- Em phải cẩn thận chứ Jasmin? – Cậu mỉm cười, hất con sâu ra dịu dàng nói.
- Aaaa… con … con sâu… - nó thất thần làm rơi cả kẹo mút xuống sân trường vỡ tan, sợ hãi chỉ vào con sâu.
- Không sao. Lần sau, em đừng đứng dưới gốc cây nữa. Ở trong lớp có điều hòa mà. – Cậu vuốt lại mái tóc nó, rồi kéo vào lớp.
- Không. – nó gạt tay cậu ra.
- Em không sợ sao? – Cậu khó hiểu quay người nhìn nó, không phải nó rất sợ mấy con vật nhỏ bé không chân không tay đấy sao? Lúc nãy còn sợ đến nỗi rơi cả kẹo mút mà.
- Ba à, mau chặt toàn bộ cây xanh trong trường đi – nó không thèm trả lời cậu, mở điện thoại nũng nịu ra lệnh.
- Cây xanh làm bóng mát, thải ra oxi tốt vậy mà sao lại chặt đi con ?
- Thay bằng ô nhựa. Nếu không con sẽ …. Nghỉ Học – nó hùng hồn tuyên bố rồi tắt máy.
- Jasmin à, em dễ thương thật đấy. Chỉ cần em ở trong lớp thì ảnh hưởng gì chứ? – Cậu bật cười nhìn nó.
- Giờ anh mới nhận ra em dễ thương sao? – Nó chu mỏ lên, giở điệu giận dỗi.
- Ha ha.. anh sẽ bảo vệ em. Không sao đâu. Để cây còn giúp chúng ta có nhiều ô xi mà hô hấp nữa chứ?
- Anh sẽ bảo vệ em mà… anh hứa đấy. – anh cúi thấp người xuống đưa tay trước mắt nó.
- Đóng dấu. – cả hai đồng thanh mỉm cười rồi vào lớp. Từ nay Dakie sẽ mãi bảo vệ mình, không còn điều gì phải lo nữa.
…………..
Hai năm sau….
- Jasmin à, cậu nhìn kìa, Dakie bị Jimi đánh kìa. Như vậy mà đòi bảo vệ cậu sao? – Một cô bạn mái tóc xoăn thắt bím nơ hồng to đùng chảnh chọe nói.
- Mẹ mình nói Dakie là con hoang, còn mẹ cậu ta đang làm trong nhà cậu đúng không? Sao cậu lại chơi với người như cậu ta chứ? – một cô bạn khác đủng đỉnh trong chiếc váy đồng phục chua ngoa lên tiếng.
- Nhìn kìa, Dakie bị đánh chảy máu khắp mặt kìa. Ghê quá.! Chúng ta đi thôi.
- Đừng có mách cô nha. Jimi là con nhà giàu, là bạn của chúng ta.
- Cậu ta là con nhà nghèo. Đừng chơi với cậu ta Jasmin à. Chúng mình có thật nhiều tiền, mau xuống canteen ăn pizza đi.
- Tùy thôi. Tôi sẽ bao tất cả các cậu – Nó mỉm cười vẻ không quan tâm trận ẩu đả bên dưới, hào phóng nói.
- Hi hi đúng đó. Jasmin hôm nay cậu thật xinh đẹp.
- Bỏ ngay kiểu nịnh nọt đi nếu cậu muốn ăn. – nó chau mày khó chụi
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Nó kiêu ngạo trên đôi giày đắt tiền đứng giữa đám bạn đi thẳng về phía canteen. Cậu thấy nó bước đi, hụt hẫng, thất vọng, nhưng cũng không thể làm gì ngoài chụi trận đòn của bọn nhà giàu.
Vừa về đến nhà, nó lôi xềnh xệch cậu lên phòng mình. Tức giận vứt cặp xuống đất, giơ tay tát vào khuôn mặt cậu.
- Đồ ngốc. Không biết đau sao?
- Không sao mà. Đừng tức giận như vậy Jasmin – cậu vẫn cố nhẹ giọng xóa bỏ mọi chuyện.
- Không biết đánh lại sao hả? – Nó nói như thét vào mặt cậu.
- Anh chụi đau được rồi. Họ mà bị đau sẽ rách chuyện lắm. – cậu gượng cười.
- Theo em – Nó khoanh tay trước ngực nhíu mày bực bội xuống bếp. Sao lại có con người hiền lành đến đần độn vậy chứ? Nghĩ thế giới này toàn là thiện nhân hay sao?
- Tiểu thư, cô cần gì? – Cô hầu bếp lễ phép nói.
- Lọ muối – nó chau mày lạnh lùng ra lệnh.
- Sao ạ? Để làm gì ạ?
- Điếc à?
- Vâng. Tôi xin lỗi, tôi … sẽ .. lấy ngay – cô hầu bếp lúng túng đưa cho nó lọ muối.
Nó mở nắp lọ , dùng tay không nắm muối kì sát thật mạnh vào những vết thương hở trên mặt của cậu. Cậu đau dát, nắm chặt tay lại, móng tay sắc nhọn xuyên thấu cả vào da thịt trên lòng bàn tay, nó vẫn không dừng lại.
- Tiểu thư, cô dừng … dừng lại đi… đừng làm nữa. – người hầu đứng cạnh lắp bắp nói.
- Tiểu thư, cậu ấy đau lắm rồi. Xin hãy dừng lại đi.
- Tiểu thư, cậu ấy không chụi được nữa đâu. Hãy ngưng tay đi ạ, bà Ella không có ở đây - quản gia Kim đích thân hạ giọng
- Câm miệng. – nó lừ mắt.
- JASMIN – Kai tức giận đứng trên cầu thang quát làm nó giật mình đánh rơi lọ muối vỡ tan bắn tung tóe ra xung quanh.
- Em đang làm cái quái quỷ gì vậy hả?
- Mau đưa Dakie đi băng bó, nhanh lên – Anh phẫn nộ hét.
- Vâng… vâng.. thưa thiếu gia – đám người hầu nhanh chân, lo lắng bế cậu lên phòng.
Chỉ còn mình nó vừa anh trong phòng bếp tĩnh lặng, giữa sự bừa bộn của những hạt muối, mảnh thủy tinh vỡ và máu.
- Em yêu Dakie không Jasmin? – Anh siết chặt vai nó hỏi.
Nó im lặng không trả lời nhìn lên bàn tay vẫn còn dính máu.
- Rồi một ngày em sẽ mất Dakie thôi….!! – anh nói rồi, thất vọng quay người bỏ đi.
…………………
- Hây hây, Jasmin nè, tớ cho cậu xem cái này. Tớ đã chụp được ảnh Dakie nhặt tiền lẻ bên phố đấy. Dơ chết được – Một anh bạn nhà giàu đưa bức ảnh chụp được cho nó tiện thể khoe máy ảnh hiện đại của mình.
- Ha ha buồn cười chết được. Đồ nhà nghèo – đám bạn thấy lạ bắt đầu xúm đến xem.
- Ôi nhìn kìa. Ha ha hay chúng ta cũng cho cậu ta ít tiền lẻ nhỉ ?
- Được đấy. ha ha – cả lớp hò reo hưởng ứng.
Cậu với khuôn mặt nặng trĩu, đầy miếng băng bó, trắng, vàng vào lớp đã bị đám bạn tung tiền lẻ xung quanh.
- Mau nhặt đi ha ha tụi tao bố thí đó.
- Nhà nghèo tại sao lại học trường này chứ?
- Mau nhặt tiền đi. Ha ha
Cậu siết chặt hai tay chụi đựng sự sỉ nhục từ bạn bè. Nó vẫn hiên ngang ngồi vắt chân trên bàn giáo viên nhìn cậu không cảm xúc.
- DỪNG LẠI CHO TÔI – Kai tức giận hét lên làm những tiếng ồn im bặt, ánh mắt tóe lửa nhìn đứa em gái luôn mồm luôn miệng nói chỉ yêu mình Dakie, không sợ việc gì vì có Dakie bảo vệ. Vậy mà vì chút hãnh diện không dám hé nửa lời. Đáng xấu hổ.
- Anh Kai à, tụi em đang làm từ thiện mà – một cô bé đôi má đỏ ửng mạnh dạn tiến đến.
- CÚT – Anh hất cô bé ra sau rồi kéo cậu đến bãi sau sân trường.
- Jasmin à, tại sao anh trai cậu lại không thích tớ chứ? Chẳng phải nhà tớ rất giàu sao? Tớ cũng xinh nữa – Cô bạn xấu hổ chạy đến bên nó “ bày tỏ”
- Giàu bằng nhà tôi không? – Nó nâng cằm cô bạn lên nhếch môi thách thức hỏi khiến cả lớp vốn im , khi nghe giọng đáng sợ của nó càng không dám gây ra tiếng động.