" Quên là sao? "
Phong Liên Dực ngày càng khó hiểu, trong lòng không khỏi cảnh giác với người trước mặt.
" Ngươi không cần phải cảnh giác với ta, ta tuyệt đối không hại ngươi.
"
Ly Phong cười nhẹ, cái tính cách này quả giống hệt Hoàng Bắc Nguyệt.
Và cả nàng ấy nữa...
" Phong Liên Dực, đường tình duyên của ngươi sắp tới sẽ rất khó khăn, chú định sẽ phải xa người mình yêu một thời gian rất dài.
Trong khoảng thời gian đó, ngươi sẽ bị tâm trí hành hạ vô cùng khổ sở.
"
Ly Phong bỗng nhiên nghiêm mặt nói.
Phong Liên Dực nghe xong có chút bất ngờ nhưng sau đó lại cười.
" Ngươi không biết, ta đã từng đợi nàng gần 20 năm.
Trong đó, ta đợi nàng 5 năm để nàng có tình cảm với ta.
Ta đợi nàng 2 năm để nàng quay về, đợi 10 năm để nàng nghĩ về nam nhân nhân khác.
Tình duyên lần này, khó khăn tới đâu cũng có bằng lần trước không? "
Ly Phong ngẩn ra, sau đó liền nhớ lại, đúng là như vậy...
Hai người im lặng không nói gì, mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Cuối cùng Ly Phong xoay người lại, đôi mắt tím nhìn về phía mặt trăng, giọng nhàn nhạt
" Lần này ta gặp ngươi đừng nói cho Hoàng Bắc Nguyệt biết.
"
Sau đó thân ảnh liền biến mất.
Phong Liên Dực không khỏi than, tốc độ thật nhanh, lấy Hoàng Bắc Nguyệt thiên về tốc độ có khi cũng thua người này một chút...
....
" Ngươi đoán đúng đấy.
"
Nữ tử kia cười
Nàng biết ngay mà, khí tức của nữ tử này cũng vô cùng cao quý, không thua kém Ly Phong một chút nào.
" Ngươi biết được ta đang nghĩ gì? "
Còn có thuật pháp đọc tâm cao siêu vậy ư?
" Cái này đối với bọn ta là đơn giản nhất.
"
Bạch y nữ tử nói.
" Vậy ngươi kéo ta vào đây làm gì? "
Thu lại vẻ mặt bất ngờ, Hoàng Bắc Nguyệt lại một thân khí phách vương giả.
" Ta chỉ coi ngươi như thế nào và cũng nhờ ngươi mà ta hoàn toàn được đánh thức.
"
" Đánh thức, ta còn không biết ngươi ?"
Hoàng Bắc Nguyệt khó hiểu.
" Cái này ngươi không cần biết.
Ta với ngươi lần này coi như lần đầu làm quen, nếu được thì sau này ngươi...!"
Đồng ý tiếp nhận ta.
" Ta như thế nào? "
" Nếu được thì sau này ngươi nhất định sẽ rất tín nhiệm ta.
"
" Tín nhiệm ngươi? "
Hoàng Bắc Nguyệt giọng điệu có chút mỉa mai
" Ngươi là ai ta cũng không biết, lần đầu gặp mặt đã ra sát chiêu với ta, ngươi nghĩ ta sẽ tín nhiệm ngươi sao? "
" Lúc đó ta chỉ muốn thử ngươi một chút thôi."
Nữ tử kia thanh minh.
" Hừ! "
Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh, thu hồi kiếm rồi quay đầu đi.
Nàng không biết đây là đâu nhưng nàng tin nàng sẽ thoát được đây.
" Hoàng Bắc Nguyệt, ta có việc cần ngươi giúp.
"
Nữ tử kia hoảng hốt chạy theo.
" Ta không quen ngươi.
"
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng.
" Vậy coi như ta cầu xin ngươi đi.
"
Nữ tử kia nói.
Hoàng Bắc Nguyệt có chút bất ngờ, nữ nhân này lúc nãy vô cùng kiêu ngạo mà giờ lại cầu xin nàng ư?
" Nếu ta không chấp nhận? "
Nữ tử kia cười khổ
" Ta đã nói ngươi có liên quan với ta, ngươi không thắc mắc tại sao ta có thể gặp ngươi sao? "
" Vì ngươi là thần.
"
Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt đáp
Nữ tử kia lắc đầu
" Ta không kéo vào một không gian khác mà đang nói chuyện với chính linh hồn của ngươi.
"
" Ngươi bảo sao? "
Thấy mặt Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã tin một chút nàng ta liền cười
" Hoàng Bắc Nguyệt, ta hiện giờ cũng chỉ là một linh hồn, vì có thần khí nên mới chống đỡ không bị tan biến hơn nghìn năm.
"
" Nếu ngươi là thần, vậy sao ngươi lại chết? "
Hoàng Bắc Nguyệt ngờ vực
Nữ tử kia không nói, nhưng khuôn mặt nàng bấy giờ tràn đầy hối hận cùng căm phẫn đến người cũng có chút run rẩy.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhận ra điều đó liền đi lại, giơ tay ra
" Ta đồng ý giúp ngươi.
"
" Thật sao? "
Nữ tử bạch y bất ngờ
" Ta có nói dối bao giờ sao? "
" Ta biết tính ngươi sẽ vậy mà.
"
Nữ tử tươi cười nắm lấy tay nàng.
" Hảo, dù ngươi biết rồi ta vẫn giới thiệu lại, ta là Hoàng Bắc Nguyệt.
"
" Ta là...!Linh Lung...!"
Hoàng Bắc Nguyệt nghe xong có chút ngẩn ra, cái tên này, tại sao lại cảm thấy quen thuộc đến vậy?
" Ngươi quen thuộc sao? ".
Danh Sách Chương: