còn. Bao gồm cả tiểu cô nương bằng hữu kia của con."
Trên mặt nàng hiện lên vẻ cực kỳ hung tàn.
"Bây giờ, con còn muốn giết ta sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
"Đương nhiên giết, tôi không để ý bất luận kẻ nào, ngoại trừ Hứa Ước."