"Thích người đàn ông của tôi hả?"
Giọng cô hơi khàn khàn, lại thực sự khiến Ngô Sương đổ mồ hôi lạnh.
Ngô Sương dè dặt lùi về phía sau vài bước, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Trình Trì, hít thở không thông.
"Sợ cái gì." Trình Trì liếc cô ta một cái, cười khẽ một tiếng: "Lá gan nhỏ như vậy, còn dám tới thọc gậy bánh xe chỗ tôi."
Ngô Sương thở hổn hển, cắn môi không nói một lời, tâm tư bí ẩn nhất, quý giá nhất, không muốn người khác biết nhất, cứ như vậy bị đương sự chọc thủng, cô ta vô cùng quẫn bách.
"Đừng động vào giới hạn của tôi." Giọng điệu Trình Trì biếng nhác.
"Người như tôi, trong mắt không chưa nổi một hạt cát đâu."
Trình Trì xoay người, đi chưa được vài bước, Ngô Sương lại đột nhiên lên tiếng, dường như đang nhẫn nhịn gì đó, giọng trầm đục, gằn ra nặng nề: "Thật ra cô chẳng hiểu gì cả."
Bước chân Trình Trì đột nhiên dừng lại.
Có vẻ Ngô Sương đã hạ quyết tâm, tay siết chặt góc áo, dùng sức nhìn về phía Trình Trì, nói: "Cô với anh ấy không cùng một loại người."
Có thể nghe hiểu, cô ta chịu đựng đã lâu, cô ta muốn đêm nay, dưới ánh trăng sáng này, nói hết những lời đã phải nhẫn nhịn bấy lâu với Trình Trì.
"Tuy cô là bạn gái anh ấy, nhưng cô căn bản không hiểu anh ấy, không hiểu anh ấy muốn gì."
Trình Trì cười, thật sự không nhịn được mà cười ra tiếng.
Cô ngước mắt, Ngô Sương khẽ cau mày nhìn cô chằm chằm.
"Nói như vậy, cô rất hiểu anh ấy sao?" Trình Trì hỏi lại.
"Tôi với anh ấy cùng một loại người." Ngô Sương nói: "Đương nhiên tôi hiểu, tôi có thể cùng anh ấy chịu khổ, cùng anh ấy phấn đấu, chúng tôi có cùng mục tiêu."
Cô ta nhìn Trình Trì, lắc đầu: "Nhưng cô không thể, khi anh ấy sốt đến ba mươi chín độ tám mà vẫn chịu đựng làm việc, cô còn đang chơi điện tử, à không, cô cùng với bạn cùng phòng tốt của cô, các cô đi gặp thần tượng gì đấy."
Ngô Sương cười lạnh một tiếng: "Cô rõ ràng có thể tìm một tên phú nhị đại giống cô, cần gì phải dính líu đến Hứa Nhận, cô với anh ấy căn bản không phải một loại người, bây giờ không phải, tương lai cũng không thể..."
Đầu Trình Trì ong ong, cô không nghe thấy câu nói tiếp theo của cô ta, chỉ hỏi cô ta: "Hứa Nhận sốt, hôm nay?"
Ngô Sương châm chọc hừ một tiếng: "Anh ấy gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại, muốn cô đến với anh ấy, nhưng có vẻ cô rất bận nhỉ."
Trình Trì không muốn để ý tới cô ta, cô xoay người vội vàng đi, phía sau Ngô Sương gọi cô lại: "Cô đừng đi, anh ấy vất vả một ngày, để anh ấy nghỉ ngơi đi."
Làm như... Cô ta mới là bạn gái chính thức vậy.
Nhưng Trình Trì thật sự dừng bước, xoay người đi về phía cô ta, Ngô Sương lùi ra phía sau hai bước theo bản năng, đề phòng nhìn cô.
"Cô nói, có thể cùng anh ấy chịu khổ, cùng anh ấy phấn đấu, các cô có chung mục tiêu." Trình Trì cười lạnh: "Mà tôi với anh ấy không phải một loại người?"
Ngô Sương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cười như không cười của cô, dứt khoát nói: "Đúng vậy, các cô không phải..."
Lời cô ta nói còn chưa dứt, đã bị Trình Trì cắt ngang: "Cô cảm thấy anh ấy cần ư?"
Ngô Sương ngẩn ra, anh cần sao, đương nhiên cần, chẳng lẽ đàn ông đều...
Ngô Sương không trả lời được, đàn ông đều thích người phụ nữ như vậy ư? Cần cù chịu khó, có thể chịu khổ, không rời không bỏ mà sinh con đẻ cái cho anh. Nhưng lúc này, giờ phút này, Ngô Sương nhìn Trình Trì, lại do dự, Trình Trì chắc chắn không phải người phụ nữ như vậy, nhưng Hứa Nhận lại vô cùng thích cô.
"Ngô Sương, cô sai rồi." Trình Trì châm điếu thuốc, sau khi phả ra một hơi, lạnh nhạt nói: "Tôi không sợ gì cả, không có gánh nặng gia đình, không có em trai em gái gào khóc đòi ăn, khi anh ấy thành công, tôi có thể vỗ tay chúc mừng anh ấy, cho dù anh ấy thất bại, tôi cũng có thể cùng anh ấy Đông Sơn tái khởi, bởi vì tôi có thể chờ."
"Nhưng cô, có chờ được không?"
Cô châm chọc nhìn Ngô Sương, đi qua người cô ta, trở về ký túc xá.
Đêm hôm đó, Ngô Sương đứng ngoài hành lang, đứng yên thật lâu thật lâu.
----
Hứa Nhận từ trong phòng học đi ra, ngoài hành lang, Trình Trì vội vàng ra đón, kiễng chân duỗi tay, Hứa Nhận né tránh, Trình Trì đuổi theo, bàn tay trực tiếp vỗ vào trán Hứa Nhận.
Cô cau mày, lòng bàn tay sờ sờ rồi lại lấy mu bàn tay thăm dò, ngay sau đó lại sờ trán của mình.
"Hình như còn hơi nóng." Cô dứt lời, lấy bình giữ nhiệt trong túi ra đưa cho Hứa Nhận, sau đó giơ túi chứa một đống thuốc hạ sốt lên, nói: "Em cũng không biết loại nào tốt, đành mua hết, anh uống hết đi, nhất định có thể tốt lên."
Hứa Nhận nhìn chỗ thuốc hạ sốt rực rỡ màu sắc kia, cười cười: "Nếu em mà làm bác sĩ, không biết thế giới này có thêm bao nhiêu oan hồn bỏ mạng nữa."
Trình Trì không để ý tới anh trêu chọc, lấy một hộp thuốc ra, đọc hướng dẫn sử dụng, sau đó lấy hai viên đưa cho anh: "Đây là thuốc bắc, ít tác dụng phụ, anh uống cái này đi, mau uống." Cô giơ viên thuốc đến bên miệng anh: "Mau uống mau uống!"
Hứa Nhận thò mặt lại gần, ngoan ngoãn ngậm viên thuốc trên đầu ngón tay cô, hàm răng cắn cắn, rộp rộp giòn tan.
Trình Trì lại mở bình nước ra, rót nước nóng vào nắp bình, chu miệng nhẹ nhàng thổi thổi, sau khi nước nguội bớt, vội vàng đút cho anh uống.
"Bác sĩ nói phải uống nhiều nước ấm." Cô dặn dò, bỏ bình giữ nhiệt vào cặp sách của anh: "Hôm nay anh đi đâu cũng phải mang theo nó, không có việc gì thì lấy ra uống nhé."
Hứa Nhận cùng cô ngồi bên bàn nhỏ trong khu nghỉ ngơi giữa tòa nhà dạy học, Trình Trì vô cùng áy náy nói: "Thật sự xin lỗi, hôm qua em không biết..."
"Hử?"
"Em đúng là ngốc chết đi được." Cô bĩu môi: "Ba cuộc gọi đến, em nên đoán được anh có việc, lúc ấy em..."
Lúc ấy cô vì chuyện của Eric, không kịp suy nghĩ gì nhiều.
"Đáng ra sau đó anh phải nói cho em biết chứ."
Hứa Nhận thoải mái cười đùa: "Anh cố ý đấy."
"Cố ý?"
"Làm em áy náy thôi, ngốc ngếch." Anh nhéo nhéo mặt cô: "Bởi vì giữa Eric và Hứa Nhận, em chọn Eric."
Trình Trì giật mình, hỏi: "Anh thật sự... Cảm thấy vậy?"
Hứa Nhận rất bình tĩnh: "Ừ, không phải chính em nói, cứu Eric sao."
Trình Trì cảm thấy, có đôi khi Hứa Nhận thật sự rất trẻ con, giống hệt một đứa trẻ, giống như vấn đề ngốc nghếch này, không ngờ anh còn canh cánh trong lòng, lâu như vậy, vẫn nhớ mãi không quên muốn tìm cô nói cho ra nhẽ.
"Nhưng em còn chưa nói xong, anh đã cúp điện thoại của em rồi." Trình Trì mếu máo.
"Hử?"
"Em nói, cứu Eric lên trước, như vậy sẽ không có ai quấy rầy chúng mình, em cõng anh bơi bơi, bơi tới một hòn đảo cô độc, sau đó..." Giọng cô hơi nghẹn ngào, lại mang theo một chút hương vị say mê của thuốc lá: "Sau đó... Em đốt lên một ít lửa, rồi chậm rãi cởi quần áo ướt của anh ra, từng cái từng cái, vô cùng bình tĩnh."
Ánh mắt cô khóa chặt lấy anh, tay đã dọc theo hông anh lên trên ngao du, xoa bờ ngực ấm áp của anh, nhẹ nhàng đè lên, dịu dàng nói: "Bởi vì, chúng mình có rất nhiều thời gian, không có người quấy rầy chúng mình."
"Lại sau đó..." Anh nói.
"Lại sau đó, em muốn làm anh... Hoàn toàn biến thành người đàn ông của em."
Hứa Nhận gần như sắp bị Trình Trì đè tới góc tường, tư thế của hai người rất mờ ám, dẫn tới không ít ánh mắt tò mò của bạn học đi ngang qua.
Yết hầu Hứa Nhận lăn lên lăn xuống, ngứa ngáy khó nhịn gọi cô một tiếng: "Trình Trì."
"Vâng?"
"Anh vừa mới uống thuốc, muốn ngủ."
"Được, em dẫn anh đi... Ngủ." Cô đứng dậy, kéo cổ áo anh, khóe mắt cong lên tươi cười.
----
Yêu đương chơi điện tử, không cẩn thận, kết thúc một học kỳ.
Một tháng cuối cùng, giống như đa số sinh viên khác, Trình Trì cũng bắt đầu bận rộn với luận văn môn tự chọn và thi cuối kỳ, cuộc sống không học vấn không nghề nghiệp một đi không trở lại, trải qua những năm tháng học lại kia, Trình Trì đã rèn được thói quen xấu thường xuyên đọc sách học bài.
Thói quen xấu này, cô sửa cả một học kỳ cũng không thể sửa được.
Nghĩ đến những năm tháng huy hoàng đánh nhau trốn học chửi giáo viên đã qua, một đi không trở lại.
Cô nghiễm nhiên trở thành sinh viên ưu tú tiếp theo của khoa.
Đến bình bầu cuối kỳ, còn ngoài ý muốn nhận được giấy khen sinh viên ba tốt.
Trình Trì không hề cảm thấy vui vẻ, nhìn bốn chữ to "Sinh viên ba tốt" kia, tự dưng cảm thấy rất châm chọc.
Cô là Trình Trì cơ mà!
Cuối năm, thời gian gặp mặt giữa Hứa Nhận và cô giảm đi rất nhiều, có đôi khi thậm chí một tuần cũng không thể nhìn thấy bóng người, gọi điện thoại qua, cũng trong trạng thái đường dây bận, may mắn lắm mới có thể nhận được, chưa nói được mấy câu, anh lại có người gọi đến.
Trình Trì cũng không dính lấy anh, nhưng vô cùng nhung nhớ.
Tên đàn ông chết tiệt.
Hai tuần trước cuối kỳ, buổi tối từ trong thư viện đi ra, cô nhận được điện thoại của Dương Tĩnh.
"Bây giờ tớ không có thời gian chơi với cậu đâu." Trình Trì ngáp một cái, vội vàng đi về ký túc xá: "Nghỉ đông chúng ta gặp đi."
"Không phải tớ, anh Nhận của cậu đang ở bên cạnh tớ đấy." Đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, tiếng của Dương Tĩnh khi xa khi gần.
"Cậu đang ở cạnh Hứa Nhận á?" Trình Trì có phần kinh ngạc.
"Đúng vậy, cậu có muốn đến đây không!"
Trình Trì nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc hẳn: "Dương Tĩnh, có phải cậu uống say rồi không?"
"Cái rắm, cậu nghĩ ông đây mới ba cốc đã gục như cậu à?" Trong điện thoại Dương Tĩnh nói chuyện có vẻ đã ngà ngà say: "Cậu có tới... Tới hay không."
"Cậu đưa điện thoại cho Hứa Nhận đi."
Qua một lát, Hứa Nhận nhận điện thoại, mở miệng nói: "Tiểu thiên kim, em có mệt không?"
Vừa nghe thấy giọng điệu nói chuyện này của anh, đến, lại là một tên ma men.
Trình Trì lái xe, tìm thấy hai người bên sông Hoàng Phố.
Hứa Nhận nằm trên bãi cỏ, ánh mắt phiếm gợn sóng nước sông, ngửa đầu ngắm sao trên trời, quần áo trên người Dương Tĩnh đã bị cởi ra một nửa, vai trần, không ngừng bò lên trên người Hứa Nhận, bị Hứa Nhận nhấc chân đá xuống, nghỉ ngơi xong, lại không ngừng bò lên, đè Hứa Nhận.
Hứa Nhận mơ mơ màng màng, không nhịn được đẩy cậu ra, móng heo của Dương Tĩnh sờ vuốt lung tung trên người anh, làm Trình Trì sợ tới mức chạy nhanh tới, xách thắt lưng của Dương Tĩnh, kéo cậu từ trên người Hứa Nhận ra, Dương Tĩnh giương nanh múa vuốt, miệng lẩm bẩm: "Bảo bối, để anh làm một chút."
"Mẹ nó, đàn ông của bà đây mà cậu cũng dám chạm vào." Trình Trì che trước mặt Hứa Nhận, cài khuy cổ áo đến kín mít cho anh, không cho Dương Tĩnh chiếm được tiện nghi.
"Cậu tới rồi?" Dương Tĩnh nhìn Trình Trì cười ngây ngô.
Trình Trì nhìn thấy vỏ rượu bên bờ sông, sau khi cậu gọi điện thoại, không biết lại uống thêm bao nhiêu nữa, mà lại say như cún thế này.
Hai tên đàn ông chết tiệt, tối rồi còn ngồi đây uống rượu, say thì bắt đầu làm loạn, nếu thật sự làm ra chuyện xấu gì, sáng mai sợ là lại muốn cùng nhau nhảy sông tự sát.
Chóp mũi Dương Tĩnh hồng hồng, gió lạnh thổi tới, hắt xì một cái, Trình Trì đứng dậy nhặt cái áo gió màu đen cách đó không xa ném cho cậu: "Tự mình mặc vào đi."
Hứa Nhận giãy giụa từ trên bãi cỏ ngồi dậy, kéo tay Trình Trì, Trình Trì rũ mắt, anh ngửa đầu nhìn cô, sau đó lại nhéo nhéo bàn tay mềm mại của cô.
Sau đó, anh cười.
Đôi mắt sâu thẳm chứa đầy sao trời.
"Thật tốt." Anh nói.
Trình Trì vốn đang tức giận, nhưng thấy anh cười, cô lại mềm lòng, nhặt áo lông vũ của Hứa Nhận trên mặt đất lên, mặc vào cho anh, kéo khóa lên trên cùng, bọc anh đến kín mít, tránh cho anh bị cảm.
"Tên chó chết." Cô chửi một tiếng.
Dương Tĩnh cũng nghe thấy Trình Trì nói, mặc xong quần áo, tung ta tung tăng chạy tới, nói: "Chửi giỏi lắm!"
Trình Trì quay đầu lại: "Bà đây chửi cậu đấy!"
"Nên chửi!"
"......"
Trình Trì ngồi xuống bên người Hứa Nhận, Hứa Nhận vòng tay qua sau lưng cô, ôm đến trước ngực cô, vuốt ve lung tung.
Trình Trì để mặc cho anh sờ, dù sao mùa đông mặc nhiều quần áo, có thể cảm nhận được đường cong gì chứ?
Mùi rượu trên người anh rất nặng, mãnh liệt phả vào mũi.
Nồng đậm, là mùi hương của anh.
Hết chương 49
Danh Sách Chương: