Tên của Trình Phóng chễm chệ ở vị trí đầu tiên.
Anh vừa đến trường đã bị gọi đi văn phòng, nghe nói là người chiêu mộ sinh viên đến rồi, muốn thảo luận với anh việc điền nguyện vọng.
Trình Phóng lớn từng tuổi này, nhưng đây là lần đầu tiên anh được ở trong tâm thế như vậy.
Anh được mọi người giành giật, khuyên nhủ ghi danh vào trường của họ.
Bên cạnh, giáo viên Lý nghe họ nói, trong lòng cũng có suy nghĩ riêng.
Thân là chủ nhiệm lớp, cô đương nhiên hi vọng Trình Phóng có thể ghi danh trường Đại học tốt nhất, với thành tích hiện tại của anh cũng có thể thi vào Thanh Hoa, Bắc Đại.
Đối với nhà trường, đối với cô mà nói thì trường nào cũng mang lại danh tiếng tốt.
Nhưng khi suy xét lại hoàn cảnh anh đương một mình, đến chuyên ngành mà anh yêu thích thì mọi chuyện lại không đơn giản.
Thoạt nhìn Trình Phóng rất nghiêm túc nghe họ nói, sau khi nghe xong cũng không trả lời cụ thể, chỉ gật đầu, nói là “Hiểu rồi ạ”.
Lúc ra khỏi văn phòng, sắc trời đã tối.
Sân trường yên ắng không một bóng người.
Minh Hạnh liên tục gửi mấy tin nhắn cho Trình Phóng, hỏi anh khi nào sẽ đến ăn cơm?
Nửa tiếng nữa chính là giờ ăn tối ở nhà bà nội rồi, hôm nay ông bà đã làm rất nhiều món ngon, đều vì chuẩn bị cho Trình Phóng.
Chưa hết, ba mẹ cô cũng đến dù trễ một tí.
Minh Hạnh nghĩ bụng, để Trình Phóng nắm chắc cơ hội này, biểu hiện thật tốt trước mặt ba mẹ,
Thay đổi cái nhìn của họ.
Trình Phóng vừa đi vừa trả lời tin nhắn, 【Anh đến ngay, mười lăm phút nữa.】
Vừa ra khỏi cổng trường, anh gặp phải một người.
Trình Phóng kinh ngạc dừng bước, ngẩng đầu nhìn sang.
Rồi sững sờ hết năm sáu giây.
Người nọ cũng nhận ra ánh mắt của anh, mất kiên nhẫn mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Cút!”
Trình Phóng chợt cười lạnh một tiếng.
“Nhìn xem mày dám làm gì.”
Người nọ nghe giọng quen quen, nghi ngờ ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn thấy Trình Phóng, đôi mắt kinh ngạc trợn trừng, cứ tưởng là bản thân quáng gà, còn dụi mạnh con mắt nữa.
Nhìn một hồi thì xác nhận đúng là Trình Phóng.
Cậu ta nhanh chân bỏ chạy.
“Đúng là vẫn ngu như xưa.” Trình Phóng mắng một câu, vốn không rảnh để ý đến cậu ta.
“Trình Phóng, mày chửi ai đó?” Cậu ta nghe thấy câu này, lửa giận bỗng chốc phừng lên, dừng chân lại mắng: “Mẹ, thế mày nghĩ mày thì ngon chắc? Không ở cái nơi nhỏ hẹp kia nổi nữa, phải chạy đến An Tân cơ à.”
“Mày cũng không nhìn lại mình, cả đời mày chỉ có thể xưng hùng xưng bá ở cái nơi nhỏ hẹp kia thôi, khoe khoang cái gì.”
Người đang chửi bới tên là Phàn Vũ.
Trước đây, thời còn đi học ở quận, Trình Phóng học cùng trường với cậu ta, hai người cũng có qua lại.
Trước khi Trình Phóng rời quận để trở về Đường Lí, anh còn đón đầu Phàn Vũ ở cổng trường để tẩn cậu ta một trận.
Sau đó, hai người chưa từng gặp lại.
Khó trách sao bây giờ Phàn Vũ vừa nhìn thấy anh là sợ mất mật, chủ yếu cũng vì chuyện hồi đó đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn cho cậu ta.
Trình Phóng giơ tay, nắm đấm bất chợt bay thẳng đến mặt của Phàn Vũ, một quyền dứt khoát.
Phàn Vũ vô thức rụt người, nhảy vội ra sau, suýt chút nữa là vấp ngã, khuôn mặt cũng trắng bệch vì sợ hãi.
Nhưng Trình Phóng chỉ doạ cậu ta một chút, không hề có ý định động thủ.
Quả nhiên thằng này vẫn nhát gan như xưa.
“Biết chữ không?” Trình Phóng chỉ vào mấy dòng chữ trên bảng thông báo, “Biết đó là chữ gì không?”
Trên bảng thông báo có ảnh chụp và điểm số của Trình Phóng, Phàn Vũ nhìn nhìn, cứ tưởng mắt bị đui rồi, cậu ta đến gần hơn một chút, cẩn thận đọc chữ trên đó.
Má ơi, cái qué gì tận 686 điểm?
Năm nay cậu ta cũng thi Đại học, từ quận chuyển lên thành phố, hồi trưa mới nhận được kết quả thi, chưa đầy 300 điểm.
Mẹ cậu ta khăng khăng bắt cậu ta đến đây để học lại, bởi vì nghe nói là năm nay trường đã dạy ra một học sinh thi được hơn 680 điểm, á khoa toàn thành phố.
Trong đầu Phàn Vũ có mấy con ngựa chạy qua.
“Hôm nay tâm trạng của ông đây rất tốt nên không đánh nhau với mày.” Trình Phóng xoay cổ tay, sau đó bẻ ngón tay, khớp xương ngón tay vang lên tiếng “cạch cạch”.
Mặt của Phàn Vũ vẫn còn tái mét, ánh mắt nhìn theo nắm đấm đang thu về của Trình Phóng, chỉ sợ anh vô ý một chút thì nắm đấm này sẽ lạc vào người cậu ta.
Trình Phóng mà đánh ai thì đúng là đánh đến chết, đau không còn gì thiết sống nữa.
Trình Phóng lại chửi cậu ta hai câu, Phàn Vũ đực mặt không nói nên lời.
Đến khi cậu ta hoàn hồn, Trình Phóng đã đi mất.
Phàn Vũ không khỏi nhìn bảng thông báo thêm lần nữa, càng dí mắt lại gần, xác nhận ảnh chụp và điểm số trên đó,
Cậu ta sợ đến mức nuốt nước miếng.
Ôi mẹ ơi…
Đã hẹn sáu giờ rưỡi là ăn tối, nhưng bảy giờ vẫn không thấy người đâu.
Tin nhắn cuối cùng của Trình Phóng nói là mười phút nữa anh sẽ đến, nhưng sau đó lại chẳng có mặt.
Minh Hạnh gửi tin nhắn khác cho anh, nhưng không ai trả lời, gọi điện cũng không nghe máy.
Cô rất sốt ruột nhưng không dám để lộ trước mặt ông bà nội, chỉ đành nói dối là trường anh có việc nên không đến được.
Bà nội liên tục bảo chuyện này có thể thông cảm.
Dù sao hôm nay là ngày công bố điểm, thằng bé thi tốt nên nhất thời sẽ bận nhiều việc thôi.
“Đều tại ông bà nóng lòng quá rồi,” Bà nội thấy cảm xúc của Minh Hạnh không được tốt, bèn múc cho cô một bát canh đầy, cười nói: “Mới có điểm đã bảo người ta đến ăn cơm, thôi chờ hai hôm nữa cũng được.”
Bà nội nấu canh sườn hầm khoai tây, hương thơm thoang thoảng tản ra ngay khi mở nắp nồi, quẩn quanh nơi chóp mũi, hoàn toàn chiếm trọn khứu giác của người ta.
Đây là món ăn mà Minh Hạnh thích ăn từ nhỏ, khoai tây mịm dẻo, với vị thịt và xương sườn mềm, chạm vào là tan, lại không có mùi tanh, ăn rất ngon.
“Cháu nói xem, mẹ cháu cũng thiệt tình, hồi trưa đã gọi nói là sẽ đến đây, cuối cùng bây giờ cũng không thấy đâu.”
Bà nội nhắc chuyện này mãi, Minh Hạnh nhai cơm trong miệng, đã sớm không còn tâm trạng nghe bà đang nói gì.
Hôm nay chỉ có mấy người họ ăn cơm, nhưng thức ăn lại được nấu khá nhiều.
Minh Hạnh vốn không có khẩu vị ăn uống, nhưng thấy bà nội nấu vất vả nên cô muốn ăn nhiều một chút.
“Trong nồi còn nóng đấy,” Bà nội cười nói: “Lát nữa cháu nhớ bỏ vào hộp cơm, mang về cho Tiểu Phóng ăn.”
Mặc dù chưa gặp nhưng bà đã gọi anh bằng cái tên rất thân thiết.
“Thằng bé học hành mệt mỏi, nên ăn nhiều để bồi bổ.”
Bà nói, lại nghĩ ra gì đó, bèn hỏi: “Tiểu Phóng chắc cao lắm nhỉ?”
“Bà nội à,” Minh Hạnh ngẩng đầu, giận dỗi đáp: “Anh ấy nhỏ hơn con không đến một tuổi, không phải con nít đâu ạ…”
Lại nói về dáng người cao lớn… Anh cao hơn một mét tám, thậm chí cao gần một mét chín nữa là.
“Hạnh Hạnh nhà mình vẫn là một đứa trẻ, vậy thì Tiểu Phóng cũng thế thôi.”
Trong mắt bà nội, hai người đều là đứa trẻ, dù có bao lớn đi chăng nữa.
Thời điểm ra về, Minh Hạnh quải hai cái túi, ba cái hộp cơm trong tay.
Lúc bà nội mua đồ ăn đã hỏi Trình Phóng thích ăn gì, gần như bà mua theo sở thích của anh cả, nếu không ăn hết thì rất đáng tiếc.
Thành thử bà nội mới dặn Minh Hạnh mang hết về nhà.
Cái nào cũng nặng, Minh Hạnh mới đi thang máy từ trên lầu xuống thôi, cánh tay đã thấy mỏi rồi.
Sau khi xuống lầu, cô định gọi điện cho Trình Phóng một lần nữa.
Nhưng còn chưa kịp gọi đã nhận được tin nhắn của Kiều Kiều trước.
Kiều Kiều: 【Lộ Tuyển nói với mình, lúc anh ấy về đã nhìn thấy Trình Phóng đánh nhau ở gần trường học.】
【Là Trình Phóng thật à? Cậu biết cậu ta đánh nhau với ai không?】
Kiều Kiều còn đang nghi hoặc, không phải hôm nay điểm thi của Trình Phóng rất tốt à? Đang yên đang lành, sao lại đánh nhau?
Tâm trạng của Minh Hạnh chùn xuống, nụ cười trên mặt dần cứng lại, ngón tay đặt trên màn hình cũng run lên, lập tức gọi điện cho Kiều Kiều.
“Anh ấy nhìn thấy ở đâu? Bao lâu rồi?”
“Bây giờ thì sao? Trình Phóng còn ở đó không?”
Minh Hạnh hỏi hai câu liên tiếp.
Kiều Kiều cũng chỉ nghe nói lại mà thôi, nào biết nhiều việc như vậy. Dựa vào trí nhớ về những câu nói của Lộ Tuyển, cô nàng miễn cưỡng đáp:
“Lộ Tuyển cũng không thấy rõ, anh ấy chỉ chạy xe ngang đó, nhìn thoáng qua thấy giống.”
“Ở con đường đối diện trường học lại thì phải.”
Minh Hạnh ngắt điện thoại, không chút do dự, lập tức chạy đến trường của Trình Phóng.
Nhưng xách theo hộp cơm thực sự khá nặng, cánh tay tê rần, cô dừng một lát, cuối cùng bắt xe qua đó.
Lúc này hơi tắc đường, phải mất hơn hai mươi phút mới đến nơi.
Sau khi xuống xe, Minh Hạnh vừa đi vừa nhìn quanh, dựa theo miêu tả của Kiều Kiều, từ cổng trường phía Tây rồi dọc theo lối rẽ, đi về phía trước.
Con đường rất yên tĩnh, lác đác có mở vài cửa tiệm nhỏ.
Đi đến khúc ngoặt, Minh Hạnh loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của Trình Phóng ở phía trước.
Hình như là anh.
Minh Hạnh không đi tiếp, ngược lại dần dừng bước chân.
Cô lấy điện thoại ra, gọi điện cho Trình Phóng.
Cách xa như vậy, cô vẫn có thể nhìn thấy anh lấy điện thoại ra, do dự vài giây rồi ngắt máy.
Minh Hạnh không gọi nữa.
Cô chỉ đứng yên ở đó, chờ đợi.
Khoảng hai phút sau, Trình Phóng xoay người, đi về.
Minh Hạnh mím chặt môi, ánh mắt lạnh như băng, chờ xem khi nào Trình Phóng sẽ nhìn thấy mình.
Mà Trình Phóng vừa quay lại, ngẩng đầu thì nhìn thấy cô.
Anh không ngờ Minh Hạnh sẽ ở đây, lập tức ngẩn người.
Minh Hạnh không nói không rằng, xoay lưng rời đi.
Trình Phóng chạy nhanh vài bước, đuổi theo cô, tạm thời không nói gì, chỉ xách lấy hai cái túi lớn từ trong tay cô.
“Điện thoại của anh bị hư, màn hình bị vỡ, liệt cảm ứng nữa.”
Trình Phóng giải thích, còn lấy điện thoại, mở ra cho cô xem, đúng là một nửa màn hình đã đen ngòm.
Sau đó, Trình Phóng hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Minh Hạnh mặc anh xách túi, vào lúc cô được nhẹ tay, tốc độ đi đường ngày càng nhanh hơn.
Trình Phóng hỏi cái gì, cô cũng không trả lời.
“Hạnh Hạnh à.” Trình Phóng dịu dàng gọi cô.
Lần đầu tiên thấy cô tức giận, thật lòng Trình Phóng cũng rất thấp thỏm.
“Cục cưng, anh sai rồi, sau này anh không dám tắt điện thoại của em nữa đâu.”
Môi của Minh Hạnh mím chặt, hai má phồng lên. Cô dừng lại, cụp mắt nói: “Tối hôm nay đã hẹn sẽ ăn cơm ở nhà bà nội, nếu anh không đến được thì cứ nói trước cho em một tiếng.”
Minh Hạnh nâng mắt, quan sát anh, nhận ra dáng vẻ của anh có hơi chật vật, cô lại do dự, cuối cùng vẫn hỏi: “Anh đánh nhau với người ta ư?”