• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tiếng còi cuối cùng cũng báo động cho cảnh ngục và quản giáo, Đội trưởng Chu đội mũ bảo hiểm chống bạo lực, mang theo dùi cui điện, dẫn mọi người vào khu giam với vẻ mặt lo lắng khiếp sợ.

Sự xuất hiện của số lượng lớn cảnh sát đội mũ bảo hiểm khiến tình hình khu giam nhanh chóng đảo lộn, mọi tên côn đồ chỉ còn một chút chống trả đều bị ôm đầu ép sát vào góc tường …

La Cường quay đầu lại, bóng đen gầy yếu ở cuối hành lang vụt đi, Vưu Nhị gia đã quay trở lại nhà giam.

La Cường khó hiểu, tại sao ông ta không chạy ra ngoài, còn chạy trở về? Chờ quản giáo xúm lại bắt rùa vào hũ sao?

La Cường chợt hiểu.

Hắn vội vàng chạy theo, siết chặt cổ tay Thiệu Quân trước khi rời đi, vội vàng bỏ lại một câu: “Màn thầu, ra khỏi đây.”

Thiệu Quân: “… Này!”

Thiệu Quân lo lắng cho La Cường, vộ đến hét lên: “Lão Nhị! … Anh trở lại ngay!!!”

La Cường vặn người, đạp lên bức tường bên của hành lang phóng qua đám hỗn loạn, bay thẳng đến Vưu Bảo Xuyên, với sức mạnh dữ dội của một con chim săn mồi. Đối phương liền phóng lên, thẳng chân đạp vào La Cường trên không, mượn lực bay người về phía cửa sổ!

Thân hình gầy yếu của Vưu nhị gia tông gãy hai lan can sắt trên cửa sổ buồng giam, từ tầng hai nhảy xuống.

La Cường lao đến cửa sổ, song sắt lan can có dấu hiệu bị mài mòn rồi dán bằng keo, sẽ bung ra ngay khi chạm vào. Không ai biết không ai hay, cửa sổ này mới là lối đào tẩu mà Vưu Nhị gia đã thiết kế từ rất sớm.

La Cường trèo cửa sổ định nhảy xuống, hắn chen ngang vào giữa hàng rào sắt nhưng không chui ra được.

Tên họ Vưu quả là con cáo già giang hồ, hàng rào sắt chỉ có hai cái đã gãy, khe hở chỉ đủ cho thân hình nhỏ thó của ông ta đi qua, người khác không thể chui lọt. La Cường có bờ vai cường tráng và thân hình dày dặn bị kẹt trên bệ cửa sổ không thể nhảy theo được, chỉ có thể nhìn theo Vưu Nhị gia bó chân rơi vào bụi cây dưới lầu, quay lại ném cho hắn một cái nhìn sắc lẹm rồi nương theo bóng tối nhanh chóng lẩn trốn!

La Cường tức giận đập mạnh vào lan can sắt …

Bây giờ hắn mới hiểu được, Trương Đại Hổ và những kẻ khác đang bị trấn áp trong hành lang khu giam chỉ là một cái vỏ bọc chói mắt của Vưu Nhị gia để chuyển hướng sự chú ý của tất cả mọi người. Ông ta đã dàn dựng trò chơi, dùng bọn sói con ở đại đội 2 kích động đánh nhau sống mái với quản ngục, lưỡng bại câu thương, còn mình thì làm ngư ông đắc lợi.

Ngay cả khi đánh cắp được thẻ từ, bắt cóc quản giáo lấy được mống mắt và dấu vân tay, thì cảnh sát vũ trang canh giữ bốn cánh cổng sắt lớn có thể dễ dàng cho những kẻ điên cuồng này thoát ra?

Vưu Bảo Xuyên là ai? Người này ẩn nấp lâu như vậy, che giấu sâu như vậy, có thể mạo hiểm khả năng bị bắn nổ tung đầu, đi đánh vào 4 cổng sắt lớn sao?

Chắc chắn là không rồi.

Ông ta nhất định có một lối thoát bí mật khác.

La Cường quay lại và lao ra khỏi khu giam.

Hắn không thể để Vưu Nhị gia chạy ra khỏi cái lồng Nông trại Thanh Hà, tuyệt đối không. Một khi người này chạy thoát và trở mặt trả đũa, La Cường sẽ lập tức trở thành miếng cá trên thớt, lúc đó chỉ biết cắn răng cho ông ta tàn sát, không có cách nào phản kích đối phương.

Đối với Vưu Bảo Xuyên và La Cường, cả hai đều là tù nhân nắm trong tay vài mạng người, hai con châu chấu nhảy cùng một sợi dây, đều vô cùng sợ hãi đối thủ giết mình. Vụ án giết người của Vưu Nhị gia thậm chí còn nghiêm trọng hơn vụ của La Cường; La lão nhị giết Đàm ngũ gia, về bản chất, nó chỉ là một vụ thanh trừng nhau của các băng đảng giang hồ, còn chịu trách nhiệm cho cái chết của cảnh sát lại là chuyện khác. Người này mấy năm nay mai danh ẩn tích, tính tình thận trọng, không chịu lộ mặt cho đến lúc bị nhìn thấu, chính là để bảo toàn cái mạng của mình. Ông ta chỉ cần thò đầu ra thì chắc chắn sẽ chết. Vụ đánh bom khách sạn Đông Hồ là vụ tấn công cảnh sát có ảnh hưởng nhất và bi thảm nhất trong mười năm qua, mười dặm phố trải đầy băng tuyết. Nếu phía cảnh sát biết rằng thủ phạm vẫn còn sống, ông ta không bị lăng trì phanh thây mới là lạ!

Hai bên nắm chặt lấy điểm yếu của nhau, không ai dám manh động. Bất cứ ai ra tay liều lĩnh đẩy đối phương vào ngõ cụt, khó tránh khỏi chó cùng rứt giậu kéo nhau cùng chết. Vì vậy, Vưu Nhị gia đợi, La Cường cũng đang đợi, không bao giờ ra tay cho đến giây phút vượt ngục cuối cùng..

Hoặc chính mình im lặng, hoặc là làm bên kia không bao giờ mở miệng được nữa…

Thiệu Quốc Cương lúc này đã dẫn người của mình vào khu vực nhà tù, lao về phía tòa nhà.

Ông cầm súng trong tay, lòng bàn tay run rẩy. Không phải vì sợ những trận chiến khốc liệt, Cục trưởng Thiệu xuất thân từ cảnh sát hình sự, bao nhiêu năm chinh chiến không ít lần trải qua những cuộc đọ súng gay gắt. Ông lo lắng cho con trai mình, ông muốn tìm con trai mình, đảm bảo rằng Thiệu Quân được bình an vô sự.

Với đôi mắt sắc bén của cảnh sát, ông nhìn thấy La Cường lao ra khỏi khu giam, thân hình vừa như một tia chớp, vừa giống một con sư tử với cái bờm ướt đẫm.

Thiệu Quốc Cương từ xa giơ súng về phía La Cường như thể ông nhìn thấy kẻ thù cũ, hoàn toàn là do sự oán hận trong tiềm thức, họng súng đã nhắm vào La Cường, nhưng ông không bắn.

La Lão nhị ở đâu, con trai ông ấy sẽ đến đó sớm nhất có thể. Thiệu Quốc Cương thấy Thiệu Quân lao ra, áo sơ mi dính máu, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi tỏa sáng rực rỡ dưới ngọn đèn, đuổi theo La Cường.

Cục trưởng Thiệu thu súng lại, cũng đuổi theo…

La Cường chậm hơn một bước, suýt để Vưu Nhị gia thoát khỏi, nhưng hắn suy nghĩ một lúc đã đoán ra.

Nhà ăn!

Nhà ăn chắc chắn đã bị động tay động chân.

Vưu Nhị gia sẽ không đi qua bốn cánh cổng điện tử. Ông ta hẳn đang chạy về phía nhà ăn, đây mới là lối vượt ngục thật sự.

Vưu Bảo Xuyên chạy trước, La Cường cắn chặt, đuổi theo không bỏ, quyết không cho ông ta đi. Hai người xuyên qua lùm cây mờ mịt như tia chớp, ánh đèn đường chứng kiến ​​cảnh một cảnh đánh nhau liều mạng.

La Cường bay thẳng về phía Vưu Nhị gia, tung một chưởng bằng lòng bàn tay. Vưu Nhị gia theo phản xạ, thân hình gầy gò bất ngờ nhảy lên không trung, giẫm lên cột đèn đường bằng bê tông, lấy đà tung một cú đá dữ dội vào đầu La Cường!

La Cường thu vai lại, dùng tay vặn cổ chân đối phương, hai người lăn một vòng, tay chân cứng cáp va chạm kịch liệt, cả hai đều dùng tất cả những chiêu thức có được để kết liễu nhau.

Đôi oan gia hai mươi năm, hôm nay lại ra tay đánh nhau một mất một còn, mày chết hoặc tao chết. Tiếng hô hoán của Vưu Bảo Xuyên trong nhà tù đã khiến hai ngón tay của Thiệu Quân bị cắn mất. La Cường cảm thấy đau khổ, hoàn toàn bùng lên suy nghĩ giết người.

Cây bách nhỏ bên đường va vào nhau, một lớp cành bị những thế võ quạt cắt đứt, cột đèn xi măng khẽ rung …

Dưới đèn đường xẹt qua một cái bóng mỏng manh và nhanh nhẹn, bàn tay của Vưu Nhị gia toan cứa vào cổ và khí quản của La Cường bất ngờ bị tấn công, bị một chiếc ủng da đá vào, đau đớn đến kêu lên một tiếng.

Thiệu Quân xuất hiện bất ngờ, tham gia trận chiến khốc liệt khiến tình thế hai bên nhanh chóng bị lật ngược. Những cú đấm đá của anh sắc bén và thoải mái, hai chân vung cao của anh chém về phía đối thủ như một cơn lốc xoáy bánh răng với những lưỡi dao trên đấy, khiến Vưu Nhị gia phải lùi lại. La Cường vốn dĩ không muốn để Thiệu Quân nhúng tay vào, nhưng Thiệu Quân làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn La Cường một mình mạo hiểm? Hai người đứng đầu của hai phe phái giang hồ đang chiến đấu khốc liệt một cách công bằng, nhưng hai đánh một thì không chột cũng què, đánh nhau thế này thì có hơi mất mặt nhưng Thiệu Tam gia không quan tâm đến mấy cái luật lệ giang hồ, anh chỉ biết ai bắt nạt La Cường là anh đánh người đó!

La Cường tung một quả đấm sắt hết sức lực vào ngực đối phương, cú đấm này đủ để đánh gục một tên tôm cá bình thường, khiến chúng choáng váng co giật tại chỗ.

Vưu Nhị gia phun ra một ngụm máu sau khi ăn trúng quả đấm, quay đầu nhìn chằm chằm La Cường và Thiệu Quân thật sâu, không muốn đánh nữa, quay đầu muốn chạy …

Thiệu Quân tuổi trẻ khí thịnh, rất hăng hái đánh đấm. Quần áo của anh dính đầy máu nhưng mà máu của người khác bắn vào, anh không bị thương gì cả, anh chưa bao giờ có cơ hội sát cánh cùng La Cường chiến đấu với đối thủ của mình, lúc này đang đánh đến cao hứng. Vưu Nhị châm ngòi thổi gió lúc trong nhà tù cố ý đồn anh vào chỗ chết, uổng công Tam gia đây đã chăm sóc cho ông già Cổ này trước đó. Thiệu Quân cảm thấy bị sỉ nhục lừa dối, làm anh tức giận đến mức anh sẽ không bao giờ dừng lại trừ khi bị bắt được ông ta.

Các binh sĩ vũ trang tham gia vây bắt, vòng vây dần thu hẹp dần trên bãi đất trống.

Thiệu Quân đứng dậy định đuổi theo, trong không khí chợt có một tiếng động trầm đục như một thứ gì đó xuyên qua lớp rào cản, ngay lập tức một cảnh sát vũ trang cách phía đối diện vài mét ngã xuống đất.

Cảnh sát trưởng Thiệu đang nép mình trong bụi cây phản ứng rất nhanh, ông hét lên đầu tiên: “Nằm xuống mau!!!!!!!!!!!!”

Thiệu Quân sửng sốt, thân hình cứng đờ trong không khí không thể dừng bước mà lao về phía trước.

Lần thứ hai trong đời, anh tận mắt chứng kiến ​​cảnh não vỡ tung, như thể cơn ác mộng 16 năm trước tái hiện trước đồng tử, Thiệu Quân ngây dại…

La Cường bị cái tiếng rít trầm đục kia làm toát mồ hôi lạnh.

Đó là âm thanh của một viên đạn bắn tỉa xuyên qua không khí, làm tim đập nhanh, màng tai run rẩy.

Nhiều năm trước lăn lộn trên biên giới, dã chiến trong rừng già đẫm máu, La Cường đã quá quen thuộc với âm thanh này, những kẻ bắn tỉa mai phục trong núi sâu rừng già như một cơn ác mộng, quét sạch sinh mạng bằng một viên đạn cách xa hàng trăm mét, giết người không dấu vết, lặng yên không tiếng động.

“Thiệu Quân!!!”

“Nằm xuống!!!!”

La Cường mở to mắt, gầm lên lao về phía Thiệu Quân.

Gần như cùng một lúc, trong khoảng thời gian chỉ một phần triệu giây, một viên đạn sượt sát qua Thiệu Quân.

Tiếng rít của tử thần xuyên thủng bầu trời đêm, Thiệu Quân bất ngờ loạng choạng ngã về phía trước khi bị bắn. La Cường lúc đó đã kịp nắm lấy một cổ chân của anh từ phía sau, kéo anh té xuống.

Viên đạn sượt qua đầu Thiệu Quân, bắn ra những tia sáng chói lòa trên mớ tóc rối anh rất tự hào.

“Thiệu Quân!!!”

“Quân Quân!!!”

Tiếng hai người đàn ông rống lên cùng một lúc từ các hướng khác nhau, La Cường và Thiệu Quốc Cương cùng nhau hét lên thảm thiết.

Thiệu Quốc Cương ở cách con trai hơn chục mét, ông chỉ biết hét lên chứ không thể tiếp cận, giờ lao về phía trước để bảo vệ con thì đã quá muộn. Ông nhìn Thiệu Quân ngã trên bãi đất trống, cả người lộ ra trong tầm ngắm của súng bắn tỉa. Kinh nghiệm chiến đấu thực tế nhiều năm giúp Cục trưởng Thiệu nhanh chóng phán đoán có một tay súng bắn tỉa đã bị phục kích ở đâu đó bên ngoài bức tường cao của nhà tù, đang chờ bị tấn công để mở đường cho tên tù nhân già kia vượt ngục trót lọt.

Thiệu Quân nặng nề ngã sấp mặt, khuôn mặt đẹp trai gần như nằm úp sấp trên sàn bê tông, sống mũi cong queo.

La Cường dữ dội vồ lấy Thiệu Quân, đè đầu cổ và vai Thiệu Quân xuống dưới người hắn.

Chính chỉ một giây đồng hồ súng bắn tỉa lại lên đạn,Thiệu Quốc Cương sững sờ nhìn La Cường đang đè kín Thiệu Quân dưới thân, bảo vệ những chỗ trọng yếu, giống như một con sư tử đực giận dữ dũng cảm bảo vệ con mình. La Cường ngẩng đầu lên, mặt hắn quay về hướng viên đạn bắn tỉa bay ra, toàn bộ đầu lộ ra dưới họng súng.

Mặt La Cường không chút biến sắc, ánh mắt lạnh cứng rắn, kiên định.

Thiệu Quốc Cương đã cứng người ngay lúc đó, không thể tin được, tim đập mạnh, sững sờ nhìn …

……

Quản giáo nhà giam kiểm soát toàn bộ tòa nhà, bóng dáng cảnh sát vũ trang quét qua các ngõ của nhà tù, mấy thằng nhãi con chạy ra khỏi nhà tù để gây rối đều thành vật hy sinh. Cảnh sát vũ trang từ bên ngoài xông vào ngay sau khi nhận được tin báo thực sự rất tàn nhẫn, hoàn toàn khác với các cảnh sát bình thường, lấy báng súng nện thẳng vào người.

Cảnh sát vũ trang chĩa súng vào ban bảy ở cuối hành lang. Kính của sinh viên bị vỡ, nheo nheo mắt và run rẩy. Thuận Tử và Nhím nằm dưới đất, giơ tay lên hét: “Đừng bắn, ban chúng tôi không phá ngục.” Thuận Tử hét lên, “Cảnh sát Mã ở đây, mau đến cứu cậu ấy.” Vài người phía sau vẫn luôn che chở Mã Tiểu Xuyên bị đánh đến hôn mê, đầu đầy máu.

Chỉ có Hồ Nham là không nằm trong số đó.

Hồ Nham bỏ chạy.

Ở nơi khuất trên sườn núi bên ngoài, Lê Triệu Huy nhắm vào giữa trán La Cường trong phạm vi bắn tỉa, thân hình khẽ động, tựa như không cần thở.

“Đại ca!!!”

“Ca!!!”

Một chùm tóc màu tím lấp lánh dưới ánh đèn le lói của đêm đen, xông thẳng vào tầm nhìn, chữ thập trên ống ngắm bất ngờ rung lên trong tay Lê Triệu Huy. Lòng bàn tay hắn đẫm mồ hôi.

Lê Triệu Huy nheo một mắt, nhắm vào La Cường lần nữa.

Hồ Nham đau lòng hét lên: “Đại ca, cẩn thận!!! Mau trở về đi!!!”

Lê Triệu Huy không nhúc nhích, ngón trỏ như bị kẹt trên cò súng, không thể động đậy.

“Anh Huy, bắn đi.”

“Anh Huy, đó là thằng vịt nhỏ gây rắc rối cho anh trong nhà ăn đó, bắn nó đi!”

Lê Triệu Huy đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào tên thuộc hạ đang cầm ống dòm nhìn xa.

Thuộc hạ: “……”

Lê Triệu Huy cầm súng trong tay, đáp một báng súng lên ót tên thuộc ha, tóe máu, giữa kẽ răng phát ra mấy chữ lạnh lùng: “Tao đưa mày đi trước.”

Không thể nằm trên khoảng trống như vậy, La Cường nâng cổ áo Thiệu Quân, kéo anh loạng choạng chui vào bụi cây ẩn nấp.

Hai người suýt nữa lao vào vòng ngực Thiệu Quốc Cương, đập mạnh vào tay Cục trưởng Thiệu, cả ba người ôm nhau thành một quả cầu, một hàng cây bách nhỏ ầm ầm rụng lá.

Thiệu Quân: “… Bố?!”

La Cường: “……”

Thiệu Quốc Cương: “……”

Cục trưởng Thiệu hung hăng liếc La Cường một cái, mắng: “Bà mẹ nó, tên khốn khiếp.”

Ông nói xong ấn cả hai nằm thấp xuống, rống lên: “Nằm xuống trốn đi!!!”

“Học hành ở trường đại học kiểu gì vậy hả? Con không biết súng bắn tỉa sao! Thấy đạn không biết trốn à?! …”

Thiệu Quân ngửa mặt lên trời để bố đè mình xuống dưới, liếc nhìn bố, rồi lại nhìn La Cường, thô bạo nuốt nước bọt, không nói được lời nào, cuối cùng thì chảy máu mũi! … Vừa rồi anh bị La Cường níu ngã đập mặt xuống đất.

Đúng lúc này, đầu hồi phía sau căng tin “rầm” một tiếng phát nổ.

Tiếng nổ vang trời đất nứt toác, khiến cho mặt đất như rung chuyển, đá vụn ngập trời, đất đá xông vào lỗ mũi, suýt chút nữa chôn vùi ba người vào trong một bao đất lớn.

Hai chiến sĩ cảnh sát vũ trang ở gần vòng vây bất ngờ không kịp đề phòng, ngất xỉu trước sóng xung kích của vụ nổ.

La Cường từ trong đống đất đá nhỏm dậy, lau một chút bụi trên mặt, hét lớn một tiếng: “Họ Vưu muốn chạy!”

Toàn bộ bức tường bị nổ tung một khoảng trống lớn. Đây là mục đích thực sự của Lê Triệu Huy khi làm việc trong nhà ăn của khu nhà tù. Vị trí mạnh nhất và không thể phá vỡ của nhà tù này là lối vào chính, trong khi những nơi khác tương đối yếu. Bức tường sân gần cửa sau nhà ăn đã bị động tay động chân, gắn thiết bị kích nổ, nổ ra một cái lỗ, tránh lưới điện cao thế.

“Không thể để ông ta chạy trốn.”

La Cường như không muốn sống lao ra, nhặt một khẩu súng tiểu liên từ bên hông của một cảnh sát vũ trang bị ngất xỉu.

“Lão nhị!”

Thiệu Quân hét lên.

Bóng dáng Vưu Bảo Xuyên vụt trong làn khói lao tới khe hở trên bức tường, bên ngoài bức tường cao là chiếc xe chờ từ lâu, chuẩn bị mang ông ta đi cao chạy xa bay.

Thiệu Quốc Cương ép đầu gối vào Thiệu Quân để ngăn con trai mình thò đầu ra, ông nhanh chóng thẳng lưng, nâng súng lên trong tư thế quỳ bắn, nhắm vào hai nhân vật đang chạy phía trước trong biển lửa.

“Đoàng!”

Tiếng súng lục nổ giòn giã xuyên qua bầu trời đêm …

La Cường đột nhiên ngẩng đầu.

Thiệu Quân cũng tự mình ra khỏi hố, kinh ngạc nhìn lên.

Qua làn khói dày đặc, Vưu Bảo Xuyên ngã xuống đống đổ nát.

“A A A A A A A!!!!!!!!!!!!”

Trên sườn đồi cách đó hơn một trăm mét, Lê Triệu Huy điên cuồng gào thét, mười ngón tay thô ráp cắm vào đất, móng tay đào đến tươm máu.

Chịu đựng ẩn nấp trong ngục sâu bao nhiêu năm, chỉ còn một bước nữa là có thể thoát khỏi lồng giam nhưng lại thất bại trong gang tấc. Vưu Nhị gia khó nhọc quay đầu lại lúc ông ta ngã xuống, nhìn bóng dáng đẫm máu cầm súng của La Cường trong làn khói thuốc súng.

“Lão nhị, rốt cuộc vẫn là cậu …Thằng nhóc này, cũng khá thật.”

Vưu Nhị gia miệng chảy máu, vẻ mặt bình thản, nhìn La Cường lần cuối …

Một tiểu đoàn cảnh sát vũ trang mang theo súng tiểu liên tràn ngập núi đồi, trải thảm truy đuổi bọn tội phạm tiếp ứng cho cuộc vượt ngục, đồng thời truy bắt tên bắn tỉa vừa tấn công trên lưng chừng núi.

–Kịch ngắn–

Nhị ca: “Ui, bé cưng, đến cho ông đây hôn một cái nào…”

Mèo con Quân: “A, pa pa. ôm ôm…”

Cửa bị phá mở, Cục trưởng Thiệu rống giận: “Không thể thua kém, con gọi hắn ta là gì?”

Mèo con Quân meo meo: “Pa pa?!”

Nhị ca thì thào: Bà mẹ nó, pa pa thật đến rồi, không dám đùa giỡn nữa…



Thiệu papa ngầu quá huhuhuhu,_____,

btw Hồ Nham gọi chú La là ‘ca’, La Cường cũng hay xưng ‘ca’ với Hồ nham, Ca trong chữ đại ca, mình giữ nguyên không edit ra từ ‘anh’ để tránh hiểu lầm ^^

./.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK