“Xì.”
Sau khi nhìn quần áo trên người Lương Siêu, người phụ nữ khịt mũi khinh thường: “Cho dù có nghe thấy hay nhìn thấy thì đã làm sao?”
“Cậu cho rằng nơi này là hàng vỉa hè hay sao? Đây là cửa hàng bán đồ xa xỉ! Đây không phải là nơi để nói đạo lý đến trước hay đến sau mà là người nào trả giá cao thì sẽ có được nó!”
“Lại còn muốn đoạt quần áo của tôi sao? Cậu có năng lực đó không?”
Sắc mặt của Lương Siêu tối sầm lại, còn người nhân viên bán hàng kia vội vàng cười gật đầu và nịnh hót.
“Ngài nói rất đúng.”
“Người như cậu ta tôi thấy không ít, cũng chỉ là đưa đứa trẻ tới đây ngắm nghía xung quanh hoặc cùng lắm chụp vài bức ảnh đăng lên mà thôi.”
“Mong ngài đừng chấp nhặt với anh ta, nếu như để ảnh hưởng tới tâm trạng mua sắm của ngài thì không đáng đâu ạ.”
Người phụ nữ rất thích lời nịnh hót này, thậm chí sau đó còn chọn thêm vài bộ quần áo nữa để nhân viên cửa hàng đóng gói và những bộ mà bà ta chọn đều trúng những bộ trước đó Lương Nghiên rất thích.
Thấy vậy, Lương Siêu tức lên đỉnh đầu nhưng đột nhiên Lương Nghiên chạy tới và nắm tay hắn rồi lắc đầu.
“Anh, cứ coi như hết hàng rồi đi…”
“Em không muốn nữa, chúng ta tới một cửa hàng khác rẻ hơn rồi chọn đại một bộ là được rồi.”
“Ha ha!”
Người phụ nữ che miệng cười: “Thấy không, một người lớn như cậu còn chẳng bằng một đứa trẻ, xem lại đức hạnh của cậu đi.
Những cửa hàng vỉa hè bên ngoài mới là lựa chọn của các người.”
“Đúng vậy.”
Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh vừa gói hàng vừa trả lời: “Nhìn cô bé này ngay cả một bộ quần áo của mình cũng không có, nói không chừng chỉ là đồ đi nhặt của mấy kẻ ăn mày rách rưới, khéo ngay cả đến cửa hàng vỉa hè cũng không mua nổi.”
“Người như bọn họ chỉ xứng với đống quần áo và giày dép của người khác ở trong bãi rác mà thôi.”
Lương Nghiên cúi đầu ngày càng thấp, nước mắt bắt đầu lăn dài trên gương mặt còn sắc mặt của Lương SIêu cũng ngày càng tối sầm lại, vô cùng đau lòng.
“Anh, em xin anh.”
“Chúng ta mau đi thôi…”
“Nghiên Nghiên ngoan nào, đừng khóc nữa.”
Sau khi vỗ về an ủi xong, Lương Siêu lấy chiếc thẻ đen mà Khương Văn Hiên đưa cho hắn khi đó và ném thẳng vào mặt nhân viên bán hàng.
“Mau giương cái mắt chó của cô mà nhìn cho kỹ đây là cái gì!”
Nhân viên bán hàng nhặt chiếc thẻ đen kia lên, nhất thời vô cùng kinh sợ!
“Cái này…Là thẻ thành viên tối cao của tập đoàn Khương thị?”
“Sao anh lại có thẻ này được?”
“Tôi có cần phải giải thích cho cô không?”
Lương Siêu lạnh lùng nói: “Mau đưa bộ quần áo trong tủ kính cho tôi còn cả những bộ quần áo mà người phụ nữ kia vừa chọn nữa, tôi muốn tất.”
Nói xong, hắn liếc nhìn người phụ nữ kia, khinh thường nói: “Trả giá cao nhất thì được ư! Hừ!”
