Lúc này ở xa có tiếng bước chân đang chạy đến, dựa vào cảm giác nguyên khí thì đây chính là Tiêu Vận và Tiêu Trọng Kì.
Hừ, lại muốn tìm ta gây sự sao?
Lúc hai người kia chạy đến thì Phong Liên Dực đã biến mất, chỉ còn Hoàng Bắc Nguyệt đang lười biếng nhắm mắt nằm trên cây.
Hai người kia đi đến nhưng vẫn không dám nói gì.
Tiêu Trọng Kì thì không cần nói, còn Tiêu Vận là một triệu hoán sư nhưng cũng không dám lên tiếng.
Ả ta đã nghe được tin là Hoàng Bắc Nguyệt đã đánh cho Tiết Triệt trọng thương thậm trí còn bay ra ngoài lôi đài.
Tiết Triệt là tứ tinh triệu hoán sư mà còn bị thua trên tay Hoàng Bắc Nguyệt thì thực lực của Hoàng Bắc Nguyệt tuyệt đối trên ngũ tinh!
Mà nàng mới là tam tinh, làm sao có thể là đối thủ của Hoàng Bắc Nguyệt?
" Đại ca cùng nhị tỷ đến rồi sao không nói gì vậy? "
Thấy bọn họ cứ lề ma lề mề, Hoàng Bắc Nguyệt liền lên tiếng trước.
Thấy giọng điệu của nàng không có tia sát khí Tiêu Vận liền nuốt nước bọt lên tiếng
" Bọn ta nghe muội đánh thắng Tiết Triệt trên lôi đài nên tìm ngươi để chúc mừng "
"Nga ~ Chúc mừng? Ta đắc tội với Phủ An Quốc Công tỷ không sợ bọn họ gây khó dễ hay trả thù cho chúng ta sao? "
Câu nói của nàng làm Tiêu Vận liền toát mồ hôi lạnh, không ngờ Hoàng Bắc Nguyệt lại sắc bén vậy, nàng thật muốn mắng Hoàng Bắc Nguyệt một trận nhưng không dám.
" Trả thù thì sao chứ? Chúng ta ủng hộ muội, có một người muội muội xuất sắc như vậy tất nhiên là ta rất cao hứng rồi "
Tiêu Trọng Kì thấy Tiêu Vận á khẩu không nói gì liền vội vàng nịnh hót nàng.
" Cảm ơn ca ca và tỷ tỷ đã ủng hộ ta, hiện giờ ta có chút mệt không thể nói chuyện lâu cùng hai người được "
Hoàng Bắc Nguyệt mở miệng là muốn đuổi người.
Tuy biết đây là Hoàng Bắc Nguyệt muốn đuổi bọn họ đi, dù tức nhưng vẫn cố phải ẩn nhẫn vì bọn họ biết chọc Hoàng Bắc Nguyệt cũng không có gì tốt a.
" Vậy muội nghĩ ngơi cho khỏe, bọn ta đi trước đây "
Tiêu Vận cười gượng rồi cùng Tiêu Trọng Kì rời đi.
Hai người trong lòng không khỏi ghi hận muốn trả thù.
" Bọn họ đúng là giả tạo! "
Phong Liên Dực không biết từ đâu lại xuất hiện nói một câu.
" Không chỉ có hai người đó, cả đám nhà Tiêu gia không ai không giả tạo cả "
Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt nói.
" Vậy nàng sẽ xử lý thế nào? "
Phong Liên Dực đã biết nhưng vẫn muốn hỏi
" Chỉ là lũ tôm tép mà thôi, ta sẽ làm Tiêu gia biến mất khỏi đại lục này "
" Hay lắm, để ta xem nàng lại muốn lật úp thiên hạ như thế nào! "
" Chàng cứ chờ xem, ta có rất nhiều kịch hay đó, nhớ góp ý kiến cho ta nha "
" Thần rất mong đợi, thưa nữ vương! "
Phong Liên Dực hơi cúi người nói rồi cả hai người cùng cười phá lên.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Sau giờ học Hoàng Bắc Nguyệt vừa mới về phủ đã nghe tin Tiêu Viễn Trình muốn họp mọi người tại tiền thính, Hoàng Bắc Nguyệt than phiền phức rồi tùy tiện thay quần áo đi.
Tiền thính Trưởng công chúa phủ
Tiêu Viễn Trình ôm một bụng lửa giận với Hoàng Bắc Nguyệt, hoàn toàn quên mất nàng là một triệu hoán sư mà rít gào với nàng
" Ngươi tự mình đi An Quốc Công phủ nhận lỗi mau! Dù họ có bắt ngươi làm trâu làm ngựa ngươi cũng phải làm cho ta! "
Tiêu Vận nghe xong liền giật nảy mình, cha quá tức giận mà quên mất Hoàng Bắc Nguyệt khác xưa rất nhiều rồi.
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nheo mắt, nhàn nhạt hỏi
" Vì sao? "
" Vì sao? Ngươi còn hỏi vì vì sao? Ngươi làm ra chuyện như vậy chọc giận An Quốc Công thì sau này Tiêu gia làm sao có chỗ đặt chân tại đế đô đây! "
Tiêu Viễn Trình nổi trận lôi đình mà Hoàng Bắc Nguyệt vẫn hờ hững như nước, điều này làm làm lửa giận trong bụng Tiêu Viễn Trình ngày một tăng.
" Tiêu gia? "
Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhướng lông mày vốn đang ngồi liền đứng bật dậy, chỉ tay ra ngoài cửa nói
" Nếu ta nhớ không nhầm thì tấm biển ngoài cửa lớn là bốn chữ "Trưởng công chúa phủ" do chính tay hoàng thượng viết!
Cùng Tiêu gia nào có quan hệ? Phò mã gia, ngươi có nhớ nhầm ko vậy? "
Tiêu Viễn Trình trừng mắt, sắc mặt tím hồng, cả người phát run: "Ngươi, ngươi...!"
Hắn tức giận đến không nói được gì.
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh
" Mẫu thân qua đời, sự việc trong phủ Trưởng công chúa phủ tự ta giải quyết, chọc giận An Quốc Công có hậu quả gì, ta một mình gắn chịu, cùng Tiêu gia không có quan hệ, ngươi có thể yên tâm rồi đó! "
Cầm di nương bỗng nhiên đứng lên, cất giọng the thé
" Bắc Nguyệt quận chúa, cái gì mà Trưởng công chúa phủ, cái gì mà Tiêu gia chứ.
Trong phủ này ai cũng là người một nhà, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia "
Đông Lăng vốn đang đứng sau lưng Hoàng Bắc Nguyệt nghe vậy cười nói
" Di nương nói không đúng rồi nha, tiểu thư của chúng ta có huyết mạch hoàng tộc, mà lão gia cùng thiếu gia, tiểu thư tuy đều ở trong phủ, họ đều mang họ Tiêu của Tiêu thị.
Còn các di nương thì....!"
Đông Lăng dừng một chút, nhìn gương mặt tức giận của Cầm di nương vì tức giận mà méo mó, thỏa mãn nói
" Các ngươi cũng không phải do lão gia cưới hỏi đoàng hoàng, cũng không được ghi tên lên gia phả của Tiêu thị, cho nên cũng không phải là người một nhà a.
"
" Tiện nha đầu! Nơi này có chỗ của ngươi sao!? "
Cầm di nương bị chọc đúng chỗ đau, tức giận giơ tay muốn tát Đông Lăng một cái
" Nàng là nha hoàn của ta mà ngươi cũng dám ra tay? "
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lẽo nói, sát khí trong người tăng lên tản ra xung quanh, dọa Cầm di nương sợ hãi quỳ xuống.
Tiêu Trọng Kì lại đỡ Cầm di nương đứng dậy, giọng điệu có chút run run
" Xin lỗi, là....!là nương ta có chút kích....kích động "
Tiêu Trọng Kì trong lòng không ngừng run rẩy, Hoàng Bắc Nguyệt hiện giờ cứ như bước ra từ Tu La địa ngục vậy.
Mọi người trong tiền thính cũng cảm thấy sát khí của nàng nên tất cả câm như hến, không dám thở mạnh, run rẩy không dám nói lời nào.
Trong lòng họ chỉ có một câu:
" Tam tiểu thư thật đáng sợ! ".
Danh Sách Chương: