Một người con trai mặc đồ vest trắng thanh lịch, khuôn mặt không chút cảm xúc gật đầu rồi thản nhiên bước qua.
- Tổng giám đốc Yoshida – Thư kí Saito cúi đầu lễ phép.
- À, chào anh. – Người con trai vui vẻ đáp lại.
- Trên phòng có người đợi Giám đốc, nghe nói từ Việt Nam đến. – thư kí Saito báo cáo.
- Từ Việt Nam sao? – Vị giám đốc nghiêng đầu hỏi lại.
- Vâng.
- Sao tôi không biết nhỉ? Người đó đợi lâu chưa?
- Đã được hơn 10 phút rồi ạ. Tôi đã cho người mang đồ ăn và trà lên trước rồi.
- Được rồi. Vậy tôi đi đây. Tôi không thích trễ giờ. – Vị giám đốc giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi đi vào thang máy lên phòng việc.
“ Từ Việt Nam? Là ai nhỉ? Có thể là ai đây? …. Mong là không phải người ấy “ – Vị giám đốc hít thở mạnh, cắt đứt dòng suy nghĩ ấy.
* Cạch *
Vị giám đốc mở cửa bước vào phòng làm việc. Người khách nọ liền đứng lên mỉm cười cúi chào.
- Chào cậu em giám đốc
- Ôi! Anh.ANH LÀM EM BẤT NGỜ QUÁ ! – Vị giám đốc mừng rỡ bám chặt hai bờ vai người khách.
- Hà hà không phải bất ngờ luôn thú vị sao? – Người khách bật cười, kéo cậu em ngồi xuống
- Sao anh sang mà không báo trước cho em? – Giám đốc vừa rót trà vừa khẽ trách.
- Hà hà thì anh sang báo cho em đây – Người khách nhàn nhã vắt chân
- Anh vẫn khỏe đấy chứ?
- Chú không nhìn sao mà còn hỏi. Biết chừng anh lại hơn chú môn ấy rồi – Người khách nháy mắt đầy tỏ vẻ nguy hiểm.
- Ha ha .. anh thật là…
- Công việc của chú ở bên này thế nào rồi? Mỗi tháng ra mấy triệu USD hả?
- Làm gì mà nhiều thế. Tầm thường thôi anh à. Độ vài trăm triệu gì đấy nếu có hợp đồng ký thành công.
- Ôi ha. Tầm thường vậy thôi ha.. Vài trăm triệu thôi ha. Ít quá nhỉ? – Vị khách lườm cậu em đang cười đắc ý.
- Hà hà … cũng còn phải cố gắng dài dài. Mà anh sang đây có chuyện gì không?
- Mày đuổi anh sao Dakie? – Vị khách đặt ly trà xuống vờ trách móc. ( chắc không ai quên Dakie đâu nhỉ =)) Mấy tập đầu nhắc suốt :v )
- Làm gì có .. làm gì có chuyện đó chứ? Chỉ tại em thấy Thiên công tử bận trăm công ngàn việc giờ sang đây ắt phải có chuyện rồi. – Vị khách đó là chính Thiên.
- Haizz… Giờ chú cao tay rồi nhỉ? Đúng là có chuyện đấy.
- Em biết mà ...
Thiên nhấp nhi ngụm trà rồi trầm ngâm nói.
- Tập đoàn chú sắp ký hợp đồng với tập đoàn dầu khí Kana-cco phải không?
- Đúng vậy. Ba mẹ em nói đó là hợp đồng quan trọng nhất trong quý này. Nó quyết định thu nhập trong quý. Vậy nên em phải đích thân đi đấy – Dakie vờ làm khuôn mặt mếu máo đau khổ.
- Chú mai danh ẩn tích cũng giỏi lắm. Nó tìm không ra.
- Không phải là tìm không ra… mà là không tìm – Cậu nâng ly trà lên uống rồi khẽ nhếch mép.
- Không tìm? Chú ở bên này thì biết gì chứ? Nó nhờ đến cả anh mà. Nhưng….
- Nhưng mẹ em ấy đến tìm anh. Và anh đã nói dối. – Cậu bình thản liếc Thiên như đã rõ mọi chuyện
- Sao chú biết?
- Và người của em ấy đi tìm cũng bị mẹ dọn dẹp, thanh toán đầy đủ chi phí cả rồi – Cậu cười khẩy dựa lưng vào sofa vắt chân nhìn vô định về phía trước.
- Không phải là mẹ nó cũng … đến tìm chú và … - Thiên hết sức ngạc nhiên ngồi thẳng lưng hỏi.
- Thôi bỏ đi. Tìm hay không tìm cũng vậy. Chuyện qua mấy năm cứ để nó qua đi. – Dakie phẩy tay mệt mỏi.
- Nhưng em ấy không cho qua được. Và anh biết cả chú cũng vậy…, phải không? – Thiên nhướn mày hỏi.
- Đủ rồi. Không phải em ấy đang hạnh phúc cùng con trai ông trùm Mafia Matsumoto sao? Ông ấy chính là bạn thân của bố em.
- Trời ạ. Chú đẳng cấp hơn anh tưởng đấy. Nhưng sao chú dám cho là hạnh phúc hả? Chú biết nó hạnh phúc ấy hả? – Thiên đảo mắt rồi cười nhạt nhẽo
Dakie bất chợt im lặng.
- Chú….hiểu mà.. đâu cần giả vờ như vậy. Chú biết nó không hạnh phúc mà. Chú biết nó cứ xoáy mình vào vòng tội lỗi , không chịu thoát ra mà.
- Không phải em ấy rất vui sao?
- Vui? Hôm nay là buổi gặp sau nhiều năm, anh không muốn mất hòa khí với chú. Nhưng chú nói từ vui mà chú cũng nói được sao? Những năm qua nó sống thế nào chú cũng biết mà.
- Đó là cuộc sống thuộc về em ấy. Cuộc sống thượng lưu là như vậy, không phải sao?
- Chẳng lẽ ai sống trong giới thượng lưu cũng như vậy sao?
- ….. – Dakie lại im lặng.
- Anh biết chú rõ hết rồi. Chỉ là chú cố chấp, chú sợ hãi và tự dối lòng chú thôi. Anh sang để nói cho chú biết, tập đoàn dầu khí Kana-cco ấy là một trong những tập đoàn của ba nó.
- Em có nghe qua. Nhưng đây là kinh doanh, kinh doanh đó anh. Hơn nữa không phải chỉ riêng em, còn ba mẹ em nữa. Lần này, ba em đặt rất nhiều hy vọng. Em không làm ông ấy thất vọng được.
- Anh bắt chú không kí sao? Ý của anh ở đây là chính nó sẽ đích thân đại diện cho Kana-cco đi ký buổi hợp đồng ấy.
- CÁI GÌ? – Dakie ngồi bật dậy ngạc nhiên – Anh đùa đấy à? Nó không bao giờ đi đâu.
- Tại sao chứ? Nó đâu biết là chú đâu. Nó qua Việt Nam đã gần 4 tháng rồi. 4 tháng bỏ bê việc công ty trong khi 4 tháng ấy có thể kiếm ra hàng tỷ USD . Một mình Kai và ba nó sao gánh nổi. Số cổ phiếu, doanh thu liên tục giảm, đã 2 hợp đồng liên tiếp thất bại. Vì vậy , nó đã quyết định quay lại. Trong 2 tháng phải kiếm ra đủ 10 tỷ USD
- Đối với nó thì con số đó có gì khó khăn đâu. Tiền bạc gì chứ? Đủ sống là được. Làm việc cạn kiệt sức lực kiếm ra số tiền kếch sù ấy chết đâu mang theo được – Dakie cười nhạt.
- Anh nói vậy cho chú biết. Hôm đó đừng quá ngạc nhiên.
- Hà hà .. em biết rồi. Cảm ơn anh. Thực sự cần thời gian để chuẩn bị tâm lý quá.
- Hừ…. Vậy mau đưa vài triệu USD ra trả công đi. Thời gian vàng ngọc của anh, cả tiền máy báy, xe ô tô, công sức của anh . Chỗ anh em với anh nên anh tính rẻ cho chú đấy.
- Khụ .. khụ - Dakie đưa trà lên vừa uống được một ngụm thì ho liên tục.
- Chú ý kiến gì không?
- Dạ ,… khụ khụ .. không không. Nhưng …anh … tham .. tham quá.!
- À, chú giờ thành đạt rồi nên keo kiệt chứ gì?
- Không có . em chỉ nói sự thật thôi – Dakie bật cười giải thích – không phải ở Việt Nam mỗi ngày lại có người khiêng đến cho anh vài thùng sao?
- HẢ?SAO CHÚ BIẾT? – Thiên sửng sốt.
- Chứ sao? – Dakie mỉm cười đắc ý
- Hừ .. mà mà anh phải làm thì mới có chứ đâu có ngồi không.
- Thế em thì ngồi không à? Hà hà mà đùa thôi. Em có cái tặng cho anh.
- Cái gì thế? – Thiên tò mò
- Đợi em lát. – Cậu đi vào phòng trong rồi mang ra một hộp gỗ.
- Quý báu thế cơ à?
- Chứ sao? – Nói xong cậu mở nắp ra. Một con sư tử bằng vàng được thiết kế vô cùng tinh xảo, từng đường nét khắc rất bắt mắt, điêu luyện nằm trên thảm đỏ trong chiếc hộp.
- Ái chà, kinh quá. Được ngồi rảnh rỗi cùng chú lại còn được cả cái này cơ à? – Thiên vờ thèm thuồng sờ qua sờ lại con sư tử.
- Rảnh rỗi gì chứ? Tý em sẽ làm cấp tốc xong thôi. Mà anh này – Cậu ngồi dịch vào Thiên vuốt lưng khiến thiên sởn hết da gà.
- Chú có ý gì đấy? – Thiên nhìn cậu đầy đề phòng.
- Anh nhìn kiểu gì đấy? Em đâu bị gay.. chỉ là chỉ là …
- Có gì khó nói thế?
- Anh cho mượn …. Vài tỷ nhé! – Cậu nháy mắt thích thú.
- Mày đùa anh à? Anh không mượn mày thì thôi. Định mời chú ăn cơm mà nghe xong câu đấy cụt cả hứng. – Thiên đứng bật dậy – ANH – MÀY – VỀ ! – Thiên gằn từng chữ định bước đi , bất chợt quay lại – À, quên. Cái hộp này. Cảm ơn chú ha.
- Giữ liên lạc anh nhé! – Đáp lại câu nói của cậu là tiếng đóng sầm cửa mạnh của Thiên. Cánh cửa đóng lại xong, cậu lăn lóc ra cười. – Sao lại keo kiệt thế chứ?
Cậu rút điện thoại ra gọi cho ai đó
- Vâng, giám đốc Yoshida. – đầu dây bên kia lên tiếng.
- Hãy dẫn vị khách vừa rồi đi “ thưởng ngoạn “ đi. Sắp xếp chỗ nghỉ ngơi tại khách sạn Kamashii-on. – Cậu ra lệnh.
- Vâng , tôi hiểu rồi thưa giám đốc.
………….
Thiên đang chuẩn bị lên xe thì vị thư ký Saito cùng đám người mặc áo đen cung kính cúi chào.
- Chào anh.
- Chuyện gì thế?- Thiên dựa người vào xe hờ hững hỏi.
- Chúng tôi được lệnh đưa anh “ thưởng ngoạn “ sau đó về nghỉ ngơi tại nhà hàng Kamashii-on. – Thư kí Saito lễ phép nói.
- Thưởng ngoạn ? Có phải giám đốc mấy người muốn chết phải không? – Thiên nghiến răng “ Dakie , mày dám chơi anh, thưởng ngoạn cái khỉ nhà chú “.
- Không có. Giám đốc Yoshida không có ý đó đâu ạ. Thưởng ngoạn là đi ngắm cảnh và làm bất cứ thứ gì anh thích. Tuyệt đối không phải bậy bạ.
- Hừ.. đầu óc nó trong sáng vậy à? Đi thôi – Thiên hừ lạnh rồi lên xe. “ Thằng em này còn biết nghĩ đến anh hà hà “.
…….
Tại phòng làm việc, cậu không thể nào tập trung nổi. 2 ngày nữa phải đối mặt rồi,. đến nước này muốn rút cũng không có. Rốt cuộc phải làm sao đây? Cậu lặng lẽ rút trong ngăn kéo một tập album mà cậu trân trọng nhất. nhẹ nhàng lật từng trang. Những bước ảnh khiến hình ảnh người con gái ấy bao trùm toàn cơ thể cậu. Đau nhói. Cậu cúi đầu xuống tập album , bàn tay xoa nhẹ bức ảnh ấy , giọt nước mắt lăn dài trên má chảy xuống đầy thương đau. Đôi mắt cậu nhắm nghiền lại chịu đựng, kìm nén cơn đau cứ dâng lên chua chát tận cổ họng.
……….
Nó ngồi nghe ở ban công đeo headphone, khuôn mặt buồn bã, ánh mắt nhìn vô định về phía trước. Vốn dĩ, nó rất ghét mấy công việc ở công ty, mỗi buổi kí hợp đồng lại càng không thích. Mà tại sao tự dưng nó lại háo hức và có cái cảm giác gì đó lạ lạ đến 2 ngày nữa thế ?