“Chỉ bằng thẻ đen này của tôi, tôi đã có thể mua được tất cả quần áo ở trong cửa hàng này mà không tốn một xu nào.
Bây giờ là nói về địa vị, bà đã hiểu chưa?”
“Bà cho rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn mà lại muốn đoạt đồ của tôi được sao? Bà có xứng không?”
“Cậu!”
Người phụ nữ tức giận tới mức khó thở:”Chắc chắn trên thẻ này không viết tên của cậu, chắc chắn là do cậu nhặt được!”
Nhân viên bán hàng kia cũng lập tức phản ứng lại.
“Đúng!”
“Thậm chí khả năng bị ăn trộm là rất lớn!”
“Đồ không biết trời cao đất rộng là gì, anh có biết thân phận của những người sở hữu loại thẻ này là gì không? Ngay cả thứ này mà anh cũng dám trộm! Bảo vệ đâu!”
Thấy vậy, trong lòng Lương Nghiên lại càng hoảng sợ.
Cô bé vội vàng tiến lên và nắm lấy tay nhân viên bán hàng, vừa khóc vừa van xin: “Chị gái xinh đẹp, anh trai của em không phải là ăn trộm đâu, xin chị đừng gọi người tới.
Em, chúng em đi là được đúng không?”
“Đi?”
“Đừng có mơ!”
Nhân viên bán hàng đẩy Lương Nghiên ra và nghiêm khắc nói: “Ngay cả thẻ tối cao của tập đoàn Khương thị mà cũng dám ăn cắp, nhất định phải xử lý anh ta nghiêm khắc!”
Ngay sau đó, có mấy nhân viên bảo vệ đã vây quanh hắn và người đứng đầu chính là tổng giám đốc của trung tâm mua sắm.
“Tiểu Nhã, có chuyện gì vậy?”
Tôn Nhã lập tức chỉ vào Lương Siêu và kể lại đầu đuôi sự việc.
Vị tổng giám đốc hết nhìn thẻ đen tối cao rồi lại nhìn Lương Siêu, sắc mặt hơi thay đổi.
Ngày hôm qua, tiểu Khương tổng đã đề cập cụ thể trong video họp hội nghị rằng đã phát hành một tấm thẻ tối cao khác của tập đoàn cho một người thanh niên.
“Dương tổng còn đang do dự điều gì?”
“Tính chất của sự việc rất nghiêm trọng, cần phải xử lý nghiêm khắc!”
“Đúng vậy.”
Người phụ nữ kia cũng tỏ vẻ khó chịu: “Mua quần áo ở chỗ các người cũng thật tốn sức, tất cả đều bị tên ăn trộm này làm hỏng hết rồi!”
“Bảo vệ ở trung tâm của các người vô dụng như vậy sao? Chỉ cần cho thằng nhãi này ăn mấy đòn cho nhớ đời rồi đưa tới cục cảnh sát là được! Phải bắt cậu ta ăn cơm tù mấy năm mới được!”
“Phu nhân, xin ngài hãy bình tĩnh.”
Dương Kiến Nghiệp nói, mặc dù ông ta cảm thấy người thanh niên ăn mặc xuề xòa này không xứng đáng có được thẻ tối cao nhưng để đảm bảo an toàn, ông ta vẫn nháy mắt với Tiểu Nhã ý bảo cô ta tạm thời đừng hành động hấp tấp còn ông ta chụp trộm một bức ảnh Lương Siêu rồi rời đi.
Sau khi Dương Kiến Nghiệp rời đi, người phụ nữ trợn mắt nhìn hai anh em Lương Siêu và Lương Nghiên.
“Tôi sẽ nhớ kĩ chuyện xảy ra ngày hôm nay!”
“Một thằng nhãi nghèo đói cùng với một con đĩ đê tiện mà cũng dám đến cửa hàng quần áo sang trọng mua đồ sao? Đúng là một trò cười!”
Bốp!
Lương Siêu không thể nhịn được nữa, hắn ra tay tát người phụ nữ kia một phát đau điếng!
Bà ta mắng hắn thì còn có thể miễn cưỡng chịu được.
Nhưng bà ta lại mắng em gái của hắn ư? Cho dù có là thần tiên đi chăng nữa thì ông đây cũng không nhịn được!
“A!”
“Cậu, đồ ăn mày này, cậu lại dám…”
Bốp!
Lương Siêu lại tát thêm một phát nữa khiến cho người phụ nữ kia tức đến mức phát điên.
Bà ta lập tức cất giọng mắng chửi như sư tử hà đông khiến cho Tôn Nhã đứng ngơ ngác ở một bên nhìn.
“Cô mù à!”
“Không thấy cậu ta dám đánh tôi sao! Mau gọi bảo vệ tới đây! Đánh thằng ăn mày này cho tôi! Xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
“Nói cho cô biết, chồng của tôi là Triệu Thiết Trụ! Nếu như hôm nay không xử lý được chuyện này khiến cho tôi vừa lòng thì tôi sẽ bảo chồng cho người tới phá cửa hàng của các cô!”
Nghe vậy, Tôn Nhã rất sốc.
Triệu Thiết Trụ là một tên khốn nổi tiếng với các thủ đoạn tàn nhẫn ở thời này và còn có hậu thuẫn rất vững chắc sau lưng!
Nếu như thật sự đưa con người tàn nhẫn đó tới thì ngay cả Dương Kiến Nghiệp là người yêu của cô ta cũng vô ích! Vì thế cô ta vội vàng vẫy tay gọi bảo vệ!
Cùng lúc đó.
Sau khi Dương Kiến Nghiệp gửi ảnh của Lương Siêu cho Khương Văn Hiên, ông ta lập tức nhận được cuộc gọi từ bên kia.
“Alo, tiểu Khương tổng.”
“Người ở trong ảnh đang ở chỗ ông sao?”
Khương Văn Hiên vội hỏi, Dương Kiến Nghiệp gật đầu rồi giải thích ngắn gọn về những chuyện xảy ra trước đó nhưng không ngờ Khương Văn Hiên lại đột nhiên hét lớn!
“Đồ ngu!”
“Các người đều là một lũ ngu xuẩn!”
Ngay sau đó, Khương Bạch Đào giật lấy điện thoại và lập tức ra lệnh: “Nghe đây, đó là người đã cứu mạng tôi! Cậu ấy chính là vị khách quý nhất của tập đoàn Khương thị, độc nhất vô nhị!”
Dương Kiến Nghiệp vô cùng kinh ngạc, lưng đổ đầy mồ lạnh.
“Bây giờ ông lập tức quay lại, bằng mọi giá phải giải quyết toàn bộ hiểu lầm cho tôi, đồng thời phải tiếp đãi Lương thần y bằng những đãi ngộ cao nhất! Nếu như ông dám chậm trễ thì tôi sẽ hỏi tội ông đấy!”
“Vâng! Thưa chủ tịch!”
Sau khi ngắt điện thoại, Dương Kiến Nghiệp vội vàng quay lại nhưng lại thấy một đống lộn xộn bên trong cửa hàng.
Có mấy nhân viên bảo vệ đang nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết, hiển nhiên bọn họ đã động tay động chân rồi.
Dương Kiến Nghiệp vô cùng sợ hãi, ông ta nhìn thấy Lương Nghiên đang dịu dàng vỗ về em gái của mình khiến cho sắc mặt ông ta đỏ lên còn đầu óc thì trống rỗng!
Bây giờ ông ta có thể làm gì đây?
Mà lúc này, Tôn Nhã còn cúi người và chỉ vào Lương Siêu với vẻ tức giận: “Quản lý Dương, không ngờ anh ta lại đánh nhau giỏi như vậy, ngài mau phái thêm người qua đây đi!”.
Danh Sách Chương: