• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31


Một mỹ nữ áo xanh đang quỳ trên tảng đá ẩm ướt, sống lưng thẳng như sống bút, mưa trút xuống đỉnh đầu. Nước mưa ướt đẫm mái tóc cô, chảy dọc xuống gò má gần như không mở mắt nổi.


Nhưng cô vẫn nhìn vào cánh cổng lớn đang khép chặt ở đằng trước. Gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự cứng rắn và quyết liệt, giọng nói phát ra lại mang theo sự thê lương: “Cha, con gái không gả.”


Bên trong cửa không phát ra một âm thanh nào. Mưa to giống như trút nước, cô vẫn cứ thẳng lưng quỳ gối, mãi cho đến khi ngã xuống mặt đất.


“Tốt lắm, qua rồi.” Ống kính dời đi, Hà Chiếu dùng loa kêu dừng. Xe phun nước dừng lại, Khúc Kim Tích dầm mưa đang té xỉu trên mặt đất bỗng đứng dậy.


Bây giờ đang là mùa hạ, bộ trang phục trên người dày tới mấy lớp nhưng mà cảnh quay này cô đã phải quay đến ba lần. Mỗi một lần Hà Chiếu đều nói tốt, nhưng ông ta vẫn yêu cầu cô quay lại, đến lần này mới hét lên “qua rồi”.


Dầm “mưa” hơn bốn mươi phút đồng hồ. Mặc dù bây giờ đang giữa mùa hè nhưng mà Khúc Kim Tích vẫn cảm thấy lạnh lẽo.


Trợ lý đoàn phim lấy cái khăn bông cỡ lớn đưa cô.


“Cảm ơn.” Khúc Kim Tích nhận lấy.


Trợ lý đoàn phim lại đưa cô một cốc trà gừng đường đỏ: “Đừng khách sáo.”


Sau khi Khúc Kim Tích vào đoàn phim, người trong đoàn phim đều biết những tin tức về cô ở trên mạng. Đa phần đều không thèm để ý đến cô. Nhưng vì cô là nữ phụ chính, ngoài mặt vẫn phải xã giao đầy đủ.


Nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian, lại phát hiện Khúc Kim Tích hoàn toàn khác với lời đồn trên mạng.


Khúc Kim Tích bưng trà gừng đường đỏ ngồi xuống băng ghế bên cạnh. Tạm thời cô không thể thay đồ vì vẫn còn cảnh diễn với diễn viên đóng vai cha mình trong phim. Nhưng đối phương chưa tới nên cảnh quay phải hoãn lại, đợi người ta tới cô phải quay bù.


Điều này có nghĩa là lát nữa cô còn phải dầm mưa tiếp.


Cô đã ở đoàn phim được hơn nửa tháng. Cô và Thẩm Thính chia nhau ra vào đoàn phim, một trước một sau. Cả hai ở cùng một khách sạn nhưng khác tầng lầu. Nửa tháng nay vận may của cô khá tốt, chỉ biến hình có một lần.


— Cô biến hình ngay trong phòng khách sạn, cô biến thành một cái cốc. Có trời mới biết tại sao cô lại biến thành cốc.


Nghĩ tới sự việc khi biến thành búp bê bằng gốm lúc trước, Khúc Kim Tích cắn răng, dùng hết sức lực toàn thân, tốn không ít thời gian cuối cùng mới đẩy được mình ngã xuống đất. Quả nhiên, ngay khi cơn đau lan khắp toàn thân, cô đã biến trở về.


Từ sau lần biến hình ấy cô vẫn luôn bình thường. Điều này khiến Khúc Kim Tích vừa yên tâm lại vừa không dám yên tâm.


Ai mà biết bao giờ thì cô sẽ lại biến hình nữa.


Mà trong nửa tháng này, tuy cô và Thẩm Thính ở cùng đoàn phim nhưng vẫn chưa được sắp xếp một cảnh quay chung nào – cho nên cô với anh chưa từng ở chung một khung hình.


May mà khi Khúc Kim Tích uống hết cốc trà gừng đường đỏ, cuối cùng diễn viên đóng vai cha của cô trong phim đã tới.


Diễn viên này đã có tuổi, gần đây ông ấy bị cảm nhẹ, cơ thể không được khỏe lắm. Vì là tiền bối trong giới, một diễn viên hạng A trong nước nên ông ấy đến trễ cũng không ai dám nói gì.


Đã quay xong cảnh bổ sung, vị diễn viên lớn tuổi nhìn Khúc Kim Tích nói: “Không tệ.”


Nhân tiện chỉ dạy Khúc Kim Tích – đây chính là nguyên nhân Khúc Kim Tích không hề có một chút oán giận nào. Tính cách vị diễn viên lớn tuổi này rất ôn hòa, ông ấy cũng không biết những tin đồn về Khúc Kim Tích ở trên mạng, thỉnh thoảng có thời gian sẽ diễn giải kịch bản cho cô.


Khúc Kim Tích ngoan ngoãn lắng nghe, tiền bối thấy vậy lại càng thêm quý mến cô.


Quay xong cảnh này, cuối cùng Khúc Kim Tích đã có thể về phòng hóa trang thay quần áo và kiểu tóc. Vì điều kiện có hạn nên cô không có cách nào tắm rửa sạch sẽ, chỉ đành vội vàng lau sơ người – sau đó còn phải đổi cảnh quay phân đoạn khác.


Thay đồ xong, stylist bắt đầu tạo kiểu tóc. Hôm nay Khúc Kim Tích dậy sớm, đêm qua lại ngủ muộn, tinh thần rất mệt mỏi, muốn nhân cơ hội này chợp mắt ngủ bù một lúc.


Lúc này —


“Thầy Dụ.” Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, sau đó có một người đi vào.


Là Dụ Đồng.


Khúc Kim Tích: “……”


Nếu nói điều cô lo lắng nhất là việc biến hình không kiểm soát, vậy thì điều cô phiền não nhất chính là việc Dụ Đồng đóng vai hoàng đế đa nghi u ám trong “Mưu Trang”.


Giữa hai người có không ít cảnh quay chung.


Trong đoàn phim chỉ có nữ chính nam chính mới có phòng trang điểm riêng, còn những diễn viên khác đều dùng chung một phòng trang điểm.


Điều này có nghĩa là mỗi ngày Khúc Kim Tích đều có thể chạm mặt Dụ Đồng trong phòng trang điểm.


Lúc ký hợp đồng, cô không hề biết Dụ Đồng sẽ đóng vai hoàng đế. Trên hợp đồng không viết.


Lúc ấy cô còn tưởng rằng mình sẽ không gặp lại Dụ Đồng nữa.


Kết quả… bây giờ ngày nào cũng chạm mặt mối tình đầu.


Bản thân cô thì không sao, nhưng tình cảm của nguyên chủ cứ luôn quấy phá. Ít nhất thì mỗi lần nhìn thấy Dụ Đồng, Khúc Kim Tích đều sẽ bị ảnh hưởng, cảm thấy có chút khó chịu.


Bởi vì, hồi đó là nguyên chủ đá Dụ Đồng – tuy rằng Liễu Tư chen chân phá rối là một nguyên nhân lớn, nhưng bản thân nguyên chủ cũng không tin Dụ Đồng, cô ấy hoàn toàn không nghe Dụ Đồng giải thích mà đơn phương nằng nặc đòi chia tay.


Có thể nói là Dụ Đồng hoàn toàn vô tội trong chuyện này.


Trong số các diễn viên ở đây, Dụ Đồng là người có địa vị cao nhất, tất nhiên nhân viên đoàn phim sẽ thiên vị anh ta. Dụ Đồng vừa vào phòng trang điểm đã có không ít người chào hỏi anh ta. Anh ta có đến mấy người hóa trang tạo hình.


Không giống như Khúc Kim Tích, chỉ hai người.


Đối lập rõ ràng.


Dụ Đồng không nhiệt tình nhưng cũng chẳng lạnh nhạt, anh ta trả lời tất cả mọi người, ngồi xuống ghế.


“Thầy Dụ, da thầy hơi khô đó, cần phải bổ sung độ ẩm. Tôi có thể dùng loại dưỡng ẩm này không?”


“Thầy Dụ, tóc giả sẽ siết hơi chặt, thầy ráng chịu đựng một chút.”





Đây vốn là công việc thường ngày. Nhưng trước khi làm việc này, mấy nhân viên đều sẽ nhẹ nhàng giống như mưa phùn nói lại một lần, thái độ phải gọi là rất dịu dàng.


Còn bên phía Khúc Kim Tích, thợ trang điểm sẽ chẳng quan tâm lúc tạo hình cho cô có chải tóc mạnh quá không, có làm da đầu của cô đau không. Suốt cả quá trình vẫn giữ nguyên bộ mặt vô cảm giống như Dung ma ma trong phim Hoàn Châu Cách Cách. Anh ta cố gắng tạo hình cho cô nhanh nhất có thể.


Ai bảo cô không nổi tiếng, lại dính đầy scandal chứ.


Tạo hình xong xuôi, nhân viên đoàn phim tới báo trường quay đã dựng xong. Các diễn viên ra chuẩn bị, Khúc Kim Tích xách bộ cung trang đẹp đẽ lộng lẫy. Cô không có trợ lý, nhân viên trường quay thì bận những việc khác, không có ai giúp cô cho nên cô chỉ đành tự xách váy đi ra trường quay.


Thực ra điều này làm Khúc Kim Tích rất khó hiểu. Bộ cung trang này cũng không rẻ, phải đặt chuyên gia chế tác, hình thêu trên váy là hình thêu tay, cho dù cô không lên tiếng nhân viên đoàn phim cũng nên giúp đỡ — chẳng lẽ không sợ cô làm hỏng đồ sao?


Dụ Đồng đang đi ở phía trước bỗng dừng lại. Khúc Kim Tích đi sau lưng anh ta cũng dừng lại theo, liền nghe Dụ Đồng nói: “Nếu như trang phục diễn bị làm rách hoặc làm bẩn, cảnh sau còn có thể quay được không?”


Trợ lý bên cạnh anh ta nói: “Với tính cách của đạo diễn Hà thì không thể.”


Vậy nên Dụ Đồng quay đầu lại, nhìn Khúc Kim Tích, cau mày.


“Cô Khúc, tôi nâng váy giúp cô.” Sau mấy giây im lặng, sắc mặt một nhân viên khẽ thay đổi, lập tức ra hiệu với một cô gái đứng cạnh mình. Cô gái kia hiểu ý, vội vã chạy tới nâng váy cho Khúc Kim Tích.


Dụ Đồng quay người bỏ đi.


Trong giây lát, Khúc Kim Tích hiểu ra điều gì, cô cười nói: “Không cần đâu, tự tôi có thể làm được.”


Cô không để cho cô gái đó giúp đỡ, dứt khoát túm gọn bộ cung trang, tuy động tác không được tao nhã lắm nhưng có thể giữ toàn bộ tà váy trên tay, sẽ không để váy bị dơ hoặc bị rách.


Trợ lý của Dụ Đồng đi ở phía trước bỗng phát hiện sắc mặt nghệ sĩ nhà mình trở nên khá tệ, nghĩ một hồi trong lòng đã hiểu, cậu ta nhỏ giọng nói: “Anh Đồng, cái cô Khúc Kim Tích đó đúng là không biết điều, vừa nãy anh giúp cô ta, cô ta lại chẳng chịu cảm kích.”


Người có con mắt tinh tế đều biết rõ đám nhân viên đang cố tình làm khó Khúc Kim Tích, không chịu nâng váy giúp cô. Nếu ra đến trường quay mà trang phục diễn bị vấn đề gì, Hà Chiếu là kiểu đạo diễn vô cùng kỹ tính về phương diện phục trang và đạo cụ. Chỉ cần ông ta phát hiện ra vấn đề, Khúc Kim Tích không thể tránh một trận dạy dỗ.


Thậm chí còn có thể hoãn quay phim để giải quyết phục trang. Lúc đó, chuyện này sẽ làm lỡ thời gian của tất cả mọi người, ai mà vui cho nổi?


Cho dù Khúc Kim Tích muốn giải thích là vì không có ai nâng váy cho mình, nhưng khi giải thích cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ đắc tội với phân nửa người trong đoàn phim – chẳng phải đang nói người trong đoàn phim bắt nạt cô sao.


Thế nên vừa nãy nghệ sĩ nhà mình mới giúp Khúc Kim Tích.


Dụ Đồng không nói gì, vẻ mặt khó coi đi ra trường quay, sau khi vào trường quay sắc mặt lại trở về vẻ ôn hòa như cũ, lễ phép chào hỏi tổ đạo diễn.


Sau đó Khúc Kim Tích đến. Cô chậm rãi buông tà váy, có một vài chỗ đã bị nhăn, cô vuốt phẳng nó lại, âm thầm lắc lắc cánh tay đang đau nhức, nói với Hà Chiếu: “Đạo diễn.”


Hà Chiếu nhìn về phía bên này, không nói gì.


Mọi công tác chuẩn bị đã xong, chính thức ghi hình. Trước đó Khúc Kim Tích và Dụ Đồng đã quay chung mấy cảnh, trong cuộc sống riêng tư giữa hai người không hề trao đổi qua lại nhưng trên phim trường lại có sự ăn ý.


Dụ Đồng là một diễn viên chuyên nghiệp.


Có đôi khi hai người chỉ cần quay một lần là đã qua.


Nhưng hôm nay không biết tại sao, trạng thái của Dụ Đồng không tốt lắm, mà Khúc Kim Tích lại có cảnh quỳ lạy. Cuối cùng khi quay xong tất cả các cảnh hôm nay đã quá thời gian tan làm thường ngày, đầu gối cũng có chút đau nhức.


Khúc Kim Tích trở về phòng trang điểm tẩy trang, thay sang một bộ đồ bình thường, toàn thân trở nên thoải mái nhẹ nhàng, thuận tiện xoa nắn nắn đầu gối đang nhức mỏi.


Đoàn phim có phát đồ ăn xế chiều. Đúng lúc cô đang đói meo cả bụng. Cô không có trợ lý, không thể bảo trợ lý đi lấy đồ ăn cho mình, tẩy trang được một nửa thì đã bưng bộ mặt nhem nhuốc đi ra nhận đồ ăn.


— Một hộp trái cây, hai cái bánh ngọt và một cốc trà sữa.


“Bữa xế chiều nay là do thầy Thẩm mời đó.” Khi nhận đồ ăn, Khúc Kim Tích nghe nhân viên phụ trách nói như thế.


Thẩm Thính đang ghi hình ở tổ khác.


Về lại phòng trang điểm, Khúc Kim Tích phát hiện thợ trang điểm tẩy trang cho mình đã đi đâu mất.


Cô: “…”


“Cô Khúc, thật ngại quá, vừa nãy anh Vương nói cô Văn cần thợ trang điểm nên chị Lý đành phải qua đó. Ở đây có sẵn bông tẩy trang rồi, cô tự tẩy trang đi.” Một nhân viên nói.


Khúc Kim Tích hút ngụm trà sữa, vị sữa đậm đà an ủi cô. Đó là hương vị mà cô thích. Cô híp mắt cười: “Được.”


Ánh mắt nhân viên chớp chớp, sau đó rời đi.


Khúc Kim Tích lục túi xách của mình, tìm được khăn tẩy trang lau lên mặt, tẩy trang xong rồi thì ngồi ăn bánh kem.


Ăn được một lúc, Dụ Đồng đi vào.


Bên cạnh anh ta chẳng có ai đi theo cả, mà người trong phòng trang điểm chẳng biết từ lúc nào cũng đã đi hết.


Ở đây chỉ còn lại mỗi hai người họ. Khúc Kim Tích nuốt miếng bánh cuối cùng xuống. Cô nhận ra Dụ Đồng đang nhìn chằm chằm vào hộp trái cây của mình. Cô do dự một lúc, trong lòng có chút không nỡ nhưng đưa trái cây của mình sang: “Anh ăn không?”


Đáp lại cô là một nụ cười lạnh lùng. Một tiếng rít vang lên, Dụ Đồng kéo mạnh ghế ngồi xuống.


Khúc Kim Tích nhún vai, tự mở hộp trái cây, ăn sạch sành sanh.


Dù sao thì cô đã chủ động hỏi, thể hiện ý tốt, chỉ là đối phương không chịu nhận mà thôi.


“Khúc Kim Tích, đạo diễn Hà bảo em giảm cân, em giảm kiểu đấy hả?” Dụ Đồng đột nhiên nói: “Hay là đồ ăn của Thẩm Thính mua nên em thà béo cũng muốn ăn?”


Khúc Kim Tích bỗng cảm thấy trái cây trong miệng chẳng ngon nữa: “Tôi… chỉ là đói thôi.”


Dụ Đồng “hừ” một tiếng.


Khúc Kim Tích nhìn hộp trái cây. Trong thời gian quay phim này, cô đã ăn không ít, không chỉ không béo lên mà còn gầy đi mấy cân. Nghĩ tới đó, cô bỗng cảm thấy lo lắng.


“Không sao, không béo được.” Cô nói.


Dứt lời, vẻ mặt Dụ Đồng càng khó coi hơn nữa. Khúc Kim Tích không hiểu tại sao anh ta không vui. Dù sao cô đã tẩy trang gần xong, hôm nay lại không còn cảnh quay nữa. Cô liền xách túi chuẩn bị rời đi.


Đi được hai bước, cô bỗng nhớ ra: “Đúng rồi, chuyện vừa nãy cảm ơn anh. Tôi biết anh đang giúp tôi. Nhưng đã có người rắp tâm muốn phục trang của tôi xảy ra vấn đề, làm cho mọi người chán ghét. Nếu thật sự để người ta giúp tôi nâng váy thì còn dễ gặp chuyện hơn. Đến lúc đó tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.”


Chương 32


Tối hôm ấy, Khúc Kim Tích đang nằm trên giường khách sạn đọc kịch bản cho cảnh quay ngày mai thì bỗng nhận được tin nhắn wechat của trợ lý đoàn phim.


[Cô Khúc, thật ngại quá, cảnh quay ngày mai của cô có sự thay đổi. Tôi sẽ gửi lịch trình mới cho cô.]


Khúc Kim Tích nhanh chóng nhận được một tệp tài liệu. Cô tải xuống xem thử, im lặng.


Theo như lịch trình trước đó, ngày mai cô có tổng cộng ba cảnh quay. Hai cảnh quay chung với Dụ Đồng, một cảnh quay chung với đại tướng quân – vai đại tướng quân do một diễn viên mới đảm nhiệm. Nhưng trong đoàn phim đồn rằng người này là cậu ấm con nhà giàu, anh ta là người của bố già tư bản. Bình thường rất hay làm chậm tiến độ quay. Mọi người bàn tán sau lưng anh ta rất nhiều nhưng chưa có ai dám nói thẳng mặt.


Bây giờ có sự thay đổi, cảnh quay của cô với Dụ Đồng chỉ còn lại một cảnh, cảnh quay với đại tướng quân thì bị cắt sạch sẽ, chỉ còn hai cảnh quay quần chúng, vai diễn chủ chốt là nam chính nữ chính.


Trọng điểm là nhân vật nữ phụ chính của cô sẽ đánh nữ chính một bạt tai.


Có nghĩa là cô phải tát ảnh hậu Từ Nam Nam một cái. Hơn nữa, cô sẽ có cảnh quay chung với Từ Nam Nam và cả Thẩm Thính. Cảnh quay này xung đột rất mạnh.


Từ khi vào đoàn phim tới giờ, cô chưa từng quay chung với Thẩm Thính. Tất nhiên cũng chưa từng gặp Từ Nam Nam, nhưng mỗi ngày cô đều nghe được tin tức về Từ Nam Nam.


Ví dụ Từ Nam Nam mời cả đoàn phim ăn uống – cô cũng được hưởng ké.


Ví dụ “Mưu trang” là bộ phim đầu tiên Từ Nam Nam tham gia sau khi tái xuất. Các fans của Từ Nam Nam đều rất mừng rỡ. Bọn họ rủ nhau đến thăm cô ta. Từ Nam Nam đối xử với fans rất tốt, cô ta còn sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.


Ví dụ Từ Nam Nam chưa từng giở chứng ngôi sao, đối với ai cũng tươi cười thân thiện, đã đẹp lại còn dịu dàng.


Ví dụ hai người Từ Nam Nam và Thẩm Thính đứng cạnh nhau, nhìn bọn họ trông vô cùng giống một Couple…


……


Ngoài mặt Khúc Kim Tích không tiện bình luận, nhưng mà Khúc Kim Tích nhớ lại cảnh tượng ở trong nhà hàng lần trước. Quả thực Từ Nam Nam vẫn luôn lấy lòng Thẩm Thính. Cùng là con gái, tất nhiên cô có thể nhìn thấu ý đồ của Từ Nam Nam.


Nhưng thái độ của Thẩm Thính vô cùng lạnh nhạt, ý tứ của anh rất rõ ràng.


Khúc Kim Tích không thân thiết với Từ Nam Nam. Theo lý mà nói, cảnh quay có xung đột dữ dội như vậy nên được sắp xếp vào phần cuối cùng. Ít nhất cũng phải để cô diễn cùng nam chính nữ chính được vài cảnh rồi hẵng quay mới hợp lý chứ.


Đột nhiên không hề báo trước đã đẩy cảnh này lên trước, Khúc Kim Tích không thể không nghĩ nhiều.


Cô vẫn đang suy nghĩ xem, có phải mình đã đắc tội ai trong đoàn phim mới khiến đối phương âm thầm ngáng chân mình. Nhưng danh tiếng nguyên chủ vốn dĩ đã rất tệ, bây giờ cô nhìn ai cũng thấy người đó giống như là người có thù với mình. Bây giờ lại thêm chuyện đột ngột đổi cảnh nữa.


Khúc Kim Tích lăn qua lăn lại trên giường, lăn được vài vòng, cuối cùng bấm vào avatar wechat của Thẩm Thính.


Giao diện trò chuyện dừng ở câu [Anh Thẩm ngủ ngon] mà cô nhắn trước khi đi ngủ vào hôm qua. Nửa tiếng sau Thẩm Thính mới đáp lại một câu [Ngủ ngon].


Lúc ấy cô đã ngủ say như chết rồi.


Nửa tháng nay, cuộc trò chuyện giữa cô và Thẩm Thính chỉ giới hạn trong việc báo bình an mỗi tối, không nói một câu dư thừa nào.


Vì chuyện này mà đi tìm anh, liệu có phải hơi quá đường đột không?


Nghĩ đến vấn đề đấy, Khúc Kim Tích lại do dự. Chỉ là sắp xếp lại cảnh quay thôi mà, cô nên nhân cơ hội này đọc lại kịch bản cho kỹ.


Ngày mai phải diễn chung với nhiều diễn viên gạo cội, không thể lơ là được.


Vậy nên Khúc Kim Tích quyết định không gọi điện cho Thẩm Thính để nghe ngóng nữa. Lát nữa ngủ dậy báo vẫn bình an là được rồi. Nhưng ngay khi cô chuẩn bị đặt điện thoại xuống thì điện thoại bỗng rung lên, giao diện trò chuyện hiện lên một tin nhắn.


Thẩm Thính nhắn tin tới.


Khúc Kim Tích: “…”


Có cần trùng hợp thế không hả?


