Nhưng trong phòng lại nóng hầm hập.
Trình Phóng lấy chăn bọc quanh người Minh Hạnh, anh ngồi một bên, tay đặt trên vai cô, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
“Đã bảo là thưởng cho ông đây mà…” Trình Phóng không biết xấu hổ, làm cái điệu nghẹn ngào. Anh cúi đầu đến gần, cố ý hỏi: “Minh Hạnh, thoải mái không?”
Không biết là anh đã học được cái hành động lưu manh này ở đâu nữa.
“Cục cưng, anh thích em muốn chết luôn.” Thấy Minh Hạnh không nói gì, Trình Phóng bèn cắn tai cô, nhất quyết bắt cô mở miệng.
Mỗi lần hôn khắp thân thể của cô xong, anh đều nói đi nói lại câu này.
Những lời âu yếm đó thật khiến lòng ai rung động, dẫu đã nghe bao nhiêu lần đi nữa, cô đều sẽ rung động khôn nguôi.
Tình cảm vừa chân thành vừa nồng nhiệt của chàng trai trẻ này cứ luôn bày tỏ một cách trực tiếp như vậy, không hề che giấu chút nào.
Sau khi xoa bóp một lát, Trình Phóng xốc chăn lên, nhanh chóng nằm xuống rồi vươn tay, ôm Minh Hạnh vào lòng.
“Mai anh đi rồi, em có nhớ anh không đấy?” Ngón tay của Trình Phóng len qua mái tóc của cô, giữa từng kẽ hở ngón tay là xúc cảm mềm nhẹ. Anh cúi đầu nhìn cô đang vùi trong gối, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, không hiểu sao ánh mắt lại tham lam nhìn cô, không đặng dời đi.
Tuy anh không đi quá lâu, chỉ hơn một tuần mà thôi.
Nhưng kể từ khi họ bên nhau đến giờ, chưa từng xa nhau quãng thời gian dài như vậy.
Bây giờ anh khiến Minh Hạnh nghĩ đến chuyện này, cô cũng không thể nói chính xác.
Có vẻ thời gian cũng không lâu lắm, chỉ nháy mắt thôi là xong rồi.
“Vâng.” Minh Hạnh nhẹ đáp.
Trình Phóng không khỏi nhíu mày, cố ý tỏ ra không vui, “Chẳng nhiệt tình tẹo nào.”
Cách biểu đạt của cô luôn ngắn gọn như vậy, dù sao thì cô cũng không giống Trình Phóng. Cô là người nội hàm và dè dặt, nhưng nếu cô ngẫu nhiên bộc lộ cảm xúc một chút đều khiến anh sướng như điên.
Sướng suốt một quãng thời gian dài luôn.
Trình Phóng ôm cô, gác cằm trên đỉnh đầu của cô, lưu luyến hít lấy mùi hương trên người cô.
Yên lặng hồi lâu, anh trịnh trọng cất lời: “Anh sẽ rất nhớ em, từng phút từng giây đều rất nhớ em.”
“Hạnh Hạnh,” Anh thì thầm gọi tên cô, cánh tay ôm ngày càng chặt, sự không nỡ lìa xa hoàn toàn lộ ra trên khuôn mặt.
“Hạnh Hạnh.” Anh lại khẽ gọi, đến khi nghe thấy tiếng thở đều đặn trong lòng.
Minh Hạnh đã thiếp đi.
Trình Phóng siết chặt vòng tay, khớp hàm cũng nghiến chặt, ôm cô như vậy được một lát, anh dần thả lỏng tay ra.
Bên ngoài, gió lạnh thấu xương vẫn chưa ngừng thổi.
Đêm về khuya.
Trình Phóng mở to mắt nhìn ra ngoài, rất lâu vẫn chưa chìm vào giấc ngủ.
Đêm giao thừa.
Minh Dịch bận rộn xào rau trong bếp, Chương Thục Hoa và ông bà đang bắt tay làm hoành thánh. Minh Hạnh tắm xong, đi ra, trộm nhìn vào phòng.
Mấy ngày nay ở nhà, cô không tiện gọi điện thoại cho Trình Phóng, càng khỏi nói đến việc gọi video, đến gọi mà cô cũng không dám nữa là.
Nhân thời điểm này, cô bèn trộm gọi điện thoại cho Trình Phóng.
Mất một hồi lâu, bên kia mới nhận máy.
“A lô, Trình Phóng.”
Bên kia dừng một chút, sau đó một giọng nói lạnh nhạt vang lên, “Ai thế?”
Lúc đó, khoé môi của Minh Hạnh không khỏi cứng lại.
Đầu dây bên kia lại cười một tiếng.
“Là Minh Hạnh nhà anh đấy à, cuối cùng cũng biết nhớ anh rồi hả?”
Bàn tay cầm điện thoại của Minh Hạnh không khỏi siết lại, yên lặng một lát, cô cất giọng khe khẽ, “Năm mới vui vẻ nhé.”
Âm thanh phía bên anh có vẻ hơi ồn.
Ở thành phố lớn không được đốt pháo hoa quá sớm, vậy mà trong microphone lại vang lên tiếng đốt pháo, còn có tiếng chương trình Chào Xuân đang chiếu trên TV nữa.
Năm mới đến, thời điểm chính thức giao thừa sao khiến lòng ai tha thiết muốn gặp người trong lòng.
Tuy Trình Phóng không nghe được câu trả lời mong muốn, nhưng câu “Năm mới vui vẻ” hết sức dịu dàng được truyền đến từ đầu dây bên kia vẫn khiến khoé môi của anh không nhịn được mà nhoẻn lên.
“Bà nội nấu nhiều đồ ăn ngon lắm.” Giọng nói của Trình Phóng rõ ràng hơi ngân lên, nói: “Bà còn làm kẹo khoai tây và hạt dẻ bí ngô mà em thích nữa, bảo là nhớ em.”
Nhiều năm như vậy, chỉ có hai bà cháu cùng nhau ăn Tết, đã lâu không có thêm người bên cạnh.
Thật ra bà nội cũng muốn gia đình này nhộn nhịp hơn một chút, bà lớn tuổi rồi, sức nấu ăn rồi sẽ giảm dần theo từng năm.
“Vậy anh cảm ơn bà giúp em nhé,” Minh Hạnh nói, hơi căng thẳng hỏi: “Bà thử quần áo mà em mua chưa? Có vừa không anh? Bà có thích không?”
“Bà ấy thích muốn chết, muốn cất đi chứ không nỡ mặc.” Trình Phóng cười đáp: “Ngày mai là năm mới, để anh bắt bà mặc.”
Năm mới phải mặc quần áo mới, ai cũng phải mới toanh từ đầu tới chân mới được.
Bên này, Minh Hạnh gật đầu với điện thoại, “Được.”
Hình như bên ngoài có người đang gọi Trình Phóng, Trình Phóng cất giọng trả lời vài câu, Minh Hạnh cũng không nghe rõ họ nói gì.
“Là thằng oắt Doãn Hạo kia,” Trình Phóng giải thích một câu rồi nói: “Mặc kệ nó, Hạnh Hạnh nhà anh đương nhiên quan trọng hơn nó rồi.”
Cho nên anh vừa dùng hai ba câu để đuổi thằng kia đi rồi.
Hai người lại trò chuyện thêm một lát.
Lúc này, Minh Hạnh mới phát hiện ra rằng, lúc anh không có ở bên cạnh, hoá ra cô lại có rất nhiều chuyện vặt vãnh muốn kể cho anh nghe.
“Trình Phóng,” Minh Hạnh bỗng gọi tên anh, rồi lại thôi.
Một câu “Em nhớ anh” ngừng bên miệng.
Cô đang định nói, cửa phòng đột nhiên bị mở ra —
“Minh Hạnh, ra ăn sủi cảo đi con.”
Chương Thục Hoa mở cửa, Minh Hạnh sợ đến mức mặt mày tái nhợt, vô thức giấu điện thoại ra sau lưng.
Nhìn thấy phản ứng này của cô, Chương Thục Hoa khựng lại, đảo mắt xuống cánh tay của Minh Hạnh.
“Con đang làm gì đấy? Cứ ru rú trong phòng vậy.”
“Con —” Minh Hạnh trở nên căng thẳng, bàn tay cầm điện thoại như đông cứng lại, trong khoảnh khắc đó, đến việc né tránh ánh mắt của bà mà cô cũng không làm nổi, khoé môi giật giật, “À, Kiều Kiều gọi con có chút việc.”
Ánh mắt của Chương Thục Hoa không khỏi ngưng đọng.
Cô có phản ứng như vậy sao có thể là Kiều Kiều tìm chứ?
Chương Thục Hoa đã nhịn từ lâu, tuy rất muốn hỏi nhưng nghĩ kỹ lại thì, hôm nay là đêm giao thừa, vẫn không nên khiến người trong nhà cảm thấy khó chịu thì hơn.
“Ra ăn sủi cảo trước đi.” Cuối cùng, Chương Thục Hoa vẫn không nói gì, chỉ bảo cô ra ngoài ăn.
Minh Hạnh đứng dậy, trộm nhìn điện thoại phía sau.
Trình Phóng đã cúp máy rồi.
Trình Phóng ngồi trên lan can, nghiêng người dựa lưng vào đó, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Gió đông lạnh thấu xương, thổi đến mức ngón tay đều lạnh cóng, máu nơi đầu ngón tay như đông đặc lại, cả tay anh siết chặt điện thoại, đến nỗi lạnh tái không nỡ nhìn.
Trình Phóng xem lịch sử trò chuyện trên màn hình điện thoại, đầu ngón tay kéo xuống dưới.
Bên tai văng vẳng tiếng chuyện trò ban nãy của cô,
Để rồi tham lam mong cô có thể xuất hiện trước mặt anh ngay bây giờ, anh muốn ngắm nhìn cô, muốn ôm cô một cái.
Trình Phóng ngồi thêm một lát, lúc nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ.
Sắp điểm mười hai giờ rồi.
Khi giao thừa đến, Đường Lí sẽ đặc biệt nhộn nhịp, lúc đó, bầu trời sẽ ngập màu pháo hoa, tưởng chừng bầu trời được thắp sáng như ban ngày.
Tiếc là Minh Hạnh không thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy.
Trình Phóng nhảy xuống từ lan can, chuẩn bị về phòng.
Vừa đến cổng chính thì thấy bà nội đang bói quẻ ngoài cửa.
Ngọn nến lập loè, ở giữa còn đặt một bát thịt ba chỉ lớn, đặt thêm hai ly rượu.
Bà nội ngồi xổm trước cửa, trong miệng tụng thầm:
“Năm mới đến rồi, kính xin liệt tổ liệt tông nhà họ Trình phù hộ Tiểu Phóng bình an khoẻ mạnh, năm sau thuận buồm xuôi gió, thi đậu Đại học.”
Nói xong, bà liền gieo một quẻ.
Quẻ này một phẳng một lồi, là quẻ đại cát, sắc mặt của bà không khỏi vui mừng, liên tục nói: “Cảm tạ liệt tổ liệt tông!”
Bà lại nói thêm vài lời tốt lành, vừa nói vừa gieo quẻ, không ngừng tụng niệm.
Đúng lúc này, bà chợt dừng lại.
Trình Phóng tưởng rằng đã kết thúc rồi, đang định nhấc chân bước vào, bên tai lại truyền đến giọng nói trầm nặng của bà lão, khô cạn như kẽ nứt đồng ruộng, nhói đến mức lòng đau âm ỉ.
“Còn có Chính Thuần nhà con, con chỉ mong nó… còn sống.”
Còn sống là còn hy vọng để chờ đợi, mặc kệ như thế nào, y cũng là con trai của bà, là máu mủ ruột rà của bà.
Người khác nói cái gì, bà không quản được, nhưng đối với bà, y vẫn là đứa con trai của mình.
Là đứa con trai mà bà tự tay nuôi dưỡng, chứng kiến y khôn lớn thành người.
Quẻ gieo xuống đất, hai mặt lồi, là quẻ xấu.
Tay của bà khựng giữa không trong, bắt đầu trở nên run rẩy. Sau khi lặp lại câu nói kia một lần nữa, bà lại gieo quẻ.
Vẫn là hai mặt lồi.
Lần thứ ba vẫn như thế.
Sắc mặt của bà trắng bệch, bàn tay run rẩy kịch liệt, trong khoảnh khắc đó, nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy trái tim, khiến người ta không thể thở nổi.
“Bà nội, quên nó đi.” Trình Phóng cất lời, giọng nói tắc nghẽn.
Cơ thể của bà lão đã không được khoẻ, trong người lại hay bệnh vặt, kỵ nhất là cảm xúc bị kích động thất thường.
Nhưng người của thế hệ trước như bà luôn tin vào gieo quẻ.
Trình Phóng vươn tay đỡ bà đứng dậy, thuận tiện thu dọn quẻ giúp bà.
Lúc này, bên ngoài đã bắt đầu đốt pháo hoa, từ một cái, hai cái, rồi ngày càng nhiều. Không khó để cảm nhận được toàn bộ Đường Lí đều đang đắm chìm trong không khí vui vẻ ngày Tết.
Trình Phóng đỡ bà vào nhà, sau đó tìm quần áo và giày dép mà Minh Hạnh mua, đặt ở tủ đầu giường, cười bảo: “Chờ sáng mai, bà mặc bộ đồ này nhé, năm mới phải có không khí vui vẻ mới được.”
Tâm trạng của bà đang bị rối loạn, nghe Trình Phóng nói chỉ biết gật đầu, cũng không đáp lại cái gì.
“Tối nay bà nghỉ ngơi cho khoẻ đi ạ.” Trình Phóng rời khỏi phòng, không quên đóng cửa giúp bà.
Rất nhiều năm trước, trong nhà cũng từng nhộn nhịp như vậy.
Cũng thời điểm này, ngoài sân có một người bận rộn đốt pháo hoa rực rỡ, đón chào năm mới.
Nhưng đã từ lâu lắm rồi, cảnh tượng đó không còn diễn ra nữa.
Nếu nói nhớ thì cũng không hẳn là nhớ, chỉ là mỗi khi hoài niệm những lúc như vậy, anh đều cảm thấy hụt hẫng.
Trình Phóng nhìn bầu trời bên ngoài, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Năm mới, mong bà được dồi dào sức khoẻ, vạn sự như ý.
Và… hi vọng Minh Hạnh bình an, hạnh phúc.