Nhưng lúc tiến thẳng đến phòng ngủ lại chẳng tìm được người, sang phòng làm việc cũng không thấy. Sau khi hỏi trợ lý mới biết Hứa Ước ở thư phòng, mấy tiếng rồi chưa ra.
Lục Thù Đồng hơi lo lắng. Y tới thư phòng gõ gõ, nghiêng tai nghe rồi đẩy cửa.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh.
Hứa Ước nằm trên sofa, ngủ thiếp đi.
Lục Thù Đồng chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên cao, tìm áo khoác đắp cho hắn. Tiếp theo ngồi xuống sàn cạnh sofa, im lặng ngắm người đang say ngủ.
Hứa Ước lớn hơn y 17 tuổi, tính cách cao ngạo lại lạnh lùng. Thường ngày thể hiện khuôn mặt lạnh nhạt, xem ra thật sự không phải đối tượng tốt để ở chung. Nhưng mà -- y vô cùng yêu thích người này, thích đến nhìn thế này thôi, cũng cảm thấy đau lòng.
Chỉ cần Hứa Ước cần y. Bất kể cái gì, chỉ cần ngài ấy có thể vui vẻ, Lục Thù Đồng đều làm được.
Kể cả chết vì ngài.
Nhưng nhận thức đối phương lâu như thế, y phi thường rõ ràng Hứa Ước chẳng chút nào hài lòng, thậm chí là tiêu cực.
Nguyên nhân vì sao ai cũng biết, nhưng không ai thay đổi được.
Y đột nhiên nhớ tới cảnh tượng rất nhiều năm trước bản thân lần đầu tiên trông thấy Hứa Ước.
***
Trong phòng bếp Lục gia, Lục Thù Đồng lúc đó mới bốn tuổi. Cơ thể lớn hơn một tẹo kiễng chân, hai tay níu chiếc bàn dài, muốn cầm hoa quả gặm cắn.
Nhưng mà do quá thấp, bất luận đứa nhỏ cố gắng thế nào đều chẳng với tới đĩa trái cây.
Ngay thời khắc này, hai người đàn ông một trước một sau tiêu sái tiến vào phòng bếp. Bọn họ không ngờ nơi này lại có người, nhìn thấy tiểu Thù thì ngừng bước.
"Con trai của anh?" Đi vào trước hết là vị ca ca dung mạo đẹp đẽ. Vẻ mặt hắn ngạc nhiên, ánh mắt rơi xuống đứa nhỏ, hỏi.
"Ừm" Sau lưng hắn là cha nó. Nghe được lời đối phương, nụ cười trên môi lập tức biến mất.
Tiểu Thù thu tay không nói lời nào. Ai ngờ ca ca ưa nhìn kia cúi người xuống, hướng nó nở nụ cười thân thiện: "Chào em, anh là Hứa Ước."
Tiểu Thù lùi về sau một bước.
Hứa Ước đợi lát lại hỏi: "Em ở đây làm gì? Muốn lấy hoa quả sao?"
Hắn đi tới trước Lục Thù Đồng, cách đối phương nửa mét vươn tay lấy quả lê chín được cắt gọt sẵn trong đĩa trái cây, ngồi xổm người đưa đến: "Muốn ăn cái này à?"
"....." Tiểu Thù chẳng lên tiếng. Nó đang ngó Lục Tân cách đó không xa nhìn chằm chằm mình.
Hứa Ước thấy nó không phản ứng với mình thì có chút mất mát: "Không thích ư?"
Tuổi tác tiểu Thù tuy rất nhỏ, nhưng không thể phủ nhận so với trẻ con bình thường càng thông tuệ hơn. Nó cảm nhận được Hứa Ước tựa hồ muốn thân cận nó.
... Liền đưa tay bắt lấy trái lê.
Hứa Ước cong đuôi mắt lấp lánh: "Thêm một quả nữa nhé, tiểu hài tử ăn lê rất tốt cho sức khoẻ."
"..." Tiểu Thù lẳng lặng nghe, liếc nhìn quả lê khác.
"Không muốn."
Thằng bé bỏ lại câu nói, xoay người chạy biến.
***
Đó là lần thứ nhất hai người gặp gỡ.
Vô cùng đơn giản, chẳng hề đặc biệt chút nào. Lúc ấy Lục Thù Đồng không quá để tâm Hứa Ước -- Lục Tân hiếm khi dắt người về nhà. Hắn là một lãnh chúa ý thức rất mạnh mẽ, lần này Lục Thù Đồng trông thấy Hứa Ước chỉ do ngẫu nhiên, sẽ không phát sinh lần nào nữa.
Lục Thù Đồng cho rằng Lục Tân xem Hứa Ước như món đồ riêng tư của bản thân, ai cũng chẳng thể trộm nhìn hay vọng tưởng, ngay cả con trai ruột cũng vậy.
Bất quá ai đoán được, chín năm sau Hứa lão bản bị Lục Tân làm tàn phế. Hai người trở mặt thành thù địch, Lục Thù Đồng..... nhờ đó gặp Hứa lần thứ hai, rồi đem lòng yêu hắn.
Từ lúc nhìn thấy lần đầu tiên, y và đối phương đã bị ràng buộc vào nhau.
Nhiều năm trôi qua, cư dân khu nhà giàu thay đổi nhiều làn sóng, ngoại trừ số ít người từng ấn tượng với chuyện cũ, chẳng ai biết Hứa lão bản trước đây là người mang tính cách phi thường ôn hoà lại hiền dịu khôn tả.
Lục Thù Đồng đôi lần nghĩ đến điểm này sẽ mừng thầm -- chỉ mỗi y biết Hứa Ước từng như thế nào, đây phảng phất là vẻ đẹp độc quyền thuộc về y.
Lục Thù Đồng biết bản thân còn chẳng tới hai tuần lễ liền phải nói lời từ biệt Hứa Ước. Đối phương là kẻ không hai lời, hận thù với y chưa bao giờ giảm thiểu, nhưng --
"Tôi sẽ không buông tay....."
Y lẩm bẩm, hôn lên.
Cả hai gắn bó giao hoà.
Cùng giấc mộng giờ ngọ của Hứa lão bản giống như đúc.