Anh tuỳ ý ném giỏ trái cây lên bàn.
Một quả lê văng ra khỏi giỏ, anh bực bội, lại vươn tay nhặt về.
Bỗng, có một tiếng động vang lên phía sau.
Anh quay đầu, thấy trên giường có người đang nằm.
Là Minh Hạnh.
Cô mặc váy ngủ, nằm nghiêng một bên, thoạt nhìn như vừa mới tỉnh dậy.
Đôi mắt của Minh Hạnh lèm làm ngái ngủ, cô chậm rãi chống người ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Trình Phóng, sau đó liền hoàn hồn, vội giải thích:
“Vừa rồi em đang chờ anh, lại vô tình ngủ quên mất.” Cô có thói quen ngủ trưa, dù muộn thế nào đi nữa, sau khi ăn trưa xong, cô đều dễ dàng uể oải.
Chiều nay ăn cơm muộn, lúc cô vào phòng tìm Trình Phóng lại không thấy anh, thành thử ngồi chờ anh.
Không ngờ, chờ được một lát thì thiếp đi.
Trình Phóng không ngờ lại được nhìn cô ở chỗ mình.
Vì mới dậy nên trông cô vẫn còn ngô ngố, tóc tai hơi rối, đuôi tóc xoã ở một bên, vừa mềm mại vừa lù xù.
Váy ngủ bị trượt đến tận đùi.
Để lộ một đôi chân cân đối và thon thả, trắng nõn tuyệt đẹp.
Trình Phóng nhìn một hồi lâu, Minh Hạnh mới phát hiện ra, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Cô cụp mắt, vội đứng dậy khỏi giường.
“Anh đã đi đâu thế?” Minh Hạnh nhìn anh, hỏi nhỏ.
“Không có gì, ra ngoài hóng gió thôi.”
Minh Hạnh đi lên trước hai bước, thấy khuôn mặt của anh hơi lạnh nhạt bèn cẩn thận hỏi: “Trình Phóng, anh… tức giận sao?”
Dáng vẻ của anh lạnh như băng thế này, thật dễ khiến người ta cảm thấy rụt rè.
Trình Phóng cũng không định trả lời một cách nhả nhớt nữa.
“Đúng là ông đây rất tức giận,” Anh cười nhạt giễu cợt, “Nếu cô Minh đã sắp rời đi thì chọn cái ngày giùm, nhớ chọn sao cho ai cũng ưng cái bụng đấy.”
“Em vẫn chưa nghĩ ra,” Thấy anh như vậy, Minh Hạnh có hơi sợ hãi, không khỏi lùi ra phía sau, giọng nói cũng nhỏ dần.
“Hôm nay em đã suy nghĩ rất lâu, em…” Lời đã đến bên miệng như Minh Hạnh vẫn kìm lại, cô vẫn muốn nghĩ kỹ hơn.
“Kỳ nghỉ hè của em chỉ kéo dài hai tháng, tháng Chín sẽ khai giảng rồi, cùng lắm chỉ có thể chờ đến lúc đó là phải trở về. Sau này muốn quay lại Đường Lí, e là rất khó.”
Khuôn mặt của cô đầy vẻ nghiêm túc nhưng không nói nên lời, vẫn cố nhấn mạnh từng chữ một, “Vì vậy em nghĩ rằng, hay là anh quay lại trường học với em được không?”
Minh Hạnh thật sự suy nghĩ rất lâu trước khi thốt ra câu này, bởi vì đây không phải là một quyết định đơn giản, mà phải tính đến tất cả các khía cạnh.
Anh lớn lên ở đây, sau khi rời đi thì chỉ còn bà nội ở lại. Chưa hết, một khi cô và Trình Phóng cùng nhau trở về trường học thì việc lo liệu tương lai như thế nào, trách nhiệm ra sao, những việc này đều phải suy tính thật kỹ.
Cô cũng chỉ là sinh viên, không biết năng lực của mình có thể trang trải đến đâu —
Nhưng cô bằng lòng tin tưởng Trình Phóng.
Tin rằng anh sẽ học hành chăm chỉ, sẽ thi đậu trường Đại học chất lượng, sẽ có một tương lai xán lạn.
Trình Phóng lạnh lùng nhìn cô vài giây, chợt mỉm cười.
“Cô Minh này, sao trong đầu em suy nghĩ nhiều quá vậy?”
Thảo nào cô cứ thất thần suốt ngày, cũng không biết là suy nghĩ cái gì, hại anh còn tưởng là chuyện hôm qua đã dọa cô rồi cơ.
Cuối cùng anh vẫn không dám hỏi cô, nếu cô thật sự bị doạ thì anh đành cho cô thời gian bình tĩnh thôi.
Trình Phóng sải bước, đi đến trước mặt cô rồi áp sát lại. Anh cúi đầu, trầm giọng hỏi: “Em có thích anh hay không? Mà muốn dẫn anh theo…”
Từ trước đến giờ, Trình Phóng luôn thẳng thắn bộc trực, chưa một lần nói chuyện ẩn ý.
“Anh không có gì cả, không tiền, không năng lực, xuất thân kém, điều kiện gia đình cũng không tốt, còn có một người cha đang ngồi tù.”
Nếu phải so sánh với cô thì quả là một trời một vực.
Trình Phóng nói xong thì giữ chặt tay cô, đặt trên ngực trái của mình.
Gần vị trí trái tim.
“Em có cảm giác gì?” Anh cố ý hỏi.
Còn có thể là cảm giác gì… da thịt cứng rắn.
“Anh có sức khoẻ, có bản lĩnh để bảo vệ em. Nếu đứa nào dám bắt nạt em, chỉ cần nói một tiếng, anh lập tức xử nó.”
Anh cười trầm thấp, nói xong lại ôm Minh Hạnh vào lòng, cúi đầu đến gần bên tai, thì thầm hỏi cô, “Thích anh thật sao?”
“Chỉ cần em gật đầu, bây giờ anh đi theo em cũng được.”
Thậm chí, cô không cần phải trả lời, chỉ gật đầu thôi, anh lập tức tin đó là thật.
Minh Hạnh không lên tiếng, cũng không gật đầu.
Cô rụt tay, tránh khỏi vòng tay của Trình Phóng rồi chậm rãi vòng xuống, ôm lấy eo anh.
“Em đã xem bài thi rồi.” Đây là lần đầu tiên Minh Hạnh vươn tay chạm vào anh ở khoảng cách gần như vậy. Lúc cánh tay ôm lấy eo anh, trong lòng cô còn hơi bất ngờ.
Thoạt nhìn anh rất gầy, thế mà lại có cơ bụng à nha.
“Xứng đáng được thưởng.”
Cô đã nghiêm túc chấm toàn bộ bài thi, so với cách làm lung tung không có logic hồi trước, lần này anh làm tốt hơn rất nhiều.
Chí ít thì anh đã nắm vững một số căn bản, không còn giải bậy theo ý hiểu của mình nữa.
Trình Phóng thực sự rất thông minh, là kiểu thông minh chỉ cần nghe một lần là hiểu. Minh Hạnh cảm thấy, nếu anh không lấy được một tấm bằng tốt, không làm chuyện lớn thì thật đáng tiếc.
Không hiểu vì sao, cô luôn nghĩ rằng, Trình Phóng đang bị trói buộc bởi hoàn cảnh nơi đây.
Anh nên đến một nơi xa hơn, tốt hơn.
“Minh Hạnh, là em nói đấy,” Hơi thở của Trình Phóng phập phồng, thân nhiệt dần nóng lên, “Em đừng hòng hối hận.”
Minh Hạnh gật đầu, khẽ đáp: “Vâng.”
