- Không phải như vậy! Bình Nguyên Vương có hôn ước với muội muội Thu Hằng, ta lẽ nào lại có ý đồ gì với chàng?
Thu Hằng nghe Diên Ninh Cung có biến cố, nàng đã vội vã đi đến nghe phân xử. Vốn biết rõ tình cảm của Lê Hạo và Thu Đào trước kia nên Thu Hằng cũng đem lòng nghi ngờ hai người và im lặng quan sát diễn biến câu chuyện. Nghe xong câu "ta lẽ nào lại có ý đồ gì với chàng" thì Thu Hằng cảm thấy nực cười thay! Nàng cố giấu nụ cười chua chát tự nhủ:
- Nếu tỷ nhớ lại hết mọi việc thì chắc chắn hai người sẽ có ý đồ với nhau rồi!
Thái Hậu sẵn đã không mấy thiện cảm với ngoại hình giống Lê Mỹ Nhàn của Thu Đào, bà cười khẩy hỏi một câu như thể chắc chắn họ có gian tình với nhau:
- Vậy ngươi nói đi, vì sao hai ngươi lại ở riêng trong tẩm điện?
- Không cần chối cãi nữa! Chắc chắn là có gian díu với nhau rồi. Chẳng lẽ trong Diên Ninh Cung không còn nơi nào khác để nói chuyện? Tại sao phải vào tẩm điện? – Ngọc Tú quắc mắt đầy ác ý, giọng đanh đá kết tội.
Là một Vương Gia thân tính của Hoàng Thượng, Lê Hạo được miễn quỳ, chàng đứng bên cạnh quan sát thái độ của Ngọc Tú từ đầu đến cuối, rốt cuộc cũng đã hiểu ra mục đích của nàng ta là hãm hại Thu Đào để tranh sủng. Việc chàng đến tìm Thu Đào chỉ là tình cờ, cả bản thân chàng cũng không có dự tính trước, nếu không phải do rình rập từ lâu thì sao Ngọc Tú biết được chàng đang ở đây mà ập đến bắt quả tang.
Cây ngay không sợ chết đứng, nhưng khổ nổi Lê Hạo bản chất là có tình cảm với Thu Đào nên chàng không nghĩ mình là "cây ngay". Bị bắt gặp trong tình huống như thế này chính chàng cũng có tật giật mình, cảm giác bản thân mình đã bị bắt tại trận. Tuy có chút bối rối nhưng Lê Hạo vẫn cố trấn tĩnh lại mà giải thích, cốt sao không làm tổn hại đến thanh danh của Thu Đào:
- Bẩm Thái Hậu, bổn vương thừa nhận việc vào tẩm điện của Thu Đào tiểu thư là không thích hợp, nhưng cũng vì ta và nàng phụng mệnh Hoàng Thượng có chút việc cơ mật..
Việc dùng hạ liên thảo vốn không thể để người ngoài biết, Lê Hạo nhất thời chưa kịp nghĩ ra phải nói thế nào nên lời lẽ có chút ngập ngừng. Ngọc Tú nắm bắt cơ hội đổ thêm dầu vào lửa:
- Việc cơ mật? Bình Nguyên Vương muốn bênh vực cho Thu Đào cũng nên chọn một lý do khác, từ khi nào việc triều chính của Hoàng Thượng lại cho phép hậu cung can dự?
- Nàng rõ ràng là cố ý dồn ta vào thế khó! Được, nếu không tin xin Thái Hậu hãy cho mời Hoàng Thượng đến xác nhận! Việc tiểu nữ và Bình Nguyên Vương làm chỉ Hoàng Thượng mới được biết, không thể tùy tiện nói ra cho người ngoài! – Thu Đào ấm ức cãi.
Ngọc Tú cũng không chịu thua kém, tiếp tục công kích:
- Nàng muốn gọi Hoàng Thượng đến để nũng nịu mong người sẽ mềm lòng chứ gì! Đúng là loại nữ nhi lả lướt mặt dày!
Bị xúc phạm, Thu Đào cũng lên tiếng đáp trả gay gắt, nàng liên tục thanh minh và kể tội Ngọc Tú cố tình lăng mạ mình. Đôi bên lời qua tiếng lại ầm ỉ làm Thái Hậu nhíu mày bực dọc:
- Đủ rồi! Cãi nhau như vậy còn ra thể thống gì! Mau im miệng hết cho bổn cung!
Sau lời tức giận của Thái Hậu, cả sảnh điện lập tức im phăng phắc. Thái Hậu đứng lên chậm rãi đi về phía Thu Đào đang quỳ, bà ngẩn đầu nhưng tròng mắt thì khẽ liếc xuống chỗ nàng một cái, rồi lạnh lụng hạ lệnh:
- Cho dù là nguyên nhân gì thì việc dám cho nam nhi vào tẩm điện cũng là vi phạm cung quy. Không trừng phạt nghiêm khắc làm gương cho kẻ khác thì sau này hậu cung này sẽ đại loạn. Người đâu! Phạt đánh tú nữ Thu Đào mười trượng, đánh xong lôi vào đây cho bổn cung xét xử tiếp!
Lời Thái Hậu thốt ra như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Thu Đào, nàng thất kinh hồn vía nghĩ đến cây gậy to dày gần nửa gang tay giáng xuống mông mình! Cha mẹ ơi, chịu mười gậy như thế không chết cũng liệt giường mười ngày mới hồi phục nổi. Mặt tái nhợt, Thu Đào đưa hai tay ra sau lưng ôm chặt mông của mình mà kêu oan:
- Thái Hậu! Tiểu nữ không có tội..
Thấy Thu Đào bị hai tên lính níu vai lôi ra sân, Lê Hạo vội chạy đến ngăn cản, chàng gạt tay chúng ra rồi đứng chắn ngang trước mặt Thu Đào, nhìn Thái Hậu cầu xin:
- Bẩm Thái Hậu, sự việc còn ẩn tình khó nói, xin người đại lượng tha cho Thu Đào. Sau này bổn vương sẽ có lời giải thích thõa đáng cho Thái Hậu!
Thái Hậu nhìn Lê Hạo cười nhạt:
- Bình Nguyên Vương, con là nam nhi lại có công với triều đình, bổn cung không tiện xử trí, như vậy không có nghĩa là con vô tội! Bổn cung không phạt con là vì muốn để lại việc ấy cho Hoàng Thượng. Nhưng còn tú nữ Thu Đào là nữ nhi mà không giữ phụ đạo, nhất định phải nghiêm trị.
Bất chấp mọi lời van nài của Lê Hạo, Thái Hậu vẫn lạnh lùng ra lệnh cho lính tiếp tục kéo Thu Đào ra sân, chuẩn bị phạt đánh nàng trước mặt tất cả mọi người. Thu Đào vô cùng ấm ức nghĩ rằng mình đã không thương tiếc bản thân mà trích máu đến sưng cả mười ngón tay để cứu con trai bà ta, vậy mà bà ta lại muốn phạt đòn mình nặng như vậy! Thu Đào bất lực vừa vùng vẫy vừa van xin:
- Thái Hậu người không phân biệt đúng sai đã xử phạt tiểu nữ, người nhất định sẽ hối hận!
- To gan! Ngươi dám chỉ trích Thái Hậu, tội càng thêm nặng! – Ngọc Tú được dịp gán thêm tội danh phạm thượng lên đầu Thu Đào.
- Đánh mười lăm roi cho ta! – Thái Hậu quắc mắt ra lệnh.
Tình thế khẩn cấp, Lê Hạo quyết tâm liều mình ngăn cản Thái Hậu. Chàng rút cây sáo luôn mang bên cạnh ra làm vũ khí, liên tiếp quất mạnh vào cổ tay hai tên lính rồi dùng lực xô mạnh lên ngực làm chúng ngã sóng soài trên mặt đất, một tay cầm chặt cây sáo đưa ra trước mặt thủ thế, một tay kéo mạnh vai Thu Đào vào lòng để giữ nàng khỏi ngã.
Bất ngờ bị kéo giật về sau bởi một sức lực mạnh mẽ, Thu Đào cảm thấy hai chân như nhấc khỏi mặt đất rồi cả thân thể nàng rơi tự do trong tư thế nằm ngửa. Đang chới với tưởng chừng như sắp bị ngã một cú gãy sống lưng thì vòng tay Lê Hạo đã ôm choàng lấy vai nàng, toàn thân Thu Đào hạ cánh an toàn và êm ái trên bờ vai vững chãi. Phất tay áo phủi một cái sau khi hạ gục hai tên lính, Lê Hạo ánh mắt kiên quyết, buông lời chống đối Thái Hậu:
- Bổn Vương đúng hay sai Hoàng Thượng sẽ có định đoạt! Còn bây giờ, kẻ nào dám động đến nàng thì bước qua xác Bổn Vương!
- To gan! – Thái Hậu tức giận quát lớn.
Trước phản ứng quyết liệt của Lê Hạo, ánh mắt Thái Hậu xoáy vào chàng như muốn bật lửa. Thu Hằng hoang mang á khẩu nhìn Thu Đào nằm gọn trong cánh tay Lê Hạo, thái độ của chàng lúc này đã một lần nữa khẳng định tình cảm dành cho Thu Đào trước nay chưa từng thay đổi. Đau buồn và thất vọng, Thu Hằng khẽ cúi mặt che giấu giọt sầu đang chực chờ tuông ra nơi khóe mắt.
Ngọc Tú bị bất ngờ và có chút e dè trước một Bình Nguyên Vương uy phong lẫm liệt, nàng ta không dám manh động chỉ đứng yên nheo nheo đôi mắt, âm thầm tính toán bước tiếp theo nên làm gì để buộc tội Thu Đào.
Không khí căng thẳng nặng nề bao trùm Diên Ninh Cung. Thu Đào đứng yên bất động nhìn Lê Hạo và Thái Hậu đấu mắt. Tạm thời thoát được trận đòn đau nhưng hiểu lầm này không biết cách nào giải được.
- Hoàng Thượng giá đáo!
Tiếng hô của Đào Biểu khuấy động bầu không khí đang đông cứng vì sự tranh chấp giữa Lê Hạo và Thái Hậu.
Thu Đào nhìn ra cửa thấy Xuân Mai đứng thở hồng hộc nhưng vẫn cố gật đầu nhìn nàng cười tươi. Thu Đào hiểu ý nên mừng rỡ chạy khỏi vòng tay Lê Hạo, hướng ra cửa định đón cứu tinh bệ hạ của nàng!
Lê Tuấn vừa đặt chân vào bậc cửa đã thấy Thu Đào đang lao về phía mình. Như một phản xạ tự nhiên, chàng dang hai tay ra đón lấy nàng, những tưởng cô nương bé nhỏ này sẽ sà vào lòng mình tỏ vẻ yếu đuối cần che chở. Nào ngờ Thu Đào vừa đến bên cạnh đã bất ngờ chui tọt ra sau lưng Lê Tuấn mà nấp. Trong khi ai nấy đều quỳ xuống vái chào, thì Thu Đào lại buông ra một câu "hành lễ" vô cùng đặt biệt:
- Hoàng Thượng vạn tuế, người mà đến chậm một khắc là tiểu nữ sẽ nát mông!
- Không biết phép tắc! Bổn cung phạt ngươi quả không sai chút nào!
Thái Hậu vẫn chưa hết tức giận, lại thấy Thu Đào hành xử thiếu cung kính với vua nên buộc miệng quở trách.
- Mẫu hậu! Đã có chuyện gì mà người phải đích thân đến đây mà phạt nàng?
Nói xong Lê Tuấn ngoái đầu ra sau lưng nhìn Thu Đào đang bám vào lưng mình cầu cứu, chàng không muốn ai nghe thấy nên nhỏ giọng châm chọc:
- Nghe nói nàng dám tự tiện dẫn nam nhi vào tẩm điện, xong việc Trẫm sẽ trị tội nàng!
Nghe hai từ "trị tội", Thu Đào hoang mang tột cùng, nàng há hốc mồm trộm nghĩ:
- Chẳng phải trước nay chàng vẫn luôn bảo vệ mình hay sao? Bây giờ chỉ vì chuyện cỏn con này mà thị uy với mình! Mấy người thời phong kiến này vừa hung dữ vừa cổ hủ!
Lê Hạo thấy Lê Tuấn đến thì vui mừng vô cùng, liền bước đến nói nhỏ vào tai vua một cách ngắn gọn toàn bộ sự việc về hạ liên thảo và hành động "điên rồ" của Thu Đào. Nghe xong, Lê Tuấn ánh mắt sáng lên biểu thị cảm xúc hiếu kỳ kinh ngạc. Chàng liếc nhìn Thu Đào một cái rồi đến cạnh Thái Hậu, xác nhận lời phần trần của Lê Hạo là thật:
- Mẫu Hậu, nhi thần quả thật có nhờ tứ đệ đến Diên Ninh Cung một chuyến..
- Cứ cho là vậy, nhưng lẽ nào Hoàng Thượng lại ra lệnh cho vào hẳn tẩm điện của tú nữ hay sao? Nói thế nào bổn cung vẫn cảm thấy mối quan hệ của họ đáng nghi ngờ! – Thái Hậu cướp lời, kiên quyết buộc tội Thu Đào.
Ngọc Tú thấy thái độ thân mật giữa Hoàng Thượng và Thu Đào thì sinh lòng ghen tức, nàng ta quyết tâm lấy người cha là đại công thần của mình ra làm áp lực, buộc vua phải ba phần nể mặt Nguyễn Xí mà phân xử cho vừa lòng mình. Ngọc Tú tiến lên trước mặt Lê Tuấn hạ giọng dịu dàng:
- Ngọc Tú ra mắt Hoàng Thượng!
Sau cái liếc mắt lả lơi cố ý phô diễn nhan sắc ra cho Lê Tuấn ngắm, nàng ta cố tình nhắc đến Nguyễn xí:
- Biết hôm nay cha vào cung, Ngọc Tú vốn định đi đón cha về Quảng Hằng Các dùng trà, tình cờ bắt gặp Nguyễn tú nữ lén lút kéo theo Bình Nguyên Vương vào tẩm điện. Ngọc Tú mới to gan bẩm báo để Thái Hậu, mong Hoàng Thượng xử trí phân minh!
Do sự có mặt của Lê Tuấn, Thu Đào đã thêm phần vững dạ nên bạo dạn cãi lại:
- Nàng chỉ đi ngang qua Diên Ninh Cung làm sao nàng biết ta sẽ đưa Bình Nguyên Vương vào tẩm điện, rõ ràng là cố ý rình rập ta!
Lê Tuấn nhìn Thu Đào lắc đầu ra hiệu đừng nên cãi nữa. Nàng hiểu ý liền im lặng, chỉ biết phồng má ấm ức nhìn Ngọc Tú lòng dạ nham hiểm kia khua môi múa mép.
Về phần Lê Tuấn, nghe qua giọng điệu của Ngọc Tú thì hiểu ngay nàng ta muốn dùng Nguyễn Xí để uy hiếp bắt chàng phải ban ân sủng. Hơn nữa, đây rõ ràng là một mưu tính nhằm mục đích hạ bệ Thu Đào – Người được chàng đặc biệt ưu ái mà cả hoàng cung này ai cũng biết. Một chút lòng dạ đàn bà và mưu kế vụn về này sao có thể qua mắt bậc minh quân như Lê Tuấn được, nhưng ngặt vì chàng quả thật đang rơi vào thế khó, không thể không nhúng nhường cha con Nguyễn Xí. Thế mới biết, tình yêu của chàng dành cho Thu Đào từ nay không thể quá lộ liễu, hậu cung lòng người thâm sâu hơn biển cả, ân sủng của vua là con dao hai lưỡi, có thể che chở cho nàng, cũng có thể là nguyên nhân khiến nàng phải đối đầu với muôn trùng sóng gió.
Trầm ngâm một lúc, Lê Tuấn ép mình phải dùng giọng nói dịu dàng mà trả lời Ngọc Tú:
- Nàng cứ yên tâm, Trẫm tự sẽ phân xử công bằng!
Miệng tuy nói thế, nhưng quả thật Lê Tuấn cũng bất lực trước hành động vô tri của Thu Đào lắm. Diên Ninh Cung rộng lớn như thế sao cứ nhất định chọn tẩm điện mà lôi Lê Hạo vào, bây giờ bị bắt chẹt thật không biết cách nào mà giải thích cho hợp lòng người.
Lê Tuấn nhìn vào ánh mắt long lanh tràn đầy hi vọng vào sự cứu cánh của Thu Đào, chàng không nở lòng tuyên phạt nàng dù chỉ là diễn kịch cho Thái Hậu và Ngọc Tú xem, nhưng nếu tỏ ra thiên vị thì chỉ khiến Ngọc Tú thêm ganh ghét mà nghĩ mọi cách hãm hại nàng về sau. Tiến thoái lưỡng nan, chàng đứng yên bất động một lúc lâu. Thái Hậu xem chừng không còn kiên nhẫn nữa bèn lên tiếng:
- Hoàng Thượng đừng mong nghĩ cách chạy tội cho Nguyễn tú nữ, tội trạng rành rành, không nghiêm trị làm sau chỉnh đốn hậu cung!
Tình thế nguy cấp, Lê Tuấn bối rối chưa biết nên làm thế nào thì một giọng nói nữ nhi vang lên như cơn mưa tưới mát sa mạc nóng bỏng trong lòng chàng:
- Bẩm Thái Hậu, Hoàng Thượng! Kim Ngọc tội đáng muôn chết, thật ra Thu Đào tiểu thư hẹn Bình Nguyên Vương vào tẩm điện là để gặp gỡ Kim Ngọc!
Từ bên hông sảnh điện bước ra, Kim Ngọc quỳ sụp xuống bên cạnh Thu Đào trước sự ngỡ ngàng của Lê Hạo và tất cả những người có mặt.
Thu Hằng ném cái nhìn nghi hoặc về phía Kim Ngọc rồi liếc sang Lê Hạo để thăm dò, nàng ta không thể tin cũng không muốn tin Lê Hạo lại có thể để mắt đến dân nữ tầm thường này, chẳng qua may mắn được nhận làm nghĩa nữ của một đại quan, thật chất là trở thành công cụ giữ vững chức quan nơi tiền triều, dung mạo môn đệ có chỗ nào hơn Thu Hằng đâu mà lại được chàng ưu ái có tình ý riêng chứ!
Thu Đào hoang mang liếc nhìn sang Kim Ngọc đang quỳ bên cạnh khẽ than:
- Kim Ngọc cô nương, nàng chán sống rồi sao..
Kim Ngọc ý tứ lắc đầu nhẹ, tỏ ý muốn Thu Đào đừng nên nói gì, mọi việc cứ để nàng ta ứng phó. Đoạn nàng nhìn lên đón lấy ánh mắt kinh ngạc của Lê Hạo rồi cúi đầu tiếp tục thưa:
- Người lén lút gặp nam nhi trong tẩm điện chính là tiểu nữ, không liên quan đến Thu Đào tiểu thư!
- Nói láo! Rõ ràng ta bắt gặp Thu Đào bước ra từ tẩm điện, bên trong có bóng dáng của Bình Nguyên Vương đứng sờ sờ ra đấy, ngươi ở đâu lại xuất hiện đột ngột như vậy? – Ngọc Tú bước ra lớn tiếng chỉ vào mặt Kim Ngọc nói giọng trịch thượng.
Thái Hậu cũng không tin, bà nheo đôi mắt nhìn xoáy vào Kim Ngọc mà hỏi:
- Ngươi vốn định sau này sẽ gả vào phủ Bình Nguyên Vương, việc gì phải lén lút? Mà tại sao lại lén lút ở Diên Ninh Cung của Thu Đào?
Đã có tính toán từ trước, Kim Ngọc đáp một cách trôi chảy:
- Tiểu nữ vốn có quen biết với Thu Đào tiểu thư lúc cả hai cùng gặp nạn ở trấn Lạng Sơn, may mắn được Bình Nguyên Vương tương cứu nên ngưỡng mộ chàng từ lâu..
Đang nói chợt Kim Ngọc ngập ngừng, mang tai đỏ bừng lên vì thẹn, nàng lén liếc mắt nhìn Lê Hạo, tựa như gửi đến chàng một lời xin lỗi trước khi nói ra lời không chân thật làm ảnh hưởng đến thanh danh của chàng, rồi nàng hít một hơi dài ép mình nói tiếp:
* * * may mắn được chàng đáp lại tình cảm.. Tiểu nữ biết chàng và nhị tiểu thư Thu Hằng sớm có hẹn ước trước, tự biết thân phận hèn mọn không dám làm nhị tiểu thư phật lòng, chỉ dám nhờ Thu Đào tiểu thư giúp đỡ để lén gặp riêng chàng!
Thu Đào há hốc mồm không còn biết nói gì, nàng không ngờ vì cứu mình mà Kim Ngọc bất chấp danh tiết của bản thân nói dối như thế. Lê Hạo cũng vừa cảm kích vừa thương xót cho Kim Ngọc, chàng biết Kim Ngọc có ý ngưỡng mộ mình từ lúc gặp nhau ở trấn Lạng Sơn, nhưng hành động xả thân tương trợ này quả thật nằm ngoài dự tính. Lại nợ ân tình của một người con gái, Lê Hạo chỉ biết thở dài câm lặng. Nếu đặt lên bàn cân để so sánh thì dù thương xót Kim Ngọc nhưng Lê Hạo vẫn không thể để Thu Đào thọ phạt được.
- Kim Ngọc, nàng thật ngốc, ta sẽ chẳng thể đáp lại tình cảm của nàng trọn vẹn được! – Lê Hạo ngao ngán tự nhủ.
Ngọc Tú thấy Thu Đào sắp thoát khỏi hiềm nghi nên không cam tâm, nàng ta ấm ức tiếp tục truy cứu:
- Ai thèm tin nàng chứ! Bằng chứng đâu mà nói Bình Nguyên Vương lại đem lòng tơ tưởng đến nàng?
Kim Ngọc lại một lần nữa đưa Lê Hạo vào thế đã rồi, buộc chàng phải công nhận trước mặt thiên hạ rằng Kim Ngọc chính là nữ nhân của chàng. Nàng nhìn lên Ngọc Tú và Thái Hậu mạnh dạn nói:. Truyện Đam Mỹ
- Chiếc trâm hoa mai Bình Nguyên Vương luôn giữ bên cạnh chính là của tiểu nữ.
Thu Hằng thất kinh nhớ đến chiếc trâm hoa mai nàng đã nhặt để lên bàn trong đêm bị Lê Hạo say rượu mà cướp mất nụ hôn đầu đời. Nàng vốn đinh ninh người trong lòng Lê Hạo trước nay chỉ duy nhất có tỷ tỷ của mình, nào ngờ hôm nay được một phen sáng mắt.
- Thì ra nam nhi các người đều như nhau, luôn trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy! – Thu Hằng tức giận nhìn Kim Ngọc bày tỏ sự ghen ghét.
Lê Hạo tự biết bản thân giờ đây bất đắc dĩ phải có lỗi với Thu Hằng, lòng chàng chồng chất nỗi nặng nề bất nhẫn. Thu Hằng thì trân trân dán mắt vào Kim Ngọc, khóe mắt đỏ hoe chứa đựng uất ức. Bị mai phục bởi ba vị cô nương, Lê Hạo như con thỏ sụp bẫy hoang mang mất phương hướng, chỉ còn biết thở dài ngao ngán cho hoàn cảnh của mình.
Cả Diên Ninh cung nhất loạt đổ dồn ánh mắt về phía Lê Hạo đợi chờ lời xác nhận. Tình thế trước mắt buộc chàng phải phối hợp nhịp nhàng với Kim Ngọc mới mong bảo toàn được cho Thu Đào, chàng chậm rãi lấy trong ống tay áo ra một cây trâm hoa mai, nhắm mắt lại thở hắt ra một cái như phó mặc mọi chuyện cho ông trời tự an bày, chiếc trâm hoa mai lấp lánh được đưa ra trước mặt Thái Thậu, thay cho lời thừa nhận từ Lê Hạo.
Thu Hằng hoàn toàn sụp đổ, trong lòng oán Lê Hạo thà dành tình cảm cho Kim Ngọc xa lạ chứ không đoái hoài đến hồng nhan thanh mai trúc mã như nàng, giận Thu Đào âm thầm tác hợp cho Kim Ngọc thay vì cho muội muội ruột thịt. Từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống thấm lốm đốm trên ống tay áo.
Thu Đào cũng tự đoán biết tình huống thế này sẽ gây tổn thương sâu sắc cho Thu Hằng. Từ lúc Lê Hạo đưa ra cây trâm hoa mai là tính vật định tình với Kim Ngọc, Thu Đào đã lập tức đảo mắt về phía muội muội và quả nhiên thấy nàng ta đang nức nở khóc. Cảm giác tội lỗi xâm chiếm tâm trí làm nàng bất giác lên tiếng muốn nhận hết mọi tội lỗi về mình:
- Không phải, chính là ta..
Lê Tuấn kịp thời chen ngang:
- Nàng và Kim Ngọc tiểu thư có giao tình trước, việc giúp đỡ nàng ta gặp gỡ tứ đệ cũng không có gì lạ, nhưng dù sao cũng đã quy phạm cung quy, Trẫm không thể không phạt nàng!
Lê Tuấn vừa nói vừa nhíu mày lắc đầu ra hiệu cho Thu Đào không nên nói gì nữa. Thu Đào bất lực nhìn muội muội khóc mà khóe mắt cũng đỏ hoe rưng rưng.
Âm mưu hãm hại thất bại, Ngọc Tú hậm hực đứng im lặng chờ Thái Hậu định đoạt. Nhưng Lê Hạo và Kim Ngọc đã đứng ra nhận tội như thế, họ lại được chỉ hôn sẵn cho nhau nên tội trạng cũng không có gì quá nặng nề. Thái Hậu không còn gì để nói, đành nhường lại cho Lê Tuấn định đoạt:
- Hoàng Thượng hãy tự thu xếp hậu cung của mình cho ổn thõa, đừng để bổn cung phải phiền lòng!
Đoạn bà nhìn Lê Hạo và Kim Ngọc rồi ngán ngẩm nói:
- Cho dù đã được chỉ hôn cũng không thể làm sai quy tắc hậu cung, hai ngươi nên tự biết chừng mực, đừng ỷ vào địa vị Vương Gia mà làm gương xấu cho người khác!
Lê Hạo nghe xong liền chấp tay nhận lỗi với Thái Hậu để mọi việc nhanh chóng ổn thõa:
- Thần cẩn tuân Thái Hậu giáo huấn! Xin tự phạt một tháng bổng lộc để chuộc lỗi!
Thái Hậu ra vẻ hài lòng gật đầu trước sự hiểu chuyện của Lê Hạo, rồi bà hất hàm nhìn xuống chỗ Kim Ngọc và Thu Đào đang quỳ, ý muốn Lê Tuấn mau chóng ra phán quyết.
Lê Tuấn kín đáo nhìn sang Ngọc Tú một lượt và quả nhiên bắt gặp ánh nhìn uất ức vì buộc tội bất thành của nàng ta đang dành cho Thu Đào. Yên lặng suy nghĩ vài giây, chàng hạ lệnh:
- Tú nữ Kim Ngọc vi phạm cung quy, nhưng xét thấy vốn có hôn ước với Bình Nguyên Vương nên tội không nặng, Trẫm phạt đánh ba trượng cảnh cáo!
Ánh mắt Lê Hạo khẽ động, nhíu mày nhìn Kim Ngọc đầy áy náy. Kim Ngọc biết trước sẽ bị phạt nên tâm thế rất bình thản, lại không muốn Lê Hạo phiền lòng về mình, nàng khẽ nở nụ cười đáp trả rồi lắc đầu tỏ ý bản thân không hề hấn gì.
Thu Đào cũng không cầm được xúc động, nàng đặt lên vai Kim Ngọc khẽ thốt lên:
- Kim Ngọc!
- Không sao đâu!
Kim Ngọc nắm lấy bàn tay của Thu Đào vỗ về ra chiều an ủi, đoạn nàng lặng lẽ đứng lên bước ra ngoài chuẩn bị nhận hình phạt.
Lê Tuấn kín đáo nhìn sang Đào Biểu một cái khẽ hất hàm về phía người lính sẽ thi hành hình phạt đánh trượng. Đào Biểu hiểu thánh ý liền gật đầu rồi nhẹ nhàng lui ra trước.
Đoạn, Lê Tuấn đứng trước mặt Thu Đào, ra lệnh tiếp:
- Tú nữ Thu Đào có tội bao che, sự việc lại diễn ra trong cung của nàng. Đã định sẵn là tam giai Chiêu Nghi của Trẫm nên được học không ít lễ nghi. Vậy mà vẫn biết luật phạm luật, Trẫm phải phạt thật nặng!
Thái độ của Lê Tuấn khiến mọi người có mặt đều bất ngờ. Với sự sủng ái đặc biệt chàng dành cho Thu Đào trước nay thì ai cũng nghĩ cùng lắm là phạt đóng cửa hối lỗi vài ngày, nào ngờ lần này chàng lại tỏ ra nghiêm khắc như thế.
- Trẫm phạt nàng.. rời khỏi Diên Ninh Cung, về Quảng Hằng Các sống cùng các tú nữ khác cho đến khi Trẫm cảm thấy nàng đã sửa được tính khí nghịch ngợm tự tung tự tác. Lần trước Thái Hậu có phạt nàng chép lại cung quy, nhưng có lẽ nàng vẫn chưa thuộc! Lần này chép thêm mười quyển cho Trẫm, trước đêm giao thừa năm nay phải hoàn thành!
Lê Tuấn nói xong thì phất tay áo bỏ đi không ngoái đầu, cố tình tỏ không quan tâm đến vị tú nữ lắm trò không hiểu phép tắc như Thu Đào.
Thái Hậu và Ngọc Tú cũng đã hài lòng với cách hành xử của chàng nên cũng nối gót theo sau với nụ cười mát lòng đẹp ý.
Lê Hạo đứng như trời trồng nhìn theo bóng lưng Thu Hằng đang vội vã tiến ra cửa mà không thèm nhìn chàng lấy một cái. Trong lòng thì muốn đuổi theo để nói cùng nàng ta đôi lời an ủi nhưng không thể được, vì chàng phải ở lại đây chờ Kim Ngọc nhận phạt ba trượng xong rồi đưa về Quảng Hằng Các mới giải được sự áy náy trong lòng.
Riêng Thu Đào vẫn chưa hết bàng hoàng vì hình phạt Lê Tuấn dành cho mình. Bị mất đi cung điện đẹp đẽ thì thôi đi, nay lại phải chép thêm mười quyển cung quy, phen này không nát mông nhưng lại gãy tay mất rồi!
- Đồ vô lương tâm, ta vì chàng mới phải lâm vào cảnh này, vậy mà lại phạt ta nặng như vậy!
* * *
Trở về từ Sử Quán, Lý Lăng muốn đến Thừa Càn Cung xin lệnh của Nhân Tông để lên đường đến Lam Kinh, mục đích là tìm gặp thái y Châu Mẫn năm xưa để điều tra về sự ra đi của Thái Tông.
Mặt trời rọi xuống từ phía sau lưng in bóng Lý Lăng nhúng nhảy trên mặt đất. Đang mãi miết bước, chàng bỗng phát hiện mỗi khi mình dừng lại hoặc chuyển hướng rẽ sang đường khác, thì cái bóng của mình từ một lại tách thành hai, một ở yên trước mặt như chính bản thân chàng, một mau lẹ biến mất tăm sau một tiếng "vù" nghe được từ phía sau lưng.
- Ai?
Lý Lăng giả vờ không hay biết một lúc lâu rồi bất ngờ quay lại hén lớn.
Gã giấu mặt này theo dõi chàng từ lúc sáng, biết bị phát hiện bèn phi thân nhảy lên bức tường thành định tẩu thoát. Lý Lăng nhanh như cắt tuốt kiếm đuổi theo. Mũi kiếm nhọn hoắt đã chạm vào chiếc khăn trùm đầu của tên giấu mặt, Lý Lăng xoay cổ tay điều khiển thanh kiếm xé toạc lớp vải đang che đậy gương mặt đáng ngờ.
- Xoạt!
Chiếc khăn trùm đầu bị phân thành hai mảnh văng tung tóe lên trời..
* * * Hết chương 30 ----