Lúc Thiệu Quân nuốt vân tay của mình, Trương Đại Hổ và băng nhóm của nó trở nên điên cuồng, nó nhặt cây lau nhà có đầu nhọn toan đâm vào bụng dưới Thiệu Quân.
Nhưng thanh gỗ không có cơ hội chạm vào người Thiệu Quân, một bóng đen phía sau Trương Đại Hổ lao về phía nó với hơi thở hung ác và khát máu, đánh bay vũ khí trên tay nó!
Trương Đại Hổ rú lên một tiếng như heo bị thọc huyết, giọng như rống đứt cả dây thanh quản.
Một chiếc đũa tre dày bằng ngón tay út – hiển nhiên lại là vũ khí trộm ra từ nhà ăn – giống như một con dao găm sắc bén xé toạc sự ngạo mạn của kẻ sát nhân, vụt một cái, nó cắm sâu vào đúng vào khớp nối giữa khuỷu tay thằng nhãi đang cố gắng tấn công Thiệu Quân, đâm vào đường nối mỏng manh nhất giữa hai xương khớp, vừa chuẩn vừa độc!
Ánh mắt La Cường bốc hỏa,một cú này nháy mắt phế luôn một cánh tay của Trương Đại Hổ.
La Cường dùng tấm lưng vững chắc như núi chặn lối ra vào của khu giam, che kín Thiệu Quân sau lưng.
“Đứa nào dám làm tổn thương cảnh sát Thiệu một sợi tóc, hôm nay bố mày sẽ liều chết với đứa đó.”
“Một đám nhãi con, muốn đoạt lấy thứ gì của cảnh sát Thiệu, trước tiên chúng mày phải hỏi xem bố mày có đồng ý không. Muốn động đến cảnh sát Thiệu, thì phải giẫm lên bố mày trước cái đã.”
Giọng nói thô ráp của La Cường tạo ra từ dây thanh quản đầy những vết sẹo, mỗi lời nói, đều là những câu liều mình không thiết sống trên giang hồ.
Dấu máu trên môi dưới của Thiệu Quân như làm La Cường chảy máu khắp mặt …
Lúc này, Thiệu Quân mới có cơ hội nói chuyện với La Cường, tức giận thở hổn hển: “Lão nhị, cái quái gì đang xảy ra vậy?!”
La Cường không có thời gian nói nhiều, khuôn mặt đã tái nhợt: “Dọn đám lưu manh này đã rồi nói sau.”
Một kẻ đứng đối diện đã lao lên rồi, La Cường và Thiệu Quân cùng gầm lên, như hai con hổ từ trên núi xuống, chiến đấu với đối thủ …
Thiệu Quân dùng gậy đẩy lui một tên côn đồ, quay đầu quát: “Làm sao có thể trùng hợp như vậy, sao có thể trùng hợp như vậy?! Vừa chân trước đi chân sau quay lại, phòng giam liền nổ tung?!”
La Cường dùng cái bào cà rốt làm lá chắn để chống trả, tức giận cãi lại, “Thằng quái nào kêu em quay lại vậy? Ông đây bảo em đi sao em không chịu đi!”
Thiệu Quân nhớ lại sự bất thường của La Cường hai ngày trước, đột nhiên hiểu ra: “La Cường, tên khốn! Đồ khốn khiếp đã biết sắp có phá ngục mà lại giấu em? Lừa em đi đúng không?!”
Thiệu Quân khiếp sợ: “Anh cũng tính toán trước rồi đúng không? Cũng muốn tranh thủ hỗn loạn trốn khỏi nhà tù?!”
La Cường: “……”
Hai người nhìn nhau, thoáng thấy biểu cảm thầm kín nhất lóe lên trong mắt nhau, La Cường chỉ hơi do dự một chút, đã bị Thiệu Quân nhìn thấy, anh giận dữ chửi bới: “La Cường, anh chán sống rồi à, con mẹ nó anh không muốn sống nữa à!! “
La Cường mắt đỏ lên, hắn hét, “Thiệu Quân!!! …”
Thiệu Quân: “……”
Cả hai vừa mắng nhau vừa như có tâm ý tương thông, đồng thời quay đầu lại tát tên côn đồ đang lao lên …
Hai chữ “vượt ngục” đè nặng lên trái tim La Cường, bấu lấy tâm trí hắn, dày vò liên miên.
Thiệu Quân đã từng hét đến khản cả cổ lúc đó, Lão nhị khi nào thì anh được giảm án, khi nào thì ra tù? Khi nào anh có thể ra ngoài, đến lúc đó thì hãy tới tìm tôi.
Những lời Thiệu Quân nói như khắc vào trái tim La Cường. La Cường không muốn thực sự trì hoãn nửa đời sau của Màn thầu, không chỉ có ông già họ Vưu đang nghĩ đến việc đi ra ngoài, La Cường nằm mơ cũng thấy được ra tù!
Thật vô lý khi nói rằng trong đầu La lão nhị chưa bao giờ nghĩ đến cách vượt ngục bằng vũ lực. La Cường không phải là một vị thánh, cũng không phải là một nhà sư chính nghĩa, hắn đã suy nghĩ về mọi cách hết lần này đến lần khác. Trò chơi mà Vưu Nhị gia bày ra, suy cho cùng, cũng là một cơ hội cho hắn, cơ hội ngàn năm có một!
Không phải hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, không phải hắn chưa từng do dự. Nhưng mà Thiệu Quân lại trở lại không đúng lúc. Vô số kế hoạch của La Cường vì Thiệu Quân hấp tấp trở về mà đổ sông đổ biển, chỉ còn lại một con đường: không thoát ra được cũng không sao, phải bảo vệ Màn thầu, không thể để Màn thầu bị đau dù chỉ một chút.
Hai người đều đỏ mặt tía tai, trong ngực nghẹn một cục giận, chỉ muốn túm lấy nhau mà cắn.
Thiệu Quân cởi áo khoác dài, cuộn áo trên tay làm vũ khí, lao từ trái qua phải, dùng áo khoác vút đánh chống lại gậy gỗ và vũ khí sắc bén trong tay đối phương, vóc người nhanh nhẹn.
La Cường đập Lương Tử đang cố gắng lẻn qua nhà tù, Thiệu Quân theo sát mà lao lên. Cả hai đều đầy một bụng tức, khỏi cần bàn trước mà cực kỳ ăn ý kẻ đấm người đá đến thằng nhãi kia hôn mê.
Cặp đôi kề vai sát cánh, lưng đối lưng, kiên quyết chặn lối ra, quét sạch tất cả những tên côn đồ tìm cách vượt mặt …
Toàn bộ quá trình hỗn loạn nói thì dài nhưng thật sự chỉ diễn ra trong 5, 6 phút, từ lúc La Cường đứng bên cửa sổ hét lên một tiếng như nhóm lên ngọn lửa bắt đầu, đám côn đồ đại đội 2 có ý định vượt ngục hành động rất nhanh.
Chúng chỉ có khoảng 15 phút. Trước khi cảnh sát vũ trang canh giữ bức tường ngoài hoàn thành việc thay ca, chúng phải chạy ra ngoài, đánh cược vận may và tính mạng của mình trước họng súng của cảnh sát vũ trang.
Chúng đã suy nghĩ trước về địa hình và đường đi, thậm chí còn bí mật quan sát lỗ hổng của cảnh sát vũ trang. Khu nhà tù chìm vào im lặng vào đêm khuya, lẽ ra lúc này các tù nhân đã ngủ, cảnh sát vũ trang bảo vệ ban đêm thường phải thay ca, thời gian giao ca là 12 giờ mỗi đêm. Các chiến sĩ trực ban rất vất vả, họ phải đi tới đi lui hai ba dặm trong bóng tối. Những người trực ca trước đi xuống trạm canh gác rồi những người ca sau mới tiếp theo leo lên tường. Khi đi lên đi xuống thế này đôi khi hoạt động không chặt chẽ, xuất hiện khoảng mười phút lơi lỏng, những kẻ muốn trốn khỏi nhà tù định lợi dụng sơ hở này.
La Cường hét lên ra lệnh cho người của mình: “Chuông báo động! Nhấn chuông báo động!”
Trong góc, Hồ Nham đẩy cặp kính nhỏ bên cạnh: “Sinh viên đại học, hộp mạch còi báo động đã bị làm hỏng chúng rồi, cậu có thể sửa được không?”
Mắt Kính Nhỏ ôm đầu như con mèo đang nằm, run rẩy vì sợ hãi. Không phải dân giang hồ, làm sao có thể nhìn quen mấy cảnh đánh nhau tàn bạo thế này? Cậu ta trèo lên, bám sát chân tường của hành lang buồng giam, run rẩy chui qua các khe hở của các băng nhóm đánh nhau, mở hộp mạch trên tường, đầu vã mồ hôi.
Bên kia thấy ai đó đang cố gọi cảnh sát, hắn cầm kềm định đập vào đầu sinh viên đại học.
Hồ Nham nhanh mắt, không nói lời nào, cầm cái ghế vọt tới, hung hăng đập phá!
Hỗn loạn, ẩu đả, băng ghế và kềm xoắn vào nhau …
Hồ Nham bị cây kềm đập vào đầu, máu chảy ròng ròng. Y từ dưới đất đứng dậy, kiên định mang theo chân ghế đẩu, không lùi một bước.
Vài ban bạo động bên đại đội 2 người đông thế mạnh, ban bảy yếu thế, tình hình nguy cấp, sắp không chống đỡ nổi.
Cửa phòng giam của ban 3 ở đầu kia của hành lang rung chuyển ầm ầm, lão chốc đầu rống lên, đôi mắt đỏ như máu, “Mở cửa! La lão nhị, mở cửa cho chúng ta!!!”
Những ban khác còn đang bị khóa chặt giờ đang trở nên điên cuồng, vô số cánh tay thò ra từ cửa sổ, muốn đi ra ngoài …
Nếu tất cả những tên này được thả ra, ai biết được chúng là bạn hay thù? Hành lang này sẽ thất thủ mất.
La Cường quay đầu lại nhìn, đột nhiên hét lên: “Mở cửa ban 3!”
Nhím luống cuống chân tay, trong mắt hiện lên vẻ do dự: “Đại ca, mở cửa thật ạ?”
La Cường rống lên: “Mở cửa!!!”
Nhím mở cửa lớp 3 bằng một sợi dây thép từ bên ngoài, Lại Hồng Binh nhảy ra khỏi phòng, dùng cây nạng trên tay hung hăng đập bay cửa. Hồ Nham đang bị một tên bên kia đè xuống bóp cổ, mặt đỏ bừng, suýt nữa bị sặc chết, đúng lúc đó tên này ăn ngay một nạng vào ót, lập tức đổ gục xuống.
Lại Hồng Binh là một chiến tướng dưới quyền Điếu Quỷ Lý, bây giờ tuổi không còn trẻ, chân què trên mỏ đá, nhưng lão vẫn còn mang tác phong hung tàn và quyết liệt trên giang hồ, cũng là một gã đàn ông cứng đầu không thua gì La lão nhị.
Người đàn ông này đi khập khiễng bằng một chân, khua nạng chiến đấu quyết liệt. Lão tấn công Vưu Nhị gia đang nấp bên cửa trong bóng tối!
Hai bóng người vung quyền cước hoa cả mắt, lưỡi dao trên ngón tay Vưu Nhị gia đâm mạnh vào bụng của Lại Hồng Binh! Lại Hồng Binh gào thét đau đớn, dùng tay đỡ lấy lưỡi dao của đối phương đang muốn ghim vào bụng mình, lòng bàn tay đầy máu hất lưỡi dao ra, dùng tay còn lại chưởng vào mặt Vưu Nhị gia …
Một nhóm người của đội ba tham chiến, cán cân trận chiến nhanh chóng nghiêng về phía đại đội 1, nhiều tên bên đại đội hai bị đánh gục xuống đất.
La Cường trào ra tia máu từ đáy mắt: “Mẹ nó sửa chuông báo động xong chưa?!”
Để ngăn chặn nhóm người cố gắng thoát ra, Thiệu Quân đã liều lĩnh khóa cổng khu giam bằng thiết bị điều khiển điện từ bên trong, rồi cùng La Cường bảo vệ cánh cổng. Không ai trong số những người bên trong thoát ra ngoài được, kể cả bản thân, nên phải nhanh chóng gọi cảnh sát vũ trang xuất binh, nếu không thương vong của hai bên sẽ khó lường.
Sinh viên đại học đã từng học về mạch điện, là sinh viên Khoa Điện của một trường đại học danh tiếng, dĩ nhiên sửa được còi báo động. Cậu ta quỳ trong góc nối lại sợi dây điện bị đứt, đặt lại đúng chỗ, La Cường toát mồ hôi hột chửi thề một lúc thì còi báo động vang lên!
Hồ Nham ôm chặt lấy cái đầu đầy máu, vội vàng bấm nút báo động, tiếng chuông điện lanh lảnh vang lên khắp khu vực trại giam …
Cùng lúc đó, điện thoại di động của Thiệu Quân vang lên.
Anh không mang theo thẻ cảnh sát nên không thể sử dụng cách nhanh nhất để liên lạc với quân đồn trú. Tiếng chuông điện thoại đã làm anh bừng tỉnh.
Đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại, chỉ có thể là Thiệu Quốc Cương.
Trước sau gì cũng chỉ có mười lăm phút, Cục trưởng Thiệu đến muộn mười lăm phút, nhưng cũng coi như là đúng lúc, giống như một thần binh từ trời.
Ông lái một chiếc xe cảnh sát cùng với một nhóm mặc thường phục mặt mày ủ ê, điên cuồng đuổi theo xe của Thiệu Quân đến nhà tù Thanh Hà. Đúng thời khắc mấu chốt, Cục trưởng Thiệu đứng bên ngoài cánh cổng sắt của nhà tù bấm số gọi cho con trai mình.
“Thiệu Quân, bố là bố của con, con đi ra, bố có chuyện muốn nói.”
Thiệu Quốc Cương lúc này vẫn đang làm cao, giọng điệu nghiêm túc và lạnh lùng, đang nghĩ cách ngả bài với con trai mình, làm sao để khống chế con báo nhỏ kiêu ngạo nổi loạn này.
La Cường che cho Thiệu Quân, Thiệu Quân nắm lấy điện thoại di động hét lên, “Bố, bố, con không thể thoát ra ngay bây giờ!!!”
Gặp được bố mình, Thiệu Quân la hét liên tục, lúc này anh cũng không còn biết mình đang la hét cái gì.
“Bố, có người phá ngục! … Phạm nhân vượt ngục!”
“Bố, bố!!! Mau gọi cảnh sát vũ trang tới!!!”
Gương mặt Thiệu Quốc Cương từ từ trở nên khiếp sợ, ông đột ngột quay đầu lại, chuông báo động trong khu vực nhà tù Thanh Hà vang lên, tòa nhà tù phía xa đang bốc lên một bầu không khí nóng bức ồn ào.
Thiệu Quốc Cương gân cổ hét vào điện thoại: “Thiệu Quân! … Quân Quân! …”
Ông hét lên một lần nữa, nhưng không có tiếng đáp lại. Điện thoại Thiệu Quân rơi xuống đất. Cục trưởng Thiệu nghe thấy âm thanh của cuộc giao tranh ác liệt, tiếng hét của Thiệu Quân và tiếng rống của La Cường …
Thiệu Quốc Cương đạp vào mạnh cánh cổng sắt lớn của nhà tù!
Cảnh sát vũ trang tại chốt gác ở bức tường bên ngoài nhận được tin báo và đã tập hợp đông đủ.
Cục trưởng Thiệu trong tình huống nguy cấp vẫn không rối loạn, đội cảnh sát hình sự mặc thường phục dưới tay ông chỉ sợ không can thiệp vào được, và ông cũng không có quyền can thiệp. Thiệu Quốc Cương nhanh chóng quay số của bố của Trầm Bác Văn.
Thiệu Quốc Cương rống lên với bố Trầm Bác Văn trong điện thoại: “Con trai tôi đang ở bên trong! Quân Quân đang mắc kẹt trong đó bây giờ!”
“Người của ông đang ở đâu?!”
“Cử người của ông đi giải cứu con trai tôi!!!”
Nếu không phải do kế hoạch “điệu hổ ly sơn” của cục trưởng Thiệu, không có chuyến đi khảo sát ở Mỹ bất thành, Thiệu Quân lẽ ra đã nghỉ hôm nay, lúc này anh sẽ đang trong căn nhà thuê ở trấn ngủ vùi trong chăn bông.
Nếu Cục trưởng Thiệu biết được thủ đoạn ngu ngốc của mình đã gián tiếp khiến con trai bảo bối lâm vào cảnh nguy hiểm, suýt chút nữa mất mạng, sau này nhất định sẽ ân hận cả đời.
Hai người mà ông tìm mọi cách để tách ra đang một thân đầy máu, kề vai sát cánh chiến đấu bên nhau, canh giữ lối ra duy nhất của hành lang buồng giam dài hẹp, sự sống đang bị đe dọa.
Chốc lát sau, một phân đội gần đó nhận được lệnh của quân đoàn, cử một tiểu đoàn cảnh sát vũ trang đến khu vực nhà tù Thanh Hà, có đến ba bốn trăm người, được trang bị đầy đủ súng trường, súng tiểu liên và gậy chống bạo động, nhanh chóng bao vây nhà tù …
./.