Quãng đường không xa lắm, khoảng một tiếng đồng hồ là đến.
Thành phố An Tân là một trong những thành phố thuộc loại phát triển phố đầu tiên của vùng duyên hải, hiện nay phát triển liên tục, nền kinh tế rất thịnh vượng.
Đây cũng là nơi toạ lạc của vô số trường Đại học.
Sau khi đến nơi, Minh Hạnh và Trình Phóng trở về căn hộ cô thuê gần trường học.
Căn hộ này là của Nhậm Kiều Kiều, gia đình cô ấy kinh doanh ngành địa ốc nên có nhiều bất động sản ở An Tân. Trùng hợp năm nay bắt đầu phiên giao dịch, thế là Nhậm Kiều Kiều rủ rê Minh Hạnh đi mua nhà.
Còn nói là sẽ bán cho cô với mức giá cực kỳ thấp.
Nếu không sợ ba Kiều đánh chết thì Nhậm Kiều Kiều đã tặng hẳn một căn nhà cho Minh Hạnh rồi.
Chỉ là Minh Hạnh không có tiền mua.
Thành thử Nhậm Kiều Kiều cho cô thuê trước, mặc dù không ở nhưng cô ấy vẫn sẽ giữ lại chỗ này.
“Em cũng ít khi đến đây lắm.” Minh Hạnh vừa nói, vừa lấy chìa khoá mở cửa.
Vừa mở ra đã bị bụi bặm ập vào mặt, cô không khỏi ho khù khụ, giơ tay bịt kín mũi và miệng.
Thoạt nhìn căn hộ đầy đủ nội thất lạnh như băng, đến lớp nhựa phủ trên chăn đệm cũng chưa tháo xuống, sờ một cái là bụi đầy tay.
“Hôm nay phải dọn dẹp rồi.” Minh Hạnh nhíu mày, nhìn quanh căn hộ một vòng, cảm thấy hơi nhức đầu.
“Em ngồi nghỉ ngơi đi.” Trình Phóng thuận tay phủi phủi sofa rồi ấn Minh Hạnh ngồi xuống, sau đó đi vào WC.
Anh lấy thùng nước, giẻ lau và cây lau nhà ra, không nói tiếng nào đã bắt đầu dọn dẹp.
“Để em dọn với anh.” Minh Hạnh sửng sốt, sau đó đứng dậy, cầm lấy giẻ lau trong tay anh.
“Em lau phòng trong, anh lau phòng ngoài đi.”
Trình Phóng cười một tiếng, gật đầu, “Được.”
Anh cũng không quên dặn dò cô, “Em lau sơ thôi, việc nào nặng cứ để anh.”
“Đừng khiến bản thân mệt mỏi.”
“Em biết rồi.” Minh Hạnh nhỏ giọng đáp, sau đó xoay người đi vào phòng trong.
Trình Phóng làm việc vừa nhanh lẹ vừa thành thạo.
Chưa đầy nửa tiếng, phòng khách đã được anh lau dọn sạch sẽ ngăn nắp.
Còn Minh Hạnh vẫn đang lau tủ trong phòng.
Cô đứng không đến đầu tủ, trên bề mặt phủ rất nhiều bụi, cô phải đứng lên ghế, rướn người lên mới lau được.
Trình Phóng vừa đi vào đã thấy cô nhón chân, ghế thì lung lay, mặc dù cô vịn tường bằng một tay nhưng khoảnh khắc ấy, anh vẫn giật mình thon thót.
Ánh mắt của Trình Phóng trở nên căng thẳng, sải bước đi đến, vươn tay ôm cô xuống.
Anh đặt cô xuống đất một cách vững vàng.
“Chân ngắn còn ráng à.” Trình Phóng nói cô một câu rồi giành lấy khăn lau, vừa nhón chân đã nhanh chóng lau sạch bụi.
“Chân em không có ngắn nhé.” Sau khi đứng vững, Minh Hạnh mới nghe được anh vừa nói gì, bèn không vui phản bác.
Tuy cô không phải rất cao nhưng cũng được 1m65 chứ bộ, rõ ràng là chân đâu có ngắn đâu…
“Vậy em muốn so với anh không hửm?” Trình Phóng xoay người, đi đến mấy bước, dán sát vào người Minh Hạnh.
Nhiệt độ nóng như lửa đốt từ làn da truyền đến.
Anh ra sức làm việc nên cả người toàn là mồ hôi, trên áo thun cũng hơi thấm ướt. Anh vừa nhìn cô, vừa nhoẻn miệng cười.
Đúng là anh cao hơn Minh Hạnh khoảng một cái đầu.
Ai thèm so với anh chứ.
Trình Phóng nhìn cô, không nhịn được nuốt nước miếng.
Nhìn chằm chằm vào môi của Minh Hạnh lại khiến môi anh hơi khô.
Ngón tay của anh hơi siết chặt eo cô.
Trình Phóng cúi người, chỉ mới chạm vào môi cô, xúc cảm tê dại ập đến —
Chuông điện thoại bỗng vang lên.
Minh Hạnh giật mình, rối rít đẩy Trình Phóng ra, sau đó lục tìm điện thoại trong người.
Vừa thấy tên hiển thị trên màn hình là “mẹ”, sắc mặt của cô hơi xấu đi.
Sau khi ra hiệu cho Trình Phóng im lặng, cô mới nhận máy.
“A lô, mẹ ạ.” Minh Hạnh ngoan ngoãn nói.
Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, chỉ thấy Minh Hạnh luôn nhỏ nhẹ nói “dạ”.
“Con xuống xe rồi,” Dừng một lát, Minh Hạnh lại nói: “Ngày mai con sẽ về.”
Rõ ràng là đang nói chuyện điện thoại nhưng cô vẫn vừa nói, vừa gật đầu đáp: “Dạ, con biết rồi.”
Cuộc gọi kéo dài khoảng năm phút.
“Chào mẹ ạ.” Minh Hạnh cúp điện thoại.
Cô mím môi, ngẩng đầu nhìn Trình Phóng, do dự nói: “Ngày mai em phải về nhà một chuyến.”
“Nhà em ở trong thành phố thôi, chỉ mất khoảng một tiếng đi đường, nếu sáng mai xuất phát thì… chắc là buổi tối về được.”
Sở dĩ nói “chắc là” cũng vì Minh Hạnh không thể chắc chắn.
Cô chỉ nói ra ngoài một tháng, không ngờ đi lâu như vậy, cho nên phía gia đình, cô thực sự phải suy nghĩ rất nhiều lý do qua loa để đối phó.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nói dối trước mặt ba mẹ bao giờ.
Không biết ngày mai phải làm sao nữa.
Thú thật, Minh Hạnh rất sợ.
“Ngày mai anh có thể ở đây chờ em, hoặc là ra ngoài dạo cũng được,” Minh Hạnh suy nghĩ rồi nói: “Chờ em về, em sẽ dẫn anh đến trường của tụi mình.”
Trình Phóng không hề hỏi cô có thể dẫn anh theo hay không?
Bởi vì nếu thế sẽ giống như anh không biết xấu hổ, không biết tự lượng sức mình.
“Được.” Trình Phóng cười nhạt, xoa đầu cô, nói: “Đi cẩn thận nhé.”
Gia giáo nhà Minh Hạnh luôn rất tốt.
Ba là giảng viên Đại học, mẹ là viên chức Nhà nước, hai người kết hôn qua xem mắt, cuộc đời rất có nguyên tắc.
Sinh ra con gái là Minh Hạnh, họ cũng nuôi dưỡng cô rất tốt, giáo dục cô càng tốt hơn.
Lần gần nhất mà Minh Hạnh về nhà là ngày Quốc tế Lao động, cách đây khoảng ba tháng.
Lúc Minh Hạnh vào nhà, Minh Dịch đang ngồi đọc sách trên ghế sofa, còn Chương Thục Hoa thì xào rau trong bếp.
“Chào ba ạ.” Minh Hạnh đặt đồ đạc xuống, gọi một tiếng.
“Ừm.” Minh Dịch ngẩng đầu nhìn cô một cái, gật đầu, sau đó lại tiếp tục đọc sách.
Có thể là vì làm giảng viên quen rồi nên Minh Dịch khá nghiêm túc, mặc dù ở nhà cũng hiếm khi cười nói.
Hai cha con có rất ít chủ đề để trò chuyện với nhau.
“Mẹ ơi, con về rồi.” Minh Hạnh đi về phía phòng bếp.
Chương Thục Hoa vừa nghe thấy giọng con gái liền đặt đồ trong tay xuống, đi ra ngoài, vừa mở miệng đã nói cô, “Con còn biết về nhà cơ đấy?”
“Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc luôn rồi, con mới vác mặt về nhà.”
Minh Hạnh chột dạ, không nói gì, chỉ xấu hổ cười cười.
Con gái đã trưởng thành, cũng lên Đại học rồi, có những chuyện Chương Thục Hoa rất chịu khó thay đổi, không còn quản thúc cô chặt chẽ như trước đây nữa.
Nhưng có những chuyện nên nói là phải nói.
“Bây giờ con thi cử xong xuôi hết rồi, bản thân phải suy nghĩ cho tương lai nhiều hơn, lựa chọn cả đời không được qua loa biết chưa?”
Đây là những lời dài nhất của Chương Thục Hoa nói với Minh Hạnh.
Không khó nhận ra, bà rất hi vọng cô sẽ có được một tương lai tươi sáng.
Dù sao, Minh Hạnh cũng là đứa con mà bà hết lòng bồi dưỡng.
“Lần này đi dạy thử cảm thấy thế nào?” Nghe hai mẹ con nói xong, Minh Dịch mới đặt quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi cô.
Minh Hạnh kể sơ những tình huống đã xảy ra khi mình làm giáo viên ở Đường Lí.
Cô hơi mất tự nhiên khi bỏ qua những chi tiết về Trình Phóng.
Nghe cô nói xong, Minh Dịch gật đầu tán đồng, “Điều quan trọng nhất khi làm giáo viên chính là tinh thần trách nhiệm, phải giữ gìn tốt điểm này.”
Bình thường Minh Dịch không nói nhiều, nên sau khi cho lời khuyên, ông cũng không nói nữa.
Sau đó, cả nhà quây quần ăn cơm. Buổi chiều, lúc Chương Thục Hoa thay grap giường cho Minh Hạnh, rõ ràng Minh Hạnh rất căng thẳng, ấp úng nói:
“Mẹ, tối nay con không ngủ ở nhà.”
Minh Hạnh thực sự chưa từng nói dối với ba mẹ, cho nên mặt cô không khỏi đỏ ửng, sợ bản thân lộ ra sơ suất gì.
“Kiều Kiều bảo con đến nhà cậu ấy chơi, vì cậu ấy đang ôn thi lớp 4 nên nhờ con phụ đạo cho cậu ấy.”
Gia đình cô biết Nhậm Kiều Kiều, cô ấy từng đến thăm nhà Minh Hạnh, ba mẹ của Minh Hạnh đều đã gặp cô ấy.
Nhậm Kiều Kiều vừa ngoan ngoãn vừa khéo ăn nói, khiến người khác yêu mến. Mặc dù là cô chiêu nhà giàu nhưng cô ấy không hề tự cao.
“Mới về đã đi rồi à?” Động tác của Chương Thục Hoa dừng lại, sắc mặt không được tốt lắm.
“Đã lâu lắm rồi con không về nhà, hơn nữa ôn thi gấp vậy à? Không thể ở nhà một ngày được sao?”
“Tối nay khoan hẵng đi, ngày mai đến nhà bà nội một chuyến, bao giờ về rồi tính sau.”
Chương Thục Hoa vừa dứt lời, Minh Hạnh liền biết ván đã đóng thuyền, dù cô có nói gì cũng vô dụng.
Cô đành gật đầu.
Chờ mẹ ra ngoài rồi, cô mới đóng cửa, nhanh chóng nhắn tin cho Trình Phóng:
【Hôm nay em không về được.】
Hai phút trôi qua, Trình Phóng vẫn chưa trả lời, thế là Minh Hạnh lại nhắn thêm, 【Trưa nay anh ăn gì vậy? Có ra ngoài đi dạo không?】
Vẫn không trả lời.
Minh Hạnh siết chặt điện thoại, nhấn nút voice chat, nhỏ giọng thỏ thẻ với anh, 【Trình Phóng, anh đừng giận nhé…】
Cô đã nói tối nay sẽ về, sau đó lại thất hứa.
Giây tiếp theo liền có tin nhắn hồi âm:
【Ông đây mới tắm xong.】
Trình Phóng: 【Ông là người keo kiệt như thế à? Giận cái gì mà giận!】
Không biết là mỗi ngày cô nghĩ linh tinh cái gì nữa.
Minh Hạnh: 【Hôm nay anh nghỉ ngơi sớm nhé, không cần làm bài tập đâu.】
Trình Phóng: 【Được đấy, bây giờ trong đầu toàn nghĩ đến em, muốn làm cũng chả được.】
Minh Hạnh nhìn màn hình điện thoại, không khỏi cười tủm tỉm.
Cảm giác có người đang thương nhớ mình cũng thích thật.
Nhất là nỗi nhớ vừa táo bạo vừa bộc trực thế này.
Mặc dù nói thế nhưng sau khi Trình Phóng đặt điện thoại xuống, anh lại lôi sách vở ra.
Trên mặt giấy là những dòng kiến thức mà anh còn yếu được chính tay Minh Hạnh ghi lại, dặn anh mỗi ngày phải ôn một lần, nó cũng tăng dần về độ dài lẫn độ dày theo thời gian.
Nhanh chóng ôn xong một lần, Trình Phóng lấy tai nghe ra, rèn luyện kỹ năng nghe tiếng Anh.
Trong môn này, kỹ năng nghe của Trình Phóng là dở nhất.
Bản thân anh cũng biết nên vẫn luôn rèn luyện.
Lần này không tệ lắm.
Dùng cách của Minh Hạnh đã dạy, tỉ lệ trả lời đúng đã vượt hơn 80% rồi.
Vô thanh vô thức, đêm dần khuya.
Trên giường không có mùi của Minh Hạnh, Trình Phóng cảm thấy không quen. Sau khi lên giường, anh lăn qua lộn lại mấy bận vẫn không ngủ được.
Thế là Trình Phóng dứt khoát thức luôn.
Cmn, khỏi ngủ cho rồi.
Thà học tiếp còn hơn.