Mong ước ban đầu của cô, là vui vẻ học tập, nỗ lực một chút, có thể đi bao xa thì đi, cũng không định một bước lên trời, kết quả có thầy giáo Hứa Nhận hộ tống, giãy giụa trong địa ngục nước sôi lửa bỏng gần hai tháng.
Quan trọng nhất là, tên kia đồng thời sử dụng sắc đẹp và tính dâm, thế mà cô lại vui vẻ chịu đựng, hơn nữa còn không thể tự kiềm chế chìm đắm thật sâu trong đó.
Cô đã trúng độc, trúng một loại độc tên là Hứa Nhận.
Môn toán của Trình Trì tiến bộ nhanh nhất, trong ba năm qua cao nhất chỉ được 20 điểm, nay đã có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, mà tiếng Anh, ngoại trừ lúc ngủ và đi học bên ngoài, cô gần như dành toàn bộ thời gian đề luyện tập thính lực…
Rốt cuộc vào kỳ thi thử cuối cùng trước khi thi đại học, tổng điểm của Trình Trì được hơn 300 điểm, cao nhất trong ba năm qua! Trực tiếp bò lên hàng ngũ trung bình của lớp một.
Điều nghịch lý này, khiến bạn học trong lớp cùng giáo viên, bao gồm cả Trình Chính Niên, nhất trí cho rằng Trình Trì gian lận thi cử.
Mãi cho đến khi Trình Trì cầm bài thi, ở trong văn phòng, trước mặt thầy cô giáo, giáo viên chủ nhiệm, Trình Chính Niên, tính toán lại một đề toán rất có khó, mới xem như tin tưởng.
Lần này, ánh mắt các giáo viên nhìn cô bắt đầu thay đổi, trực tiếp chuyển cô từ bàn cuối lên bàn đầu, trên lớp cũng thích gọi cô lên trả lời câu hỏi.
Các bạn học nhìn cô, giống như nhìn thấy thiên tài. Vui mừng nhất chính là Trình Chính Niên, chỉ thiếu việc đội cô lên đầu đi khắp nơi ăn mừng, mỗi ngày đều gọi con gái ngoan con gái ngoan đến mức cô nổi da gà rơi đầy đất.
Điều này làm cho Trình Trì cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là thói đời nóng lạnh của xã hội.
Đứa trẻ có thành tích tốt là bảo bối, đứa trẻ có thành tích kém giống như cỏ rác.
———-
Cứ giữ vững tình trạng này mà phát triển, Trình Trì thi đại học, vào một ngôi trường top cuối, chắc chắn không thành vấn đề.
Ngày thi đại học, cũng không có gì khác so với trước, trời sáng không khí trong lành, trật tự giao thông vô cùng tốt đẹp, chỉ có điều trên khuôn mặt mỗi người, đều có cảm xúc căng thẳng mà lại cố che dấu bằng sự bình tĩnh.
Trình Trì vốn không có bất kỳ cảm xúc gì, ngược lại bắt đầu thoáng thấp thỏm, ngay cả buổi sáng cầm cái thìa trên tay cũng không nhịn được run rẩy.
Bởi vì hai tháng qua cần cù nỗ lực học tập, người trước nay không để ý đến thành tích như cô cũng bắt đầu khẩn trương.
Mà người vốn vô cùng quan tâm đến kỳ thi này như Hứa Nhận, lại rất bình tĩnh.
Hai người cầm giấy chứng thi, chứng minh nhân dân và túi đựng bút trong suốt, đi vào cổng trường, trước khi tách ra ở khu nhà dạy học, Hứa Nhận hỏi: “Em sợ không?”
Trình Trì lúc này không hề mạnh miệng, mà nặng nề gật đầu: “Hứa Nhận, em sợ gần chết.”
Hứa Nhận thoải mái cười cười: “Sân nhà mình, em coi như xuống dưới đánh phó bản thôi.”
Trình Trì cười cười, mắng một tiếng: “Đồ thẳng nam xấu xa.”
“Đi thôi.” Hứa Nhận vuốt tóc mái của cô.
Trình Trì gật đầu, xoay người, kiên quyết bước vào trường thi.
Khi ngồi vào vị trí của mình, tay cô khẽ run, thật ra không phải cô sợ thi không đỗ đại học, mà cô sợ uổng phí hai tháng anh nỗ lực ôn tập cho cô, cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh, cho dù chỉ lướt qua trong giây lát.
Cái gì mà đánh phó bản, giả vờ như không thèm để ý, thật ra anh cũng hy vọng cô có thể thi tốt.
Qua ba môn thi, Trình Trì thi mơ mơ màng màng, hoàn toàn không đọng lại gì trong đầu, nhưng Hứa Nhận, tâm trạng bình tĩnh, anh phát huy rất ổn.
Môn tiếng Anh cuối cùng, giữa trưa biệt thự vô cùng yên tĩnh, ngay cả Trình Gia muốn kéo đàn cello, cũng bị Trình Chính Niên ngăn cản, không thể ảnh hưởng hai đứa nhỏ nghỉ trưa.
Thật ra Trình Trì căn bản ngủ không được, cô nằm trên giường, nghe một bài luyện thính lực.
Cũng suy nghĩ rất nhiều.
Cuộc đời này của cô, mười chín năm, mơ màng đi một đường, dường như làm được rất nhiều chuyện, nhưng mỗi chuyện đó lại chưa có cái nào thật sự có ý nghĩa, chưa từng có khoảng thời gian nào giống như hôm nay, vì một mục tiêu xác định mà phấn đấu như thế, mà cảm xúc sắp thu hoạch được kết quả sau khi vất vả, thật là tuyệt vời.
Mười mấy năm qua sống cũng không quá uổng phí.
1 giờ rưỡi, Trình Trì từ trên giường bò dậy, Hứa Nhận đã mặc xong quần áo, đứng cạnh cửa, trong tay xách theo túi đựng bút màu trắng trong suốt, chờ cô.
Trình Trì lái xe từ gara đi ra, Hứa Nhận ngồi lên, từ đầu đến cuối hai người không nói một lời, duy trì vững vàng tâm trạng hiểu rõ nhau mà không nói ra.
Tử chiến đến cùng.
Trình Trì đỗ xe trước cổng trường, mà Hứa Nhận đứng bên cổng trường, hai người bảo vệ vây quanh anh, sắc mặt của anh có vẻ khác thường.
Trình Trì đuổi tới, thấy anh lục lọi túi đựng bút màu trắng của mình, cô nhịn không được tiến lên hỏi: “Anh tìm gì thế?”
“Chứng minh thư.” Hứa Nhận kìm nén run rẩy: “Hình như anh để quên chứng minh thư trong nhà.”
Tuy nói như vậy, nhưng Hứa Nhận nhớ rõ, anh chưa từng lấy chứng minh thư trong túi đựng bút trong suốt ra, cho nên…
Cho nên anh không hề biết chưng minh thư rơi ở đâu!
Trình Trì lấy túi đựng bút của Hứa Nhận lục lọi, bên trong có mấy cái bút và tờ giấy chứng thi hơi mỏng, quả thật không thấy chứng minh thư bên trong.
“Trong túi thì sao?” Cô vội vàng hỏi.
Hứa Nhận tìm kiếm lại túi quần túi áo của mình một lần.
Hai bàn tay trắng.
Trình Trì trực tiếp tiến lên hai bước hỏi bảo vệ: “Có giấy chứng thi, có thể cho anh ấy đi vào không?”
“Không được, chứng minh thư và giấy chứng thi thiếu một thứ cũng không được.” Bảo vệ cũng rất bất đắc dĩ, nhưng quy định là quy định.
“Nhưng mà giấy chứng thi cũng có ảnh chụp.” Trình Trì hoảng loạn lấy giấy chứng thi của Hứa Nhận ra đưa cho bảo vệ: “Bác nhìn xem, người trên ảnh chụp chính là anh ấy!”
Ảnh là ảnh đen trắng, bảo vệ nhìn lướt qua, nói: “Vậy cũng không được, đây là quy định.”
“Cái quy định chết tiệt!” Rốt cuộc Trình Trì không kiềm chế được mắng một tiếng: “Đây là anh ấy! Quy định là vật chết, người là vật sống! Mỗi ngày anh ấy đều ra vào trường học, các bác không nhận ra sao!”
“Nhưng tôi nhận ra cháu đấy.” Bảo vệ Giáp nhìn Trình Trì: “Cháu thường xuyên ở bên ngoài trường học la lên hét xuống tụ tập đánh nhau.”
“Mẹ nó!” Trình Trì hung tợn trừng bảo vệ một cái.
“Thôi.” Hứa Nhận nói: “Bây giờ anh bắt xe trở về tìm xem, chắc là vẫn kịp.”
Trình Trì túm chặt anh, nhìn đồng hồ, còn nửa giờ, phóng xe bạt mạng từ trường học về nhà cũng phải mất hai mươi phút, đi qua đi lại mất bốn mươi phút, tới kịp cái rắm! Môn thi tiếng Anh không đợi anh.
“Anh chờ ở đây, em đi nói chuyện với bọn họ.”
Trình Trì nói xong trực tiếp chạy tới cửa phòng bảo vệ, trong phòng bảo vệ có hai vị giám thị, Trình Trì lấy chứng minh thư và giấy chứng thi của mình ra, đập lên bàn, nói với bọn họ: “Tôi để chứng minh thư và giấy chứng thi ở đây đảm bảo, các thầy thả cho Hứa Nhận đi vào thi trước, bây giờ tôi về lấy chứng minh thư cho anh ấy.”
Giám thi hai mặt nhìn nhau, trước đây không hề có tiền lệ này.
“Thả cho cậu ấy đi vào thi, vậy trò phải làm sao, nếu đến trễ nửa giờ, sẽ không còn tư cách thi.” Giám thị Giáp nhận ra Trình Trì, cô nhóc nghịch ngợm hay gây sự rất nhiều lần bị gọi lên phòng kiểm điểm.
“Các thầy cảm thấy tôi sẽ quan tâm cuộc thi này sao?” Cô thờ ơ nói: “Dù sao tôi cũng không thi đỗ, nhưng anh ấy không giống.”
Trình Trì nhìn thẳng vào mắt giám thị Giáp, yên lặng nói: “Lần thi thử trước, Hứa Nhận là người đứng đầu lớp tôi, đứng thứ ba toàn trường, các thầy tự xem xét rồi làm đi.”
Giám thị Giáp quả thật rất khó xử, Hứa Nhận có thành tích tốt, kỳ thi này không chỉ quan trọng với anh, mà còn vô cùng quan trọng đối với nhà trường. Mà Trình Trì, nói trắng ra là chỉ là một đứa côn đồ, có thể thi đỗ đại học chính quy hay không còn chưa chắc, cho dù trong nhà có tiền, cũng không mua nổi bằng đại học.
Giám thị Giáp suy nghĩ một lát, rốt cuộc quyết định: “Vậy… Thả cho Hứa Nhận đi vào thi trước, nhưng trò tốt nhất trong vòng nửa giờ, lấy lại chứng minh thư, nếu vượt quá thời gian, sẽ không thể tham dự cuộc thi.”
Trình Trì liên tục gật đầu, cười cười với giám thị Giáp: “Nhiều năm qua chúng ta tiếp xúc không ít lần, hôm nay là lần đầu tiên, tôi thấy thầy rất thuận mắt.”
———-
Khi Trình Trì từ phòng bảo vệ đi ra, Hứa Nhận tiến lên đón, tuy rất áp lực, làm bản thân thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng Trình Trì biết, anh rất căng thẳng.
“Sao rồi em?”
“Được rồi.” Trình Trì duỗi tay dùng sức kéo ống tay áo của anh: “Anh đi vào thi đi.”
Bảo vệ bên cạnh đưa giấy chứng thi và giấy chứng minh mà giám thị viết đưa cho Hứa Nhận, tránh đường cho anh: “Vào trường thi, đưa giấy chứng minh cho giám thị xem.”
Hứa Nhận nhận giấy thi và giấy chứng minh, nhìn về phía Trình Trì: “Em nói như thế nào vậy?”
Trình Trì đi cùng Hứa Nhận vào cổng trường, cười tinh nghịch với anh: “Bố em là Trình Chính Niên, bọn họ nhất định phải cho em mặt mũi, huống hồ chuyện thi đại học này là chuyện quan trọng.”
“Thế à?”
“Không phải anh vào được rồi sao?” Trình Trì đẩy đẩy anh: “Em ở toàn C, không cùng tòa với anh, thi tốt nhé, đây chính là sân nhà của anh!”
Hứa Nhận xoay người, nâng mặt cô lên, vén tóc mái, dùng sức hôn một cái vào trán của cô: “Em cũng vậy, cố lên.”
Nhìn Hứa Nhận đi vào tòa nhà dạy học A, Trình Trì mới xoay người chạy về phía cổng trường, bảo vệ đứng ngoài cửa nhìn cô lắc đầu.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy yêu sớm à?”
Trình Trì vẫn đường hoàng cứng đầu, chạy ra khỏi cổng trường, mở khóa Ferrari từ xa, ngồi lên xe, lao đi nhanh như chớp.
Ferrari đã được cô cải tạo lại động cơ, khí thế lao trên đường lớn như đang đua trên đường núi, phóng điên cuồng, suýt nữa vượt đèn đỏ.
Thích đua xe, chỉ xuất phát từ niềm đam mê tốc độ, thích cảm giác bỏ lại cả thế giới phía sau, trong lòng cô chưa từng có vạch đích, không có điểm cuối.
Lúc này, lại không như vậy, cô muốn một thứ, có mục tiêu, hơn nữa đã từng vì nó mà nỗ lực, cô muốn bắt lấy nó, không muốn từ bỏ!
Một tiếng phanh chói tai vang lên, Ferrari dừng lại trước cổng, Trình Trì vừa xuống xe lập tức xông vào biệt thự, Trình Chính Niên đã đi làm, trong nhà trống không, dì Đào đang quét tước vệ sinh, thấy Trình Trì trở về, hoảng sợ: “Tiểu thư, hôm nay không phải cháu đi thi đại học hả? Tại sao lúc này…”
Dì Đào còn chưa nói xong đã bị Trình Trì cắt ngang: “Hứa Nhận để quên chứng minh thư trong nhà, dì Đào dì mau giúp cháu tìm xung quanh với ạ!”
“Này! Này!” Dì Đào luống cuống tay chân, vội vàng tìm kiếm khắp nơi.
Trình Trì vội vã lên tầng chạy vào phòng Hứa Nhận, bàn học ngăn nắp bị cô lục lọi đến lộn xộn, ngay cả sách vở cũng lật mở kiểm tra một hồi, cuối cùng rũ khăn trải giường, ngay cả túi của mỗi bộ quần áo trong tủ quần áo cũng sờ soạng qua, nhưng không tìm thấy chứng minh thư của anh.
“Ở đâu nhỉ?” Cô thở hổn hển lầm bầm lầu bầu: “Đừng chơi trốn tìm chứ! Mau ra đây!”
Đúng lúc này, tiếng đàn cello vang lên trong biệt thự, phát ra một tiếng kẽo kẹt trào phúng.
Cơ thể Trình Trì đột nhiên cứng đờ!
Trình Gia!
Hết chương 30