Tư Đình Nhiễn thuộc loại dù ở đâu bất cứ nơi đâu cũng đều cởi mở, không tới mấy ngày lăn lộn cũng đã quen thuộc các bạn học, mỗi lần thấy hắn trốn tiết, đám bằng hữu mới quen kia liền trêu ghẹo nói "Lại đi tìm bạn gái nhỏ rồi", bởi vì bọn người kia lớn tuổi so với hai người bọn họ, nên những người này luôn thích thêm chữ “nhỏ” khi bọn hắn trêu người.
Da mặt Tư Đình Nhiễn vốn dày nên cũng không thèm để ý tới lời nói của đám người này, vẫn như cũ vừa có thời gian liền đi tìm Tuyệt Mị. Ngược lại Tuyệt Mị nghỉ học không ngừng, không một ai dám nói gì trước mặt Tuyệt Mị, Tuyệt Mị lạnh nhạt khiến những người tuy tuổi tác lớn cô đều sợ hãi, so với Tuyệt Mị, ngược lại Tư Đình Nhiễn đối với các bạn cùng lớp của cô có phần quen thuộc hơn, mỗi lần tới cũng đều chào hỏi qua.
Bất tri bất giác (#1) một tuần lễ đã trôi qua, các bạn học rối rít lên kế hoạch đi chơi cho ngày nghỉ, cần chuẩn bị những thứ gì, vì sau ngày nghỉ sẽ phải trải qua một tháng quân huấn (#2), lúc này Tuyệt Mị đã trở về nhà, Lãnh Thiên Cuồng tự mình đón cô vào.
(#1) Bất tri bất giác: thấm thoát, vô tình.
(#2) Quân huấn: rèn luyện, giáo dục quân đội về quân sự và chính trị.
"Bảo bối, nếu con ngại phiền toái khi trở về nơi này, ta sẽ mua phòng ốc ở gần cổng trường học của con, như vậy sẽ không có bất tiện khi đi lại nữa." Một tuần lễ không được gặp cô, hắn cảm thấy không làm được việc gì, luôn muốn gặp nàng, hắn cảm giác chính hắn cũng không nhịn được khi không thấy con bé này. Cuộc sống của hắn…
"Không thuận tiện cho ông." Tuyệt Mị nghĩ rồi nói, trường học cô cách công ty hắn rất xa, ước chừng sáu năm trước công ty Lãnh Thiên Cuồng chính thức thành lập. Trải qua sáu năm kinh doanh, đã trở thành một công ty có thực lực hết sức lớn, nhất là có hắc bạch hai bên mở đường, càng phát triển nhanh chóng, đã bắt đầu hướng vào thị trường quốc tế. Lãnh Thiên Cuồng ngày xưa cũng là lão đại xã hội đen, cũng từ trong tối chuyển ra ngoài sáng, bắt đầu từng bước nắm giữ sự phát triển kinh tế cả nước. Nghe nói, về tài sản cá nhân của Lãnh Thiên Cuồng đã chiếm cứ 5% trong tổng số của cả nước, nếu thêm thế lực công ty của hắn cùng âm thầm khống chế, đoán chừng cả quốc gia cũng không có ai dám chống lại hắn.
"Không việc gì, ta thấy con thực sự mới là người không tiện." Xem như mỗi ngày tan việc hắn chờ thêm hai giờ trên xe, hắn cũng không quan tâm thời gian dài hay ngắn miễn sao hằng ngày được thấy Tuyệt Mị, hơn nữa cùng lắm thì mở rộng tổng bộ công ty, xây dựng bên cạnh trường học của Tuyệt Mị là được, đoán chừng khi xây cất xong tổng bộ, thì Tuyệt Mị cũng sắp tốt nghiệp rồi.
"Vậy tùy ông thôi." Một tuần lễ không gặp người đàn ông này, ngược lại cô không có cảm giác quá lớn, chỉ là thỉnh thoảng cảm thấy cuộc sống có chút lạnh lẽo, giống như không có khác biệt quá lớn, cũng không biết bởi vì người đàn ông này không có ở đây, hay do cô chưa thích ứng mới hoàn cảnh mới.
"Con đã đồng ý, vậy ta ngay lập tức phân phó cho người ta thực hiện!" Lãnh Thiên Cuồng thấy Tuyệt Mị gật đầu liền hưng phấn lập tức cầm điện thoại lên đi thu xếp. Tuyệt Mị dùng ánh mắt lạnh nhạt quan sát biểu cảm trên mặt người đàn ông này, bảy năm rồi, xem ra hắn thành thạo hơn rất nhiều, càng thêm trầm ổn, phương thức xử lý mọi việc càng thêm nhạy bén. Nhưng ở trước mặt cô, cô lại cảm thấy hắn như không hề thay đổi, biến hóa duy nhất có thể được khen ngợi chính là hắn càng ngày càng nguyện ý giữ cô lại bên mình, đối với yêu cầu của cô cơ hồ là 100% đồng ý, hắn đối với cô cưng chiều hết mực càng ngày càng nghiêm trọng.
"Tốt lắm, tất cả đều được phân phó xong, thứ hai ta liền đưa cho con đi học, thuận tiện dọn nhà, chờ buổi tối con tan học có thể về nhà ăn cơm. Con chăm chút bản thân một chút, mới ra ngoài một tuần lễ đã gầy như vậy, có phải là không ăn cơm đàng hoàng không, ta kêu đầu bếp chuẩn bị thêm mấy món ăn con thích, một lát nữa con nhất định phải ăn nhiều chút."
Lãnh Thiên Cuồng mang vẻ mặt lạnh lùng gọi điện thoại thu xếp, giọng nói lạnh lùng có thể khiến người khác chết rét, nhưng vừa hướng về phía Tuyệt Mị hạ xuống điện thoại , ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa (#3) xuống, trong giọng nói là tràn đầy sự cưng chiều…
(#3) Nhu hòa: ôn nhu hòa nhã, dịu dàng, nhã nhặn.
"Được, tốt." Tuyệt Mị không phải người thích dài dòng, cũng không thích người khác nói nhảm với mình, nhưng mà đối với người đàn ông trước mặt này, hình như Tuyệt Mị chưa từng cảm thấy hắn dài dòng.
Người giúp việc đã quen thuộc với những biến chuyển của chủ nhân, đối với người ngoài sẽ là bộ dạng lạnh lùng kia, nhưng khi có tiểu thư ở đây, chủ nhân sẽ biến thành như vậy, Cuồng Báo (#4) biến thành Cuồng Mèo, vô hại không có bất kỳ lực sát thương nào, khiến bọn họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
(#4) Cuồng Báo: biệt danh của Lãnh Thiên Cuồng.
Trên bàn cơm, hắn cứ tiếp tục nói những lời có vẻ dông dài.
"Nha đầu, con còn chưa thích ứng với trường học mới ư, nghe nói trường học kia hiện tại có chút phức tạp, nếu như con gặp chuyện gì không vui phải nói ngay cho ta biết."
"Được."
"Ta đã sắp xếp người mà con cũng đã gặp qua, còn vài tên, đều thuộc tổ chức, con có biết không?" Lãnh Thiên Cuồng vẫn cho việc sắp đặt này cho Tuyệt Mị là tốt, Tuyệt Mị - tiểu nha đầu này không thích người khác can thiệp vào chuyện của cô.
"Không cần." Cô có thể tự học được, không cần những người đó.
"Vậy ta không nên nói, chỉ là Tiểu Vệ Vũ cũng biết chuyện, con có việc có thể tìm hắn." Tuyệt Mị đi đâu, học ở đâu, hắn cũng đã sắp xếp xong xuôi tất cả, Tuyệt Mị là bảo bối của hắn, hắn sẽ không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội khi dễ cô.
"Được."
"Nha đầu, món ăn này rất ngon, con ăn nhiều chút, xem con gầy bao nhiêu, nhất định phải mập thêm một chút." Nói xong, Lãnh Thiên Cuồng lại gắp một ít thức ăn thả vào chén của Tuyệt Mị.
Tuyệt Mị cũng không nhiều lời, liền ăn cơm cùng món ăn.
Sau buổi cơm tối, Tuyệt Mị ăn thức ăn trên bàn luôn cảm giác bản thân so mấy ngày trước đây hình như ăn nhiều hơn, xem ra nhiều người cùng ăn cơm tốt hơn so với ăn một mình.
Tuyệt Mị cùng hắn xem TV một hồi ở phòng khách, sau đó một mình trở về phòng, mở máy vi tính ra gõ mấy chữ cái hết sức quen thuộc, mấy năm qua cô thỉnh thoảng sẽ đăng nhập vào trang này.
"Lão đại, cô đã đến rồi, cô có khỏe không?" Trong nháy mắt sau khi đăng nhập Tuyệt Mị liền thấy trên màn hình truyền đến một hàng chữ. Ánh mắt cô nhất thời trở nên nhu hòa rất nhiều, ngón tay bắt đầu di chuyển trên bàn phím, mấy năm nay mặc dù không gặp đám người thân thiết kia, nhưng bọn họ vẫn giữ liên lạc. Thái độ của họ đối với cô càng thêm dung túng, không hỏi nhiều cũng không nói nhiều, khiến cô có cảm giác bị buông lõng, có lẽ, cô nên sắp xếp thời gian tìm gặp bọn họ một chút rồi…