Thẳng thắn
Thứ bảy, Hạ Thì Lễ vẫn ở công ty tăng ca như thường lệ, không cảm thấy có gì bất bình thường.
Buổi tối có một bữa tiệc xã giao, khi anh được đưa về nhà thì đã hơn 9 giờ rồi.
Lúc về nhà, ánh đèn vàng trong nhà le lói, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào từ trong nhà tắm.
Hạ Thì Lễ ngồi dựa trên sô pha, sắn tay áo lên, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lúc sau, tiếng nước chảy ở trong phòng tắm dừng lại.
Lại một lúc nữa, phòng tắm có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng máy sấy được bật lên.
Trong không gian đêm tối yên tĩnh, tai lại càng thính hơn nhiều.
Cùng với tiếng vù vù quen thuộc, Hạ Thì Lễ thậm chí còn có thể tưởng tượng ra động tác và biểu cảm khi Quý Kiều đang sấy tóc.
Cô thích dùng tay hất tóc, sấy tóc từ gốc trước, rồi theo sau đó là xuống ngọn tóc, cuối cùng là dùng lược tròn quấn lấy đuôi tóc, lại sấy một lát để định hình.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng sấy tóc ngừng hẳn.
Tiếng bước chân Quý Kiều vang lên.
Hạ Thì Lễ mở mắt, nghiêng đầu nhìn về hướng nhà tắm.
Quý Kiều thay một bộ áo ngủ lụa màu hồng nhạt, tóc đã sấy xõa phía trước ngực và sau lưng, đôi chân thon dài lộ ra ngoài, trắng đến phát sáng.
Cô dường như không chú ý đến bên này, đi thẳng về phía phòng ngủ.
“Kiều Kiều.” Hạ Thì Lễ gọi.
Bước chân Quý Kiều khựng lại, nhìn về phía phát ra tiếng.
Thấy người ngồi trên sô pha, mắt Qúy Kiều sáng lên.
Cô nhanh chóng bước lại đó, ngồi lên đùi, đối mặt với Hạ Thì Lễ.
Hai tay cô tự nhiên ôm lấy cổ Hạ Thì Lễ, khẽ lên tiếng: “Hôm nay anh về sớm thế.
Sao không bật đèn lên vậy?”
Tối đen như mực, cô cũng không để ý rằng anh đã về.
Hạ Thì Lễ khẽ cười: “Đúng lúc nghe thấy em đang tắm, định đợi em tắm xong rồi vào tắm.”
Quý Kiều khẽ gật đầu, “ò” một tiếng.
Trong bóng tối, khuôn mặt Hạ Thì Lễ tuấn tú, ánh mắt dịu dàng.
Trái tim Quý Kiều bỗng lỡ một nhịp.
Cô nhớ đến mục notes mà buổi chiều nhìn thấy, đến giờ vẫn cảm thấy không thế tin được.
Nhưng mà… sao từ trước đến nay anh chưa bao giờ nói với cô?
Rõ ràng là có nhiều cơ hội như vậy…
Đột nhiên, eo cô bị ôm chặt.
Cô ngẩng đầu, đối mắt với Hạ Thì Lễ.
“Đang nghĩ gì thế?” Hạ Thì Lễ thấp giọng hỏi.
Người trước mặt khẽ chau mày, trong đôi mắt trong suốt mang theo sự hoang mang, mái tóc mềm mại tỏa ra hương thơm ngát, xương quai xanh lộ ra.
Ngón tay Hạ Thì Lễ lướt qua gò má cô, trong sự thân mật dục vong dần tăng cao.
Quý Kiều nâng mắt nhìn anh chăm chú.
“Em đang nghĩ…” Giọng cô nhè nhẹ, giọng điệu mang theo nghi hoặc, “Anh đến thế giới này khi nào…”
Nếu như giống cô, có lẽ Hạ Thì Lễ trùng sinh khi anh qua đời ở kiếp trước.
Nhưng anh trùng sinh lại vào thời điểm nào?
Trùng sinh trước khi cô quay lại sao?
Nếu như là vậy, vậy anh nói cô để lại ấn tượng sâu sắc cho anh khi ở trường cấp ba thành phố H, thì đó là để lại ấn tượng cho Hạ Thì Lễ hiện tại hay Hạ Thì Lễ đời trước?
Nhất thời, Quý Kiều cũng không rõ.
Vừa nói xong, Qúy Kiều cảm nhận rõ ràng người ở phía dưới cô cứng người lại.
Không khí như bị cô đọng.
Nụ cười của Hạ Thì Lễ khựng lại trên khóe môi, chần chừ lên tiếng: “Em biết rồi?”
Quý Kiều khẽ chớp mắt, nói thật: “Em thấy mục notes trong điện thoại hồi đại học của anh.”
Cô bỏ tay ra khỏi cổ Hạ Thì Lễ, khẽ siết chặt bàn tay.
“Vì sao không nói cho em biết?” Quý Kiều chau mày, uể oải hỏi.
Nếu như không phải là cô vô tình phát hiện ra, vậy anh định giấu cô cả đời sao?
Nhiệt độ trên vai biến mất, Hạ Thì Lễ thoáng trở lên lo lắng.
Anh không nhìn ra được biểu cảm của Quý Kiều, đôi mắt trong suốt của cô mang theo sự dò xét, môi mím lại thành một đường thẳng.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô thay đổi, Hạ Thì Lễ bỗng có hơi hốt hoảng.
“Kiều Kiều.” Hai tay anh ôm chặt eo Quý Kiều, giọng hơi khàn, “Anh không cố ý giấu em.”
Anh nhanh chóng giải thích: “Anh chỉ là cảm thấy, chúng ta như bây giờ rất tốt.
Nếu như anh đột nhiên nhắc đến chuyện đời trước, chỉ sẽ cảm thấy càng thêm tiếc nuối…”
Quý Kiều rủ mắt, không nói không rằng.
Mặc dù cô cũng đoán được, nhưng nghe Hạ Thì Lễ lên tiếng thừa nhận, cảm xúc của cô có hơi phức tạp.
Hóa ra anh vẫn luôn chứng kiến khoảng thời gian cô và Thường Ninh Viễn ở bên nhau.
Hạ Thì Lễ có lẽ là cho rằng cô tức giận vì anh giấu, những nụ hôn dày đặc rơi trên gò má và khóe môi cô.
“Em muốn biết chuyện gì, bây giờ anh sẽ nói cho em được không?”
“Em đừng tức giận, anh định sau khi chúng ta kết hôn sẽ tìm cơ hội nói cho em biết.”
Anh vừa hôn vừa nói, mùi rượu thoang thoảng phả lên da Quý Kiều.
Quý Kiều khẽ đẩy ra một chút, lập tức bị tập kích dữ dội hơn.
Quý Kiều hơi hé môi, đầu lưỡi ấm nóng tiến vào, lướt qua môi cô, tiến vào nụ hôn sâu.
Cô không kịp tránh, sau khi khựng lại trong thoáng chốc chỉ đành đắm chìm vào trong nụ hôn cùng anh.
Hơi thở giao nhau, động tác của Hạ Thì Lễ dần dịu lại.
Hồi lâu sau, anh áp trán lên trán cô, giọng hơi khàn: “Anh quay lại hồi cấp ba.”
Quý Kiều: “Vậy…”
Hạ Thì Lễ mím môi, nói thêm: “Lúc sau khi anh đến thành phố H.”
Quý Kiều “ò” một tiếng, khẽ gật đầu.
Cũng có thể nói là, Hạ Thì Lễ nói là gặp cô hồi cấp ba, là chuyện trước khi hai người trùng sinh.
“Nhưng mà…” Quý Kiều có chút không tin nổi, “Em vẫn luôn cho rằng đời trước anh ghét em…”
Trước đó cô vẫn luôn cho rằng vì mối quan hệ giữa cô và Thường Ninh Viễn mà anh cố ý tránh cô, hoàn toàn không nhận ra được anh có ý gì đặc biệt với cô.
Hạ Thì Lễ mím môi, giọng mang theo sự bất đắc dĩ: “Anh sợ em sẽ cảm nhận được tình cảm của anh, nên mới cố ý tránh em.”
“Lúc đó em với cậu ta…” Anh khựng lại một chút giọng cứng ngắc, “Lúc anh quay lại trường học, em và cậu ta đã sắp ở bên nhau rồi…”
Giọng Hạ Thì Lễ trầm thấp, du dương lọt vào trong tai Quý Kiều.
“Lần này anh quay lại, lúc đầu cũng cho rằng em và cậu ta sẽ rất hạnh phúc, vậy nên anh…”
Nói ra được, những lời sau đó dễ nói hơn nhiều.
Hạ Thì Lễ chậm rãi kể lại cho cô nghe về những dự định sau khi anh quay lại.
Quý Kiều chăm chú nhìn anh, trái tim như bị ngâm trong nước có ga vị chanh chua ngọt, bong bóng liên tiếp trào dâng, khiến lồng ngực bị đè chặt.
“Sau khi em nói với anh chuyện em với cậu ta ly hôn, anh vẫn luôn rất hối hận.”
Hạ Thì Lễ giơ tay, kéo Quý Kiều vào trong lòng anh, ôm chặt.
Cằm anh đặt trên bờ vai nhẵn nhụi tinh tế của cô gái, giọng hơi khàn.
“Nếu như biết trước là như vậy, lúc đầu anh sẽ không giương mắt nhìn em và cậu ta ở bên nhau mà không làm gì cả.”
Cổ họng Qúy Kiều như nghẹn lại, nhỏ giọng nói: “Anh sẽ tranh cùng anh ta sao?”
Đó mới không phải là tính cách của anh.
Hạ Thì Lễ gật mạnh, giọng điệu khẳng định: “Sẽ.
Cứ cho là lúc đầu em thích cậu ta, anh cũng sẽ tranh.”
Khóe mắt Quý Kiều thoáng chốc trở lên cay xè.
Nếu như thực sự là như vậy thì tốt rồi…
Nhưng đáng tiếc trên đời không có nếu như.
Hồi lâu sau, cô nhỏ giọng nói: “Vậy lần trước anh nói có chuyện muốn nói riêng với Thường Ninh Viễn là chuyện gì?”
Quý Kiều thoáng cảm thấy rằng, chuyện bọn họ nói đến có lẽ có liên quan đến đời trước.
Cánh tay Hạ Thì Lễ càng siết chặt hơn, hít một hơi thật sâu hương thơm trên người cô.
“Anh nói với cậu ta, rất hối hận khi nhường hạng mục cho cậu ta.”
Thoáng chốc cơ thể Quý Kiều cứng đờ: “Gì cơ?”
Ánh lửa lóe lên, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô.
Nếu như nhớ không nhầm, đời trước Hạ Thì Lễ và Thường Ninh Viễn từng tranh nhau một hạng mục.
“Cái đó là anh nhường sao?”
Quý Kiều hơi run, nhìn Hạ Thì Lễ với anh mắt không tin được.
Hạ Thì Lễ ngẩng lên từ hõm vai cô, nắm lấy tay cô, âm thầm thừa nhận.
Quý Kiều hơi hé môi, nhẹ giọng dò hỏi: “Vì… em?”
Hạ Thì Lễ mím môi, gật đầu.
“Đó là quà mừng cưới cho em.”
Trong lòng Quý Kiều vừa chua lại vừa chát, trong mắt dần có ánh nước.
Cô hít hít mũi, nhẹ giọng nói: “Anh ngốc thật đấy.”
Cô vùi vào trong ngực anh, mắt ra sức chớp, cố gắng kìm lại nước mắt nơi khóe mắt.
Cánh tay thon dài của cô ôm chặt lấy vòng eo mảnh gầy của Hạ Thì Lễ, hơi nghẹn ngào: “Em chẳng biết gì cả.”
Trong mắt cô, Hạ Thì Lễ chẳng qua chỉ là một sự tồn tại thậm chí còn chẳng thân quen bằng bạn học bình thường.
Nhưng sau lưng cô, anh lại tặng cho cô một món quà lớn như vậy.
Cũng là lúc này, Qúy Kiều cuối cùng cũng hiểu vì sao Hạ Thì Lễ không chủ động nói cho cô về chuyện này.
Hóa ra, cô thực sự sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Thậm chí có hơi muốn khóc.
Loại cảm xúc này không liên quan đến hạnh phúc hiện tại của bọn họ.
Giống như là vạch đích đang ở trước mắt rồi, nhưng lại cứ thiếu một chút mới đạt được đến.
“Đều đã qua rồi.” Tay Hạ Thì Lễ nhẽ vỗ lên tấm lưng gầy yếu của Quý Kiều, thấp giọng an ủi.
Quý Kiều ôm chặt Hạ Thì Lễ, đôi mắt dán lên lồng ngực anh phiếm đỏ.
Lúc lâu sau, cô thoát khỏi lồng ngực anh, khóe mắt ươn ướt.
“Vậy bệnh trầm cảm của anh là thật sao?”
Hạ Thì Lễ khẽ chau mày: “Bệnh trầm cảm? Anh có đâu.”
Quý Kiều hơi ngạc nhiên, đôi mắt hồng hồng, hỏi lại: “Không có á?”
Vậy nên không phải là tự sát?
Hạ Thì Lễ cười: “Em thấy anh giống người sẽ mắc phải bệnh trầm cảm sao?”
Quý Kiều lắc đầu: “Không giống.”
Anh dịu dàng lại mạnh mẽ, giống như ngọn gió thu dịu dàng nhất, thổi bay mọi cái nóng mùa hè.
Sau khi ở bên Hạ Thì Lễ, bản thân cô cũng vô số lần nghi ngờ chuyện này.
Nhưng cô không có cách nào chứng thực, với lại chuyện này cũng không nói chính xác được.
“Nhưng mà bệnh trầm cảm cũng không thể đoán ra được từ vẻ bề ngoài, rất nhiều diễn viên hài đều bị đấy…” Cô không cam chịu mà nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Hạ Thì Lễ, Qúy Kiều kể lại cho Hạ Thì Lễ nghe về tin đồn ở đời trước.
“Anh bị trầm cảm sau chuyện của Diêu Húc rồi tự sát?” Hạ Thì Lễ nghiêng đầu cười.
Tin đồn này quả thực quá là vớ vẩn.
“Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.” Hạ Thì Lễ giương tay, ngón tay khẽ xoa khóe mắt cô, “Đừng lo lắng.”
“Nhưng mà em vẫn rất buồn…” Qúy Kiều rủ mắt, vừa đau lòng lại vừa cảm động.
Ở một góc nào đó trong trái tim cô đau lòng khôn cùng cho Hạ Thì Lễ ở đời trước.
“Kiều Kiều…”
Hạ Thì Lễ vừa nói được một nửa liền bị nụ hôn của Quý Kiều chặn lại.
Cô ôm cổ Hạ Thì Lễ, lồng ngực dán chặt vào nhau, đầu lưỡi nhiệt tình quấn lấy anh, hôn.
Hạ Thì Lễ hơi ngạc nhiên, rất nhanh đã phản ứng lại, đảo khách thành chủ.
Hai người thuận thế ngã ra sô pha, thân thể càng dán chặt vào nhau.
Sau khi kết thúc nụ hôn, hô hấp của hai người đều hơi dồn dập.
“Em yêu anh.” Quý Kiều hơi ngẩng đầu, giọng điệu chân thành.
Trước tình ý và sự cảm động vô cùng, cô không biết nên dùng cách nào mới có thể biểu đạt được tâm tình của bản thân.
Chỉ có thể gửi gắm qua nụ hôn và lời tỏ tình nguyên thủy nhất.
Tay Hạ Thì Lễ đặt sau gáy cô, khàn giọng đáp: “Anh cũng yêu em.”
Quý Kiều chăm chú nhìn anh hồi lâu, lại cúi đầu hôn lên.
Trước đây, lúc nghe thấy câu “Anh yêu em”, trong lòng Quý Kiều luôn khó tránh khỏi việc tự hỏi một câu “Yêu bao lâu đây?”
Nhưng bây giờ cô đã biết, hóa ra thực sự tồn tại những người, sẽ yêu một người rất lâu rất lâu mà chẳng cần hồi đáp…
Hết chương 82
------oOo------
Danh Sách Chương: