• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Kiều Kiều của anh sẽ phải làm sao đây?”
Trong điện thoại, giọng của người đàn ông bình tĩnh lạnh lùng: “Em muốn gặp Hạ Thì Lễ sao? Anh đưa em đi gặp cậu ta.”
Tim Quý Kiều dần lạnh lẽo, người bất giác phát run lên.
“Anh làm gì với anh ấy rồi?”
“Ha.” Thường Ninh Viễn vậy mà cười khỉnh, “Anh chẳng làm gì với cậu ta đâu, nhưng mà thấy cậu ta say rồi nên giúp cậu ta thuê một căn phòng mà thôi.”
Đồng tử của Quý Kiều co rút lại, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Xuống đi, anh đưa em đi.” Thường Ninh Viễn nói.
Quý Kiều cúp máy, nhanh chóng gọi điện cho Diêu Húc, hỏi về Hạ Thì Lễ.
Diêu Húc có hơi ngạc nhiên: “Anh Hạ á? Cậu ấy đi một mình mà.

Tôi đang ở nhà này.”
“Anh ấy tắt điện thoại rồi, cũng chưa có về nhà…” Qúy Kiều hít mũi, cố gắng nói một cách rõ ràng, “Bây giờ Thường Ninh Viễn muốn đưa tôi đi gặp anh ấy…”
“Đệt! Thằng lol!” Diêu Húc bật dậy, “Cậu gửi định vị cho tôi, bây giờ tôi qua chỗ cậu.”
Khóe mắt Quý Kiều hơi cay: “Không kịp đợi cậu đến đâu, mục đích của anh ta là tôi.

Tôi bật định vị, cậu đi theo bọn tôi đi.”
Cô nghẹn ngào: “Tôi phải nhanh chóng gặp Thì Lễ.”
Tim cô như treo ngược cành cây, nửa giây cô cũng không muốn chậm trễ.
Cô thậm chí cũng không dám nghĩ, Thường Ninh Viễn rốt cuộc đã làm gì rồi…
“Được rồi được rồi, vậy cậu chú ý an toàn nhé.

Bây giờ tôi đến.” Diêu Húc nhanh chóng đồng ý, không quên an ủi cô, “Yên tâm, anh Hạ sẽ không có chuyện gì đâu.”
Quý Kiều nghẹn ngào “ừm” một tiếng, cúp điện thoại.
Hai phút sau, Thường Ninh Viễn ở dưới tầng nhìn thấy bóng dáng Qúy Kiều.
Cô mặc áo sơ mi và quần bò đơn giản, tóc buộc thành đuôi ngựa, khóe mắt hơi hồng, biểu cảm nghiêm trọng.
Đã từ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên  Thường Ninh Viễn đợi được Quý Kiều.
Trong lúc hoảng hốt, anh ta thậm chí còn có ảo giác bản thân đang ở kiếp trước.
Nhưng rất nhanh, động tác của Quý Kiều đã kéo anh ta lại hiện thực.
Cô đi thẳng ra ghế sau ngồi, chẳng thèm nhìn anh ta một cái, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thường Ninh Viễn quay đầu lại, ra lệnh: “Ngồi lên đằng trước.”
“Không ngồi.” Quý Kiều lạnh nhạt từ chối, vẻ mặt chán ghét.
Thường Ninh Viễn nhìn cô hồi lâu, cuối cùng vẫn là cố nhìn xuống, đạp ga lái đi.
Trong gương chiếu hậu, gương mặt hơi tái của Quý Kiều nghiêm lại, môi mím lại thành một đường, tay nắm chặt điện thoại.
Thường Ninh Viễn nhìn một cái, cố ý nói: “Em không phải lo lắng, anh chỉ đưa em đi gặp cậu ta thôi.”
Quý Kiều quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau qua gương chiếu hậu.
Ánh mắt cô lạnh như băng, sắc đến mức Thường Ninh Viễn cảm thấy nhói đau.
“Đừng nhìn anh như vậy.” Ánh mắt Thường Ninh Viễn cô đơn, giọng cũng nhỏ dần, “Là em lừa anh trước, rõ ràng em nói là sẽ không kết hôn cùng cậu ta.”
Phía dưới bài weibo khoe tình cảm của cô, tất cả mọi người đều chúc hai người họ mau chóng kết hôn.
Ngay cả bình luận của Hạ Thì Lễ cũng là ý đó.
Hai người họ không những không có xích mích, ngược lại cảm tình còn tốt hơn.
Điều này khiến anh ta không thể chấp nhận được.
Quý Kiều nghe mà chỉ thấy hoang đường.
Cô nhìn anh ta một cách căm giận, gân xanh trên cổ nổi lên: “Đây là việc của bọn tôi, liên quan gì đến anh cơ chứ?”
Thường Ninh Viễn nhanh chóng đánh lái, Quý Kiều theo quán tính mà bị nghiêng sang một bên, vội vàng nắm lấy ghế phó lái để ổn định lại cơ thể.
Cổ họng anh ta khẽ động, mặt không đổi sắc mà lên tiếng: “Nếu em đã tin tưởng cậu ta như vậy, anh sẽ cho em thấy, cậu ta có làm ra ra chuyện có lỗi với em hay không.”
Thái độ của Thường Ninh Viễn tự nhiên, giọng điệu ung dung.
Trong lòng Qúy Kiều có một dự cảm không tốt.
“Anh hạ thuốc anh ấy rồi?” Cô chau mày, hỏi.

“Anh không có mấy loại thuốc kích.dục đâu.” Thường Ninh Viễn cười giễu cợt, “Nhưng mà cũng có lẽ bản thân một cô gái xinh đẹp đã là một liều thuốc kích.dục rồi đi?”
Mặt Quý Kiều trắng bệch, cả người bất giác phát run lên.
Hồi lâu sau, cô hít một hơi, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Bây giờ là 10 giờ tối, hai bên đường của thành phố Hối Đồng có không ít các cặp tình nhân đi dạo cùng nhau.
Vốn dĩ đây nên là một đêm thu mát mẻ, nhưng Quý Kiều lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, như rơi vào hầm băng.
Nước mắt cô im lặng lăn dài.
Cô tê dại, nói: “Thường Ninh Viễn, tôi hận anh.”
“Hận?” Thường Ninh Viễn như bị vạn tiễn xuyên tim, đau đớn vô cùng.
Lâu sau, anh nói một cách cam chịu: “Anh yêu em nhiều năm như vậy, em cũng chẳng thèm nhìn một cái.

Vậy thì hận đi, ít nhất cũng lưu lại một cái dấu ấn.”
“Anh yêu tôi?” Quý Kiều giống như nghe được một câu chuyện cười, nghẹn ngào, “Miệng anh nói yêu tôi, nhưng lại cứ luôn làm những việc khiến tôi tổn thương!”
Anh ta biết rất rõ rằng cô không chịu được việc bị phản bội trong tình cảm, nhưng anh ta lại cứ tính kế Hạ Thì Lễ, mưu đồ khiến anh trở thành người giống như anh ta.
“Là em ép anh!” Thường Ninh Viễn đột nhiên hét lớn, tay phải đập mạnh lên vô-lăng.
Tiếng còi đột ngột kêu trong đêm tối chói tai vô cùng.
Anh ta không ngừng mà lên án: “Em cho rằng bạn trai em là người tốt sao? Cậu của anh ở thành phố C hiện tại đang bị điều tra đấy! Công ty của anh cũng bị cậu ta ép đến mức sắp phá sản rồi!”
Sự nghiệp của anh ta không chỉ xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, mà còn liên lụy đến cậu.
Thù này mà không báo, thì anh ta còn là người sao?
Qúy Kiều gật mình sợ hãi khi thấy bộ dáng điên cuồng của anh ta, ngơ người hồi lâu.
Hóa ra những gì Chân Chân nói là sự thật, mà những chuyện này, đều là Hạ Thì Lễ làm phía sau sao?
Thường Ninh Viễn liếc nhìn Qúy Kiều qua gương chiếu hậu, giọng dịu đi: “Cậu ta bất nhân thì đừng trách anh  bất nghĩa.

Hơn nữa anh cũng chưa làm gì cả, chỉ là giúp cậu ta thuê một phòng mà thôi.”
Anh ta không nhìn nổi bộ dáng chính nhân quân tử của Hạ Thì Lễ.
Anh ta muốn để cho Quý Kiều nhìn thấy cảnh Hạ Thì Lễ quần áo xộc xệch nằm cùng với người phụ nữ khác.
Đến lúc đó, Hạ Thì Lễ còn có duy trì được dáng vẻ nam thần dịu dàng sáng láng không?
Quý Kiều cắn răng, điện thoại trong tay cô như sắp bị bóp nát.
Giọng cô cứng ngắc, nói từng từ từng chữ một, phản bác: “Anh ấy bất nhân? Nếu không phải anh dùng mưu kế cố ý ly gián chúng tôi thì anh ấy sẽ tra công ty của anh sao?”
Bao nhiêu năm như vậy giữa hai người bọn họ đều không có chuyện gì.

Nếu như không phải bản thân anh ta muốn gây chuyện, thì Hạ Thì Lễ đâu có rảnh rỗi mà làm những chuyện như vậy chứ.
Thường Ninh Viễn khẽ cười khỉnh, “Bây giờ nói nhiều cũng chả có ích lợi gì, chúng ta cứ chờ xem.”
Quý Kiều tức giận quay đầu sang, giọng điệu lạnh băng: “Tôi tin anh ấy.”
“Tin?” Thường Ninh Viễn cười, “Người mà em tin ấy, bây giờ có lẽ đang ngủ với một cô gái khác rồi.”
Quý Kiều siết chặt tay, ngón tay đâm vào lòng bàn tay, lòng bàn tay bị đâm đến phát đau.
Tim cô lại lần nữa như bị treo lên, trong đêm tối càng đập một cách mãnh liệt.
Nhìn dáng vẻ chắc chắn này của anh ta mà nói không bỏ thuốc thì Quý Kiều không tin.
Chắc chắn anh ta đã làm gì đó rồi thì mới khẳng định Hạ Thì Lễ sẽ làm chuyện gì đó có lỗi với cô.
Trong phút chốc Quý Kiều cảm thấy trong lòng đau đớn, mắt mũi đều cay xè.
Mấy hôm trước, mẹ gọi điện cho cô bảo 1/10 cô về nhà một chuyến, bảo là muốn giới thiệu với cô một chú.
Quý Kiều biết, đó hẳn là bạn trai mà mẹ mới quen.
Khi mà cô đã quyết định tin Hạ Thì Lễ, cố gắng thử tiến về một cuộc sống mới, mẹ cũng tìm được người bầu bạn.
Tương lại tốt đẹp dường như đang ở phía trước vẫy chào cô.
Đây vốn là một chuyện đáng để vui vẻ như vậy.
Cô thậm chí còn đã nghĩ xong sẽ tặng quà gì rồi.
Nhưng cớ gì, Thường Ninh Viễn cứ phải chen tay vào phá vỡ tất cả.
Anh ta hủy đi đời trước của cô vẫn chưa đủ, đời này cũng không chịu tha cho cô.
Quý Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng không lên tiếng.
Không còn thấy cảnh phố phồn hoa bên ngoài cửa sổ, lúc này xe đã đi đến cao tốc ở ngoại thành.

Không có nhiều xe trên đường, bên tai là tiếng ồn của cao tốc.
“Nếu như Hạ Thì Lễ bị vấy bẩn, em vẫn sẽ ở bên cậu ta sao?” Thường Ninh Viễn yếu ớt hỏi.
“Tanh tách” rơi, nước mắt Quý Kiều đã nhịn hồi lâu rơi trên quần bò, để lại những vệt nước sẫm màu.
Cô không dám nghĩ, nếu như Hạ Thì Lễ thực sự bị anh ta bỏ thuốc…
Cô yên lặng không trả lời Thường Ninh Viễn, một chữ cũng chẳng muốn nói.
Đúng lúc này, điện thoại trên tay Quý Kiều rung lên.
Là tin nhắn của Diêu Húc: “Tôi đang ở phía sau cậu, đừng sợ.”
Qúy Kiều hít hít mũi, đánh chữ rep lại cậu ta một chữ “ừm”.
Khoảng thời gian sau đó, cho dù là Thường Ninh Viễn nói cái gì, Quý Kiều đều không quan tâm đến anh ta.
Thường Ninh Viễn cũng không so đo, tự bản thân mình hồi tưởng lại những chuyện trước kia.
Nói rằng những năm này bản thân vất vả như thế nào, Hạ Thì Lễ làm những chuyện quá đáng gì, Quý Kiều lại vô tình thế nào…
Quý Kiều yên lặng nhìn anh ta diễn, giống như một con búp bê gỗ, xinh đẹp nhưng vô hồn.
Cô mệt rồi, cũng chán rồi.
Thường Ninh Viễn đã hoàn toàn không bình thường rồi, hoàn toàn không có cách nào nói chuyện được.
Quý Kiều cúi đầu, gửi tin nhắn cho Diêu Húc.
“Nhớ báo cảnh sát.”
Thường Ninh Viễn rốt cuộc là có bình thường hay không thì người có chuyên môn tất nhiên sẽ phán đoán được.
Bây giờ cô chẳng có thời gian để nghĩ ngợi bất cứ cái gì, chỉ muốn nhanh chóng gặp được Hạ Thì Lễ.
Tờ mờ sáng, Thường Ninh Viễn dừng xe trước một hội sở.
“Đến rồi.” Anh ta nói.
Qúy Kiều khẽ cử động cái chân bị tê, mặt không biểu cảm mà đẩy cửa xuống xe.
Bên ngoài hội sở xa hoa rực rỡ, tràn đầy khí thế.
Cả thành phố đều đã chìm vào trong giấc ngủ, xung quan yên tĩnh.
Quý Kiều ngẩng đầu nhìn lên, các ô cửa lớn nhỏ như một vòng xoáy tối đen, như muốn hút cô vào đó.
Nghĩ đến Hạ Thì Lễ đang ở một căn phòng nào đó, cô không kìm được mà rùng mình.
“Đi thôi.” Thường Ninh Viễn nhắc nhở.
Quý Kiều thờ ơ đi phía sau anh ta đi vào hội sở, cùng anh ta đi vào thang máy.
Nút thang máy tầng 10 sáng đèn, màn hình màu đen cũng hiện lên những con số tăng dần.
Quý Kiều nín thở, trái tim vốn đờ đẫn cũng theo con số tăng lên mà vọt lên cổ họng.
Chiếc thang máy nhỏ hẹp yêu lặng không tiếng động, cô cảm nhận rõ ràng nhịp tim đập.
“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở.
Quý Kiều cố gắng vựng dậy tinh thần, cô đi theo sau Thường Ninh Viễn mà bước chân lâng lâng mơ hồ.
Anh ta dừng lại trước một căn phòng, quay đầu sang nhìn Quý Kiều đang đứng ở bên cạnh.
Dưới ánh đén, mặt cô trắng bệch, đôi môi không có huyết sắc mím chặt, giống như một con búp bê vải xinh đẹp yếu đuối, lung lay như sắp ngã.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Qúy Kiều, lòng Thường Ninh Viễn bỗng nhói đau.
Việc đã đến nước này rồi, anh ta vẫn đau lòng khi nhìn thấy Quý Kiều đau lòng.
Nhưng bọn họ đã không tài nào quay trở lại được nữa rồi.
Thường Ninh Viễn khép mắt, lấy chìa khóa phòng ra mở cửa.
“Tự em vào xem đi.”
Đôi mắt Quý Kiều đỏ lên, lông mi run run.
“Anh khóa anh ấy ở bên trong?”
Cô nghẹn ngào lên tiếng, cổ họng như bị keo dính chặt lại.
Như trong dự đoán, không có ai đáp lại.
Tim Qúy Kiều như muốn ngừng đập, cô lê bước chân nặng nề đến trước cửa, cả người run lên dữ dội.
Không cần biết bên trong là cảnh tượng gì, rồi cũng sẽ phải đối mặt mà thôi.
Quý Kiều khẽ nhắm mắt, tim như ngừng đập, mở cửa ra.

Ánh đèn vàng ấm áp từ trong phòng hắt lên người Qúy Kiều.
Cô có thể nghe thấy tiếng con gái đang nức nở, loáng thoáng có tiếng khóc và kêu lên “đừng mà”.
Cả người Quý Kiều khựng lại, đôi chân chậm rãi bước về phía trước.
Càng đi về phía trước, tiếng thở dốc của người đàn ông càng rõ ràng.
Quý Kiều đi qua vách ngăn được chạm rỗng*, nhìn rõ ràng cảnh tượng trước mắt.
*Như này nè:
 
Cô sững sờ, bịt miệng, rơi nước mắt, như muốn ngất đi.
Một cô gái ăn mặc hở hang bị trói tay sau lưng nằm ở sô pha cuối giường, tóc tai bù xù, đang khóc không ngừng.
Hạ Thì Lễ ngồi dưới đất dựa lưng vào tủ đầu giường, mặt tái nhợt, mắt kính rơi bên cạnh, khóe mắt rủ xuống, giống như là đã mất đi ý thức.
Tay phải anh cầm một mảnh vỡ thủy tinh, tay áo sơ mi bị  kéo lên cao nhất, trên cánh tay là từng vết từng vết rạch, những vết rạch còn vẫn đang chảy máu.
Máu đỏ tươi chảy dọc theo cánh tay, khiến khăn trải giường màu trắng cũng bị máu nhiễm loang lổ.
Chỉ nhìn thoáng qua cũng kinh khủng vô cùng.
Quý Kiều khóc òa, bổ lên ôm lấy anh, nghẹn ngào đến không nói lên lời.
Hạ Thì Lễ hơi nâng mắt, nhìn cô chăm chú như đang tìm tòi.
Hồi lâu sau, anh nhấc cánh tay đang kê lên đầu gối, ngón tay khẽ xoa mặt Quý Kiều sau đó lại vô lực và rủ xuống.
Giọng nói vô lực, trầm thấp: “Em đến rồi.”
Vệt máu trên tay anh dính lên khuôn mặt sạch sẽ trắng trẻo của Quý Kiều, nhưng anh cũng chẳng còn sức để lau.
Quý Kiều khóc, gật đầu: “Em đến rồi, xin lỗi em đến muộn.”
Anh giống như con thú toàn thân đều bị thương, to lớn nhưng suy yếu.
Miệng vết thương dính máu ra khắp nơi, Quý Kiều thậm chí còn ngửi được mùi máu nhàn nhạt.
Tay phải Hạ Thì Lễ khẽ buông lỏng, mảnh thủy tinh rơi trên mặt đất.
“Đừng sợ, đều là vết thương ngoài da thôi, anh không sao.”
Mắt anh sắp mở không nổi nữa, thuận thế dựa lên vai Quý Kiều.
Quý Kiều khóc, gật đầu.
Đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn an ủi cô.
Cô muốn dìu Hạ Thì Lễ dậy, nhưng trên người anh toàn vết thương khiến cô không biết nên chạm vào đâu.
Quý Kiều chỉ đành ôm cổ anh, giọt nước mắt nóng ấm rơi vào trong cổ áo anh rồi biến mất.
“Đau không anh?” Cô đau lòng không thôi, hỏi.
Ngón tay run run lướt qua cánh tay anh, không dám chạm vào.
Nhiều vết thương như này, sao anh có thể chịu được mà cứa được chứ?
“Không có cảm giác gì.” Hạ Thì Lễ cố gắng chống đỡ để trả lời, giọng rất nhỏ, “Anh muốn ngủ, Kiều Kiều.”
Ý thức của anh đã không còn tỉnh táo từ lâu rồi, buồn ngủ vô cùng khiến anh không mở nổi mắt, chỉ có thể dùng cách này để khiến bản thân không ngủ thiếp đi.
Đến cuối cùng, các giác quan của anh đã tê liệt, chỉ muốn cố gắng chống đỡ một chút ý chí cuối cùng đợi Qúy Kiều đến.
“Ngủ đi.” Qúy Kiều hít hít mũi, “Diêu Húc sẽ đến ngay thôi.”
“Bọn em đưa anh về nhà.”
Hạ Thì Lễ nghe thấy cô nói, cũng không còn băn khoăn gì nữa mà nhắm mắt lại.
Gần như một giây là đã ngủ thiếp đi.
Sắc mặt anh trắng bệch, khóe miệng vẫn còn tia máu.
Quý Kiều cẩn thận đặt anh nằm  với vị trí thoải mái hơn một chút, tay túm lấy cái gối đặt giữa anh và chân cô.
Thường Ninh Viễn đứng một bên, ngơ người đứng nhìn cảnh tượng này, bả vai khẽ run run.
Không thể tin được lùi về phía sau một bước, loạng choạng mà bám lấy tường.
Kế hoạch của anh ta vốn hoàn hảo không tì vết.
Hạ Thì Lễ uống rượu có thuốc mê, sẽ không thanh tỉnh.
Mà Trần Cách, anh ta thuê mất hơn 3 tỷ vnd*, mục đích thì rõ ràng.
*Gốc 100万: 100 vạn RMB ~ 3,2 tỷ vnd
Trong căn phòng bị khóa trái này, Hạ Thì Lễ gần như sẽ chẳng có cơ hội từ chối.
Cho dù anh không làm gì mà ngủ thiếp đi, thì lúc Quý Kiều đến cũng sẽ nhìn thấy anh trần.truồng như nhộng nằm cùng với người khác.
Thường Ninh Viễn hoàn toàn không ngờ được rằng, Hạ Thì Lễ vậy mà lại dùng phương thức tự hại mình để duy trì sự tỉnh táo.
“Giám đốc Thường…” Trên mặt Trần Cách đầy vệt nước mắt ngẩng đầu, nhỏ giọng gọi anh ta.
Cô ta sắp bị dọa sợ chết mất.
Cô ta nhận hơn 3 tỷ để ở cùng Hạ Thì Lễ một đêm.
Vốn cho rằng chẳng qua chỉ là một đêm tình thôi, không ngờ rằng Hạ Thì Lễ nhân lúc vẫn còn tỉnh táo liền trói cô ta lại.
Anh nói, anh không thể để cho bạn gái hiểu lầm.
Sau đó, cô ta sững sờ nhìn tổng giám đốc Hạ – người vẫn luôn dịu dàng lễ độ đập vỡ cái cốc, khứa vào bản thân từng vết từng vết.
Lúc mới đầu, anh vẫn còn đau đến mức hít hà.
Đến sau đó, anh như là đã mất đi cảm giác đau.


Như là một người rối gỗ, chết lặng mà cứa lên người từng vết thương.
Máu không ngừng chảy, nhìn vào vô cùng đáng sợ.
Cô ta khóc lóc xin anh ta đừng làm như vậy, cô ta sẽ giải thích với bạn gái anh.
Nhưng cho dù cô ta nói hay cầu xin thế nào, anh đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Anh dù có không tỉnh táo nhưng vẫn còn nhớ đến chuyện không để cho bạn gái hiểu lầm.
Cũng vào lúc đó Trần Cách mới hiểu ra, bản thân cô ta hoàn toàn không có khả năng phát sinh chuyện gì với Hạ Thì Lễ.
“Tổng giám đốc Thường, cứu tôi.” Trần Cách nức nở, lần nữa lên tiếng khẩn cầu.
Thường Ninh Viễn ngơ người, cởi trói cho cô ta.
Vừa đứng dậy, cửa phòng lần nữa bị người bên ngoài đá văng.
“Cảnh sát đây, không được động đậy!”
Mấy người mặc thường phục tiến vào phòng, lớn tiếng quát.
Diêu Húc đi vào theo sau, vô cùng giận dữ chỉ vào Thường Ninh Viễn: “Là anh ta! Giam giữ phi pháp bạn tôi.”
Quý Kiều ngẩng đầu nhìn mấy người đột nhiên tiến vào, thoáng thở dài nhẹ nhõm.
Kết thúc rồi.
 
Sau khi cảnh sát tiến vào, liền đưa Hạ Thì Lễ vào bệnh viện xử lí vết thương và kiểm tra.
Quý Kiều đi cùng đến bệnh viện, một bước không rời, Diêu Húc chỉ đành đến sở cảnh sát để lấy khẩu cung trước.
Bệnh viện vào sáng sớm 2 giờ rất yên tĩnh.
Hạ Thì Lễ được thay quần áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh, yên lặng ngủ.
Vết thương của anh tập trung chủ yếu ở cánh tay, đều đã được tiêu độc và xử lí.
Bác sĩ rút máu để đi xét nghiệm, còn chưa có kết quả.
Tối nay đối với Qúy Kiều mà nói thì đúng là chấn động lòng người, bây giờ dù đã kết thúc nhưng cô vẫn không buồn ngủ chút nào.
Cô ngồi cạnh giường, mắt đỏ hoe mà nhìn cánh tay Hạ Thì Lễ.
Như Hạ Thì Lễ đã nói, vết thương của anh đa phần đều khá nông, chỉ có một vết sâu đã được băng bó.
Như mà, vết thương trên tay anh nhìn vào vẫn khiến người khác đau lòng vô cùng.
Hồi lâu sau, Quý Kiều cúi đầu, cẩn thận mà hôn lên vết thương.
 
Một giấc này Hạ Thì Lễ ngủ thẳng đến sáng hôm sau.
Lúc tỉnh dậy, Quý Kiều đang ngồi bên giường nhìn anh không chớp mắt.
Cô đã duy trì tư thế ngồi như này cả đêm rồi.
Thấy anh tỉnh lại, Qúy Kiều vội vàng lại gần bên anh, nôn nóng hỏi: “Anh tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?”
Hạ Thì Lễ giơ tay xoa xoa đôi mắt cô, khẽ nhíu mi: “Không ngủ sao?”
Mắt cô đầy tơ máu, quầng thâm đen sì, cả người đều lộ ra sự mệt mỏi và lo lắng.
Quý Kiều chăm chú nhìn anh không nói gì, nhưng mắt lại ầng ậc nước.
Hạ Thì Lễ vội vàng ngồi dậy: “Anh không sao rồi.”
Thuốc anh uống phải hẳn là thuốc mê có tác dụng gây buồn ngủ, giờ phút này ngủ dậy, toàn thân anh đều khỏe hơn nhiều.
“Thực sự không sao cả.” Anh nhìn biểu cảm của Qúy Kiều, khua khua cánh tay, “Em xem, vẫn hoạt động được như thường.”
Trái tim Qúy Kiều chua xót, mắt đã ngập nước.
Cô hít hít mũi, chui vào lòng Hạ Thì Lễ.
“Anh…” Quý Kiều thút thít hỏi, “Vì sao lại dùng cách thức như vậy…”
Cô nghĩ, cho dù là Hạ Thì Lễ có ngủ ở đó, thì bản thân cũng sẽ nghe anh giải thích.
Cho dù ngay cái nhìn đầu tiên cũng vô thức mà đau lòng, nhưng sau đó cô cũng sẽ tin anh mà.
Nhưng anh lại dùng cách thức kích thích cảm giác đau để duy trì ý thức yếu ớt của bản thân.
Quý Kiều không dám nghĩ, nếu như cô đến muộn, anh sẽ còn chảy bao nhiêu máu nữa…
Hạ Thì Lễ khẽ thở dài, tay ôm lấy lưng Quý Kiều.
“Thực ra lúc đó cũng không nghĩ được nhiều, chỉ là nghĩ…”
“Nếu như anh ngủ mất, Kiều Kiều của anh sẽ phải làm sao đây?”
“Cô ấy nhìn thấy anh nằm ở đó, với một người phụ nữ khác thì sẽ đau lòng thế nào chứ?”
Quý Kiều khóc đến không kiềm chế nổi, ôm chặt eo anh.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ hắt vào giường bệnh, nắng thu vàng chiếu lên hai người.
Giọng Hạ Thì Lễ ấm áp như ánh dương: “Anh không muốn em thất vọng về tình yêu một lần nữa.”
Hết chương 75
 
------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK