• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tôi cho cậu nhìn ảnh, không phải nhìn tôi
Quý Kiều ngạc nhiên, nhanh chóng trở về ký túc xá.
Trong ký túc xá, Tiền Tĩnh Tĩnh đang nằm gục lên bàn khóc hu hu, Hàn Trân Ny vuốt lưng cô ấy nhẹ giọng an ủi.
“Sao lại như này? Tớ xem xem nào.” Quý Kiều bước vài bước qua, lo lắng không thôi.
Tiền Tĩnh Tĩnh “hức hức hức” ngẩng đầu lên, hai mắt sưng đỏ, đôi lông mày vốn rậm rạp trở nên thưa thớt, nhưng sợi lông rơi vương vãi khắp nơi.
“Cậu tự cạo sao?” Quý Kiều hoảng sợ.
Tiền Tĩnh Tĩnh lắc đầu, thút thít khóc đến không nói lên lời.
Hàn Trân Ny khẽ chau mày, chỉ chỉ lọ chuốt lông mày trên bàn cho Quý Kiều.
“Cậu ấy dùng cái đó của cậu.”
Quý Kiều lo sợ, nhanh chóng cầm lấy lọ chuốt lông mày, mở ra đưa lên mũi ngửi.
Loáng thoáng có mùi hóa học gay mũi, nhìn kĩ còn dính cái gì đó màu trắng.
“Mùi này lạ lắm.” Quý Kiều chau mày, vô cùng hoảng sợ nhìn Hàn Trân Ny.
Gần đây cô bận cho cuộc thi, hai hôm nay đều không dùng chuốt lông mày, chỉ dùng phấn mắt và kẻ mắt.

Không ngờ lại tình cờ* bị Tiền Tĩnh Tĩnh dùng.
*Gốc 阴差阳错: âm kém dương sai: một phép ẩn dụ về một lỗi do các yếu tố tình cờ gây ra.
Hàn Trân Ny nghiêm túc khẽ gật đầu.
Tiền Tĩnh Tĩnh vừa nghe thấy liền bị dọa sợ tái mét mặt mày*.
*Gốc 花容失色: hoa dung thất sắc: mô tả vẻ ngoài của người phụ nữ khi cô ấy sợ hãi.
“Không, không phải là có độc chứ huhuhu.”
Cô ấy càng khóc lớn.
“Đừng khóc nữa! Dành nước mắt để đến khi giáo viên đến rồi lại khóc.” Gân xanh trên trán Quý Kiều khẽ giật giật, khẽ mắng.
Cô làm dịu ngữ khí, an ủi Tiền Tĩnh Tĩnh: “Là bị thêm thuốc rụng tóc.

Đừng khóc nữa, mấy ngày này tớ sẽ vẽ lông mày cho cậu! Cho đến khi lông mày dài ra mới thôi!”
Tiền Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lên trông đến đáng thương.
“Có khi nào không dài ra được nữa không?”
“Không đâu.

Nếu như thuốc rụng lông mà có hiệu quả như vậy thì mấy mục triệt lông bằng laser ở thẩm mỹ viện đã đóng cửa rồi.” Quý Kiều xoa xoa đầu cô ấy, “Yên tâm đi, nhiều nhất là mấy hôm sẽ dài ra thôi.”
Nghe Quý Kiều nói, Tiền Tĩnh Tĩnh mới thoáng yên tâm.
Ổn định Tiền Tĩnh Tĩnh xong, trong lòng Quý Kiều vẫn bực bội.
Cô ngồi vào ghế, im lặng cau mày.
“Cậu nghĩ nên làm gì?” Hàn Trân Ny kéo ghế sang ngồi cạnh cô, nghiêm túc hỏi.
“Trước tiên nói với giáo viên đi.” Quý Kiều nói.
Chuyện này rất nghiêm trọng.
Hôm nay có thể thêm thuốc rụng tóc, ngày mai không phải sẽ đầu độc chứ?
“Cậu cảm thấy là…”Hàn Trân Ny liếc nhìn về phía chỗ của Hà Hội.
Quý Kiều khẽ gật đầu.
“Lần này nhất định phải để cậu ta đổi phòng!” Cô không thể nhịn nữa, nói.
Hàn Trân Ny nghĩ một lát, gật đầu đồng ý.

“Được, vậy trước tiên tớ đi báo với giáo viên.”
Chiều hôm đó Hàn Trân Ny liền lên khoa phản ánh với giáo viên hướng dẫn về việc này.
Còn Quý Kiều đem hết tất cả các loại sữa tắm dầu gội đổi mới hết.
Đợi lúc cô trở lại ký túc xá, bên trong có thêm bóng dáng của giáo viên hướng dẫn và giáo viên phụ trách lớp.
Giáo viên hướng dẫn và giáo viên phụ trách mặt mày nghiêm túc ngồi trên ghế, Hàn Trân Ny đứng bên cạnh.
Hà Hội đỏ mắt ngồi trên giường của bản thân, Tiền Tĩnh Tĩnh khóc thút thít đang lau nước mắt ở một bên.
Quý Kiều đứng bên cửa chính, chỉ nghe thấy giáo viên hướng dẫn nghiêm khắc hỏi: “Bây giờ không có ai thừa nhận phải không?”
“Giữa bạn học với nhau, có mâu thuẫn gì mà phải thành ra đến như vậy? Tôi hỏi em đây là đùa dai hay là cố ý làm hại bạn như vậy?”
Quý Kiều để đồ xuống, ổn định lại tinh thần đi đến trước mặt giáo viên.
“ Cô Từ, cô Lưu.”
Sau khi nghẹn ngào gọi, mắt Quý Kiều đỏ lên, nước mắt rơi xuống.

“Cô ơi, bọn em bị dọa sợ chết mất…”
Cô vừa nói vừa lau nước mắt, giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống thành hàng.
Không chỉ cô giáo, ba người bạn ký túc xá cũng kinh ngạc đến ngây người.
Quý Kiều bình thường có dáng vẻ như thế nào mọi người đều biết rõ.
Kỹ thuật diễn nói khóc là khóc ngay như này, ai mà không khen ngợi cho được?
Cô giáo nhìn nhau một cái, yên lặng.
Hồi lâu, giáo viên hướng dẫn thở dài một cái: “Quý Kiều, em nghĩ nên xử lí thế nào?”
Quý Kiều khẽ lau nước mắt, giọng điệu kiên định: “Em muốn báo cảnh sát.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Hà Hội liền trở nên tái mét.
“Báo cảnh sát sao?” Giáo viên hướng dẫn cũng không ngờ đến, lại nhìn giáo viên phụ trách lớp.
Mâu thuẫn trong ký túc xá như thế này cô ấy gặp nhiều rồi, đa phần đều chỉ cần hòa giải một chút là xong.

Cô ấy không ngờ, nữ sinh khóc sướt mướt trước mặt đây lại cương quyết đưa ra yêu cầu báo cảnh sát.
“Quý Kiều, các em vẫn chưa có tổn thương thực sự nào…”
Thấy giáo viên hướng dẫn vẫn có thái độ chiết trung*, Quý Kiều lập tức khóc dữ hơn, bờ vai hơi run run, trên mặt toàn là nước mắt.
*Chiết trung: (Chiết: gẫy; trung: giữa) Có tính chất trung hoà một cách máy móc những quan điểm khác hẳn nhau.

(Bản gốc là ba phải.)
“Nhưng không có ai thừa nhận, nói không chừng những chuyện như này về sau vẫn sẽ xảy ra.” Cô nghẹn ngào nói, “Cảnh sát có thể điều tra hồ sơ khám xét, hồ sơ buôn bán, rồi cũng có thể tìm ra…”
Mỗi một câu cô nói ra, sắc mặt Hà Hội lại càng tái nhợt thêm.
Cả ký túc xá yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn lại âm thanh của Quý Kiều.
Giáo viên đều là những người lõi đời*, dường như chỉ cần liếc mắt một cái là đã hiểu.
*Gốc 火眼金睛: hỏa nhãn kim tinh: là một thành ngữ của Trung Quốc, nguyên tác là dùng để chỉ đôi mắt của Tôn Ngộ Không trong “Tây Du Ký” có thể xác định được yêu quái và yêu ma.

Sau này dùng để miêu tả đôi mắt sắc bén của một người, có thể xác định được tính xác thực.
“Như vậy đi.” Giáo viên phụ trách lớp khẽ mím môi, “Cho các em thời gian một ngày, người làm sai tự mình đến tìm tôi thẳng thắn nói ra.

Nếu như chiều mai lúc tan học mà vẫn không có ai thừa nhận, chúng tôi cũng chỉ còn cách làm theo cách của Quý Kiều, theo quy tắc mà làm.”
Giáo viên nói xong những lời này liền đứng dậy rời đi.
Quý Kiều sụt sịt mũi, lấy khăn lau nước mắt, không nói lời nào liền ngồi xuống.
“Quý Kiều, vừa rồi cậu thực sự dọa tớ sợ luôn ấy.

Làm sao mà làm được vậy?” Hàn Trân Ny tiễn giáo viên đi xong, không chờ được mà vội vã quay về bên cạnh Quý Kiều hỏi.
Quý Kiều tùy tiện đáp: “Nghĩ đến những chuyện không vui tự nhiên liền khóc được thôi.”
“Kiều Kiều, cậu cũng có chuyện không vui sao?” Tiền Tĩnh Tĩnh tò mò.
Cô ấy vẫn cho rằng cuộc sống của Quý Kiều vẫn luôn thuận buồm xuôi gió chứ.
“Có chứ.” Cảm xúc của Quý Kiều đã hồi phục lại, liếc nhìn Hà Hội đang ngồi bên mép giường một cái, châm chọc nói: “Là người thì luôn có chuyện không vui, nhưng vì bản thân không vui mà lại làm ra những chuyện xấu xa thì không nên nha*.”
*Gốc 大可不必: đại khả bất tất: có nghĩa là hoàn toàn không cần thiết.
Hà Hội cúi đầu im lặng, ngón tay đan vào nhau.
Khoảng thời gian trước đó cậu ta vô ý nhìn thấy một bài post trên mạng, chủ thớt nói bản thân không hòa hợp với bạn cùng phòng ký túc, hỏi có cách nào để chỉnh bạn cùng phòng không.
Có rất nhiều câu trả lời bài post, trong đó có một câu trả lời nói là người đó đã bỏ thuốc rụng tóc vào dầu gội đầu của bạn cùng phòng đã thu hút sự chú ý của cậu ta.
Không biết làm sao, câu trả lời này quanh quẩn trong đầu Hà Hội mấy ngày liền.

Cậu ta thậm chí còn lên mạng tra, thuốc rụng tóc không hề gây ra tổn thương thực sự nào cho người dùng, sẽ không đến mức phải chịu bất kì trách nhiệm pháp luật nào.
Lúc Thường Ninh Viễn đâm thủng sự thật cậu ta yêu thầm anh ta, Hà Hội xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Nhất thời xúc động, cậu ta bỏ thêm thuốc rụng tóc vào lọ chuốt mày mà gần như ngày nào Quý Kiều cũng dùng.
Chuốt lông mày vẫn luôn ở trên lông mày, nói không chừng lúc cô lên lớp, lông mày không biết sẽ bị rụng từ lúc nào.
Quý Kiều yêu cái đẹp như vậy, lúc đấy nhất định sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
Hà Hội vẫn luôn nghĩ đây chỉ là trò đùa dai, lại không ngờ rằng Tiền Tĩnh Tĩnh lại dùng cái chuốt lông mày đó, lại còn làm ầm ĩ đến chỗ giáo viên, bây giờ bọn họ còn muốn báo cảnh sát.
Nhất thời cậu ta sợ hãi vô cùng.
Cậu ta chỉ muốn để Quý Kiều thử cảm giác bị xấu mặt, chứ không hề thực sự muốn hại cô.

Ầm ĩ đến mức báo cảnh sát lại càng không phải cái mà cậu ta muốn.

Tìm giáo viên thừa nhận sai lầm sao? Vậy có thể cậu ta sẽ bị xử phạt.
Trong lòng Hà Hội giống như có lửa đốt, rối rắm lại dày vò.
Đến tối, cậu ta đã nghĩ thông rồi.
Chỉ cần cậu ta nhất định không thừa nhận, cảnh sát chắc cũng sẽ không làm cái gì đâu?
Thừa nhận rồi sẽ bị xử phạt, không thừa nhận thì vẫn còn cơ hội không bị sao.

Hà Hội âm thầm quyết định, quyết định án binh bất động.
Cậu ta thở nhẹ ra, cầm quần áo chuẩn bị đi tắm rửa.
“Hà Hội.”
Quý Kiều bất ngờ lên tiếng gọi cậu ta.
Hà Hội ngừng bước chân, chỉ nghe thấy âm thanh không nặng không nhẹ của Quý Kiều vang lên.
“Cậu đoán xem, trong dầu gội của cậu có cái gì?”
Hà Hội chợt sửng sốt, không thể tin được mà quay đầu lại.
Quý Kiều nhìn vào đôi mắt hoảng hốt lo sợ của cậu ta, cong môi cười.
“Ồ tôi nhớ nhầm rồi, là sữa tắm, cũng có thể là sữa rửa mặt, hoặc là trong nước toner, cậu đoán xem?”
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng vui vẻ, trên mặt là nụ cười thản nhiên.
Hà Hội nhất thời cảm thấy nụ cười này vô cùng chướng mắt, mang theo ý châm chọc vô cùng.
Quý Kiều bước từng bước đến trước mặt cậu ta, hơi cúi đầu sát lại gần tai cậu ta.
“Nếu như báo cảnh sát cũng không giải quyết được, vậy tôi sẽ tự giải quyết.”
Giọng Quý Kiều vừa nhẹ lại vừa trầm, nghe vào trong tai Hà Hội giống như tiếng nguyền rủa của vong hồn.
Quần áo trên tay Hà Hội rơi “bịch” xuống đất.
Cậu ta sợ hãi kêu lên một tiếng, chạy ra khỏi ký túc xá.
Quý Kiều nhìn về phía cửa trống rỗng không có ai, khẽ cười quay trở lại chỗ của mình.
“Quý Kiều, cậu thực sự bỏ gì đó vào trong đồ tắm gội của cậu ta sao?” Hàn Trân Ny thấy hết toàn bộ cuộc trò chuyện tò mò hỏi.
Quý Kiều lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Ý là, bây giờ chỉ là dọa cậu ta, sau này thì không biết đâu được.
“Ồ.” Hàn Trân Ny gật đầu, “Tớ thấy cậu ta bị dọa không ít đâu, có thể là chạy đi tìm người đấy.”
Quý Kiều thở dài: “Hy vọng vậy.”
Nếu không cô thực sự sợ rằng sẽ có ngày trong ký túc xá xảy ra chuyện đầu độc.
 
Ngày hôm sau, lúc Hà Hội thu dọn đồ đạc rời đi, mọi người đều không quá ngạc nhiên.
Vì chuyện lần này, hồ sơ của Hà Hội bị ghi một lỗi.
Cậu ta bị đổi sang ký túc xá của lớp phần mềm, cậu ta với bọn Quý Kiều một nam một bắc.
Hai ký túc xá ở hai đầu hành lang, ngoại trừ lúc kiểm tra phòng còn đâu gần như sẽ không gặp mặt bao giờ.
Cách thời gian đổi phòng ký túc xá còn chưa đến ba tháng, phòng Quý Kiều vẫn luôn không có người mới đến.
Bọn họ ba người một phòng, ở chung thực sự rất hòa hợp.
Sau khi Quý Kiều vẽ lông mày cho Tiền Tĩnh Tĩnh suốt một tuần, lông mày Tiền Tĩnh Tĩnh cuối cùng cũng dần mọc ra một ít rồi.
Hôm nay, lúc Quý Kiều vẫn vẽ lông mày cho Tiền Tĩnh Tĩnh như thường ngày, Tiền Tĩnh Tĩnh đột nhiên nói: “Tớ cảm thấy hình như lông mày tớ mọc ra nhiều rồi nha!”
Quý Kiều nhìn trái nhìn phải, cười cười, “ừm”một cái.
“Đã nói với cậu là thuốc rụng tóc không có ảnh hưởng gì nhiều mà.”
Tiền Tĩnh Tĩnh thở dài nhẹ nhõm, đột nhiên ôm Quý Kiều.

“Hu hu hu cảm ơn cậu Quý Kiều!”
Mỗi ngày Quý Kiều đều giúp cô ấy chỉnh trang lại đám lông mày trụi lủi xấu xí, vô cùng kiên nhẫn vẽ cho cô ấy, mỗi ngày phải vẽ mất mười mấy hai mươi phút.
Cô vẽ ra như thật vậy, chân thật đến từng sợi lông luôn, còn đẹp hơn cả lúc trước cô ấy đến tiệm làm.

Tiền Tĩnh Tĩnh cảm động đến muốn khóc luôn.
“Cảm ơn cái gì nha?” Quý Kiều cười xoa xoa đầu cô ấy, “Nói ra thì là cậu giúp tớ chắn một đao đấy.”
Nghĩ đến Hà Hội, trong chốc lát ba người đều im lặng.
“Ấy đúng rồi, các cậu biết chưa?” Hàn Trân Ny bỗng nhiên nhớ ra, “Hình như Hà Hội ở bên Hàn Lộ rồi đấy.”
“Hả?”

“Đùa hay thật đấy?”
Quý Kiều ngạc nhiên.
Không phải Hà Hội thích Thường Ninh Viễn chết đi được sao? Đời trước bốn năm đại học cậu ta đều không yêu đương gì, vẫn luôn yêu thầm Thường Ninh Viễn mà.
Hàn Trân Ny khẽ nhún vai, nghiêm túc phân tích: “Có lẽ bây giờ cậu ta vô cùng cần sự an ủi đi.

Cậu ta bị Thường Ninh Viễn từ chối, lại mới bị xử phạt, chắc chắn là cảm thấy mất mặt vô cùng.

Lúc này nếu như có người theo đuổi cậu ta, vậy rất dễ dàng cảm động.”
“A, đúng.

Lần trước Diêu Húc hỏi Hà Hội có bạn trai hay chưa, chắc là hỏi hộ Hàn Lộ.” Tiền Tĩnh Tĩnh nghĩ đến chuyện lần trước, đột nhiên nhận ra.
Diêu Húc và Hàn Lộ cùng ở một phòng ký túc xá, chắc là như vậy rồi.
Quý Kiều yên lặng nghe, khẽ gật đầu phụ họa.
Trong lòng suy nghĩ lần sau gặp Hạ Thì Lễ xác nhận lại một chút.
Nghĩ đến Hạ Thì Lễ, Quý Kiều không khỏi lại thở dài.
Hình như đã lâu rồi cô không ở chung một chỗ với Hạ Thì Lễ.
Gần đây Hạ Thì Lễ bận đến xoay vòng vòng.
Ngoài việc chuẩn bị cho cuộc thi Vân Tiêu giống như Quý Kiều và Diêu Húc ra, trên tay Hạ Thì Lễ vẫn còn một hạng mục về máy dò xét trí năng đang đến giai đoạn cuối.

Cái máy này cùng với máy trong hạng mục xe không người lái của cuộc thi Vân Tiêu có điểm giống nhau, Hạ Thì Lễ rất coi trong hạng mục này.
Hạ Thì Lễ và Diêu Húc thường phải rút thời gian ra để luyện tập cùng các nam sinh khác trong lớp, bồi dưỡng sự ăn ý.
Trong hoàn cảnh  như vậy, Quý Kiều không gặp được anh dường như cũng chẳng có gì lạ.
Đang cảm thán, Quý Kiều nhận được tin nhắn từ Hạ Thì Lễ, nói muốn cùng cô ăn trưa, tiện thể đưa cho cô ít tài liệu.
Quý Kiều trả lời lại một chữ “Được”, bỏ điện thoại xuống.
“Tĩnh Tĩnh, trưa tớ đi ăn cơm cùng với Hạ Thì Lễ và Diêu Húc, cậu đi không?”
Tiền Tĩnh Tĩnh lắc đầu: “Không đi.

Tớ không muốn làm phiền các cậu.”
Quý Kiều: “…”
“Cũng không phải chỉ có mỗi hai người bọn tớ, làm phiền làm sao được chứ?”
Cô đã không phân biệt được cô với Diêu Húc ai mới là người thứ ba rồi, dù sao bọn họ nhìn nhau không hợp mắt, nhưng lại vì Hạ Thì Lễ mà thường xuyên ở chung một chỗ.
Lâu dần, Quý Kiều đã thầm chấp nhận hình thức ba người đi chung với nhau như thế này rồi, lúc Hạ Thì Lễ bảo cùng đi ăn trưa liền vô thức cho rằng Diêu Húc cũng sẽ đi.
Vì vậy buổi trưa cô xuống tầng, lúc phát hiện ra Hạ Thì Lễ đang đứng đợi ở dưới tòa nhà ký túc xá liền có chút kinh ngạc rồi lại nhanh chóng trở lại bình thường.
“Diêu Húc đi gọi đồ ăn trước rồi sao?” Quý Kiều vừa nghĩ nên là như thế, vừa hỏi.
Hạ Thì Lễ hơi ngạc nhiên, cười đáp: “Cậu rất muốn gặp cậu ấy sao? Cậu ấy đi ăn cùng người khác rồi.”
Í, hôm nay vậy mà lại là thế giới hai người sao?
Khóe môi Quý Kiều không kìm được mà khẽ vểnh lên, đã biết lại còn hỏi: “Chỉ có hai chúng ta sao?”
Hạ Thì Lễ khẽ “ừm” một tiếng, “Chúng ta đến Bờ Giang Nam ăn.”
Bờ Giang Nam là một quán ăn ở trong trường đại học Hối Đồng.

Mặc dù tên quán rất là cổ điển, nhưng những món ăn chủ yếu lại là các món đồ Tây.
Bên trong trang hoàng đẹp đẽ, không khí tao nhã, giá cả so với căn tin là khá cao.

Cùng với đó, người ăn cũng ít hơn căn tin nhiều.
Quý Kiều đi bên cạnh Hạ Thì Lễ, trong lòng có chút vui vẻ.
Bốn bỏ lên năm, đây không phải là hẹn hò sao?
Đến quán ăn, Hạ Thì Lễ đưa menu cho Quý Kiều.
“Cậu muốn ăn gì?”
Quý Kiều lướt qua một lượt: “Mì Ý đi.”
Cô gập menu lại rồi đưa cho Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ cúi đầu đọc một lượt, lên tiếng hỏi: “Lại gọi thêm cà phê với đồ ngọt?”
Quý Kiều nghĩ một lát: “Ừm, cà phê đi, không cần đồ ngọt đâu, ăn không nổi.”
“Được.”
Hạ Thì Lễ gọi món theo những gì Quý Kiều nói, lại gọi thêm một suất pizza nhỏ và cánh gà nướng.
Trong lúc đợi đồ ăn, Quý Kiều nghĩ đến những lời của Hàn Trân Ny lúc sáng, không kìm được mà hỏi Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ nghe xong, trong giây lát hơi giật mình.
“Hàn Lộ với Hà Hội?”
Gần đây anh bận quá, không chú ý đến chuyện của bạn cùng phòng.
Nhưng mà…
Hạ Thì Lễ đột nhiên nhớ hình như Diêu Húc đã từng nói với anh.

Nói cái gì mà lão Hàn trở thành người thoát ế đầu tiên ở phòng, cười nhạo anh không biết cố gắng.

“Chắc là đúng đấy, thảo nào dạo này thấy cậu ta cũng ít chơi game hẳn đi.”
Quý Kiều “ồ” một tiếng, khẽ gật đầu.
Hạ Thì Lễ khẽ chau mày.

Nếu anh nhớ không nhầm, đời trước Hàn Lộ không hề ở bên Hà Hội.
Dường như từ lúc lên đại học, những chuyện mà anh nhớ được ở kiếp trước đã bất giác có sự thay đổi…
Đang suy nghĩ, Quý Kiều ở đối diện lại đột nhiên đứng lên rồi lại nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh anh.
“Tôi cho cậu xem cái này.” Cô cười hì hì nói.
Quý Kiều lôi điện thoại ra, cho Hạ Thì Lễ xem những bức ảnh cô chụp ở phòng làm việc.
“Cậu cảm thấy bức nào đẹp nhất?” cô đưa điện thoại đến trước mặt anh, nâng cằm hỏi anh.
“Cậu đi chụp chân dung sao?” Hạ Thì Lễ ngạc nhiên.
Khung cảnh trong bức anh là đường Lĩnh Nam, trong biển hoa anh đào, cô gái da trắng xinh đẹp tươi mát, thuần khiết.
“Ừm.” Quý Kiều khẽ gật đầu, “Là hợp tác cùng phòng chụp ảnh, có thời gian nên đi làm người mẫu chụp ảnh.”
Giọng điệu của Quý Kiều vô cùng hiển nhiên, nhưng trong lòng Hạ Thì Lễ lại rung động từng hồi.
Anh liếc nhìn sườn mặt trắng nõn tinh tế của Quý Kiều, hồi lâu vẫn không nói gì.
Nếu như hỏi anh sự khác biệt lớn nhất ở đời trước và đời này xuất hiện chỗ nào, thì đó nhất định là Quý Kiều.
Cô từ chối Thường Ninh Viễn, rất chủ động với anh, làm thêm người mẫu ảnh, còn chạy đến cùng anh thi đấu…
Hạ Thì Lễ nghĩ lại từng chuyện từng chuyện đã xảy ra sau khi lên đại học, trong lòng hơi kích động.
Sự thay đổi của hiệu ứng domino này, là do Quý Kiều sao?
“Nhìn gì vậy?” Quý Kiều đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt hơi buồn bực, “Tôi cho cậu xem ảnh, không phải là xem tôi.”
“Xin lỗi.” Hạ Thì Lễ hồi thần, ánh mắt trở lại màn hình điện thoại.
“Chọn mau lên!” Quý Kiều dựa vào gần, thúc giục anh, khuôn mặt gần như dựa vào cánh tay đang đặt trên bàn của anh.
Làn da mềm mại của cô gái dán lên cánh tay anh, mặt Hạ Thì Lễ bất giác hơi nóng lên.
Anh cố gắng muốn quên đi sự ảnh hưởng của cái tiếp xúc này, tập trung ý chí xem ảnh.
“Đều rất đẹp.” Đầu ngón tay Hạ Thì Lễ khẽ lướt trên điện thoại.
“Nếu nhất định phải chọn một cái, thì là cái này.” Anh cười, đưa điện thoại lại cho Quý Kiều.
Trên màn hình điện thoại, là một bức hiếm hoi mà Quý Kiều cười rộ lên.
Vì để hợp với phong cách tươi mát, xinh đẹp, lúc chụp ảnh đa phần Quý Kiều chỉ cười mỉm hoặc khẽ cong môi.

Cười rộ lên như bức ảnh này thì là hiếm của hiếm.
“Cậu thích bức này sao? Vì sao?” Quý Kiều tò mò.
So với các bức khác, biểu cảm trong bức này có hơi quá.

Lúc đó hình như cô bị cái gì đó chọc cười, thợ chụp ảnh đã chụp lại.
“Bức này nhìn vào có vẻ vui.” Hạ Thì Lễ nhìn cô, dịu dàng nói.
“Ò~” Quý Kiều ngồi lại chỗ của mình, cố ý chọc anh, “Cậu thích tôi vui sao?”
Hạ Thì Lễ hơi khưng lại, “ừm” một tiếng đáp.
Quý Kiều vốn cũng không nghĩ là anh sẽ đáp lại, nhất thời có chút ngơ ngác.
“1/5 cậu có kế hoạch gì không?” Hạ Thì Lễ âm thầm đổi chủ đề khác.
Quý Kiều: “Tôi định về nhà.”
Cô muốn về nhà bàn bạc kỹ càng lại với mẹ về việc mua nhà, đầu tư.
Vừa dứt lời, đồ ăn hai người gọi đã lên.
Vừa ăn vừa nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
Ăn cơm xong, Hạ Thì Lễ đưa Quý Kiều về ký túc xá.
Trước khi tạm biệt, anh lấy tài liệu đã in ra ở trong túi đưa cho Quý Kiều.
“Đây là một số tư liệu về hạng mục máy thăm dò trí năng tôi làm, cậu có thời gian thì xem qua, có thể giúp ích cho đề mục xe không người lái.”
Quý Kiều nhận tài liệu, đồng ý.
“Bây giờ cậu còn phải đến phòng thực nghiệm sao?” Cô ngẩng đầu hỏi anh.
Hạ Thì Lễ khẽ gật đầu: “Ừ.

Còn phải đo một vài số liệu, có vài lỗi bug vẫn chưa sửa xong.”
“Ồ.” Quý Kiều gật đầu, kiềm chế lại chút xíu xiu thất vọng trong lòng, nói tạm biệt với Hạ Thì Lễ.
Sau khi đợi cô lên tầng Hạ Thì Lễ mới xoay người rời đi, đi chưa được mấy bước, điện thoại bỗng vang lên.
Anh mở khóa màn hình, là tin wechat Quý Kiều gửi.
Cô gửi cho anh bức ảnh mà anh vừa mới chọn.
Trong ảnh, Quý Kiều mặc một cái váy hai dây màu trắng, cần cổ thanh mảnh và bờ vai lộ ra, mắt cong cong như vầng trăng khuyết, cười rộ lên vui vẻ.
Quý Kiều: “Không phải là cậu thích sao?”
Quý Kiều: “Tặng cậu *ngại ngùng*”
 
------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK