- Còn đau không?
Nó không trả lời.
- Tôi không biết là chuyện gì nhưng tôi dám chắc đó là chuyện buồn với em. Tôi muốn hỏi em còn đau không? - giọng nói trầm ấm của hắn khác hắn lúc giới thiệu vang lên.
Nó gật đầu. Giọt nước mắt của nó rơi vào bàn tay hắn. Hắn thấy tim mình khẽ đau.
Hắn gỡ nó ra rồi quỳ xuống. Nó không hiểu ý của hắn.
- Lên đi. Tôi sẽ cõng em đến một nơi.
- Mau lên. Tôi chưa cõng ai đâu đấy. Em hãy cảm thấy mình vinh hạnh - hắn nháy mắt làm nó thấy tự nhiên hơn. Chần chừ một lúc nó cũng leo lên lưng hắn.
Nó ôm cổ hắn , tựa đầu vào thảm lưng ấm áp. Khi ra ngoài, ai cũng ngạc nhiên khi thấy hắn cõng nó. Hắn lướt qua mọi người chỉ nói duy nhất một câu
- Tôi sẽ đưa cố ấy về trước 10h.
- Được. Đi đi.
- Cẩn thận nha Ken. Bye Jasmin. - Nhỏ giơ tay chào.
Hắn đưa nó ra xe của hắn nhanh chóng để không gây sự chú ý rồi phóng vút đi đến một bãi biển. Hắn xuống xe mở cửa cho nó. Nó cúi đầu thấp xuống bước ra nhìn cảnh trước. Đẹp quá! Gió ngang qua thổi tung mái tóc của nó, nhưng nó không hề có ý vuốt lại.
Hắn lại vuốt mái tóc mềm mại của nó , hỏi
- Có cần tôi cõng em tiếp không?
Nó lắc đầu.
Hắn nhẹ nhàng quỳ một chân xuống, tháo giày cao gót cho nó. Nhìn đôi chân sưng lên, khẽ trách:
- Em thích đi giày cao gót thế sao?
Nó gật đầu.
- Chân đau vậy mà vẫn thích.
Nó khẽ cười, rút chân mình ra khỏi giày, chạy xuống biển. Vết chân nó in trên cát mềm mịn một cách thích thú. Lâu lắm nó chưa đi biển. Áp lực từ ba mẹ và công ty với nó quá nặng nề.
Nó đi dần xuống nước, đá xì trum làm nước bắn tung tóe. Ánh trăng chiếu xuống dát vàng mặt biển, từng gợn sóng lăn tăn nhấp nhô đùa nghịch. Nó khuấy chân mình theo ngọn sóng nhỏ. Chợt nó dừng lại. Nó im lặng. Không gian chỉ còn gió.
Hắn vứt đứng đó, xỏ tay vào túi ngắm nó. Hắn không hiểu sao mình lại muốn bảo vệ, che chở nó đền vậy. Nó không giống vỏ bọc của nó.... Và ... hắn cũng vậy...
Thấy nó dừng lại, hắn tiến đợi bên cạnh nó;
- Hãy im lặng và cảm nhận. Hãy cho gió cuốn đi nỗi buồn trong em. Hãy hét lên để xua tan nỗi đau.
Lời nói của hắn như thôi miên nó. Nó im lặng từ từ cảm nhận cảm giác yên bình, cảm giác được vỗ về từ sóng biển, cảm giác cô đơn giữa sóng biển bao la. Cơn gió cuốn đi nỗi buồn, mang nỗi buồn của nó đến một nơi xa hơn ... xa mãi. Hét lên để xua tan nỗi đau... Nó hít một hơi thật mạnh và ..
- AAAAAAAAA...........
- Kém quá. Nhìn tôi nhé. AAAAAAAAAAAAAA....
- Nào làm lại đi.
- AAAAAAAAAAAAAA...
- Tốt lắm . Lần nữa.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA....
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.....
- Thôi đủ rồi. Họng em sẽ cháy mất đấy. - Hắn đưa cho nó chai nước mát. Nó đón
nhận lấy, bật nắp , không ngần ngại tu một hơi hết sạch.
Ánh mắt nó vẫn hướng về khoảng không vô định. Khuôn mặt vẫn chứa nỗi buồn man mác. Hắn vẫn đứng cạnh nó, ngắm nó, từng đường nét trên khuôn mặt mà cảm nhận nỗi đau đang ngự trị trong nó.
- Giờ cảm giác của em là gì?
- Sợ hãi. Cô đơn. Đau - Nó không nhìn hắn, nói.
- Tôi sẽ đưa em đến nơi này.
Hắn cầm tay nó kéo đến một căn nhà gỗ gần đó. Căn nhà có vẻ cũ kĩ nhưng rất ấm áp và đầy đủ. Hắn dẫn nó ra phía sau. Là một con đường toàn sỏi đá. Hắn nói:
- Đây là nơi trú ấn của tôi. Tôi muốn em đi trên con đường này.
Nó không hiểu lắm, nhưng rồi vẫn đi.
Vừa bước chân nó đã cảm thấy đau, nhưng khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Những cái này nó đã luyện qua, nhưng lâu rồi chưa tập lại. Nó bước tiếp, bước gần nửa quãng đường nó mới nhắn mặt lại:
- Em giỏi hơn tôi tưởng. Em cảm thấy đau chưa?
Nó khẽ gật đầu.
- Bước tiếp đi. Càng đau về thể xác thì nỗi đau trong lòng em sẽ giảm.
Nó nhanh chóng hiểu ra, bước tiếp, bước thật nhanh ... bước đi ..Quên hết lời nói ấy, quên hết đi.
- " Cậu ấy đã sang Hàn Quốc rồi. Gia đình cậu ấy sẽ di cư ở bên đấy luôn. Sẽ không bao giờ trở về nữa"
- " Cậu ấy bảo tôi nói với cô rằng tha thứ tất cả, mọi thứ, mọi điều. Còn địa chỉ của cậu ấy tôi không biết và không ai biết. Tôi đã hỏi thử người thân rồi "
- " Cậu nói cậu từng rất yêu cô, yêu cô hơn mọi thứ, cậu sẽ bảo vệ cho cô suốt cuộc đời nhưng cậu xin lỗi vì không thể cùng cô đi tới mọi nơi, bảo vệ cô như cậu đã hứa. Cậu không hận cô, cậu tha thứ. Và mong ... cô hãy ... thật hạnh phúc"
Nó nhắm mắt lại, bước nhanh hơn, chân nó đau đến bỏng rát. Máu bắt đầu úa ra.
Nó vẫn tiếp tục bước.
Hạnh phúc sao? Hạnh phúc sao khi chính em đã làm tổn thương anh cơ chứ? Nếu em ngày ấy... nếu lúc đó... nhưng chỉ là nếu. Xin anh, đừng chúc em hạnh phúc vì hạnh phúc của em là anh.
- Giỏi lắm. Đến nơi rồi.
- Để tôi băng chân cho em, dù là vết thương nhỏ, nhưng cũng không nên để nhiễm trùng thành vết thương lớn. - Hắn lấy bông và nước sát trùng xoa cho nó rồi băng lại.
Hắn ngồi cạnh nó bên hồ bơi. Hắn lặp lại câu hỏi:
- Cảm giác của em bây giờ là gì?
- Cô đơn, sợ hãi.
Đã không còn đau nữa.
- Em làm rất tốt - hắn mỉm cười hài lòng.
- Cảm ơn anh - nó nhìn hắn khẽ cười. Hắn lỡ trễ nhịp rồi nhanh chóng lấy lại tinh
thần, tự nhiên nói
- Đừng sợ hãi. Đừng cô đơn. Tôi sẽ bảo vệ em.
Nó nhắm mắt lại, tựa vào vai hắn " Câu nói này người ấy từng nói với mình" .Nó khẽ nhói lên rồi thiếp vào giấc ngủ " Anh à, em rất nhớ anh"
Hắn vuốt lại mái tóc của nó, vờ trách móc " Sao em có thể ở bên tôi mà nhớ đến người con trai khác. Hừ Thật ngốc phải không? Tôi mới gặp em có lần đầu. Tôi không là gì của em cả? Tôi sẽ làm dịu vết thương trong em, nếu nó để lại sẹo tôi sẽ mua thuốc bôi xóa sẹo cho em " Nghĩ xong, hắn tự cười khẩy mình sao lại buồn cười đến vậy
Đợi nó ngủ hẳn, hắn lấy chân gối đầu cho nó rồi lên tiếng:
- Ra đi. Tôi ghét trò nghe lén lắm.
Kai, Sammy, Kelly và Kay ngại ngùng bước ra. Kai không chần chừ đưa tay ra nói:
- Cảm ơn cậu.
Hắn đưa tay nắm lấy tai Kai
- Tôi sẽ bảo vệ cho em gái cậu. Tôi hứa.
- Chúng tôi rất biết ơn cậu - Nhỏ và Kelly đồng thanh.
Hắn chỉ gật đầu rồi quay đi.
- Chúng tôi về trước. Lát nhờ cậu đưa nó về giúm nha. - Kelly nói.
- Ừ. - hắn gỏn gọn lạnh lùng đáp lại.
Ra đến cửa, Kay huých tay Sammy :
- Chúng ta đi chơi được không?
- Còn họ?
- Cô hỏi thử xem?
- Nè, hai người muốn đi chơi cùng không?
Kelly không nói chỉ e thẹn nhìn sang Kai. Kai lắc đầu cười xòa nói:
- Xin lỗi, tôi hơi mệt 3 người đi chơi đi.
- Không, em về - Kelly lên tiếng.
- Ừ. Để anh đưa em về. Hai người đi chơi vui vẻ. - Kai cười ẩn ý rồi mở cửa xe đưa Kelly về.
Kelly cũng mở cửa kính nháy mắt với nhỏ làm nhỏ tức điên lên :
- Nè, ý gì vậy? Muốn chết sao?
- họ đi mất rồi, nói gì nữa. Tôi đưa cô đi chơi nhé. Một nơi đảm bảo đại tiểu thư như cô cũng chưa được đến.
- Hứ, anh khinh tôi vậy.
- Thử xem.
- Rồi thử xem.
Chiếc xe của Kay và Sammy cũng đi. Chỉ còn lại biển và ngôi nhà gỗ cùng nỗi đau ấy.