Mục lục
Truyền Nhân Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 551

“Xưa nay tổng bộ Võ Minh không cho phép kẻ vô danh đi vào, muốn vào thì báo tên họ ra trước!”

Vừa dứt lời, Thẩm Nham đã đuổi tới sau lưng Lương Siêu vươn tay phải chuyển thành trảo, hung ác bắt lấy vai Lương Siêu!

Cùng lúc đó, Lương Siêu bỗng xoay người, nhanh như tia chớp bắt lấy bàn tay Thẩm Nham, sau đó bỗng phát lực hung hăng hất đối phương ra hơn mấy chục mét!

Dứt khoát.

Lưu loát.

Không chút dây dưa dài dòng.

Mà Khương Nhu chỉ nghe tiếng kêu thảm càng ngày càng xa trong đêm tối mênh mông, dù trừng lớn mắt cũng không tìm thấy bóng dáng của Thẩm Nham…

“Tiếp tục dẫn đường.”

“Được.”

“Ồ!” Khương Nhu chết lặng vài giây mãi sau mới hồi thần lại được, sau đó nhanh chóng đáp lại rồi tiếp tục dẫn đường.

Cô lúc này vừa đi vừa tần ngần mà nói: “Lát nữa anh uống rượu cùng với sư phụ xong, tôi sẽ đưa anh đi ra bằng lối cửa sau, nếu không sợ rằng sẽ rước phải phiền phức đó.”

“Cái người anh vừa hất ra kia tên là Thẩm Nham, đúng là sức mạnh của hắn ta chẳng ra gì nhưng lại có một ông anh vô cùng lợi hại.”

Cô nói một thôi một hồi nhưng chỉ nhìn thấy Lương Siêu vẫn hoàn toàn phớt lờ mình, lúc này cô vẫn nghĩ là hắn đang coi thường sức mạnh của thế hệ trẻ của Võ Minh nên mới có thái độ vậy, thế là cô lại nhấn mạnh: “Anh trai của Thẩm Nham là thành viên của Long Đường đó.”

“Hơn nữa xếp hạng của hắn ta ở trong Long Đường luôn giữ vững ở vị trí top 5, còn có một biệt hiệu vô cùng lợi hại.”

“Điên Phủ.”

Lương Siêu vẫn không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu bước đi, điều này khiến Khương Nhu đến cuối cùng cảm thấy bất lực, cô cũng lười phí lời với hắn.

Lượn đi lượn lại trong một tòa nhà to lớn như vậy, muốn được coi là đi đến một đình viện tên lặng độc lập khác thì cũng phải đi của nửa tiếng.

Đây là nơi yên tĩnh thường ngày mà Lăng Vũ thường đến.

Hắn vừa bước vào, liền nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Lăng Vũ

“Ha ha!” “Tiểu Lương à, cuối cùng cậu cũng tới rồi, thật để lão phu đây chờ lâu quá.”

“Bắt lấy này!”

Lương Siêu nghe vậy ngẩng đầu lên, liền bắt lấy một vò rượu đang bay tới, mở nắp ra, hắn không chần chừ gì nữa mà ngẩng đầu liền uống một hơi.

Khương Nhu thấy vậy vội vàng khuyên can: “Ai đi uống như vậy chứ? Sẽ bị đau dạ dày đó!”

“Nhu nhi.”

Lăng Vũ khẽ gọi cô, sau đó lắc đầu, cô ấy lắc đầu, ra hiệu rằng cô ấy không cần nhiều lời.

“Tiểu tử này, nhất định là có tâm tư gì đó. Cứ để yên và về trước đi, nơi này có vi sư bồi cậu ta là được rồi.”

“Ò.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK