Ca hát…
Lục Hành Thương bái phục: “Ánh mắt của cô nương thật tốt.”
Trình Trì đắc ý cười: “Tất nhiên.”
Ngược lại cô làm ra vẻ nhớ ra gì đó: “Vừa rồi tôi nghe anh đàn, có phải đưa chút tiền thưởng không?”
“Có tiền thưởng tiền, không có tiền thưởng người.” Lục Hành Thương học câu nói trong TV: “Không thu tiền cứng nhắc.”
“Tôi có tiền, thưởng tiền cho anh này!” Trình Trì dứt lời, sảng khoái lấy mấy đồng tiền xu ngồi xe buýt trong ví ra, là tiền trước khi đi dì Đào bỏ vào ví cho cô.
Lục Hành Thương nhận tiền xu, bỏ vào trong túi, lại nhìn Trình Trì, cảm thấy cô gái này, thực sự thú vị.
Có đôi khi giống như đang nói đùa, nhưng đùa mà như thật, nhìn trông ngốc nghếch, thực tế lại vô cùng tinh quái, rất nhiều lần anh ta dò hỏi cô đến học hay làm việc, đều bị cô lẳng lặng dẫn dắt sang đề tài khác, thông tin cá nhân không thể đào ra được một chút, ngoài miệng nói mình có tiền, nhưng nhìn cách ăn mặc của cô, áo phông đơn giản và sơmi, đâu giống bộ dáng tiểu thư có tiền.
À, trừ Chanel Coco mà cô xịt lên chăn đơn.
Sáng sớm hôm sau, tàu đến ga, Trình Trì đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, Lục Hành Thương nhấc vali của cô từ trên giá để hành lý xuống, cùng cô đi ra khỏi ga.
“Tôi còn chưa biết tên cô.” Trên đường ra khỏi nhà ga, Lục Hành Thương đuổi theo cô.
“Bây giờ nói cho anh, chờ đến khi ra khỏi ga, có lẽ đã quên mất rồi, cần thiết nói ư?” Trình Trì hỏi.
“Trí nhớ của tôi rất tốt.” Lục Hành Thương chỉ vào đầu mình: “Sau này nếu gặp được cô ở trên phố, có lẽ tôi còn có thể nói ra tên của cô.”
“Anh nói là khi ca hát kiếm tiền trên đường hầm dưới mặt đất ấy hả?”
Lục Hành Thương chân thành gật đầu.
“Vậy gọi tôi là Coco đi.”
“Không thành thật rồi!” Rõ ràng Lục Hành Thương không tin đây là tên thật của cô.
“Nếu anh đi theo kịch bản, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ cho anh tín hiệu của tôi.”
Lục Hành Thương lại cười, má lúm đồng tiền bên khóe miệng vô cùng đáng yêu, trông anh ta càng ấm áo.
“Vậy thì tôi không theo kịch bản nữa, có chuyện nói thẳng, xin hỏi tiểu thư Coco, có thể cho tôi số WeChat của cô không?”
“Không thể.” Trình Trì nói xong, cười tinh nghịch với anh ta, bước đi nhanh hơn.
Lục Hành Thương đứng yên tại chỗ một lát, dòng người xung quanh đẩy anh ta tiếp tục đi lên phía trước, anh ta cúi đầu, khóe mắt cong lên, cô gái này, thật thú vị.
Trình Trì đi đến cổng nhà ga, không ít người giơ bảng tên đứng giữa đám đông, còn có quảng cáo nhà nghỉ, tài xế xe dù, thông tin ồn ào ập vào mặt.
Trình Trì ra khỏi nhà ga, đứng bên đường trên quảng trường, gọi điện thoại cho Dương Tĩnh: “Tớ đã ra đứng, cậu đang ở đâu?”
“Ơ… Cậu đến rồi à?” Trong điện thoại, giọng Dương Tĩnh có phần mơ màng.
“Đừng nói cậu vẫn đang ở trên giường đấy nhé?”
“Đâu đâu có… Hôm nay tớ có chút việc không tới được, tớ nhờ một người anh em tới đón cậu, cậu thấy anh ấy không?”
“Mẹ nhà cậu!”
“Thông cảm thông cảm, thực sự có việc.”
“Ngươi anh em kia, trông như thế nào?” Trình Trì quyết định muộn chút mới lại đến tìm cậu, cô nhìn trái nhìn phải chung quanh: “Mặc quần áo gì?”
“Trông thế nào hả?” Dương Tĩnh nghĩ nghĩ: “Kiểu đẹp trai ngất trời ấy.”
“Chó má!” Trình Trì trợn mắt: “Giữa biển người tấp nập này, tớ biết tìm người anh em đẹp trai ngất trời của cậu ở đâu? Nói cụ thể đi.”
“Cậu nói vị trí của cậu cho tớ, tớ bảo anh ấy đến tìm cậu.”
“Tớ ở…” Trình Trì nhìn xung quanh, kết quả vừa quay đầu lại nhìn thấy Lục Hành Thương.
Lục Hành Thương đoán cô đang tìm biển chỉ đường, chỉ chỉ vào cửa hàng KFC đối diện.
“Tớ ở đối diện KFC.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Trình Trì nhìn về phía Lục Hành Thương: “Anh còn chưa đi à?”
“Tôi gọi xe, muốn đi cùng không? Tiểu thư Coco.”
Trình Trì còn chưa nói lời nào, Lục Hành Thương đã tự khai báo: “Tôi là sinh viên năm nhất đại học S, bây giờ đến trường báo danh, không phải người xấu, không tin, tôi có thể cho cô xem thư thông báo trúng tuyển của tôi.”
“Ồ, thật là trùng hợp.” Trình Trì tin anh ta, cười nói: “Tôi cũng đến đại học S.”
“Cô cũng là sinh viên mới?”
“Ừ.” Cô nhìn Lục Hành Thương: “Nếu anh nói sớm, tôi đã không vòng vo với anh như vậy, phí lời.”
“Cô sợ gặp phải người xấu chứ gì?” Lục Hành Thương cười.
Dường như anh ta rất thích cười.
“Trông tôi giống người xấu không?” Trình Trì hỏi.
“Cô không giống người xấu.” Lục Hành Thương nói, cô giống yêu tinh quyến rũ người.
“Anh đi trước đi, tôi chờ bạn tới đón.”
Lục Hành Thương gật đầu, suy nghĩ một chút, nói: “Bạn cô có xe không?”
Trình Trì hiểu, anh ta muốn đi nhờ xe.
“Chắc là có.” Trình Trì nghĩ, anh em của Dương Tĩnh, không đến mức ngay cả xe cũng không có.
“Tôi có thể…”
“Vậy thì anh đứng chờ ở đây với tôi đi.” Trình Trì sảng khoái đồng ý.
Hai người đợi một lát, Lục Hành Thương hỏi: “Bạn cô mặc quần áo gì?”
“Không biết.”
“Trông như thế nào?”
“Đẹp trai ngất trời.”
“……”
Một lát sau, Lục Hành Thương chỉ vào một người đàn ông đẹp trai ngất trời, hỏi: “Là anh ấy ư?”
Trình Trì lơ đãng xoay người, trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, máu toàn thân xông thẳng lên đỉnh đầu.
Anh mặc một chiếc sơ mi màu xanh nhạt, kết hợp với quần dài màu đen, làn da hình như đen đi một chút, đường nét càng ngày càng góc cạnh, áo sơ mi bao bọc lấy cơ bắp, có phần căng chặt, có phần hoang dã, đan xen vào nhau, tạo thành một Hứa Nhận.
Một năm không gặp, anh ngày càng… Thành thục cường tráng.
Đôi mắt của anh vẫn sâu như trước, liếc mắt một cái là có thể hút người khác vào trong.
Trình Trì nghe thấy tiếng gió hè thổi, nghe thấy tiếng xe đẩy bán bánh gạo rao phía xa, còn nghe thấy tiếng lắc chân vang lên leng keng lanh lảnh.
Cả người cô run bần bật.
Hứa Nhận dang rộng hai tay về phía cô.
Nước mắt Trình Trì gần như chảy xuống trong nháy mắt.
Cô mãnh liệt lao về phía anh, hơn mười mét có xa lắm không…
Cô chạy suốt một năm!
365 ngày đêm, có quỷ mới biết, biết cô đã trải qua những gì! Mỗi tối, thức đêm đọc sách đến rạng sáng, ban ngày cố gắng lên tinh thần, làm từng tờ từng tờ bài thi, bài thi trắng tinh, bị cô chà đạp n lần, cả tờ tràn ngập màu đỏ thắm, vì đuổi theo anh, cô sắp không phải là Trình Trì nữa rồi.
Chạy vài bước, Trình Trì đột nhiên dừng lại, đỏ mắt ngẩng đầu, oán hận nhìn Hứa Nhận, quyết đoán xoay người trở về.
Thay đổi sắc mặt nhanh như lật sách, cô vẫn như xưa.
Trình Trì quay về bên người Lục Hành Thương, cầm vali của mình, một mình đi đến bên đường, vẫy một chiếc xe taxi.
Lục Hành Thương ngơ ngác, khung cảnh này, sao mà giống đang quay phim thần tượng thế?
Trình Trì quay đầu lại, hung tợn trừng Hứa Nhận một cái, quay nói to với Lục Hành Thương: “Cái tên sinh viên năm nhất vừa rồi trêu ghẹo tôi trên tàu, còn muốn xin WeChat của tôi, hình như còn có ý với tôi, anh có đi hay không?”
“Thật ra, không phải thêm nhiều định ngữ như vậy.” Lục Hành Thương ho nhẹ một tiếng, có phần bất đắc dĩ, anh ta ngẩng đầu nhìn Hứa Nhận.
Sắc mặt của anh rất tối, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cô, dường như không nỡ dứt ra.
“Không phải đã nói đi nhờ xe ư?” Lục Hành Thương nhìn Trình Trì đã vẫy được một chiếc xe taxi, rất khó hiểu.
“Anh ấy không có xe.” Trình Trì cắn răng liếc Hứa Nhận một cái: “Một tên nghèo kiết xác, không có xe!”
Lục Hành Thương giúp Trình Trì để vali vào trong cốp xe, đúng lúc định đóng cửa, lại bị người đè lại, Lục Hành Thương quay đầu lại, Hứa Nhận đã lấy vali của Trình Trì trong cốp xe ra, kéo tay cầm lên, nắm chặt.
“Tiểu… Thiên kim.” Giọng anh trầm thấp, lại vô cùng nặng nề, nhìn cô thật sâu: “Anh tới đón em.”
Trình Trì rõ ràng hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại cố tình nói: “Vị tiên sinh này, tôi có quen anh sao?”
Nhìn ánh mắt này, rõ ràng đã quen đến mức lên giường rồi mà?
Lục Hành Thương yên lặng phỉ nhổ.
“Trình Trì.” Anh lại gọi tên cô, đến gần cô thêm vài bước.
“Trình Trì?” Lục Hành Thương nhắc lại tên này.
Trình Trì lùi về phía sau vài bước, giữ khoảng cách an toàn với anh, khoảng cách không thể xông lên gặm miệng anh.
Đôi môi mỏng của anh hơi khô nứt, cô thật muốn lại gần cắn một cái, cắn đến thấy máu.
“Tên khốn!” Trình Trì hung dữ để lại một câu, lập tức ngồi vào xe taxi, nói với tài xế: “Bác tài, lái xe.”
Xe taxi lái đi rồi, Trình Trì mới phát hiện vali của cô, còn nắm trong tay Hứa Nhận.
Thôi, bỏ đi.
Bên đường, Lục Hành Thương đứng bên cạnh Hứa Nhận, trong lòng ngổn ngang, anh ta vỗ mạnh lên đầu: “Xong rồi! Hành lý của tôi còn ở trên xe!”
Lục Hành Thương nhìn về phía Hứa Nhận: “Trông hai người có vẻ rất quen thuộc, anh có số điện thoại của cô ấy không? Hành lý của tôi còn ở trên xe.”
Hứa Nhận quay đầu lạnh nhạt đánh giá anh ta, ánh mắt lạnh đến mức sắp đóng băng: “Không phải còn muốn xin Weixin chứ?”
Anh vẫn còn nhớ tới những lời vừa rồi Trình Trì cố ý chọc giận anh.
Lục Hành Thương thẳng thắn thành khẩn gãi cái gáy: “Em gái không dễ cưa, chưa cho.”
“Vậy à?” Hứa Nhận kéo vali của cô, đi ngang qua người anh ta.
“Này, rốt cuộc anh có số điện thoại của cô ấy không? Đàn ghi-ta của tôi còn ở trên xe mà!” Lục Hành Thương đuổi theo: “Cái đàn ghi-ta kia rất quý!”
“Cậu còn đi theo tôi, tôi đánh chết cậu.” Hứa Nhận nói.
“……”
Hết chương 36
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Nhận: Trêu ghẹo người của tôi, còn hỏi tôi số điện thoại? Muốn đánh cậu ta.
Lục Hành Thương:???
Thật ra mấy chương này rất ngược, nếu mỗi ngày ba ngàn chữ như vậy, các bạn đau khổ, tôi cũng không sung sướng gì cho cam.
Nhân dịp 1/5, lập tức xả toàn bộ cho các bạn, có phải cảm giác, sẽ không ngược hay không ~ xoa mặt xoa mặt xoa mặt
Phía sau lại là một đợt ngọt ~
Lời editor: Sắp tới đợt ngọt cuối cùng rồi đấy, mọi người ráng tận hưởng nha ~