• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối, Hứa Nhận và Trình Trì nằm tách phòng, anh vẫn ngủ ở căn phòng trước đây, nhưng qua nửa đêm, cửa phòng anh bị đẩy ra.

Anh ngủ cũng không sâu lắm, nghe thấy tiếng động, chợt tỉnh lại, sau đó, cảm thấy ga giường phía sau lưng mình lõm xuống, ngay sau đó, một cơ thể mềm mại mà ấm áp, chui vào trong chăn anh, cảm giác quen thuộc ập đến.

Trình Trì ôm anh từ phía sau, giọng khàn khàn: "Mới có mấy ngày, nhưng một mình em ngủ, lại có chút không quen."

Hứa Nhận xoay người, kéo cô vào trong lòng ngực: "Ngoan ngoãn ngủ đi."

Trình Trì vùi đầu vào ngực anh, hít sâu một hơi. Hứa Nhận lại mơ màng, khi anh bừng tỉnh lại, phát hiện người trong lòng ngực, đang run bần bật......

Cô kìm nén, há miệng hít thở, nhưng cảm xúc ùa đến quá mãnh liệt, cô không thể kiểm soát được phản ứng của cơ thể.

Hứa Nhận cúi đầu xuống, cảm nhận được, trên má cô, có chất lỏng ấm áp.

Một mình, giữa đêm khuya, dựa vào đầu vai anh khóc thút thít.

Hứa Nhận không nói gì, cúi đầu, hôn từng chút từng chút một lên gò má ướt đẫm của cô, cô ôm anh càng chặt.

Thật lâu sau, anh thở dài một tiếng, nói: "Trình Trì, không phải lo lắng cho anh."

"Mạng sống của anh là của em." Cô cắn mạnh vào đầu vai anh.

Hứa Nhận nhắm hai mắt lại, Trình Trì dùng hết sức lực, thậm chí cắn ra một tia máu: "Anh chà đạp bản thân mình, đã từng hỏi em có đồng ý hay không chưa?"

Hứa Nhận muốn nói xin lỗi, anh ôm chặt Trình Trì, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ siết chặt lấy cô.

Không rõ từ bao giờ bắt đầu buồn ngủ, trong lúc mơ màng, anh dường như nghe thấy cô khẽ lẩm bẩm một tiếng: "Hứa Nhận, anh cầu hôn em đi."


Sau đó anh nghe thấy chính mình nói: "Được."

----

Hai ngày sau chủ nhật, nhân lúc Hứa Nhận đến tổng công ty ở Thượng Hải xử lý công việc, Trình Trì đi một chuyến đến viện điều dưỡng dưới chân núi Lộc, nếu thông tin của Dương Tĩnh chính xác, Lâm Giản, chắc chắn đang tĩnh dưỡng ở đó.

Dưới chân núi Lộc phong cảnh như họa, không khí cũng rất trong lành tươi mát lòng người, điều kiện của viện điều dưỡng rất tốt, đúng là nơi đáng để người bệnh đến tĩnh dưỡng. Cách 6 năm, Trình Trì mới gặp lại Lâm Giản, anh ấy đang nằm trên ghế bên cạnh vườn hoa, đọc sách dưới một cây ngô đồng của Pháp. Anh ấy mặc một bộ quần áo bệnh nhâu màu trắng xanh, da dẻ vẫn tái nhợt như tờ giấy, so với thời cấp ba, dường như anh ấy béo lên một chút, bộ dáng thanh tú, không có nhiều thay đổi. Anh ấy đang chăm chú đọc sách, ánh mắt vô cùng dịu dàng, mà phía sau anh, xa xa, có thể nhìn thấy nền trời xanh, núi non Lộc Sơn trùng điệp.

Lâm Giản thấy có người đến gần, ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trình Trì đã lâu không gặp, anh ấy ngẩn người, sau đó từ ghế trên đứng lên, có phần bất ngờ, nói: "Cậu... Sao cậu lại tới đây, à, không, cậu.... Cậu ngồi đi."

Trình Trì đi tới, banh mặt, không ngồi xuống.

"Chúng ta đã lâu không gặp, mấy năm nay, cậu thế nào?" Có vẻ Lâm Giản rất vui, khuôn mặt tái nhợt cũng hây hây hồng.

"Không tốt cũng không xấu." Trình Trì trả lời, lại liếc anh ấy một cái: "Trông cậu hình như không được ổn lắm."

"Ừ." Lâm Giản gật đầu, hơi xấu hổ: "Cơ thể tôi vẫn luôn ốm đau bệnh tật, trong khoảng thời gian này, mới tốt lên một chút."

"Đổi thận rồi, có phản ứng bài xích gì không?" Trình Trì đi thẳng vào vấn đề.

Lâm Giản kinh ngạc: "Cậu biết cả rồi?"

Trình Trì cắn răng, đang định nói chuyện, đúng lúc này, một người phụ nữ đi tới, bà ta mặc một chiếc áo len màu xanh đậm, tóc dài xõa tung trên vai, Trình Trì nhận ra, bà ta là Dương Trừng Nguyệt. Lâm Giản gọi bà ta một tiếng: "Mẹ, Trình Trì tới thăm con!"

Dương Trừng Nguyệt có vóc dáng cao gầy, đứng thẳng còn cao hơn Trình Trì một chút, đi giày cao gót, trang điểm vô cùng tinh tế, nhìn trông rất khí chất. Trong ấn tượng của Trình Trì, bà ta vô cùng nghiêm túc mà lại rất trang nhã.

"Tiểu Trì tới à." Dương Trừng Nguyệt mỉm cười có lệ với cô.

Trình Trì lại không cười nổi, cô nhìn Dương Trừng Nguyệt, cứng đờ nói: "Chào dì Dương."

Dương Trừng Nguyệt là một người phụ nữ vô cùng khôn khéo, bà ta nhìn Lâm Giản luống cuống tay chân, lại nhìn Trình Trì đứng đờ ra ở đấy, trong lòng hiểu ra được phần nào, biết Trình Trì không phải tới thăm con trai mình, mà là vì chuyện Hứa Nhận. Bà ta quay đầu lại nhìn Lâm Giản, nói: "Con trai, con đi tìm bảo mẫu, bảo bà ấy pha trà, tiếp đón Tiểu Trì."

Lâm Giản gật đầu, xoay người đi đến trung tâm điều dưỡng, sau khi đợi anh ấy đi xa, Dương Trừng Nguyệt đi đến bên ghế dựa, ngồi xuống, lại chỉ sang cái ghế bên cạnh: "Ngồi đi, Tiểu Trì."

Trình Trì thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn đành ngồi xuống, im lặng không dám mạo muội mở miệng, cô không rõ Dương Trừng Nguyệt biết được bao nhiêu.

"Cháu đên đây, chỉ sợ không phải đơn thuần đến thăm bạn học cũ." Dương Trừng Nguyệt nhìn cô: "Để dì đoán xem nào, là vì chuyện Hứa Nhận?"

"Vâng." Trình Trì không chút hề che dấu.

Dương Trừng Nguyệt cười nhạt, nói: "Cả đời Dương Trừng Nguyệt, không bao giờ làm chuyện trái với lương tâm, nhưng lại có một cái tiếc nuối nhất, và một cái may mắn nhất, Tiểu Trì, cháu có bằng lòng tâm sự với một bà già không?"

Bà ta cũng không già, tuy tuổi tác đã lớn, nhưng khí chất của bà ta, làm bà ta trông rất trẻ, vẫn còn bộ dáng thiếu nữ.

"Dì nói đi."

"Tiếc nuối lớn nhất của dì, chính là vào lúc trẻ, nhìn sai người, gả cho bố của Lâm Giản, kết quả phát hiện ra ông ta là một tên vô cùng cặn bã."

Trình Trì im lặng, đây là chuyện của người lớn, cô cũng không nên bình phẩm.

"Dì ly hôn với bố thằng bé, tất cả mọi người đều cảm thấy, dì bị điên rồi, tuổi này, lại còn học theo giới trẻ, ầm ĩ đòi ly hôn, nhưng sau khi biết ông ta từng vì danh lợi, làm hành động cầm thú bỏ vợ bỏ con, dì thật sự không thể chịu đựng được cùng chung sống với ông ta dưới một mái nhà, cho nên dì đuổi ông ta ra khỏi cửa."

Trình Trì biết, Dương Trừng Nguyệt từng làm mưa làm gió một thời, là một người phụ nữ không chứa nổi một hạt cát trong mắt, bà ta kiêu ngạo và tự trọng.

"Song, may mắn lớn nhất, đó là ông ta sinh ra được một đứa con tốt." Dương Trừng Nguyệt cười: "Hứa Nhận hiến thận cho con trai dì, hơn nữa không xuất hiện bài xích, thằng bé đã cứu mạng con dì."

Rốt cuộc cũng nói đến trọng điểm, Trình Trì nghe, trong lòng lại giống như bị cái gì đó đâm vào, giọng điệu lạnh lùng: "Cuộc phẫu thuật được thực hiện vào hai năm trước, lúc ấy, đúng là lúc Hứa Nhận nghèo khó túng quẫn nhất, dì có chắc, anh ấy "hiến" thận cho con trai dì, mà không phải bán không?"

Dương Từng Nguyệt đột nhiên nở nụ cười: "Tiểu Trì, nói chuyện cẩn thận, mua bán nội tạng, chính là trái pháp luật đấy."

Trình Trì cắn chặt răng, oán hận nhìn bà ta: "Lúc ấy, Hứa Nhận đang gây dựng sự nghiệp, dì dùng tài nguyên trong tay dụ dỗ anh ấy, để anh ấy đồng ý hiến thận cho Lâm Giản."

Trình Trì nhấn mạnh vào chữ "Hiến", gằn giọng nói: "Đây không phải bán, thì là gì? Dì biết anh ấy muốn nhanh chóng thành công, dì đe dọa anh ấy, lấy những thứ này dụ dỗ anh ấy, đây không phải mua, thì là gì?"

"Nếu vậy thì thế nào?" Dương Trừng Nguyệt có vẻ rất thoải mái: "Không phải dì đã giúp nó rồi sao? Công ty thằng bé có thể làm được đến quy mô bây giờ, đó là nhờ có một nửa công lao của dì, hơn nữa, thằng bé cũng cam tâm tình nguyện."

"Dì Dương, dì không thể..." Trình Trì yên lặng nhìn bà ta, giọng nói lại không nhịn được run lên: "Không thể ức hiếp người khác như vậy, cho dù anh ấy là một con nai hiền lành, không cắn người không phản kháng, cũng không đáng thương đến mức, vào lúc hai bàn tay trắng, lại muốn bán chính mình..."

Cô không nói được nữa, chậm rãi nhắm lại mắt, bình phục lại cảm xúc kích động.

"Dì có thể làm gì được?" Dương Trừng Nguyệt lạnh nhạt nhìn Trình Trì: "Cháu có biết bây giờ tìm khớp được thận khó như thế nào không? Cả dì và bố nó đều không phù hợp, chỉ có Hứa Nhận, các phương diện đã kiểm tra của Hứa Nhận đều hoàn hảo nhất, thằng bé rất khỏe mạnh, cũng rất cường tráng. Thằng bé lại là anh ruột của Lâm Giản, nếu thằng bé không giúp, Lâm Giản sẽ chết! Dì tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn con trai mình chết như vậy, Trình Trì, cháu chưa làm mẹ, chỉ sợ không thể hiểu được, một bà mẹ đang tuyệt vòng, vì cứu sống đứa con duy nhất của mình, sẽ không tiếc bất cứ giá nào, bao gồm tính mạng của chính mình!"

Đúng lúc cảm xúc của hai người đang kích động, Lâm Giản đi xuống, phía sau anh ấy bảo mẫu cũng bưng tới ba cốc trà, đặt lên bàn.

Lâm Giản rất vui vẻ, cười nói: "Trình Trì, cậu mau uống trà đi, đã lâu không có bạn học cũ tới thăm tôi rồi."

Trình Trì và Dương Trừng Nguyệt cùng thu lại cảm xúc, không muốn để Lâm Giản nhìn ra gì đó.

Trình Trì nhận lấy cốc trà Lâm Giản đưa, trên mặt Dương Trừng Nguyệt lại xuất hiện ý cười: "Con trai, hôm nay cảm giác thế nào?"


"Cũng được ạ, con cảm thấy con không cần ở lại đây nữa, rất muốn về nhà."

"Chờ thêm mấy ngày nữa, mẹ gọi bác sĩ tới kiểm tra một chút, bác sĩ nói con khôi phục rồi, chúng ta sẽ về nhà." Vẻ mặt Dương Trừng Nguyệt vô cùng hiền lành, so với vừa rồi như hai người khác nhau.

"Trình Trì, tôi nghe anh trai nói, bây giờ cậu là giáo viên dạy ngữ văn, thật lợi hại."

"Anh trai..." Trình Trì thoáng kinh ngạc: "Cậu nói..."

"À, chắc cậu vẫn chưa biết, Hứa Nhận là anh trai tôi, anh ruột!" Lâm Giản sung sướng nói: "Khi biết tin này, tôi thật sự vui gần chết, Hứa Nhận tốt như vậy, không ngờ anh ấy lại là anh trai tôi, tôi vẫn nhớ trước đây anh ấy hướng dẫn tôi chơi điện tử, chưa bao giờ chê tôi đánh không tốt, mang theo tôi chơi, cho dù học đại học, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc, nhưng sau này......"

Lâm Giản khựng lại một chút: "Sau này anh ấy ra tù, còn thường xuyên tới bệnh viện thăm tôi, trước đây hai ngày, anh ấy còn đến chơi điện tử với tôi, nói lần sau dẫn chị dâu đến, tôi đoán được hai người đã giải hòa rồi."

Trình Trì không còn lời gì để nói.

Dương Trừng Nguyệt cười, nói: "Hứa Nhận quả thật có bộ dáng của một người anh trai."

Anh thật sự là một người anh trai tốt, Trình Trì nhớ, đại học năm nhất, bọn họ về nhà ăn Tết, trong nhà người lớn ăn cơm với nhau, mấy đứa trẻ cùng chơi với nhau, khi đó Hứa Nhận rất săn sóc Lâm Giản, đối xử với anh ấy rất tốt.

"Vừa rồi cậu đang đọc gì thế?" Trình Trì dẫn dắt đề tài, tuy cô không chỉ đơn thuần đến đây thăm Lâm Giản, nhưng tóm lại không thể quá thất lễ, dù sao hai nhà quen nhau đã lâu, cho nên quyết định trò chuyện với Lâm Giản một lát.

Lâm Giản giơ quyển sách trong tay lên, nói: "Ở đây quá tẻ nhạt, tôi đọc để giết thời gian, của Hardy, 《 Jude - Kẻ vô danh 》."

Jude - Kẻ vô danh.

"Ồ, tôi từng đọc quyển sách này rồi." Trình Trì nói: "Truyện kể về một người tên Jude, anh ta rất thông minh, cũng rất cố gắng, nhưng luôn bị từ chối vào đại học, không có của cải, không có việc làm, không có chỗ vay tiền, cuối cùng rơi vào tuyệt vọng, treo cổ tự tự cùng con và em gái."

Lâm Giản gật đầu: "Đây là một câu chuyện....Khiến người đọc phải xót xa."

Hết chương 75


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK