Anh lãng tử, tài năng kiệt xuất, phong lưu, đa tình. Nhưng có bao giờ anh tìm kiếm một tình yêu thực sự? Mọi thứ xung quanh anh làm thời gian của anh chật kín, cuộc sống xungquanh anh làm anh đủ mất niềm tin. Người trong dòng tộc còn không thể tin tưởng? Vậy nói tin tưởng người ngoài sao? Cái định lý ấy khó mà tồn tại hoặc đối với anh nó không tồn tại.
Một mình anh thay ba gánh vác một tập đoàn đứng đầu thế giới. Một mình anh đối đầu với những kẻ có lòng tham “ hút tiền “ không đáy. Những kẻ nham hiểm và giả tạo ấy lúc nào bên anh cũng có. Anh chỉ mới 17 tuổi thôi, làm ơn hãy hiểu chỉ 17 tuổi thôi. Anh đâu phải thần thánh mà có thể biết hết bộ mặt của họ. Một người đầy mình kinh nghiệm đến 60 tuổi cũng bị phá sản vì những kẻ ấy thì 17 tuổi … ? Bạn nghĩ sao?
Đánh đổi cho một cuộc sống sung túc, giàu có, quý tộc bậc nhất châu Âu, một gia đình có một gia tộc thế lực vô cùng lớn trong thế giới ngầm, một gia đình với mỗi người là một cái máy in tiền xây dựng 3 tập đoàn đứng đầu thế giới. Anh đổi lại là gì? Là anh không có tuổi thơ, là những cảnh máu tanh nhuốm vào đầu anh, là những cuộc rèn luyện đến rách da rách thịt, là trái tim anh bị cào cấu, gặm nhấm không chừa một miếng nhỏ……..vv.
Anh nhắm mắt hờ , thở dài mệt mỏi. Một vòng tay từ phía sau ôm chặt lấy anh, cơ thể ấm áp của cô áp vào lưng anh khiến anh ngạc nhiên mở mắt.
- Vào nhà đi. – Anh nhẹ nhàng ra lệnh.
- Không muốn. Em không muốn. – Cô nũng nịu và ôm chặt anh hơn.
Anh lắc đầu bất lực, đứng một lúc cho cô ôm rồi mệt mỏi nói.
- Được rồi. Ngoài này lạnh lắm. Vào thôi – Anh đặt ly rượu trên lan can, xoay người khoác eo cô vào nhà.
- Em đói không?
- Anh đói không? – Cô ngướ mắt nhìn anh hỏi lại
- Anh đang hỏi em – Anh nhíu mày
- Có – Cô xịu mặt xuống, chu môi lên đáng yêu.
- Vậy được. – Anh khẽ cười, cùng cô bước xuống nhà.
Anh và cô bước xuống, mọi người cung kính cúi chào, anh hờ hững không thèm liếc họ lấy một cái, nhìn về phía trước, miệng mấp máy hỏi cô.
- Em muốn ăn gì?
- Mì gói – cô cười tít mắt trả lời.
- Cái gì? – Anh trợn tròn mắt quay sang nhìn cô.
- Em nói là em muốn ăn mì gói. – Cô nghiêng đầu cười, lặp lại câu trả lời.
- Mì gói là cái gì? – Anh chau mày khó hiểu.
- Là mì được gói trong cái bọc.
- Hừ, rắc rối. Ai dạy em vậy hả?
- Là chị Ry đó. Lần trước em ăn thử rồi. Ngon lắm – Cô cười tươi, hí hửng.
- =.= Được. Xuống bếp tìm chị đó – Anh thở dài, khó hiểu.
Anh và cô vừa ngồi xuống bàn , một đám người đến gần lễ phép hỏi.
- Thiếu gia và tiểu thư dùng gì ạ? – Bếp trưởng
- Mì gói – Khóe môi cô cong lên thích thú.
- Hả??? – Mọi người đồng thanh ngạc nhiên.
- Mấy người điếc hả? Cô ấy nói muốn ăn mì gói. – Anh ngồi vắt chân hiên ngang
cau có.
- Thưa thiếu gia, trong bếp hiện giờ không có mì gói chỉ có mì xào bạch tuộc, mì Ý , mì Pháp, mì ….. – Bếp trưởng
- Đủ rồi. Im miệng. Cầm tiền và đi mua trong vòng 3 phút. – Anh vứt sấp tiền 500k mới cứng lên bàn.
- Thưa .. thưa .. thiếu gia .. – bếp phó ứ họng không biết nói sao.
- 2 phút 57 giây
- Một gói mì chỉ hết 4k thôi ạ
- CÁI GÌ????? – Anh đứng bật dậy hét to.
- Một gói mì chỉ hết 4k thôi , thưa thiếu gia. – Bếp phì e dè lặp lại.
- KELLY TAYLOR – Anh nghiến răng ken két
- Ơ ơ … em … em … lần trước em ăn ngon nên em mới nói muốn ăn chứ đâu có biết giá cả đâu chứ - Cô xua tay phân bua.
- Em – có – cần – làm – mất – mặt – tôi – vậy – không HẢ? – Anh nhấn mạnh từng từ.
Cô biết anh giận, giờ nói gì cũng vô ích. Danh dự và lòng tự tôn đối với con trai là vô cùng quan trọng, không ai dám đụng vào nói chung , còn nói riêng với anh thì cho tiền cũng không dám. Cô đứng dậy, nhún chân lên hôn nhẹ vào má anh, mè nheo, giở giọng đáng yêu.
- Kai à .. em xin lỗi mà .. xin lỗi mà .. em không biết thật mà …
Anh ngạc nhiên trong 2s rồi lấy lại phong thái ban đầu.
- Lần sau đừng tùy tiện như vậy. Và … - anh quay sang đám người làm trong bếp Đuổi việc người tên Ry. – Nói xong, anh khoác eo cô đi về phía gara.
- Vâng – Mọi người đồng thanh cúi chào anh.