Thẩm Thính: “Nhận được cảnh quay mới đổi chưa?”


Khúc Kim Tích không kịp nghĩ nhiều, lập tức trả lời: “Nhận được rồi.”


Thẩm Thính: “Lên đây.”


Khúc Kim Tích: ???


Cô bị hai chữ này làm giật mình, ngồi bật dậy trên giường, đọc đi đọc lại mấy lần. Cô đang chờ đợi Thẩm Thính thu hồi tin nhắn, rồi anh sẽ gửi lại một câu “nhắn nhầm”.


Chờ đủ năm phút chẵn, Thẩm Thính nhắn thêm một tin nhắn nữa.


Thẩm Thính: “?”


Khúc Kim Tích: “…”


Cô cẩn thận gõ gõ màn hình: “Bây giờ đang ở đoàn phim, hình như không hay lắm.”


Không phải đang ở căn hộ, nếu cô lên tầng trên tìm Thẩm Thính, để người ta trông thấy thì… cô đã có thể nghĩ ra hotsearch ngày mai sẽ giật tít như thế nào rồi – Khúc Kim Tích nửa đêm canh ba quấy rối Thẩm Thính, có hình có video có chân tướng!


Chỉ nghĩ tới cảnh tượng này thôi, Khúc Kim Tích đã rùng mình ớn lạnh.


Không phải cô sợ, chỉ là cô hiểu rõ thực tế, cô không muốn chịu những lời mắng chửi không cần thiết.


Một giây sau, chuông điện thoại reo lên, tên người gọi đến: Thẩm Thính.


Khúc Kim Tích bắt máy.


“Lên đây.” Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Thính vang lên bên tai. Khúc Kim Tích kinh ngạc, đây là lần đầu tiên từ khi bọn họ vào đoàn phim được nửa tháng, cô vào Thẩm Thính nói chuyện điện thoại với nhau: “Đoàn phim đi ăn liên hoan rồi. Tầng mười hai không có ai hết.”


Khúc Kim Tích cũng không hỏi tại sao đoàn phim đi ăn mà lại không gọi mình. Sau khi nghe xong lời nói của Thẩm Thính, cô lập tức thở phào một hơi, cựa mình bước xuống giường: “Tôi lên ngay đây.”


“Cầm theo kịch bản.”


“Vâng.”


Cúp điện thoại, Khúc Kim Tích ôm điện thoại và kịch bản chạy như bay ra bên ngoài. Khi ra đến cửa, cô nhớ ra mình đang mặc một chiếc váy ngủ thì chợt phanh lại. Cô dùng tốc độ nhanh nhất để thay một bộ áo nỉ quần dài, sau đó rời khỏi phòng.


Cô ở tầng chín, dọc đường đi ra thang máy không hề gặp ai. Nghĩ một lúc, cô vẫn nên kéo mũ của áo khoác đội lên đầu.





1208, phòng của Thẩm Thính.


Thẩm Thính cúp máy, Tần Tang hỏi ngay: “Ông chủ, có cần tôi xuống đón cô Khúc không?”


Thẩm Thính nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng.


Tần Tang không nói nữa, vì cậu ta hiểu Khúc Kim Tích vô cùng lo lắng bị người ta trông thấy mình qua lại với Thẩm Thính. Mà cậu ta lại là trợ lý thân cận của Thẩm Thính, cả đoàn phim không ai không biết cậu ta.


Cậu ta xuống đón Khúc Kim Tích, để người ta trông thấy cũng chẳng khác gì thấy Khúc Kim Tích và Thẩm Thính ở bên nhau.


Thực ra liên quan đến điều này, Tần Tang vẫn luôn thắc mắc.


Lúc trước Khúc Kim Tích một lòng muốn tiếp cận Thẩm Thính, cô nghĩ đủ mọi cách để lại gần Thẩm Thính. Mục đích là muốn tạo ra scandal, muốn mượn Thẩm Thính để nổi tiếng, dù bị mắng chửi cũng cô cũng chẳng quan tâm.


Nhưng bây giờ thì cô giống như trở thành một người khác vậy.


Tần Tang lặng lẽ đánh giá Thẩm Thính. Với hiểu biết của cậu ta về Thẩm Thính, cậu ta tin chắc rằng Thẩm Thính cũng đang thắc mắc về vấn đề này.


“Bánh ngọt hồi chiều còn không?” Thẩm Thính hỏi.


“Vẫn còn.” Tần Tang lấy mấy cái bánh ngọt được đóng gói tinh xảo trong góc phòng ra, cậu ta mở gói bánh ra: “Muộn thế này rồi, cô Khúc ăn vào liệu có béo lên không?”


Cậu ta biết vai diễn này của Khúc Kim Tích cần phải giảm cân.


Thẩm Thính cau mày, cuối cùng ngước ánh mắt lên khỏi kịch bản: “Cậu không cảm thấy dạo này cô ấy gầy đi rồi sao?”


Tần Tang: “…”


Cậu ta… không thấy như vậy.


Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, âm thanh giống như kẻ trộm gõ cửa vậy. Trong đầu Tần lập tức xuất hiện một cảnh tượng: Khúc Kim Tích đang trông trái ngó phải, sau đó giơ tay lén lút gõ cửa.


Khi mở cửa ra, mới phát hiện cảnh tượng mà mình tưởng tượng là sự thật.


Tần Tang: “…”


Khúc Kim Tích trùm kín mít không lộ kẽ hở, gần như chỉ chừa hai con mắt. Trông thấy Tần Tang, cô buông bàn tay đang đè mũ, giơ giơ kịch bản trong tay lên, chào hỏi: “Hi.”


Có Tần Tang ở đây, cô yên tâm hơn rồi.


Dù cho thật sự không may bị người ta phát hiện, có Tần Tang ở ngay bên cạnh, cô cũng không phải gánh tội danh quấy rối.


Tần Tang đứng hình hai giây, sau đó cậu ta mới nghiêng người né sang một bên, mời Khúc Kim Tích vào trong.


Đây là lần đầu tiên Khúc Kim Tích tới phòng Thẩm Thính. Phòng của diễn viên chính vô cùng xa xỉ. Phòng của Thẩm Thính là một phòng xép, Tần Tang ở cùng phòng với anh nhưng cậu ta ở một căn phòng khác.


Trong phòng có đầy đủ tất cả những đồ gia dụng, còn có một nhà bếp rộng rãi, có thể so sánh với một căn hộ nhỏ — thậm chí các thiết bị trong nhà còn tốt hơn căn hộ bình thường.


Khúc Kim Tích quan sát một vòng, sau đó nhớ ra mình cũng là người có biệt thự, mới bình tĩnh thu hồi ánh mắt. Cô nhìn sang người đàn ông tuấn tú đang ngồi cầm kịch bản trên sô pha.


Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống cơ thể, bộ đồ màu trắng mặc ở nhà khiến vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của anh trở nên ôn hòa hơn, một cặp kính gác trên sống mũi – đây là hình tượng cô chưa từng nhìn thấy khi ở căn hộ.


Anh giống hệt một thầy giáo dạy học tao nhã, lịch sự. Quả nhiên người đẹp thì mặc cái gì cũng ra phong cách nam thần.


Mãi cho đến khi Thẩm Thính ngẩng đầu lên, Khúc Kim Tích lập tức giấu đi biểu cảm trên mặt, khéo léo cười một cái: “Anh Thẩm, anh tìm tôi có việc gì không?”


Thẩm Thính lướt mắt qua quyển kịch bản cuộn tròn trong tay cô, lại nhìn sang dáng vẻ giống như học sinh phạm lỗi của cô, nụ cười vụt chớp rồi tan trong đáy mắt, sau đó nhàn nhạt nói: “Không phải cô đã biết rồi sao?”


“Tôi cũng không chắc chắn lắm.” Khúc Kim Tích cười tít mắt. Trong lúc cô đi lên đây đã cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy nguyên nhân mà Thẩm Thính gọi cô lên đây chắc là để tập thoại. Nếu không cô thực sự không thể tìm được một lý do nào khác khiến anh có thể gọi cô lên đây.


Bây giờ nghe chính miệng Thẩm Thính thừa nhận, phải gọi là vui sướng.


Cô đã xem phim Thẩm Thính đóng, thực lòng cô cảm thấy anh diễn rất tốt. Có thể tập trước với diễn viên thực lực như thế, đây chính là cơ hội để cô tiến bộ nhanh chóng đồng thời còn có thể khiến cô hiểu sâu hơn về vai diễn.


Diễn tập trước, ngày mai lên phim trường mới có thể phát huy tốt hơn.


Điều này có nghĩa là Thẩm Thính đang ngầm giúp cô sao?


Thẩm Thính nhìn cái bánh ngọt đặt trên bàn, hời hợt nói: “Cái bánh này lúc chiều tôi mua nhưng chưa ăn hết, cô thích thì có thể nếm thử.”


“Đúng lúc tôi đang đói!” Khúc Kim Tích xoa bụng, mừng rỡ, “Tôi còn chưa ăn cơm tối.”


Thẩm Thính cau mày: “Chưa ăn cơm sao?”


Khúc Kim Tích ngồi xuống sô pha ở phía bên kia, cầm lấy bánh kem cắn một miệng, vị sữa đậm đà lan tỏa khắp khoang miệng. Cô hạnh phúc híp mắt lại: “Tối nay tôi không có cảnh quay nên ngại không đi lấy cơm của đoàn phim. Về khách sạn rồi lại không muốn đi đâu nữa. Đặt đồ ăn thì người ta không giao, lười đi tới đi lui… thôi thì coi như giảm cân luôn.”


Thẩm Thính nghe xong, liếc mắt nhìn cô đang ăn ngấu nghiến, sau đó cụp mắt xuống, không nói thêm gì nữa.


Khúc Kim Tích đã giải quyết xong cái bánh ngọt, cô thấy hơi khát, muốn uống một ngụm nước để trơn cổ. Tần Tang đưa cho cô một cốc cam ép, cô nhận lấy: “Cảm ơn.”


“Việc tôi nên làm.” Tần Tang bị nụ cười của cô cuốn hút, bất giác cũng cười theo, sau đó cậu ta đứng lùi ra một bên.


Ăn no uống đủ, Khúc Kim Tích mở kịch bản ra: “Vậy chúng ta bắt đầu nhé?”


Thẩm Thính: “Ừm.”


Ngày mai có hai cảnh quay quần chúng, số thoại giữa Khúc Kim Tích và Thẩm Thính thực ra chỉ có ba câu. Hai người diễn thử ba lần, Tần Tang đứng bên cạnh xem bọn họ diễn.


Trước kia cậu ta chỉ chú ý tới Thẩm Thính, bất cứ lúc nào cũng chú ý đến anh.


Cậu ta biết rất rõ trạng thái khi đóng phim Thẩm Thính trông như thế nào, nhưng khi trông thấy Khúc Kim Tích chắp kịch bản ra sau lưng diễn cùng Thẩm Thính, cậu ta phát hiện… dường như cô gái này đang phát sáng.


Từ trong mắt cô, cậu ta có thể cảm nhận được sự nhiệt tình vô bờ bến với diễn xuất, chỉ cần nhìn một cái, liền có thể cảm nhận được cô đã đắm chìm vào trong nhân vật mà mình sắm vai, chìm đắm trong niềm hân hoan không gì có thể thay thế được.


Tần Tang cúi đầu.


“Được rồi.”


Mãi cho đến khi Thẩm Thính nói dừng, Khúc Kim Tích quăng kịch bản đi, cô nhìn anh bằng ánh mắt sáng lấp lánh: “Có phải lần này đã tốt hơn lần trước một chút rồi không?”


“Ừm.” Thẩm Thính phát hiện ngoại trừ nói “ừm” ra thì anh biết nói câu nào khác.


Anh vốn nghĩ… lịch quay bị đổi, ngày mai anh có cảnh quay chung với cô, giờ tập trước để tránh mai có lầm lỗi.


Bây giờ phát hiện, hình như sự lo lắng của anh là dư thừa.


Khúc Kim Tích vỗ tay nho nhỏ, cô nhìn đồng hồ, mới đó mà đã một tiếng trôi qua: “Mười rưỡi rồi, chắc mọi người cũng sắp về, tôi đi trước nhé?”


Lần này Thẩm Thính không “ừm” nữa, chỉ gật đầu.


Tần Tang muốn tiễn cô về.


“Không cần đâu, tôi tự đi được.” Khúc Kim Tích xua tay: “Ngủ ngon, mai gặp lại.”


Cô cười híp mắt đi ra cửa, ló đầu nhìn ra bên ngoài. Xác nhận xung quanh an toàn liền đi ra. Vừa mới đóng cửa đã nghe tiếng thang máy mở ra, cùng lúc đó –


“Đạo diễn Hà ngủ ngon nhé, ngày mai gặp. Chế tác Dư, tối nay anh uống không ít rồi, nhớ bảo trợ lý pha cho anh một bát canh giải rượu, đừng để ngày mai lại bị đau đầu.”


Là giọng nói của Từ Nam Nam.


Khúc Kim Tích cũng không biết tại sao mình có thể lập tức nhận ra giọng nói của Từ Nam Nam. Cô hít mạnh một hơi, dùng tốc độ giống như ma quỷ lao nhanh về phòng, đóng cửa lại, dùng cơ thể đè lên cánh cửa.


Tần Tang: “?”


Thẩm Thính nhìn sang.


Khúc Kim Tích chỉ ra bên ngoài. Chưa kịp nói gì, tiếng gõ cửa đều đều đã vang lên.


“Thẩm Thính.” Giọng nữ nhỏ nhẹ: “Là tôi.”


Khúc Kim Tích: “…”


Cô bước lên, nhỏ giọng nói: “Hay là tôi vào nhà vệ sinh trốn nha?”


Thẩm Thính nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề, bỗng đứng dậy, nhấc chân đi ra cửa, mở cửa.


Khúc Kim Tích: “!!!”


Một âm thanh ‘vù’ xuất hiện trong đầu cô, chẳng buồn nghĩ ngợi đã bay qua sô pha, chui xuống dưới gầm bàn.


Khóe miệng Tần Tang giật giật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK