“Được.
”
Diệp Cửu vẻ mặt hờ hững xua tay: “Sự tình tôi đều biết cả rồi bà đi ra ngoài trước đi, Tôi cùng Trúc Tử một mình ở lại một lát.
”
Phu nhân khóc lóc một trận, vốn định muốn chửi bậy vài tiếng nhưng bà ta thật sự không có gan làm trái lời đối phương, cho nên bà ta cúi đầu lui ra ngoài.
Một lúc sau Triệu Thiết Trụ mới chậm rãi tỉnh lại, liếc mắt nhìn thấy Diệp Cửu đang ngồi bên giường, hưng phấn ngồi dậy: "Cửu gia?"
"Sao người lại tới đây?"
Diệp Cửu ấn hắn khoát khoát tay: “Nằm xuống nói đi, cậu bị thương nặng như vậy, tôi đương nhiên phải tới thăm cậu rồi.
”
“Mọi chuyện tôi đều nghe nói qua rồi, người đã đánh phế cậu chính là tên tiểu tử họ Lương đúng không?”
“Còn ở cùng khu với cậu phải chứ?”
Khi Lương Siêu được nhắc đến, Triệu Thiết Trụ nghiến răng và gật đầu mạnh mẽ: "Cửu gia, Thiết Trụ xin lỗi cậu, lần này tôi đã khiến cho người phải xấu hổ rồi.
"
“Không sao đâu!”
“Gặp phải những chuyện này trong giang hồ cũng là không tránh được, yên tâm đi, lần này tôi nhất định sẽ trả lại công bằng cho cậu.
"
Triệu Thiết Trụ nghe vậy mừng rỡ, nhưng giây sau lông mày lập tức nhăn lại: "Cửu gia, tiểu tử kia là con rể lớn nhất của Liễu Huy Hoàng.
Hơn nữa hình như còn có quan hệ rất tốt với tiểu thư Dương gia.
"
"Tôi sợ rằng! "
"Sợ?"
Diệp Cửu hừ lạnh một tiếng, mắng: “Cậu ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, dũng khí khi còn trẻ đi đâu cả rồi?"
"Hay ý của cậu là, trải qua mấy năm sống thoải mái, ngay cả tính khát máu của cậu cũng bị mai một rồi?”
“Liễu Huy Hoàng ông ta, Dương gia đương nhiên không dễ chọc, nhưng Diệp Cửu ta sao có thể là quả hồng mềm để bọn họ nhào nặn? Bất kể ai làm tổn thương người của ta, đều phải đưa ra một lời giải thích!"
Sau khi nghe điều này, Triệu Thiết Trụ đã rất phấn khích.
Đi theo người đại ca như vậy đúng là không sai mà!
Nhưng ngay khi gã ta chuẩn bị bật khóc để cảm ơn, giọng nói của Diệp Cửu đột ngột thay đổi, ông ta vỗ vỗ vai gã nói: "Hai ngày này cậu ở bệnh viện dưỡng thương, một lát nữa tôi sẽ dẫn tên nhóc họ Lương kia đi cùng đến đây để hắn cúi đầu xin lỗi cậu.
"
Ý khỉ gì vậy chứ?
Xin lỗi
Bản thân bị thương nặng đến mức cụt cả hai tay! Đây chỉ một lời xin lỗi có thể bù đắp được sao?
Sấm to mưa nhỏ, lão già này thật tệ.
Nhưng dù sao cũng đã theo Diệp Cửu mấy chục năm rồi, gã hiểu rất rõ ràng suy nghĩ của ông ta.
Nếu Cửu gia nói lời này, có nghĩa là ông ta đã động lòng quý trọng nhân tài, nếu bản thân mình cứ tiếp tục than vãn cho mình thì đúng là không biết thức thời.
“Haizz…”
Sau khi thầm thở dài, Triệu Thiết Trụ không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ, biết rằng cả đời mình sẽ không bao giờ có cơ hội báo thù cho bàn tay vô dụng này.
“Cảm ơn Cửu gia lượng thứ!”
“Không cần khách khí với tôi, cũng muộn rồi, tôi về trước, có thời gian gặp lại.
"
Nói xong, ông ta đứng dậy rời đi.
Vừa ra khỏi bệnh viện, Phùng Luân đã gọi điện thoại.
“A lô, Cửu gia à?”
"Ờ, là cậu Phùng sao? Muộn như vậy gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
“Thiết Trụ bị người đánh cho tàn phế rồi, chắc Cửu gia không nuốt xuống nổi cục tức này đâu nhỉ?”
Diệp Cửu trầm mặc không nói, chờ anh ta nói tiếp, ngay sau đó, Phùng Luân nghiêm mặt nói: "Chuyện này tôi cũng nhúng tay vào.
Đó là lý do tại sao tôi muốn hợp lực với Cửu gia để giết tên nhãi họ Lương đó đi!”
“Giết chết? Ha…”
Diệp Cửu cười nhạt một tiếng: "Tên nhóc kia có sức chiến đấu không tệ, có nhân mạch quan hệ tốt, không phải chỉ đơn giản qua mấy câu nói của cậu là có thể giết hắn được đâu.
"
“Cửu gia đừng lo lắng, tôi đã có kế hoạch sơ bộ, chỉ cần ông sẵn sàng giúp đỡ, tôi nhất định sẽ khiến tên nhóc đó chết không có chỗ chôn! Chuyện mà thành thì tất nhiên không thể thiếu phần của ông đâu…”
"Thôi đi.
"
Diệp Cửu ngắt lời anh ta, ậm ừ: “Chuyện này tôi không muốn dây dưa nữa, mà cũng xin khuyên cậu một lần nữa.
”
“Trên đời này nơi đâu mà không có hoa thơm cỏ lạ, hà tất gì cứ phải đì mặt dính vào đại tiểu thư Liễu gia.
”
Bên trong một câu lạc bộ.
Phùng Luân nghe thấy những lời đó, sau đó nghe thấy một trận những âm thanh: “Tít tít tít ! " từ điện thoại, anh ta ngay lập tức tức giận đến mức đập nát tất cả rượu trên bàn thành từng mảnh!
“Chó thật sự càng già càng nhát!"
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lương Siêu đang làm bữa sáng thì nghe thấy tiếng “kinh koong!” chuông cửa gõ cửa: "Cửu gia đến thăm!”
"Mở cửa!"
Lương Siêu mở cửa, liếc nhìn Diệp Cửu đang mặc một bộ quần áo rộng thùng thình đeo kính râm, không khỏi nhướng mày như kiếm.
"Tôi biết ông sao?"
"Sáng sớm cũng không để cho nhân sống yên ổn, tố chất rác rưởi gì đây?"
“Láo lếu!”
Quản gia bên cạnh Diệp Cửu nghiêm mặt nói: "Toàn bộ Thiên Hải còn có mấy ai mà không biết cửu gia, cậu dù chưa nhìn thấy qua, chắc cũng nghe qua tục danh của Cửu gia rồi chứ?"
"Ờ thì! "
Lương Siêu trợn mắt nghĩ nghĩ, sau đó thành thật lắc đầu: "Tôi chưa từng nghe nói qua.
"
"Cậu!"
“Thôi bỏ đi!”
Diệp Cửu cười nhạt xua tay, một mình đi vào biệt thự, nhìn xung quanh, nhấp môi.
“Đây là một ngôi nhà tốt, nhưng đáng tiếc là nó quá nhỏ.
"
"Cậu không cảm thấy hơi buồn khi một thanh niên tuấn kiệt như cậu sống ở đây sao?"
Ông già này thực sự hài hước.
Sống một mình hay không thì có liên quan gì đến ông ta chứ?
Sau đó Diệp Cửu lại ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi chưa từng nghe nói qua tôi, thì tôi trước tiên giới thiệu một chút.
"
“Tôi tên Diệp Cửu, là người lăn lộn ở giới này, ai cũng xứng tôi Cửu gia, có thể được coi là hoàng đế ngầm của Thiên Hải.
"
“Triệu Thiết Trụ hôm qua bị ngươi làm cho què tay, những năm đầu là thuộc hạ vô dụng của ta, nhưng hai năm trở lại đây, vì thanh danh mà gã cố gắng làm được chút thành tựu, nên người cũng có chút buông thả, cho nên gặp một kiếp nạn là cậu cũng là chuyện sớm muộn thôi.
Roẹt!
Ánh mắt Lương Siêu ngưng lại, thanh âm lập tức lạnh xuống.
“Ý của ông là đến tận cửa nhà tôi để hỏi tội và báo thù cho Triệu Thiết Trụ sao?"
"Không phải!”
"Vậy tại sao ông lại ở đây? Đừng nói là đến đây để tán gẫu với tôi đấy nhé?"
Diệp Cửu nghe vậy thì cười cười, không nói gì, chỉ vỗ tay hai cái.
Ngay sau đó, năm người đàn ông mặc âu phục song song đi vào, mỗi người mang theo hai chiếc két sắt.
"Mở ra.
"
Diệp Cửu ra lệnh, năm người lập tức mở chiếc hộp ra, từng người một bày ra trước mặt Lương Siêu.
Mười hộp, tất cả đều chứa đầy những tờ một trăm đồng đỏ tươi!
Mỗi hộp chứa ít nhất 1 triệu nhân dân tệ, 10 hộp, tức là 10 triệu nhân dân tệ!
"Hôm nay tôi đến đây, là cho tiền cậu.
”
“Cậu thấy đây đã đủ chưa? Nếu chưa, chỉ cần cậu nói một câu, tôi có thể bổ sung thêm.
"
Có thể thêm nữa sao?
Lương Siêu sửng sốt hồi lâu, sau đó có chút ngượng ngùng nhéo nhéo mũi.
“Ông bảo ông là Cửu gia đúng không?”
"Ngươi khách khí như vậy đề khiến tôi có chút không, à thì, kiểu là vô công bất thụ lộc, tôi cũng không thể lấy không tiền của ông mà đúng chứ?”
Quản gia của Diệp Cửu mỉm cười, thầm nghĩ thằng nhóc này cũng biết đường đó, rồi nói: "Chỉ cần cậu hứa với Cửu gia chúng tôi hai điều, ngươi có thể yên tâm lấy tiền.
"
“Xin nói rõ.
”
Quản gia nói tiếp: "Thứ nhất, Triệu Thiết Trụ là người của Cửu gia, nếu như cậu đã phế gã, Cửu gia cần phải cho gã một lời giải thích nên chọn thời gian cậu có thể đến bệnh viện xin lỗi gã.
"
"Thứ hai, thề trung thành với Cửu gia, từ nay về sau sẽ phục tùng Cửu gia, từ nay về sau sẽ toàn tâm toàn ý làm việc cho Cửu gia.
"
Nói xong, anh ta chắp tay sau lưng vẻ mặt ngầu lòi.
"Thời gian của Cửu gia quý giá, và sự kiên nhẫn của ngài cũng có hạn.
Tôi không thể đợi cậu lâu được, sau một giờ chúng tôi muốn nghe câu trả lời từ cậu.
”.
Danh Sách Chương: