Chỉ là nam nhân cũng không vui khi tiểu Tuyệt Mị trầm mặc, trợn mắt nhìn thuộc hạ xung quanh đờ đẫn, liền dẫn tiểu Tuyệt Mị đi tới một cửa ngầm, thuộc hạ thấy động tác của ông chủ, ân cần mở cửa ngầm cho hắn.
Lãnh Thiên Cuồng ôm Tiểu Tuyệt Mị đi vào, thông qua cầu thang đi xuống dưới, nơi này rõ ràng là một phòng trong lòng đất, Tuyệt Mị suy nghĩ một chút, bất chợt ánh mắt sáng lên, cô hết sức hứng thú khi đoán được kiến tạo ở kho hàng dưới phòng trong lòng đất.
Đi hết cầu thang, phóng mắt nhìn ánh đèn, Tuyệt Mị hưng phấn trợn to hai mắt, thân thể giật giật, cô có chút bất mãn nhìn về phía Lãnh Thiên cuồng, cô nghĩ chính mình tự đi cảm nhận một chút nhưng người đàn ông này lại ôm cô như cũ không chịu buông tay.
"Thích không?" biểu cảm của Tiểu nha đầu này đều biểu hiện rất nhạt ,giống như lòng dạ sâu thẳm không thích hiện ra bên ngoài, nhất là linh động trong mắt thỉnh thoảng loé lên ánh sáng thông minh, càng làm cho người ta thấy nha đầu này lòng dạ sâu không lường đuợc, cái này cùng độ tuổi không hợp nhau làm hắn rất kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc hắn càng yêu thích , mấy ngày ở chung, hắn đã có thể hiểu rõ ánh mắt ấy trong tâm tình biến hóa bởi vì hắn có đủ dụng tâm.
"Thả tôi xuống." Trước kia tiểu đội ở trụ sở chính của các cô có đơn độc một khu quân sự, nơi đó là nơi cô thích nhất, ở tầng hầm ngầm bày các loại dụng cụ rèn luyện buôn lậu đến từ các quân giới, cách đó không xa còn có thể thấy được đấu trường và mấy nơi nghỉ ngơi bí mật, quá đáng hơn nữa còn có một quầy rượu nhỏ, thay vì nói nơi này là khu quân sự không bằng nói nơi đây để giải trí, 1 khu giải trí to lớn, người đàn ông này thật đúng là biết hưởng thụ, chỉ là có chút tiếc nuối vì chỗ này quá nhỏ, không đủ không gian để luyện súng, mặc dù có một cái bia ngắm nhưng đối với cô mà nói thế này cũng quá nhỏ rồi.
Lãnh thiên Cuồng mặc dù không bỏ xuống thân thể mềm mại của bé được nhưng vẫn là không đành lòng nhìn bé mất hứng, hắn cẩn thận đem tiểu Tuyệt Mị thả xuống đất, dùng ánh mắt hết sức cưng chiều đứng sau cô dõi theo.
Tiểu nha đầu này quả nhiên khác nhau với những đứa bé bình thường, thế nhưng không thích những món đồ chơi đáng yêu ngược lại thích những món đồ này. Nếu như hắn biết những thứ đồ này làm tiểu nha đầu vui mừng như thế thì hắn đã sớm mang theo cô đi sân huấn luyện ở vùng ngoại ô coi một chút, nơi đó so nơi này lớn hơn cũng có nhiều vũ khí hạng nặng, không biết nha đầu này có thích hay không
"Nha đầu, đã muộn rồi nên đi nghỉ ngơi" nhìn đồng hồ đeo tay đã hai giờ sáng, nên nghỉ ngơi trước khi trời sáng, hắn thì không có việc gì nhưng tiểu nha đầu này không thể thức đêm.
".....đựơc rồi, trở về" giờ cũng đã muộn cũng nên nghỉ ngơi.
Thấy Tuyệt Mị đồng ý, Lãnh Thiên Cuồng hết sức tự nhiên tiến lên ôm lấy cô, sau đó mang cô đi ra ngoài , mà Tuyệt Mị mặc cho hắn ôm không có kháng cự, vừa cảm thấy nhiệt độ của nam nhân , vừa trong lòng tự nói với mình, mình là một đứa bé, chỉ là đứa bé mà thôi, hắn muốn ôm liền ôm đi, dù sao đây là phần thuởng hắn mang mình tới đây cũng được.
Lãnh Thiên Cuồng ôm Tuyệt Mị lao thẳng đến phòng ngủ, nói chính xác là giuờng trong phòng ngủ, hơn nữa còn dịu dàng đắp kíp chăn cho cô, sau đó không rời đi mà ngồi ở bên giuờng.
"Ngủ đi, ta ở cùng con, con ngủ ta sẽ đi" không muốn rời đi, hắn chỉ thích ở chung một chỗ với tiểu nha đầu này.
".....tôi có thể chính mình tự đi được không?" Tuyệt Mị bất chợt mở miệng, cô cảm thấy nơi đó rất thích hợp huấn luyện mỗi ngày, nếu như có thể cô hi vọng hắn đồng ý, luôn lén lén lút lút không tiện cho lắm.
Tóm lại một câu, Lãnh Thiên Cuông đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng được dù sao Tuyệt Mị khó có được một nơi hợp ý, cô quyết định đem nơi đó là của mình.
Lãnh Thiên Cuồng sau khi sửng sốt mới phản ứng lại được, hết sức cưng chiều nói:" Con thích là được, chẳng qua ta hi vọng tại thời điểm đó ở bên cạnh con, nơi đó dù ít đồ nhưng vẫn còn nguy hiểm".
Hắn không biết vì sao những thứ đó đối với tiểu nha đầu hết sức quen thuộc như vậy , cảm thấy trong đó còn có tồn tại bí mật nhưng nếu tiểu nha đầu không muốn nói, hắn cũng không hỏi, chỉ là nơi đó có rất nhiều súng ống mang đến buôn lậu , hắn không nhất định sẽ hiểu rõ tất cả cho nên có chút lo lắng tiểu nha đầu này không cẩn thận làm mình bị thương.
"Ta có thể bảo đảm không làm mình bị thuơng" những thứ đó đối với cô chỉ là món đồ chơi thú vị, làm sao có thể làm mình bị thuơng
" Được rồi, nhất định phải cẩn thận một chút, đi ngủ sớm đi, tỉnh ngủ ta sẽ dẫn con đến một nơi tốt, lần này bảo đảm con sẽ thích" đối với yêu cầu của cô, hắn không có cách nào cự tuyệt được, chuyện quan trọng nhất bây giờ là cưng chiều cô.
" Ừ" nhẹ gật đầu, Tuyệt Mị liền nhắm mắt lại, cô sẽ không hỏi hắn vì sao không rời đi, bị ánh mắt cưng chiều nhìn chăm chú như vậy, cô đã thành thói quen.
" Ngủ ngon, bảo bối của ta" Tại thời điểm Tuyệt Mị có lẽ đã ngủ , dịu dàng hôn vào trên trán cô, sau đó là câu thì thầm của người đàn ông này.