• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ hai, Tuyệt Mị đi học. Trước khi tiết một bắt đầu dường như mọi thứ vẫn bình thường, nhưng khi tiết một kết thúc và bắt đầu tiết hai, không khí lớp học cũng không giống như trước. Rõ ràng ánh mắt của mọi người nhìn cô mang theo cảm giác mới lạ cùng sợ hãi, hình như thỉnh thoảng đề tài nghị luận cũng xoay quanh chuyện về cô, không cần đoán, cô cũng có thể biết là chuyện gì, là hậu quả của vụ đánh nhau hôm qua. Đám người gây sự với cô hình như là băng đảng tiểu thái tử (#editor: có thể hiểu tập hợp đám ăn chơi, nhà có tiền – tương lai có thể thừa kế công ty của gia đình), ở trong trường này cũng được đánh giá khá cao có thế lực, ngày hôm qua bị cô đánh, xem ra phản ứng rất lớn. Nhưng đối với chuyện này cô cũng không quan tâm tới, bởi vì hiện tại còn có một chuyện quan trọng hơn chờ cô xử lý. Mới sáng sớm, vừa bước ra khỏi cửa cô liền phát hiện hai luồng hơi thở hết sức cường hãn, theo từ cửa nhà tới bây giờ, hai luồng hơi thở này không những không biến mất, mà ngược lại còn xuất hiện thêm hai luồng hơi thở khác…

Ngày thứ hai sinh viên chính khóa Đường Hạ có giờ nghỉ trưa, Tuyệt Mị tránh đám sinh viên đó, cũng như tránh mấy người đi theo bảo vệ cô, một thân một mình đi tới khu rừng nhỏ phía sau trường học, bình thường buổi tối nơi này là nơi hẹn hò của các cặp đôi, bây giờ là buổi trưa, ngược lại rất ít người lui tới.

"Còn chưa xác định được ư, thật không giống các cậu chút nào." Tuyệt Mị than nhẹ một tiếng, trong giọng nói tràn đầy hương vị nhớ nhung.

Dứt lời, bốn người từ bốn hướng khác nhau vọt ra, hai nam hai nữ, ánh mắt của mỗi người tràn đầy sự kinh ngạc và khẩn trương.

"Đội, đội trưởng?" Người đầu tiên mở miệng là một cô gái, kẻ mắt màu đen, vóc người xinh xắn càng nhìn càng giống một cô gái lanh lợi.

"Cơ Dư, kinh ngạc, im lặng như vậy không giống người trầm tĩnh như cô chút nào." Cô biết Cơ Dư là một cô gái trầm tĩnh, nhưng mười ba năm sau, đã trở thành một người phụ nữ trầm tĩnh, nếu như cô nhớ không lầm, chắc năm nay Cơ Ngữ cũng đã hai mươi chín tuổi.

"Thì ra là vậy, tái sinh ư, đây chính là kỳ tích thật làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc." Người đàn ông thành thục, nho nhã, lạnh lùng đang nói kia, chính là Vu Viêm, khóe miệng hắn mang theo ý cười, như ẩn như hiện làm cho người ta cảm giác xa xôi không thể chạm vào được, giống như tiên nhân hạ phàm.

"Vu Viêm, bây giờ cậu còn dùng cơm không, vì sao tôi có cảm giác cậu càng lúc càng giống tiên nhân vậy?" Việc cô tái sinh đã khiến bọn họ kinh ngạc, mà sự xuất hiện của bọn họ cũng khiến cô kinh ngạc không kém, nhìn người đang đứng trước mặt giống hệt tiên nhân, một lần nữa Tuyệt Mị lại cảm thán thế giới này lại thần kỳ vậy.

"Đội trưởng, cô trông nhỏ hơn ha, tôi cảm thấy gọi cô là đội trưởng có chút thua thiệt." Người đang nói là một người phụ nữ lẳng lơ, toàn thân đậm nét phong tình đầy mê hoặc, dễ dàng khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể tránh khỏi lưới tình của cô ấy.

"Thiên Thủy, cô càng ngày càng giống yêu nghiệt." Tuyệt Mị khẽ lắc đầu một cái, dàng dấp cô ấy mười ba năm trước cũng không tệ, nhưng không ngờ tới mười ba năm sau thế lại có bộ dáng như vậy, không biết đã đánh cắp bao nhiêu trái tim của đàn ông rồi.

"Đội trưởng, hoan nghênh cô trở lại." Một người vẻ ngoài trí thức hết sức ưu nhã, ánh mắt trìu mến của hắn thể hiện sự ấm áp, không một ai có thể có khí chất hoàng tử như hắn.

"Đội trưởng, hoan nghênh cô trở lại." Lần này bốn người bọn họ cùng nhau nói, đã 13 năm, họ mới gặp lại nhau.

"Cám ơn." Cô rất xúc động, cảm giác này rất tự nhiên, không có tí lạ lẫm, một lần nữa cả đội lại đoàn tụ!

Rốt cuộc sau 13 năm, Tử Thần Chính Nghĩa - Tuyệt Mị, Tay Trái Tử Thần - Cơ Dư, Tay Phải Tử Thần - Vu Viêm, Huyết Thiên Sứ - Tác hồn, Ma Ảnh - Thiên Thủy; năm người của Tiểu đội Tử Thần cũng được đoàn tụ.

"Tại sao các người ly khai tổ chức, sẽ không xảy ra phiền toái gì chứ?" Được gặp lại đồng đội của mình lần nữa, Tuyệt Mị ngoài cảm động không tránh khỏi có chút lo lắng, những người này dù gì cũng là tinh anh trong tinh anh, hiện tại lại đang trong độ tuổi sung sức nhất, tổ chức sẽ dễ dàng để cho bọn họ ly khai như vậy sao?

"Có chứ, chỉ là không lâu sau đám người đó đã được bọn ta dạy dỗ lại, chỉ biết tự mình chuốc lấy phiền toái." Tác Hồn cười ưu nhã, lại khiến cho người ta phát rét.

"Đúng vậy, chúng tôi mới là người gặp phiền toái nhất." Thiên Thủy nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của mình, phong tình vạn chủng (vẻ ngoài phong trần, quyến rũ, sexy, mang chút lẳng lơ) nói.

"Vậy các cậu đã có kế hoạch gì chưa?"

"Đội trưởng, chúng tôi cũng biết một chút tin tức về cô, cô có dự tính chưa rời đi phải không?" Thiên Thủy không trả lời mà hỏi ngược lại, cô là hacker, chỉ cần truy cập internet là cô có thể dễ dàng tìm được mọi thứ, về tin tức của Tuyệt Mị cô cũng đã tìm hiểu khá nhiều.

"Đúng." Tạm thời cô chưa có ý định rời đi, nơi này rất tốt.

"Vậy chúng tôi cũng không đi, chúng tôi đã thương lượng rồi, cô ở đâu chúng tôi sẽ ở đó, dù sao hiện tại chúng tôi cũng không có việc gì cần làm, vả lại điều kiện ở đây cũng không tệ." Bọn họ đều là cô nhi, nên hoàn toàn không có gì vướng bận.

Nghe xong câu nói của Thiên Thủy, Tuyệt Mị nhìn bọn họ một cái, những người khác đều gật đầu tán đồng, mắt cô híp lại ẩn chứa một chút ý cười.

"Tôi sợ nơi này sắp phải gặp tai ương." Thật vậy, chỗ này mà thêm bọn họ, nhất định sẽ phát sinh nhiều việc.

"Đội trưởng, đừng nói chúng tôi giống như những kẻ chuyên gây ra họa, nhưng lần này đã quyết định rồi, chúng tôi muốn làm người bình thường." Hơn hai mươi năm trải qua sóng gió, bọn họ cũng mong muốn có cuộc sống như người bình thường.

"Nếu là bọn họ thì tôi tin, chứ riêng cậu thì tôi thấy nghi ngờ." Tuyệt Mị trêu chọc Thiên Thủy.

"Đội trưởng!" Thiên Thủy nhìn chằm chằm Tuyệt Mị tỏ vẻ không phục.

Tất cả mọi người đều bật cười hoặc to hoặc nhỏ, dường như bọn họ thuộc tuýp người rất ít khi biểu lộ cảm xúc, chỉ cười ôn hòa. Có lẽ cũng mỗi mình Thiên Thủy là có nét mặt phong phú nhất, những người còn lại rất hiếm khi cười như lúc này, nhưng thông qua ánh mắt có thể nhận ra bọn họ đang che dấu sự xúc động. Bọn họ từ nhỏ đã là trẻ mồ, nên rất trân trọng đoạn tình cảm này, tựa như thân tình tựa như hữu tình (vừa như tình cảm giữa người thân, vừa như tình bằng hữu), cũng chỉ khi ở trước mặt những người bạn thân này, họ mới có thể cười ôn hòa, chân thực dường như không trộn lẫn bất kỳ cảm xúc nào khác.

. . . . . .

"Nha đầu, hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?" Sau buổi cơm tối, Lãnh Thiên Cuồng có chút nghi ngờ hỏi, cả đêm, hắn cảm thấy cô có gì đó là lạ, nhưng không thể đoán ra được.

"Có gì lạ sao?" Tuyệt Mị không cảm thấy mình có biểu hiện gì bất thường, mặc dù thật sự hôm nay xảy ra một chuyện rất lớn, đồng đội của cô tìm đến tận cửa.

"Không có, chỉ cảm thấy con có chút gì đó không giống bình thường." Dường như càng thêm nhu hòa, dường như vẻ mặt cô luôn mang theo nụ cười thản nhiên, làm cho hắn cảm thấy rất thoải mái, nhưng sự biến hóa đột ngột này làm hắn có chút bất an, là ai đã khiến cô có thể cười như vậy?

"Có gì không giống?" Tuyệt Mị cũng rất nghi ngờ.

"Hình như nãy giờ con vẫn luôn cười." Hắn nói đến chính là ánh mắt của cô, tuy ý cười rất mờ nhạt nhưng hắn vẫn cảm nhận được.

"Ông quá đa nghi rồi." Cô chưa chuẩn bị sẵn sàng nên chưa thể kể hết mọi việc cho hắn biết, chứ cũng không có ý định giấu giếm.

"Có lẽ…! Nhưng, nha đầu, nếu có chuyện gì nhất định con phải nói ta biết, không được giấu ta, ta sẽ tức giận." Nhất định có chuyện, tuyệt đối là có chuyện, chỉ là, hình như cô không muốn nói cho hắn biết… Nghĩ vậy nên Lãnh Thiên Cuồng có chút khó chịu, tại vì sao mà không muốn nói cho hắn biết, mọi việc hắn làm cho cô còn chưa đủ sao?

"Đừng nghĩ nhiều, muốn biết thì tự mình đi điều tra." Tuyệt Mị có thể cảm nhận được hơi thở của người đàn ông này không đều, ánh mắt đó lộ rõ vẻ ai oán, cô vốn không thể bỏ mặc, cho nên mới nói với hắn một câu như vậy, muốn biết thì chính mình tự điều tra thôi.

"Con không phản đối?" Lãnh Thiên Cuồng vui mừng hỏi lại.

"Không phản đối." Cho dù hắn không điều tra, một ngày nào đó cô cũng sẽ nói hắn nghe, cô không thể nào gạt hắn cả đời, cũng không muốn gạt hắn, không nói là vì không cần thiết, thời cơ chưa tới.

"Vậy thì tốt, chờ ta tra ra được khi ấy con cũng không nên lừa gạt ta nữa." Hắn muốn biết mọi thứ về cô, cũng muốn phải có trọn vẹn cô.

"Tốt." Thì ra hắn cũng biết được cô có điểm giấu hắn, khóe miệng của Tuyệt Mị bất giác cong lên, cảm thấy người đàn ông này có lúc lại ngờ nghệch đáng yêu./

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK