Chuyển ngữ: Andrew Pastel
“Đừng có lộn xộn! … Hôm nay anh anh có ăn thịt dê không vậy?!”
Thiệu Quân thật sự khó hiểu, bắt chéo khuỷu tay đẩy La Cường ra, quay đầu nhìn chằm chằm hắn.
La Cường chống một tay lên tường, vây anh lại trong lồng ngực, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn anh, không tiến cũng không lùi. Ngón tay cầm lưỡi dao được ống tay áo che khuất, và bàn tay đó đang chống trên bức tường sát lỗ tai Thiệu Quân, có thể giết chết anh bằng một nhát dao bất cứ lúc nào.
“Hôm nay cậu nghỉ làm mà? Sao lại trở về …” Giọng La Cường khàn khàn.
“Còn chẳng phải vì đi mua đồ cho anh sao! Tôi đi mua cho anh, đường vừa xa vừa nóng!” Thiệu Quân trừng lớn hai mắt, giả vờ tức giận, cái chính là đang kể công kể khổ.
“……”
Lần này đến lượt La Cường ngẩn người nhìn người thanh niên đang cúi đầu lục tìm gì đó trong túi.
Thiệu Quân đưa đồ cho La Cường, nói: “Tôi đến bệnh viện lấy thuốc. Thuốc này hay lắm. Chỉ cần bôi thôi, anh đừng qua loa ngày bôi ngày không nha, phải bôi liên tục mới có tác dụng. Nhớ chưa?”
La Cường cúi đầu nhìn, giọng đã thật nhẹ nhàng: “… Phòng y tế đã đưa thuốc rồi.”
Thiệu Quân lắc đầu: “Bỏ cái đó đi, mấy thuốc trong phòng y tế toàn mấy loại rẻ tiền. Tôi mua thuốc cho anh ở bệnh viện da liễu tốt nhất cả nước. Tôi đến hỏi chuyên gia, họ nói không có bệnh nhân đến khám trực tiếp không thể cho thuốc được, thế là tôi nói tôi tự trả tiền. Loại thuốc này là tốt nhất. Tin tôi, dùng cái này đi.”
Giọng điệu Thiệu Tam gia vẫn rất nhất quán, chắc chắn, thoải mái, không để người ta phản bác, lại thật trượng nghĩa.
Thiệu Quân chia thuốc ra hai bọc, dặn La Cường: “Tôi cũng mua thuốc cho mấy người trong ban của anh. Cái túi này là dành cho họ, còn cái này là của anh, hiểu không? Anh đừng có cái gì cũng cho mấy người kia sử dụng chung, quay qua quay lại mình còn chưa kịp dùng đã hết nhẵn … “
Cái kiểu của Thiệu Quân vẫn y như thế, bản tính gà mẹ luôn thích phân biệt rạch ròi đây là anh đây là người khác, người nào là ‘người của mình’ thì luôn lo lắng chăm sóc kỹ lưỡng.
Nhưng vẫn chưa xong, Thiệu Quân lấy một cái lọ ra từ túi nhựa của mình: “Này, phấn rôm.”
La Cường đã hoàn toàn cứng người, lắp bắp hỏi: “… đây là cái gì?”
Thiệu Quân: “Mấy ngày nay nóng nực, lại không có quạt hay điều hòa, anh không nóng không bị nổi rôm sảy à? Cái này dễ sử dụng lắm!”
La Cường nhìn chằm chằm vào cái lọ nhựa màu hồng, trên lọ còn có hình một đứa bé to béo mông trần, tay chân như củ sen … Trông giống hệt Tiểu tam nhi nhà họ La của hắn khi còn nhỏ, chỉ là trắng hơn Tiểu tam nhi.
“Tôi bao nhiêu tuổi rồi mà cậu còn cho tôi dùng cái này?”
La Cường lẩm bẩm, không còn gì để nói.
“Cái này dễ sử dụng. Tôi mua của Úc Mỹ Tịnh, nhãn hiệu lâu đời ở Thiên Tân đó. Tôi dùng cái này từ nhỏ đến lớn. Tốt lắm! Đừng có ham mấy cái nhãn hàng tiếng nước ngoài gì gì, không tốt bằng cái này đâu! … ” (*)
(*) Phấn rôm Úc Mỹ Tịnh, kiếm mà ko thấy hình bé mông trần =]]:
Thiệu Quân nghiêm túc lắc lắc cái chai trước mắt La Cường, như thể đang khoe những kỷ niệm thời thơ ấu và sự giàu có của mình.
Thiệu Tam gia phồng mang trợn má đưa hết mấy túi cho La Cường. Anh cũng mua hai lọ phấn rôm, một lọ cho mấy người khác trong ban, một lọ cho La Cường. Anh biết mấy cái tên trong ban rất thích dùng ké đồ của trưởng ban, ỷ La Cường có tiền với hào phóng nên chẳng cả nể mặt ai cả. Chính chủ còn chưa cảm thấy gì, Thiệu Tam gia đã bất bình thay.
Khi anh còn nhỏ, mẹ anh đã chiều chuộng anh như thế, cẩn thận mua này mua kia cho anh như thế.
Thiệu Quân cảm thấy anh chưa bao giờ có cơ hội quan tâm hay chăm sóc bất cứ ai. Những người bạn thân của anh cũng có cha và mẹ, chưa bao giờ đến lượt anh phải lo lắng cho họ. Còn người khác? Người khác chắc Tam gia anh quan tâm, chưa thấy chướng mắt là may.
Nhưng lần đầu tiên trong đời, anh muốn quan tâm và chăm sóc một ai đó.
Mà người trước mặt này, chỉ có thể thuộc về anh, chỉ có anh mới có thể đích thân vào ngục giam chăm sóc hắn, người khác đừng hòng làm thay.
Mặc dù anh vẫn còn ngượng tay, thiếu kinh nghiệm, nhưng tấm lòng của anh rất chân thật, ấm áp.
La Cường im lặng lấy đồ Thiệu Quân đưa.
Lúc chiều tình cờ gặp Thiệu Quốc Cương, lao ra khỏi tòa nhà văn phòng, đầu óc hắn tràn đầy hận thù và tức giận. Nếu Thiệu Quân ở đó, có lẽ hắn đã phá hủy anh mất …
Lúc trước khi gặp Tam Màn thầu, La Cường đã lăn qua lộn lại suy nghĩ rất lâu, hai anh em hắn ngồi tù hơn 20 năm, khi nào sẽ xong? Tuy biết những người làm theo luật pháp và và thế giới ngầm đều là làm vì nghĩa vụ và trách nhiệm của mình, hành động này chính đáng, chẳng có vấn đề gì cả, nhưng Thiệu Quốc Cương không thể hoàn toàn vô tội trong chuyện này. Nếu hắn hòa nhã với con trai Thiệu Quốc Cương, chẳng khác nào đầu hắn chứa đầy phân dê.
Nếu hắn ấy đối xử tốt với Thiệu tiểu tam nhi, là hắn đang làm lỗi với La Tiểu Tam nhi, là hắn giẫm lên sự tủi nhục mà em trai hắn phải chịu vào lúc đó.
Ai dám động đến đứa em trai quý giá của hắn, hắn sẽ không bao giờ dễ dàng buông tha cho kẻ đó dù chỉ một chút.
La Cường cũng đã nghĩ ra nhiều cách, làm thế nào để Thiệu Quốc Cương khó chịu, hối hận, đau lòng, hối hận vì đã ép hắn đến mức đường cùng.
Thiệu Quân tin tưởng hắn quá nhiều, họ đã quá thân thiết. La Cường đã vạch sẵn vài âm mưu làm ầm ĩ đại đội trong đầu. Hắn thấy mình có thể dễ dàng hạ sát Tam màn thầu, hoặc gài bẫy, khiến Thiệu tiểu tam gia bị kỷ luật, chịu tiếng xấu, bị xử phạt, thậm chí thân bại danh liệt.
Hắn còn nghĩ rằng sẽ ấn người thanh niên này xuống đất mà cưỡng hiếp, chơi anh đến nát, ăn đến một mẩu thịt một vụn xương cũng không còn.
Nhưng khi mặt đối mặt với anh, Tam màn thầu không chút cảnh giác nào, biểu cảm trên khuôn mặt luôn rõ ràng, nói chuyện nhanh nhẹn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngây thơ, với đôi mắt trong suốt, sáng ngời.
Trong số những người La Cường quen biết, dù là anh em, hay kẻ thù, đều không ai giống như Thiệu Quân. Hắn đã gặp rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt đơn thuần và tuấn tú như vậy. Đó là đôi mắt của người chưa trải qua bao nhiêu uất ức hay gian khổ, cũng chưa bị cuộc đời tàn phá đi vẻ trong sáng ban đầu, một đôi mắt trong sáng ngây thơ, không giả dối, chẳng âm u …
Tình nhân của La Cường trước đây nhiều vô số, nhưng chưa từng kết hôn, chưa từng có vợ và mẹ vợ, và chưa từng có ai cằn nhằn lải nhải với hắn như thế.
Xưa nay ai dám cằn nhằn hắn đâu? Hắn chẳng từng được nghe.
La Cường rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Sau này đừng lái xe đường xa mua đồ cho tôi nữa, phiền cậu lắm.”
Thiệu Quân hoàn toàn nói không suy nghĩ: “Anh vốn là phiền phức lớn mà, tiếp đón anh sao có thể dễ dàng?”
La Cường đờ đẫn nói: “Sau này không cần làm vậy… không cần nữa.”
Thiệu Quân nhún vai, cười nói: “Nếu tôi không mua cho anh thì còn ai mua? Siêu thị dưới lầu đâu phải cái gì cũng có, cũng có những lúc anh cần những thứ khác.”
Đang nói chuyện, Thiệu Quân lắc lư cái đầu: “Xoay người cởi áo đi.”
La Cường vốn đã không chịu nổi nữa, định xoay người bỏ trốn: “Không cần.”
Thiệu Quân ngăn lại: “Làm sao mà không cần? Người khác thì được, tôi thì không à?”
La Cường giống như vừa gặp quỷ, không biết nói gì để phản kháng, đành im lặng quay người lại, cởi cúc áo sơ mi, từ từ cởi áo ra.
Trong nhà vệ sinh không đủ ánh sáng, Thiệu Quân gần như phải dán mắt vào eo La Cường. Những ngón tay nhúng thuốc mỡ cẩn thận bôi lên dưới sườn, sau thắt lưng, lưng quần lại bị kéo xuống một chút, xoa thuốc lên chỗ trên mông …
“Anh làm gì mà sao lắm sẹo thế này? “
“Chuyện gì xảy ra vậy! Chắc là đau lắm …”
Thiệu Quân lẩm bẩm lầu bầu.
“……”
La Cường không nói một lời, cắn chặt môi, lưng run lên, cố kìm nén lại cơ thể đang rung động, run rẩy khi những ngón tay của Thiệu Quân đang xoa nắn cơ thể…
Thiệu Quân không có suy nghĩ lệch lạc gì với La Cường cả, đàn ông thì phải thẳng thắn với nhau, không vô nghĩa vòng vo. Anh nhanh chóng hoàn thành công việc, yên tâm vỗ vỗ vai La Cường, mấy cái, rồi đuổi người trở về buồng giam, mình thì đánh hông đi mất. Mà thật ra cũng không hẳn Thiệu Quân không có suy nghĩ lệch lạc gì, chỉ là đã đến giờ tắt đèn, khóa cửa khu giam.
Hồ Nham lặng lẽ quan sát, hỏi: “Anh Cường, Thiệu Quân mua gì cho anh thế?”
La Cường do dự nửa giây, nói: “Không phải, chỉ là cậu ta tiện đường nên tôi nhờ mang đến giúp mấy thứ.”
La Cường không thể nói rằng Thiệu Quân cố tình vào thành phố bỏ tiền mua cho hắn, nói vậy chẳng khác nào đang bán đứng Thiệu Quân.
Có một số chuyện chỉ có thể để trong lòng hai người, chậm rãi bén lửa mà thôi, không thể cho người khác thấy được.
Đêm đó La Cường nằm nghiêng trong chăn, tay vuốt ve cái lọ màu hồng in hình đứa nhóc mông trần, rồi lại ghé lên mũi ngửi, tưởng tượng đến thân thể của Thiệu Quân, hương vị của Thiệu Quân – cái hương vị hắn đã phải giãy giụa chống cự, cắn xé từng hơi thở mấy ngày nay để không sa vào nó.
Nửa mặt hắn vùi vào gối, răng cắn xé, cắn nát lõi gối, ngón tay co quắp, run rẩy điên cuồng mà lên xuống.
Hắn tưởng tượng Thiệu Quân đỏ bừng mặt, vùng vẫy dưới thân hắn, chửi rủa hắn, để hắn từ từ tiến vào cái nơi kia, xỏ xuyên qua cơ thể, hung hăng làm càn, va chạm, sảng khoái, nghe người thanh niên trong lồng ngực mắng chửi thô tục đến khản cả họng, rồi từ từ khuất phục, cầu xin hắn tha cho, rên rỉ bắn tinh, khiến hắn bị kích thích tột độ, rồi cũng đạt đến cao trào …
Lưỡi dao kẹp giữa ngón trỏ và ngón út chậm rãi cắt xuống, ấn vào trong thịt.
La Cường nằm nửa úp sấp, đút tay vào quần, dùng dao rạch một nhát vào đùi.
Lưỡi dao rất mỏng khoét một vết thương cực nhỏ nơi mà người ngoài không thể dễ dàng nhìn thấy, chỉ cần chạm nhẹ, máu ướt cả lòng bàn tay. …
Ngày hôm sau, Thiệu Quân được lãnh đạo nhà tù gọi đến văn phòng để nói chuyện.
Không phải trưởng nhà giam nói chuyện với anh, mà là thủ trưởng quản lý đứng đầu các nhà tù. Thiệu Quân còn đang nghĩ chẳng lẽ mình không cẩn thận mắc sai lầm gì bị xử phạt kỷ luật, thì sếp lớn đứng lên khỏi bàn làm việc, lịch sự chào hỏi, mời đồng chí Tiểu Thiệu ngồi xuống ăn bánh uống trà, nói chuyện gia đình…
Buổi tối, công việc ở nhà xưởng đã xong, các tù nhân sắp xếp dụng cụ và xếp hàng để trở lại nhà tù như thường lệ, Thiệu Quân khẽ ra hiệu cho La Cường. Đã đến lúc hai người ‘có chút thời gian’.
Lần này La Cường không ngồi xổm xuống mang giày, hắn gom mây cái giũa và bút máy trong tay, rồi xoay người muốn đi ra ngoài.
“La Cường … chuyển bàn vào kho!”
Thiệu Quân không nhịn được, mở miệng sai sử.
Đến cửa nhà kho, Thiệu Quân đưa qua cho hắn một điếu thuốc, trò chuyện vài câu. Anh nhìn chân mày của La Cường cau lại khi đang hút thuốc, không nhịn được vẫn nói ra.
“Cấp trên vừa nói chuyện với tôi, bảo chuyển công tác, để tôi ra khỏi khu giam giữ, đến cục làm việc trong văn phòng.”
Thiệu Quân vừa nói quan sát cảm xúc của La Cường.
“Đi ra? … Đi ra ngoài là tốt rồi.”
Giọng La Cường mù mịt như làn khói tản ra từ miệng hắn.
“Tốt sao?… Mỗi ngày đến cục tôi sẽ không thể ghé nhà giam, không thể chăm sóc anh. Có lẽ cả tháng cũng không có cơ hội gặp nhau một lần, anh nghĩ thế là tốt sao?!”
Thiệu Quân vội vàng giải thích.
“Đi làm hành chính sao lại không tốt? Cậu bao nhiêu tuổi rồi, dự định ở đây cả đời sao? Chúng tôi ở đây mười lăm năm, chẳng lẽ cậu cũng định ở đây mười lăm năm?”
Giọng La Cường rất bình thản, thậm chí là thờ ơ, không thể nghe thấy một chút dao động cảm xúc nào, giống như chẳng phải là hai người thân thiết cùng nói chuyện quan trọng, mà là một chuyện gì đó chẳng mảy may liên quan gì đến hắn, hắn chẳng để tâm.
Thiệu Quân hơi sửng sốt, thất vọng.
Thật ra, anh đã từ chối chuyển công tác vào lúc đó. Anh nói với lãnh đạo: “Tôi ở đây rất tốt. Tôi quen với mọi người, hòa đồng với mọi người. Thủ trưởng, đã phiền ngài lo lắng rồi. Cảm ơn lòng tốt của ngài, nhưng tôi thực sự không muốn rời đi.”
Thủ trưởng đang cặm cụi gõ rơi tàn thuốc xuống gạt tàn, cũng bực mình, chuyện này thật là phiền. Thiệu Tiểu Tam nhi cái thằng nhóc cứng đầu này, sao cậu lại ngây thơ như vậy? Cậu tưởng chuyện điều đi này là chuyện riêng một mình cậu sao? Nếu không phải bố cậu phó thác cho tôi, dặn dò tôi, nếu cậu chỉ là một tên cảnh sát nhỏ ất ơ nào đó, chắc ông đây rảnh mà lo xem cậu làm vị trí nào?!
Ai cũng biết cảnh sát làm trong khu giam là vất vả nhất. Những sinh viên đại học vừa trúng tuyển vào công chức, nhà không có gia thế cũng phải công tác trong khu giam mấy năm rồi mới được cân nhắc chuyển sang vị trí khác. Những công việc nhàn hạ béo bở ở các bộ phận văn phòng khác nhau từ lâu đã bị bọn con ông cháu cha đi cửa sau chiếm hết, người bình thường làm sao mà vô được. Ngồi trong văn phòng, gõ máy tính, soạn thảo văn kiện, và gửi bản thảo tuyên truyền cho các cơ quan (mà chẳng ai quan tâm đến chất lượng bản thảo), ai mà không thích công việc nhàn hạ này?
Trong nhóm cảnh sát ở khu giam số 3 hiện tại, Đội trưởng Điền là người muốn chuyển công tác nhất, anh ta chạy lên chạy xuống rất nhiều. Thật ra anh ta cũng đang vào thế kẹt, vì vợ anh ta không thể chịu đựng được nữa nếu anh ta không bỏ Thanh Hà nhanh nhanh, cô ta càu nhàu khó chịu suốt ngày, cứ đòi ly hôn.
Cũng có vài người như Vương Quản, gia đình ông đã chuyển đến huyện Thanh Hà từ lâu, và ông đã ở như vậy gần như cả cuộc đời, thay vì suốt ngày lo lắng về việc chuyển đi nơi khác. Các tù nhân thường hay đùa với người đàn ông này rằng: “Chú Vương, chúng tôi thật sự ngưỡng mộ chú đó. Thật là vất vả quá. Chúng tôi đều yêu quý chú. Chúng tôi chỉ bị kết án trong một thời hạn nhất định, ngày nào đó cũng sẽ được thả; còn chú ở đây, cũng giống như bị phán chung thân, phải ở đây cả đời. “
Thiệu Quân vội đến thông báo cho La Cường, nhưng anh không ngờ La Cường lại dội một chậu nước lạnh vào đầu anh.
Thiệu Quân nhìn người đàn ông này, cân nhắc một hồi, đột nhiên hỏi: “Ngày hôm qua anh gặp bố tôi rồi phải không?”
La Cường nhướng mày, chậm rãi nói: “… Bố cậu nói cậu cái gì?”
Thiệu Quân thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Tôi biết rồi! La Cường, hóa ra anh cư xử thế này là do như thế!”
Thiệu Quân không có thời gian để nói chuyện với bố mình. Anh nghĩ đến thái độ không bình thường của La Cường, động não một chút, anh đã đoán được.
Thiệu Quân vừa cầm điếu thuốc, vừa trêu chọc: “Ra thế thật à? Anh nhỏ mọn thế? Hay là không biết ông ấy nên vô tình lướt qua luôn?”
La Cường hừ giọng, “Tôi biết ông ta lâu rồi.”
Thiệu Quân hỏi: “Hai người gặp nhau khi nào? …”
“Đệt, đừng nói là bố tôi bắt anh vào tù đó nha?!”
La Cường nhả khói, nhỏ giọng mắng: “Thằng nhóc thối…”
Thiệu Quân nghiêng đầu chống nạnh nhìn hắn, cảm thấy thật khó tin, rồi đột nhiên không nhịn được cười to lên: “Thật vậy sao?!”
“La Cường, bố tôi có thể đích thân bắt được người như anh, có thể tự tay khống chế được người như anh sao? Vậy tôi phải nhìn bố bằng cặp mắt khác xưa rồi, phải sùng bái ngưỡng mộ ông mới phải, tôi đánh giá thấp ông già nhà tôi quá rồi!”
Người như Thiệu Tam gia, có lẽ từ nhỏ đã được gia đình bảo bọc quá kỹ, tuy có chút kiêu ngạo nhưng là một người rất ngây thơ, không có mưu mô gì cả, thường lộ ra tính tình trẻ con, đối xử tốt với ai thì tốt thật là tốt, ngây ngô vô tư như thế.
Cái ngây thơ đó của anh, La Cường không nỡ tức giận, cứ để Thiệu Quân nói.
Thiệu Quân thẳng thắn nói: “La Cường, anh có sao không? Anh sẽ không ghét tôi vì chuyện này chứ?”
La Cường bất đắc dĩ cong môi: “… Hừm, tôi không thể ghét cậu vài ngày sao? “
Thiệu Quân: “Anh đã ghét tôi hơn hai mươi tư giờ rồi,cái mặt già dài thườn thượt thế kia, nhìn chẳng vừa mắt chút nào!”
La Cường: “Mặt tôi dài ra thế đấy thì sao? Nhìn không vừa mắt thì đừng nhìn!!!”
Hai người tôi một câu anh một câu, lại trở về bản tính đùa cợt hàng ngày.
Thiệu Quân nói: “Này, bố tôi rất ngầu, phải không?”
La Cường nhắm mắt lại: “Trông cậu có chút giống bố, có thể nhìn ra là người thân.”
Thiệu Quân hiếm khi thể hiện sự nghiêm túc và kiên định trên gương mặt mình, nói: “Chuyện bê bối trong gia đình là chuyện khác. Về mặt công tác, bố tôi là một cảnh sát rất giỏi. Ông ấy có năng lực, đã thực sự đã xử lý một số vụ án lớn.”
“Nếu không, ông ấy cũng không thể bắt được anh, đúng không?”
Giọng Thiệu Quân có chút gì đó tự hào. Đứa trẻ nào cũng sẽ tự hào vì có một người cha giỏi giang. Nếu bố bên ngoài không có bản lĩnh công danh sự nghiệp, thì so ra còn mất mặt hơn bố không phải là người bố tốt lúc ở nhà.
La Cường không trả lời, hắn không muốn tiếp tục chủ đề này, quay mặt đi, lặng lẽ rít một hơi thuốc cuối cùng.
Hắn dí tàn thuốc vào lòng bàn tay, để lại một vết đốt màu vàng trên da thịt, muốn mượn cơn đau để cố gắng tỉnh táo …
“Cảnh sát Thiệu, bố cậu yêu cầu cậu chuyển công tác, đúng không?”
La Cường thở dài, nhàn nhạt nói: “Nghe lời bố cậu đi, đừng cứng đầu nữa, chỉ tổ lãng phí cuộc đời của cậu, bố cậu thật sự muốn tốt cho cậu… Chạy lấy người đi.”