Trình Phóng vùi đầu trong hõm vai của cô, hít một hơi, không kìm được nói: “Minh Hạnh à, sao em có thể thơm như vậy nhỉ?”
“Sao em có thể tốt đẹp đến thế.”
Minh Hạnh được anh khen đến mức xấu hổ.
Vành tai đỏ hết cả lên.
Nhưng lời khen là thứ mà ai cũng thích nghe, khi nghe sẽ khiến trong lòng vui vẻ.
Cô hồi hộp, ngón tay không nhịn được, véo vào eo của Trình Phóng.
Trình Phóng không khỏi xuýt xoa.
Mẹ nó, tuyệt cú mèo!
Xương quai xanh của Minh Hạnh bị hôn đến đỏ ửng.
Cổ áo ngủ vốn đã lỏng rồi, sau khi bị anh kéo xuống, cúc áo càng bị lỏng ra.
“Được rồi.” Minh Hạnh đẩy anh.
Môi của Trình Phóng vẫn dán vào hõm vai của cô, anh vùi đầu một lát rồi mới ngẩng lên.
Minh Hạnh đỏ mặt, chỉnh đốn quần áo của mình lại đàng hoàng, nói: “Anh chỉ mới tiến bộ được một tí thôi, muốn nhiều hơn thì phải tiến bộ nhiều tý nữa.”
Trình Phóng bật cười, “Cô Minh niêm yết giá cả rõ ràng vậy luôn hả?”
Minh Hạnh chọt chọt cái mũi, “Tất nhiên rồi.”
Cô đã muốn làm gì thì sẽ làm cái ấy, từ trước đến nay cô đều cân nhắc kỹ càng, rạch ròi mọi thứ.
Nếu Trình Phóng có thể học giỏi đến thế này, thì không gì là không được.
“Anh đã hết giận chưa?” Một hồi lâu sau, Minh Hạnh lại hỏi anh.
Vô nghĩa.
Cô đúng là ngốc như khúc gỗ mà.
“Hết giận rồi thì anh làm lại bài sai đi, có vài bài đơn giản lắm nhưng anh vẫn làm sai. Anh không nên mất điểm như vậy.”
Sắc đỏ trên khuôn mặt của Minh Hạnh vẫn chưa tan bớt, cô đã chuẩn bị lấy đề thi đến cho anh xem.
“Minh Hạnh, sao em biết cách phá hỏng bầu không khí dữ vậy?” Trình Phóng bực dọc nói, trực tiếp đi lấy đề thi rồi trải ra trước mặt mình, “Giảng tí đi, giảng đi!”
“Trình Phóng, anh không được có thái độ này.” Minh Hạnh muốn nói anh, nhưng lại không biết phải nói thế nào. Mặt cô đỏ vì nghẹn, chỉ có thể trừng anh bằng đôi mắt không vui.
Ngữ điệu lộ ra sự nghiêm khắc hiếm thấy.
Như muốn nói rằng cô không thích thái độ này của anh —
Cà lơ phất phơ, nhất là khi giận, thái độ lạnh như băng vậy.
Cô không thích dáng vẻ lạnh lùng của anh chút nào, bởi vì cô sẽ thấy… đau khổ.
“Vậy em muốn anh có thái độ như thế nào?” Trình Phóng cười hỏi.
Có những lời rất dễ hiểu, nhưng lại không biết giải thích thế nào.
Minh Hạnh không biết phải nói gì.
“Mời cô Minh giảng ạ, em sẽ nghiêm túc lắng nghe.” Trình Phóng lập tức ngồi ngay ngắn lại, giống như một cậu học sinh học hành đàng hoàng, ngoan ngoãn trong lớp.
Hành động của anh khiến cục dỗi của Minh Hạnh phải nghẹn trở về.
Giảng được một nửa, Trình Phóng chợt nắm lấy tay cô.
“Cô Minh, đề bài này còn có cách giải đơn giản hơn đó.”
Anh vừa nói vừa nắm tay cô rồi cầm bút lên, viết vài dòng chữ vào giấy nháp.
“… Trực tiếp khai triển từ đây không phải đơn giản hơn à?”
Chỉ vài giây ngắn ngủi mà Trình Phóng đã nghĩ ra một cách làm mới, đơn giản, xúc tích, cũng rõ ràng và dễ hiểu.
Tuy không tuân theo cách làm được quy ước sẵn, nhưng đây là câu hỏi trắc nghiệm, tính ra kết quả bằng cách nhanh nhất mới là điểm cốt yếu.
Đương nhiên, quan trọng nhất là kết quả phải chính xác.
Lúc Trình Phóng nói chuyện, hơi thở phả bên tai cô, khi viết ý tưởng làm bài của mình vào giấy, ngữ điệu của anh cực kỳ nghiêm túc. Chỉ cần cô cụp mắt nhìn xuống sẽ thấy được bàn tay với khớp xương đẹp đẽ của anh vẫn đang nắm lấy tay mình.
Khoảnh khắc ấy, trái tim của Minh Hạnh lỡ nhịp.
“Minh Hạnh, em hôn anh cái đi.” Trình Phóng chợt nói bên tai, lúc đó cô đang thất thần nên cũng vô thức làm theo lời anh.
Vừa ngẩng đầu đã hôn trúng cằm của Trình Phóng.
Trong đôi mắt anh ẩn chứa ý cười, vài giây sau thì cười phá lên.
Minh Hạnh nhà anh đáng yêu vãi chưởng, thêm mấy cú nữa chắc tái tê luôn quá!
Bấy giờ, Minh Hạnh mới bừng tỉnh, nhận ra anh đang trêu chọc mình.
Cô không vui đẩy anh một cái, lầm bầm nói: “Anh đừng có quậy, học hành đàng hoàng đi.”
Trình Phóng gật đầu, thả tay cô ra.
Một lát sau, anh lại thì thầm bên tai cô, “Anh biết ngay là Minh Hạnh thật sự thích anh mà.”
Minh Hạnh cứng đờ người, xấu hổ muốn đánh anh.
Hết trêu rồi tới chọc như vậy đều vì một mục đích mà thôi, anh muốn cô chính miệng nói ra lời ấy.
Không biết Minh Hạnh phải khen anh nhớ dai, hay là mắng anh mặt dày nữa.
“Cô Minh đừng mắng người ta nha,” Trình Phóng như đọc được suy nghĩ của cô, cười bảo: “Mà mắng thì người ta cũng thích nốt.”
“Bỏ đi, anh đừng làm bài nữa,” Minh Hạnh rút cây bút ra khỏi tay Trình Phóng, vừa đẩy anh vừa nói: “Anh đi tắm đi, toàn mùi mồ hôi không à.”
Trình Phóng gật đầu.
Vừa mới xoay người đi được hai bước, anh lại quay đầu, nhìn Minh Hạnh đang định đứng dậy, hỏi: “Bảo anh đi tắm rửa sạch sẽ, có phải vì tối nay em muốn ôm anh ngủ không?”
Trình Phóng chỉ đang nói đùa nhằm trêu cô một tí, không ngờ Minh Hạnh lại sững người, gật đầu đáp: “Vâng.”
Khoảnh khắc ấy, Trình Phóng nghệch ra.
Cmn.
Ai mà biết cô sẽ trả lời chứ?
Còn gật đầu nữa…
Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, đầu óc tê rần, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, năng lực ngôn ngữ bỗng chốc hỗn loạn một cách không giải thích được.
Trình Phóng dời mắt đi, trong đôi con ngươi là sự hoảng loạn. Anh cầm quần áo, xoay người đi nhanh ra ngoài.
Minh Hạnh nhìn theo bóng lưng của anh, sau đó cúi đầu, xoa xoa mặt mình.
Tình cảm nồng nhiệt và bộc trực đến thế, ai mà không rung động đây…