Dòng tin nhanh chóng chiễm chệ trên trang nhất các kênh lớn nhỏ. Dưới ngòi bút của các tay săn tin ắc hẳn câu chuyện sẽ còn được phóng đại qua rất nhiều lần kính lúp. Tức thì hai cái tên vốn dĩ đã hot lại càng trở thành tâm điểm bàn tán của công chúng, phần lớn đôi kim đồng ngọc nữ dành được khá nhiều sự ủng hộ vì xét theo khía cạnh nào thì họ vẫn tương xứng hoàn hảo về mọi mặt.
Nhưng…
Thái Phong yêu đơn phương Yến San sâu sắc - Thiên Duy công khai bày tỏ tình cảm với cô – Thái Phong và Thiên Duy là anh em tốt đã nhiều năm…
Vậy rốt cuộc ai mới là kẻ thứ ba? Và Phùng Yến San sẽ đáp lại tình cảm của người nào?
Một vòng luẩn quẩn khi Thái Phong sắp lấy vợ, lấy cô gái từng dành cả tuổi thanh xuân chỉ để theo đuổi thiên tài bơi lội năm ấy.
-“AAA…!!!”
Lam Châu rơi vào trạng thái không tập trung đến mức lưỡi dao cứa vào tay vẫn không cảm giác, đến lúc vệt màu đỏ ứa ra cô mới cảm nhận được sự đau rát. Củ cải đỏ trên tay bị cô tỉa thành những hình thù quái dị đến đáng thương, cơ bản là bộ não của cô tạm thời bị chuyện khác chi phối hoàn toàn.
- “Cái con bé này! Nhờ có tí việc cũng không xong! Để đấy tí tôi làm, ra trông Bánh Bao hộ tôi cái!” – Bà Diệp lắc đầu, vội vàng lấy bông đến cầm máu cho đứa con gái vụng về.
Lam Châu đành đầu hàng chuyện nữ công gia chánh bởi mẹ cô là người cực kỳ cầu toàn chuyện bếp núc, bà chắc chắn sẽ không để cô tiếp tục phá hoại món bò kho yêu thích của Bánh Bao tối nay.
Trở ra phòng khách sau khi đã hoàn thành việc băng bó ngón trỏ tay, Lam Châu ấn remote tắt bản tin thể thao đang hot nhất trong tối nay. Cụ thể cũng chỉ xoay quanh vấn đề tình cảm của Thiên Duy. Mà hiện tại thì cô không muốn nghe.
- “Ủa chú bạn mẹ kìa! Chú ấy giỏi quá!” – Bánh Bao ngước mặt lên nhìn, bé con hơi sững người trước hành động tắt phụt TV của Lam Châu.
- “Ừm….!” – Lam Châu không mấy để tâm đến Bánh Bao đang hí hoái khoe thần tượng của nó, vốn dĩ bé rất thích bơi lội – “Cậu ấy sẽ như thế nào khi đọc mấy cái tin này nhỉ?”
Lam Châu rõ ràng rất muốn biết Thái Phong hiện giờ như thế nào, phản ứng của anh sẽ ra sao khi chứng kiến cảnh bạn thân của mình tỏ tình người mình thương. Nghịch cảnh! Ông trời rõ ràng quá trêu ngươi cả bốn. Dòng tin nhắn soạn rồi lại xóa, số điện thoại đã lưu nhưng rất ít khi chủ động liên hệ. Cô đâu có quyền xe vào chuyện tình cảm riêng tư của anh, hết sức lãng xẹt nếu như gọi anh chỉ để thông báo tin không mấy hay ho này.
*Kính Kong*
Tiếng chuông cắt ngang dòng suy nghĩ miên man. Bánh Bao hăng hái nhanh nhảy chạy ra mở cửa, bình thường nhà cô rất ít khi có khách vào giờ này.
Chàng trai trẻ tương đối cao đang nhẻo miệng cười chào, anh cúi xuống bế thốc bé con lên rồi lại giương ánh mắt vui vẻ như thể chưa hề có chuyện gì vừa xảy ra nhìn đến cô gái còn đang bất ngờ đến chôn chân tại chỗ.
- “Nhớ bác sỹ không?” – Thái Phong đưa tay véo nhẹ vào mũi Bánh Bao, bé con thoạt đầu còn rụt rè vì sự cố lần trước bị anh lơ đẹp ở nhà hàng, giờ thì nó đã nhận ra vị bác sỹ đã cho rất nhiều kẹo hôm nào, đưa tay ôm chặt cổ anh cười khúc khích.
Lam Châu đứng hình nhìn vị khách bất đắt dĩ này, tự nhiên mò đến không hề có tín hiệu nào báo trước, chưa kể với vẻ bình thãn này liệu anh đã biết chuyện lùm xùm trên báo hay chưa?
- “Cậu…à! Anh đến đây làm gì?”
Lam Châu nhanh chóng sửa lại cách xưng hô, người nghe sẽ rất dễ hiểu lầm, đặc biệt là Bánh Bao.
-“Em không định cho anh vào à?”
Ôi suýt sặc, chính Lam Châu còn chưa thể thích nghi được cách nói chuyện tình cảm này của Thái Phong, cứ nhìn cái vẻ mặt nhăn nhó méo xẹo của cô đi rồi biết. Phiền phức chết được.
*
Điền Hạo rút ví thanh toán đầy đủ cho người đàn ông trung niên lạ mặt sau khi ông cung cấp thông tin về người mà anh đang muốn có.
Trở lại nhiệm vụ chính, anh lập tức báo cáo thông tin cho bà Trương. Không nằm ngoài dự đoán ban đầu, xuất thân của Lam Châu quá đỗi bình thường, chẳng phải tiểu thư danh giá, cũng chẳng có học thức đáng kể. Duy chỉ có điều đáng nói nhất vẫn là đứa bé bên cạnh cô ta.
- “Thưa phu nhân! Đây là đứa bé được cho là con trai của Thái Phong!”
Gương mặt bà Trương lập tức biến sắc thấy rõ, nếu mọi chuyện là thật thì chẳng phải Thái Phong chính thức hợp pháp thừa hưởng số cổ phần của bà Huyền Tâm, đồng nghĩa chiễm chệ trên vị trí CEO Lưu Thuần trong thời gian sắp tới.
- “Thông tin chính xác chứ?”
Điền Hạo tạm thời gật đầu chắc chắn, không ngờ Thái Phong lại lật ngược thế cờ vào phút chót, đáng lý ra vị trí đó đã được ấn định cho Hoàng Phi khi Lâm Nghiên Hy mang thai bé trai, nhưng giờ tình thế lại hoàn toàn bất lợi.
Bà Trương sẽ không dễ dàng chấp nhận chuyện này, liệu có phải đây là một chiêu trò sắp đặt của Thái Phong, chuyện có con trong khoảng thời gian đang du học tại Mỹ thật hoang đường. Chẳng lẽ Lưu gia lại dễ dàng bị qua mặt và chấp nhận một đứa cháu rơi không chính thức như thế, bà tuyệt đối sẽ không để cháu nội bà – con trai của Hoàng Phi và Lâm Nghiên Hy mất phần thừa kế.
- “Tiếp tục điều ra thêm thông tin về đứa bé! Đại loại xét nghiệm ADN chẳng hạn”
*
Trong bữa cơm tối nay, gia đình có ba người của Lam Châu có thêm vị khách quý là thiếu gia Thái Phong của tập đoàn Lưu Thuần, vừa trên danh nghĩa là sếp cấp cao của Lam Châu, mặt khác lại là người yêu – chồng tương lai của cô. Giờ mới thấu hiểu nỗi thống khổ, vừa phải diễn ở công ty vừa phải diễn ngay chính căn nhà của mình, biết đến bao giờ cô mới được sống thật với chính mình đây. Hời! Rõ khổ, trước mặt người lớn – là bà Diệp mẹ cô thì xem ra Thái Phong biểu hiện khá nhập vai và ăn ý với Bánh Bao, còn cô thì hoàn toàn không ăn nhập, nên tốt nhất bớt nói cho lành.
Những tưởng tay thiếu gia giàu sụ này sẽ rất kén chọn đồ ăn của gia đình thường dân như thế này, ai ngờ lại hoàn toàn ngược lại, anh ăn rất tự nhiên, không hề gượng ép, và trông rất hài lòng ngon miệng.
- “Cậu ăn tốt quá nhỉ! Chẳng biết có hợp khẩu vị không? ” – Bà Diệp khá hài lòng trước chàng thanh niên điển trai tài giỏi này.
- “Đây là món bò kho ngon nhất cháu từng ăn!” – Đúng ra đây là lần đầu tiên Thái Phong được thử món này.
- “Mồm miệng …” – Lam Châu liếc ngang liếc dọc, cả tối cô bị bà Diệp đem ra làm đối tượng để so sánh với tượng đài *con rể tương lai*. Ban đầu còn phản đối kịch liệt lắm, ấy thế mà không ngờ bị Thái Phong lấy lòng cái một, cả Bánh Bao cũng quấn quýt lấy anh, nhìn vào chắc người ta còn tưởng cô là khách ở đây không chừng.
- “Không ăn thì anh ăn hết đấy!” – Thái Phong nhướng mày đắt thắng, quả thực món bò kho đã bị anh chén sạch.
- “Con cũng thích món này lắm hihi!” – Bánh Bao cười toe, nó mến Thái Phong đến nỗi giành hẳn chiếc ghế ngồi bên cạnh.
Bà Diệp nhìn hình ảnh Thái Phong vui vẻ với Bánh Bao, nén tiếng thở dài, liệu bà có chấp nhận yêu cầu của cả hai đứa là giữ bí mật để cho bé có một gia đình trọn vẹn.
- “Bánh Bao lên với bà!” – Bà Diệp liếc nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ tối.
Bánh Bao ngoan ngoãn theo bà Diệp lên lầu. Giờ thì không gian căn bếp chỉ còn lại hai người.
Lam Châu đã được xã vai!
- “Này! Không ăn được thì đừng có cố!” – Lam Châu mím môi lắc đầu, nhìn cảnh tượng hết sức đáng thương của Thái Phong, rõ ràng anh không ăn được củ cải đỏ những vẫn cố ăn cho mẹ cô vui.
Bị nói trúng tim đen. Thái Phong ngầm thừa nhận là anh cực kỳ ghét thứ này. Uống một ngụp nước để tống hết số bánh mì còn sót lại xuống dạ dày và kết thúc bửa ăn tối.
Lam Châu dọn dẹp phần còn lại, cô gọt thêm ít trái cây mang ra mời vị khách vẫn chưa chịu về.
Thái Phong trong lúc rãnh rỗi, anh có để ý một chút căn nhà nhỏ này, tuy không quá lớn nhưng cũng tơm tất gọn gàng. Mọi thứ không quá xa hoa nhưng lại mang cảm giác ấm cúng. Anh khá thích thú cách bày trí hợp lý và sử dụng không gian hẹp hiệu quả này.
Ánh mắt Thái Phong dừng lại…trước một khung hình đặt cạnh chiếc TV.
Cô gái ấy quả thật rất xinh đẹp!
- “Lam Nguyệt! Là chị gái của tôi!”
Lam Châu trở ra phòng khách, cô bước thẳng đến phía ban công trước khoảng sân nhỏ bên ngoài, nơi có đặt sẵn một cái bàn và vài chiếc ghế, thông thường là chỗ để cho Bánh Bao học vẽ.
- “Có thật hai người là chị em không vậy nhỉ?” – Thái Phong đặt mình xuống chiếc ghế bên cạnh Lam Châu, nhìn anh khổ sở vì nó không hề vừa vặn với kẻ chân dài như anh.
Lam Châu khịt mũi, cái tên tối ngày rãnh rỗi ăn rồi dìm cô, mà nghĩ cũng đúng, chính cô cũng không ít lần đặt ra câu hỏi tương tự như thế. Qủa thật Lam Nguyệt rất xinh đẹp.
- “Thế tôi không đẹp à?”
Lấy đâu ra dũng khí, để cô mạnh dạng hỏi anh câu hỏi khó như thế này?
- “Muốn trả lời thật lòng hay dối lòng?”
- “Cả hai!” – Lam Châu ghim một miếng táo bỏ vào miệng nhai tiếp, cô chỉ buộc miệng hỏi chơi nhưng cũng khá tò mò trong mắt anh cô là người như thế nào.
Thái Phong hơi rướn người về phía Lam Châu đang nhai nhỏm nhẻm, trông cứ như các cụ đang nhai trầu.
- “Sao cái mặt cô đểu thế nhỉ?” – Thái Phong tiện tay bẹo hai má cô đến mức phập phồng, anh hành động chỉ vì không muốn trả lời câu hỏi đó.
Lam Châu bất ngờ suýt sặc, gạt tay Thái Phong xa ra bực mình cau có.
- “Cậu vui vẻ lắm ư?”
- “Chứ tôi không được phép vui à?” – Thái Phong nhún vai, anh không quan tâm lắm đến mấy chuyện khác ngoài chuyện cần làm là đẩy nhanh mối quan hệ và tiến tới hôn nhân càng sớm càng tốt, sự xuất hiện của anh ngày hôm nay cũng chỉ là muốn lấy lòng mẹ cô và gắn kết *tình cha con* với bé.
Lam Châu lảm nhảm, quả thực Thái Phong diễn giỏi hay đang che giấu tình cảm quá tốt, rõ ràng người mình thương được người khác tỏ tình, vậy mà còn bình thãn như thể ngoài kia trời yên biển lặng. Không hề nao núng.
- “Tên máu lạnh! Không có cảm xúc!”
- “Đang chửi đó hả?” – Thái Phong không ăn, nhưng quá rãnh tay nên ghim mạnh cái nĩa xuống miếng táo nứt đôi.
- “Người cậu thương! Yến San ấy! Thiên Duy thích chị ấy thật sao? Cậu không sợ mấy chị ấy à?” – Lam Châu bạo dạng hỏi thẳng, dù sao cô cũng khá tò mò về mối quan hệ rắc rối trên danh nghĩa ba người bạn thân, hơn nữa cả hai chàng trai đều quá hoàn hảo, Yến San quả thực là cô gái may mắn nhất thiên hạ.
- “Lắm chuyện! Không liên quan đến tôi!” – Thái Phong vẫn bình thãn trả lời, gương mặt không hề lộ sự lo lắng hay khẩn trương.
Lam Châu chẳng biết nói gì thêm, tốt nhất không nên đào sâu vào các mối quan hệ của Thái Phong, dừng lại ở mức độ biết anh sắp lập gia đình thế là đủ.
Thái Phong thở dài, ngước mặt nhìn lên bầu trời đen tĩnh mịch, chính anh cũng không biết tình cảm bản thân mình là như thế nào, trái tim có đủ mạnh để dằn xé lý trí, anh hiện tại không còn quá bận tâm đến người con gái ấy, có lẽ anh nên để mọi chuyện tự nhiên, không nên ích kỷ tranh dành một cách trẻ con, Thiên Duy là người tốt, nếu Yến San đáp lại tình cảm đó thì anh sẽ thành tâm chúc phúc.
- “Thật ra người Yến San thích là…!
Lam Châu vẫn tập trung, gương mặt đẹp hoàn hảo không góc chết của Thái Phong đang nghiêng dần sang phía cô, bắt gặp ánh mắt đang chời đợi cái *ba chấm* đang bỏ dở của anh.
Trong ánh mắt đẹp đến nao lòng của Thái Phong hiện tại, có một điều chắc chắn, con ngươi anh chỉ mang hình hài một cô gái duy nhất, cô gái đang hiện diện gần bên anh ngay lúc này…cô gái đã chiếm hữu quá nhiều khoảng thời gian rãnh rỗi hiếm hoi của anh.
*Tin Tin*
Chiếc điện thoại đặt trên bàn của Thái Phong hiện lên dòng tin nhắn, từ số mà anh không hề lưu.
*Thiếu gia Thái Phong dạo này ít ghé quán em quá nhỉ, mấy đứa ở đây cứ nhắc đến anh hoài*
Ánh mắt Lam Châu dời khỏi anh, di chuyển sự chú ý đến màn hình tin nhắn của mấy cô chân dài, cái tên háo sắc vẫn gái gú lăng nhăng mặc dù sắp khoác áo chú rể.
- “Mấy em chân dài nhắc cậu kìa!” – Lam Châu giả lơ bĩu môi nhìn đi hướng khác.
- “Tốt nhất là cô nên học cách giữ chồng đi!” – Thái Phong không rep, anh đứng dậy chỉnh lại trang phục, chân anh khá tê vì chiếc ghế. Chủ nhân tin nhắn kia anh đoán chắc là Yên Ny, quản lý quán Bar TJ, mà nhắc mới để ý, dạo gần đây anh hoàn toàn cự tuyệt mấy cô chân dài, chuyện mà trước giờ chưa từng có.
Lam Châu không đáp, mấy lời Thái Phong nói cô sẽ xem như gió thoảng mây bay, cô và anh căn bản cô không đủ khả năng để vươn tới.
Chuyện của anh cô sẽ không can thiệp!