Thẩm Thính nói ra những lời này xong thì mới ý thức được không tốt, nhưng tên đã bắn ra cũng không thể thu lại, bí mật Khúc Kim Tích biến thân không quan trọng bằng tính mạng của cô.
Khúc Kim Tích biến thành vật không có sinh mệnh, rơi bể nát là có thể trở về, biến thành động vật sẽ bị thương còn có thể chữa bệnh, bây giờ biến thành một quả bí đỏ bị nứt ra một kẽ hở nhưng lại không biến trở về, làm cho anh không có cách nào biết được tình huống bây giờ của cô.
Tỉnh hay là ngất xỉu?
Thân thể có bị thương chỗ nào không?
“Em dâu đâu?” Mà lúc này, đỉnh đầu Thẩm Kế tràn đầy dấu hỏi nhìn đống chăn trên giường, dưới chăn lại không có ai cả mà chỉ có gối.
Nhìn sắc mặt khó coi của Thẩm Thính cùng với câu hỏi mới vừa rồi của anh, ánh mắt của Thẩm Kế chậm rãi nhìn quả bí đỏ trên tay anh: “Em đừng nói cho anh quả bí đỏ này là do Khúc Kim Tích biến thành nhé?”
Ngay cả em dâu cũng không gọi nữa.
Thẩm Thính yên lặng.
Thẩm Kế: “…”
Nếu như người đứng trước mặt không phải là Thẩm Thính thì một trăm phần trăm anh ta sẽ không tin tưởng, nhưng bởi vì đây là Thẩm Thính, anh ta biết rõ ràng Thẩm Thính sẽ không đùa giỡn mấy chuyện này.
Trừ phi là đang diễn.
Nhưng đây là nhà cũ chứ không phải phim trường.
Nói cách khác, đây là sự thật.
Quả bí đỏ tròn vo này thật sự là Khúc Kim Tích biến thành.
Thẩm Kế đi vào trong mấy bước, theo bản năng đóng cửa lại, giọng nói có chút hoảng hốt: “Khúc Kim Tích là quả bí đỏ thành tinh?”
“Không phải.” Thẩm Thính cẩn thận đặt quả bí đỏ lên bàn, anh xoa mi tâm, chuyện rất khó tưởng tượng không biết nên nói gì cho phải, không có cách nào giải thích được.
Thẩm Kế nói: “Ý em là Khúc Kim Tích đột nhiên biến thành một quả bí đỏ, bị Tiểu Ngải làm rơi nên bây giờ không biết tình huống của cô ấy là gì…”
Nếu như mình đột nhiên biến thành một cọng gỏ bị gãy thì mình sẽ như thế nào?
Má nó, tính mạng sắp bay lên trời rồi.
Cuối cùng Thẩm Kế cũng hiểu được tại sao sắc mặt của em trai bảo bối lại khó coi đến như vậy.
“Chỉ té bị thương một cái, khẳng định không chết được.” Anh ta mở miệng an ủi. Nghe thấy vậy trong lòng Thẩm Thính buồn rầu, anh đang muốn nói thì Thẩm Kế nhanh chóng nói thêm: “Anh biết một người bạn, thích ở nhà trồng các loại rau dưa thực vật, anh gọi điện thoại hỏi cậu ta một chút.”
Bạn của Thẩm Kế tên là Nguyễn Thính Trúc, là một cậu ấm ăn chờ chết điển hình, phát triển nhà mình thành một vườn rau, vườn trái cây và vườn hoa.
Lúc nhận được điện thoại của Thẩm Kế, chàng cậu ấm này đang nằm trên ghế xích đu nhà mình vừa uống trà vừa đung đưa nhìn hoa cỏ trong vườn của mình.
Nghe thấy Thẩm Kế nói: “Một quả bí đỏ đã được hái xuống chưa kịp ăn thì lại vô tình rơi nứt, có cách nào giữ tươi cho nó không bị hỏng không? Hoặc có cách nào để cho nó lại sinh trưởng tốt hơn không?”
Nguyễn Thính Trúc khó hiểu nói: “Nếu cậu không muốn ăn, muốn giữ nó lâu chút thì ngâm trong nước, hoặc bỏ vào tủ lạnh. Còn muốn cho nó lại phát triển tốt… Học bổng lúc cậu nhận hồi trung học là uổng phí à? Cậu đã hái bí đỏ xuống từ dây rồi mà còn muốn nó phát triển tốt?”
Thẩm Kế: “…”
Anh ta mở loa ngoài, Thẩm Thính cũng nghe được lời này.
“Còn có những chuyện khác?” Nguyễn Thính Trúc ngáp một cái, “Không có gì thì tôi cúp đó.” Sau đó anh ta cúp điện thoại.
Thẩm Kế nhìn quả bí đỏ rồi nói: “Ngâm trong nước thử đi? Hoặc là bỏ vào tủ lạnh ướp lạnh?”
Thẩm Thính do dự, để vào tủ lạnh là chuyện không được, trái lại có thể thử ngâm nước.
Nhưng vấn đề là để quả bí đỏ vào trong nước, Khúc Kim Tích có thể bị nghẹt thở hay không?
“Không được.” Thẩm Thính dứt khoát lắc đầu, anh đi tới bên cửa sổ nhìn vườn hoa trong sân, để trong đất còn yên tâm hơn để trong nước.
Cho đến bây giờ, anh chưa từng do dự, bó tay bó chân như vậy.
“Nói không chừng sẽ không sao.” Thấy sắc mặt của Thẩm Thính ngưng trọng, Thẩm Kế nói: “Có lẽ đối với cô ấy mà nói, chỉ là một vết nứt mà thôi.”
Khiếp sợ khi vừa mới biết chuyện đã qua, bây giờ Thẩm Kế vô cùng tò mò với quả bí đỏ này, nếu không phải bảo bối Thẩm Thính không cho anh đụng vào thì anh ta muốn lập tức ôm nghiên cứu một chút.
Người biến thành bí đỏ.
Đang là một con người thì sao có thể biến thành bí đỏ được.
Nếu như nấu quả bí đỏ này lên ăn, vậy không phải là ăn Khúc Kim Tích sao?
Trên tay Thẩm Kế nổi đầy da gà.
Ngay khi Thẩm Thính quyết định vùi quả bí đỏ vào trong đất, cách này tốt hơn những cách khác…
Bỗng nhiên quả bí đỏ tròn vo nóng lên, tiếp theo con ngươi của Thẩm Kế co rút lại, bởi vì anh ta thấy quả bí đỏ trên tay Thẩm Thính đột nhiên biến mất, tiếp đó một bóng người xuất hiện, Thẩm Thính lập tức ôm bóng người đó vào trong ngực.
Thẩm Kế: “…!”
Tia nghi ngờ cuối cùng đã biến mất.
Khúc Kim Tích nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, trên vai phía bên phải áo ngủ có một mảnh màu đỏ.
Cùng lúc đó, cửa bị gõ vang, đồng thời giọng nói của mẹ Thẩm cũng vang lên: “Tiểu Thính, mẹ vào đây.”
Thẩm Thính lập tức đặt Khúc Kim Tích đã hôn mê lên giường, lấy chăn đắp kín cho cô xong thì mẹ Thẩm đã mở cửa ra, nhìn thấy Thẩm Kế đầu tiên.
“Tiểu Kế?”
“Mẹ, con và Tiểu Thính bàn bạc một chút chuyện, sao mẹ lại lên đây?” Thẩm Kế điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, cố gắng không lộ ra sự khác thường.
Mẹ Thẩm liếc nhìn Thẩm Thính đang đứng ở mép giương đắp chăn cho Khúc Kim Tích, bà lúng túng không nhìn nữa, không đồng ý nói: “Con muốn bàn chuyện với Tiểu Thính thì đi thư phòng, tới phòng ngủ làm gì?”
Trong phòng ngủ còn có Khúc Kim Tích.
Mặc dù đều là người nhà nhưng vẫn nên tránh hiềm nghi.
Thẩm Kế sờ mũi một cái, không lên tiếng, mẹ Thẩm cũng không nói mình đi lên vì Tiểu Ngải đỏ mắt đi xuống lầu nói đã làm rơi quả bí đỏ của cậu hai nên bà sinh lòng tò mò mới chạy lên.
Trước tiên không nói tại sao trong phòng Thẩm Thính lại có một quả bí đỏ, dù cho thực sự có một quả bí đỏ, rơi thì đã rơi rồi, cũng không phải là vật trân quý gì.
Nhìn bộ dạng kia của Tiểu Ngải, đoán chừng là bị con trai bảo bối của bà hù dọa, cho nên bà rất tò mò tại sao con trai bảo bối lại nổi giận vì một quả bí đỏ?
Hay là nói con trai bảo bối của bà không phải tức giận vì một quả bí đỏ mà là cãi nhau với Khúc Kim Tích chăng? Cho nên Khúc Kim Tích mới không xuống lầu, bà sai Tiểu Ngải lặng lẽ lên lầu hai bị con trai bảo bối phát hiện cho nên anh mới tức giận lớn như vậy?
Mặc kệ là tình huống như thế nào, mẹ Thẩm cho rằng mình cần phải đi lên một chuyến.
Kết quả không giống với tưởng tượng của bà.
Mẹ Thẩm đi tới mép giường liền nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Khúc Kim Tích, trong nháy mắt đó, tâm trạng của mẹ Thẩm khó có từ ngữ nào miêu tả được.
Bởi vì có ấn tượng xấu với Khúc Kim Tích nên sâu trong lòng bà vẫn không tin tưởng cô. Dù có Thẩm Thính bảo đảm thì trong tiềm thức của bà vẫn luôn có suy nghĩ, có phải Thẩm Thính vì bảo vệ Khúc Kim Tích mà cố ý gạt bà nói cô bị bệnh không xuống lầu hay không.
Bây giờ nhìn lại, đúng là bà nhỏ mọn rồi.
Mẹ Thẩm cẩn thận che dấu tâm tư không muốn người khác biết được kia, bà nói: “Sao sắc mặt coo lại khó coi như vậy, chưa hạ sốt sao? Hay là để bác sĩ Trần tới khám một chút.”
Thẩm Thính nhìn Thẩm Kế, anh ta tiến lên, ôm lấy bả vai mẹ Thẩm: “Mẹ, mẹ đừng đến gần như vậy, chuyện hai vợ chồng bọn nó, mẹ để cho Thẩm Thính lo đi, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Anh ta cứng rắn dẫn mẹ Thẩm ra khỏi phòng.
Thẩm Thính vén chăn lên, đôi mắt bị vết đỏ trên vai phải của Khúc Kim Tích làm cho đau nhói, anh đặt tay lên trán cô, nhiệt độ cơ thể của cô bình thường.
Chần chờ một chút, anh cởi nút áo ngủ của Khúc Kim Tích ra, từ từ kéo cổ áo bên phải xuống, bởi vì máu và áo dính cùng một chỗ, lúc kéo ra khó tránh sẽ đụng đến vết thương, lông mi của Khúc Kim Tích run lên một cái, cô từ từ mở mắt ra.
Lúc bị rơi xuống giường, cô chỉ cảm thấy đầu của mình bị đụng rất mạnh, ngay sau đó cái gì cũng không biết, cho đến khi cảm nhận được một trận đau đớn mới miễng cưỡng đưa cô từ trong bóng tối đi ra ngoài.
Hai người nhìn nhau, Thẩm Thính dời mắt đi: ‘’Bả vai của cô bị thương rồi.”
“Hả?” Đầu óc của Khúc Kim Tích có chút mơ màng, nghe Thẩm Thính nói bả vai mình bị thương, cô theo bản năng cúi đầu, không phải liếc nhìn bả vai bị thương của mình mà là nhìn áo bị cởi ra.
“Đừng động!” Cũng may Thẩm Thính biết được phản ứng của cô, chợt đè thân thể cô lại, một tay khác đè lên vai không bị thương của cô.
Hô hấp của hai người đan xen vào nhau.
Toàn thân Khúc Kim Tích cứng đờ, trên da nóng lên từng đợt giống như đang bị đặt trong lò lửa, hoàn toàn không để ý đến vết thương trên vai.
Cô có thể rõ ràng cảm giác được lòng bàn tay nóng bỏng của Thẩm Thính, không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy nhiệt độ vẫn còn tăng cao, ngày càng cao.
Ánh mắt của Thẩm Thính lướt qua làn da mềm mại trắng nõn của cô, nhàn nhạt nói: “Tôi không có hứng thú với sân bay.”
Rào, Khúc Kim Tích chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh đổ xuống đầu mình, dập tắt nhiệt độ nóng bỏng toàn thân, rõ ràng anh đang chê vóc dáng của cô.
Không thể nhịn được nữa.
“Sân bay nào? 36B đó!” Cô la lên.
Thẩm Thính dời mắt xuống.
“Chuyện đó….” Đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan, “Có phải anh đã tới không đúng lúc không?”
Thẩm Thính lập tức đứng lên, cũng nhanh chóng khép áo ngủ của Khúc Kim Tích lại rồi đắp chăn cho cô, quay đầu nhìn Thẩm Kế đang cầm thùng thuốc trong tay.
Thẩm Kế nhún vai nói: “Anh nghĩ em cần cái này.”
“Em dâu tỉnh rồi?” Trái lại Thẩm Kế cũng rất biết điều, không đi vào mà đứng ở cửa nói, “Không sao chứ? Vết thương có nghiêm trọng không? Nếu nghiêm trọng thì để cho bác sĩ Trần khám một chút, hoặc hai người các em đi bệnh viện đi.”
Thẩm Thính nhận hòm thuốc, nói: “Anh có thể đi rồi.”
“Em trai thân ái của anh.” Thẩm Kế nhướng mày: “Em đối xử với anh trai một lòng giúp đỡ mình như vậy sao?”
Trả lời anh ta chính là tiếng đóng cửa, hơn nữa nghe thanh âm thì có vẻ lần này Thẩm Thính đã khóa trái cửa lại.
Thẩm Kế chậc một tiếng, trái lại cũng yên lòng vì Khúc Kim Tích đã tỉnh lại, hai người còn có sức chơi một số trò tình thú giữa vợ chồng thì có thể thấy cô không có chuyện gì.
“Thẩm Kế đã biết bí mật của cô.” Thẩm Thính nhanh chóng xử lý vết thương cho Khúc Kim Tích, hai người nhất trí không quan tâm đến vấn đề sân bay kia.
Anh nói rõ tình huống, cuối cùng nói: “Cô yên tâm, mặc dù Thẩm Kế thích náo loạn nhưng về chuyện chính vẫn rất đáng tin, anh ấy sẽ không nói bậy chuyện của cô.”
Khúc Kim Tích yên lòng.
Vết thương trên vai của cô không nghiêm trọng lắm, nó không sâu nên không cần khâu lại, chỉ là tương đối dài, máu chảy cũng nhiều.
“Cô còn khó chịu chỗ nào không?”
Khúc Kim Tích lắc đầu, vừa rồi cãi nhau một trận khiến đầu óc của cô cũng đã tỉnh táo, chỉ là bả vai truyền đến cảm giác đau đớn rõ ràng nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng được.
“Cô muốn xuống lầu hay tiếp tục nằm trên giường.”
“Xuống lầu.” Khúc Kim Tích không chút suy nghĩ nói, “Sinh nhật của mẹ sao tôi có thể ở mãi trong phòng được.”
Thẩm Thính gật đầu một cái, xoay người đến tủ quần áo, ở hướng Khúc Kim Tích không nhìn thấy, vẻ khẩn trương trong mắt Thẩm Thính đã từ từ biến mất.
Anh tìm quần áo cho Khúc Kim Tích nhưng phát hiện tất cả đều là váy, cuối cùng chọn được một cái váy tương đối rộng, xoay người đưa cho Khúc Kim Tích thay.
Vết thương trên vai phải làm cho Khúc Kim Tích có chút không tiện, hơn nữa sau lưng chiếc váy còn có khóa kéo, cô dùng tay trái làm sao kéo được.
“Xong chưa?”
“Chưa.” Khúc Kim Tích cắn răng cố gắng kéo lên, mà bên kia Thẩm Thính bỗng nhiên xoay người đến gần, trực tiếp đi đến sau lưng cô, nhẹ nhàng kéo khóa kéo lên cho cô.
Khúc Kim Tích đỏ mặt nhìn anh nhưng phát hiện ánh mắt của Thẩm Thính.
Cô nhìn theo, đầu óc nóng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đã nói là 36B rồi mà!”
Thẩm Thính: “À.”
Chương 60
“Ông nội, mẹ, thật xin lỗi đã làm cho mọi người lo lắng rồi.” Xuống lầu với Thẩm Thính, Khúc Kim Tích khéo léo nói.
Ông cụ Thẩm vừa thấy Khúc Kim Tích là muốn kéo cô đến bên cạnh. Ông muốn kéo tay phải của Khúc Kim Tích nhưng Thẩm Kế đã nhanh chóng vươn tay ra nói: “Ông nội, ông ngồi đi, cháu dâu của ông đứng đây cũng không chạy được.”
Hành động này đã thành công ngăn cản động tác kéo tay phải Khúc Kim Tích của ông cụ.
Đồng thời còn ném cho Thẩm Thính một ánh mắt quyến rũ, ý là: Người làm anh này đã đủ tốt chưa, còn lo nghĩ thay vợ của em.
Sau đó ăn cơm, Khúc Kim Tích nhìn thấy canh bí đỏ trên bàn.
Thẩm Kế đẩy canh bí đỏ đến trước mặt Khúc Kim Tích và Thẩm Thính nói: “Ăn đi, ngot lắm.”
Khúc Kim Tích: “…”
Thẩm Thính: “…”
Ngay trước mặt ông cụ và mẹ chồng, Khúc Kim Tích nghĩ, cô phải biểu hiện hình tượng người vợ hiền một chút mới được, vai phải bị thương, tay phải của cô không quá tiện cho nên cô cầm đũa bằng tay trái.
“A Thính, anh vất vả rồi.” Cô kẹp một miếng cá bỏ vào trong bát Thẩm Thính.
Lời cảm ơn này là vì anh đã bị dày vò khi cô biến thành bí đỏ, còn sau khi cô biến trở lại thì Thẩm Thính lại cẩn thận bôi thuốc cho cô. Nhưng cảnh này rơi vào trong mắt ông cụ Thẩm thì chính là tình cảm hai người đã tăng tiến.
Nhìn bộ dạng hòa hợp này, ông cụ Thẩm cười không khép miệng nói: “Tiểu Thính, Tích Tích còn đang bệnh đó, sao con có thể để con bé gắp thức ăn cho con được.”
Người ngồi trên bàn ăn trừ Thẩm Thính ra, thấy Khúc Kim Tích dùng tay trái ăn cơm cũng không ngạc nhiên, đều cho là trước kia cô cũng dùng tay trái,
Duy chỉ có Thẩm Thính là híp mắt lại, anh sống cùng với Khúc Kim Tích lâu như vậy, Khúc Kim Tích vẫn luôn dùng tay phải, hoàn toàn không biết cô còn dùng được tay trái.
“Con không sao ông nội, con đã hạ sốt rồi. Bình thường đều là A Thính chăm sóc con, thỉnh thoảng con cũng nến chăm sóc anh ấy, con rất vui vẻ ạ.” Cô dịu dàng nhìn Thẩm Thính.
Mẹ Thẩm không cẩn thận nhìn thấy vẻ mặt của cô, bỗng nhiên thở dài trong lòng.
Mặc dù bà không thích Khúc Kim Tích cho lắm nhưng đều là phụ nữ, nhìn ánh mắt của Khúc Kim Tích là có thể biết nó thích con trai bảo bối của bà bao nhiêu, dáng vẻ này thuận mắt hơn nhiều dáng vẻ dã tâm bừng bừng lúc trước.
Thẩm Thính nhìn vào mắt cô, nhìn thấy tình ý trong đó, kỹ thuật diễn xuất này chỉ có thể lừa những người khác mà thôi chứ không lừa được diễn viên như anh đâu.
Dấu răng trên tay có hơi ngứa, anh hít sâu một hơi, trong lòng bỗng xuất hiện một ngọn lửa giận, ăn miếng cá mà Khúc Kim Tích bỏ vào chén của mình xong, sau đó anh múc một chén canh bí đỏ uống một hớp, tiếp đó chậm rãi múc cho Khúc Kim Tích một chén canh bí đỏ khác.
“Quả thật rất tươi ngọt, em nếm thử một chút.”
Khúc Kim Tích: “…”
Cô có thể không uống canh bí đỏ này được không.
Cô uống một hơi hết canh bí đỏ trong chén, đừng nói, thật là ngọt, vị ngọt tươi này làm cho cô cảm thấy vết thương trên vai không đau nữa.
Vẻ mặt ông cụ Thẩm đầy vẻ yên tâm vui vẻ.
Ông cảm thấy quyết định chính xác nhất của mình chính là để cho Thẩm Thính đón Khúc Kim Tích về nhà sống với anh, nhìn đi, mới bao lâu đâu, Tiểu Thính cũng đã biết quan tâm đến Tích Tích rồi.
“Tiểu Thính, Tích Tích, hai đứa cũng đã trưởng thành rồi, lúc nào mới để cho ông nội ẳm chắt trai đây?” Ông cụ tranh thủ cơ hội nói, “Ở viện điều dưỡng ông có quen ông Lý, người ta cũng đã có cháu trai học tiểu học, có thể mua xì dầu rồi.”
Phốc.
Khúc Kim Tích phun một ngụm canh ra ngoài.
Cũng may kịp thời quẹo cua, không phun vào bàn cơm nhưng lúc cô quẹo cua thì lại chuyển về phía Thẩm Kế.
Thẩm Kế: “…”
“Xin lỗi anh cả.” Khúc Kim Tích vội vàng xin lỗi.
Thẩm Thính đưa tay vỗ nhẹ lưng cô: “Yên tâm, anh cả lòng dạ rộng rãi, sẽ không để ý chuyện này đâu.”
Thẩm Kế: “…”
“Chuyện này không vội.” Thẩm Thính chậm rãi nói với ông cụ, “Trước đó ông nên hỏi anh cả đi, anh ấy vẫn luôn độc thân như vậy thì không tốt lắm.”
Thẩm Kế: “…”
Nếu như có thể, anh muốn bóp chết đứa em trai này.
Nhưng lời của Thẩm Thính rõ ràng có hiệu quả, quả nhiên, ông cụ Thẩm thấy cháu trai và cháu dâu có tình cảm tốt, mặc dù nóng lòng muốn bế chắt nhưng cũng biết không thể quá vội được.
Mà Thẩm Kế, đừng nói là chắt trai, ngay cả bên cạnh anh ta cũng không có người phụ nữ nào.
Mẹ Thẩm cũng dời lực chú ý lên người Thẩm Kế: “Tiểu Kế, con còn nhớ Lâm Lâm không, khi còn bé con còn đòi kết hôn với người ta đó. Đoạn thời gian trước con bé mới từ nước F về, chưa kết hôn, còn độc thân. Nếu con đã về, có thời gian thì hẹn gặp con bé…”
…
Khúc Kim Tích và Thẩm Thính thành công chạy thoát.
Buổi tối bọn họ phải về đoàn phim, nên ở đến buổi chiều thì lên đường rời khỏi nhà cũ. Lúc đi, không biết Thẩm Kế suy nghĩ ra được cách nào mà lại thoát khỏi sự oanh tạc của ông cụ Thẩm và mẹ Thẩm, phóng lên xe của bọn họ.
“Em đó, đúng là đồ vong ân phụ nghĩa nha Thẩm Thính, lại dám đào hố chôn anh mình.” Thẩm Kế nói với Thẩm Thính nhưng mắt lại nhìn Khúc Kim Tích, “Không sợ anh nói bí mật của hai đứa ra hay sao?”
Khúc Kim Tích giành nói trước Thẩm Thính: “Anh cả, anh nói ra cũng không ai tin.”
Mặt cô đầy chân thành, chân thành đến mức làm cho người khác không dám tin cô đang hung dữ với người khác.
“…” Trong lòng Thẩm Kế bảo mình phải tĩnh táo, “Phu xướng phụ tùy đúng không?”
Khúc Kim Tích gật đầu: “Phải.”
Thẩm Thính không nói lời nào, dựa vào lưng ghế, cong môi cười.
“Dừng xe.”
Xe dừng lại, Thẩm Kế thở phì phò xuống xe.
Chờ sau khi xe rời đi, Thẩm Kế nhìn xung quanh, đón một chiếc taxi, quyết định đến tìm người bạn kia than vãn một chút, thuận tiện dặn đối phương kiểm tra một chút hoa cỏ trong nhà, nói không chừng trong đó có một người biến thành!
Không có người của nhà họ Thẩm, Khúc Kim Tích đổi xưng hô như trước: “Anh Thẩm, hình như tôi cư xử với anh cả… không quá phận phải không?”
“Rất tốt.” Thẩm Thính khen ngợi.
Khúc Kim Tích cười híp cả mắt.
Thẩm Thính nhìn cô một cái, nói: “Khi còn bé Thẩm Kế rất nghịch ngợm, ỷ vào việc lớn hơn tôi hai tuổi, chọc ra họa gì cũng đẩy hết lên người tôi.”
“Sau đó thì sao?” Khúc Kim Tích cảm thấy lấy tính tình của Thẩm Thính thì anh không phải là loại người chịu thiệt thòi, dù cho bị thiệt thì cũng nhất định sẽ đòi trở về.
Thẩm Thính khẽ mỉm cười: “Sau đó thì gậy ông đập lưng ông.”
Có thể nói hai anh em tương ái tương sát mà lớn lên.
Ban đầu Thẩm Thính chịu thiệt, sau đó là ngang cơ, về sau anh đã học cách dễ dàng lừa Thẩm Kế vào tròng.
Có thắng có thua.
Đến khách sạn, Khúc Kim Tích xuống xe trở về phòng trước, nhưng cũng không lâu sau thì cửa phòng bị gõ vang, nhân viên của khách sạn đến nói: “Cô Khúc, có người bảo tôi đưa cho cô cái này.”
Cô ấy đưa qua một cái túi, Khúc Kim Tích mở ra nhìn bên trong là một ít thuốc trị thương.
Điện thoại reo lên, là tin nhắn của Thẩm Thính: Chú ý đừng để vết thương đụng nước.
Khuôn mặt của Khúc Kim Tích đỏ bừng, cô bật cười.
Cười được một lúc, sau đó cô cố gắng không cười nữa.
Dừng lại, đừng nghĩ bậy!
Đối với Thẩm Thính mà nói, mày chỉ là một con thú cưng mà thôi.
Khúc Kim Tích lập tức bình tĩnh trở lại, thôi nghĩ lung tung nữa.
Tiếp đó, bởi vì cảnh phim của cô không nhiều như trước nên thời gian nghỉ ngơi cũng tương đối nhiều, vết thương trên vai đã lành rất nhanh. Đến khi vết thương không còn cảm giác gì thì đã đến cuối mùa thu, 《 Mưu trang 》cũng đã quay xong.
Khúc Kim Tích được xem như là nữ phụ quan trọng của phim, có tư cách tham gia buổi tiệc đóng máy nhưng tiệc đóng máy được tố chức khi nữ chính và nam chính quay xong, như vậy Khúc Kim Tích phải đợi một ngày ở đoàn phim.
Khoảng thời gian này tương đối kỳ lạ, hoặc có lẽ không có chuyện lớn gì xảy ra nên quay phim cũng tương đối thong thả. Hơn một tháng qua, Khúc Kim Tích chỉ biến thân một lần. Cô cũng không làm phiền Thẩm Thính, ở trong phòng khách sạn một ngày, sau đó thì biến trở lại.
Bây giờ đối với chuyện biến thân, cô đã không còn để ý nữa, có lẽ cô đã phát hiện, nếu như mình không thèm nghĩ đến chuyện biến thân, hơn nữa không khẩn trương thì tần số biến thân của cô sẽ ít đi rất nhiều.
Nói cách khác, không cần phải sợ biến thân, phải học cách hưởng thụ, thản nhiên đối mặt, như vậy không thể nào xảy ra chuyện đột ngột biến thân nữa.
Mặc dù vẫn không có quy luật đặc biệt gì.
Ngày hôm sau, nhân viên chủ chốt của đoàn phim đều tham gia tiệc đóng máy. Đây là bộ phim đầu tiên sau khi Từ Nam Nam làm việc lại, tất nhiên cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội kéo thiện cảm, vì vậy cô ta tự móc tiền túi mời mấy nhân viên chủ chốt đến một nhà hàng sang trọng gần đó mở tiệc đóng máy.
Đoàn phim chỉ mong diễn viên có thể hào phóng một chút thì bọn họ có thể tiết kiệm tiền vốn.
Khúc Kim Tích vô cùng mong đợt tiệc đóng máy vào buổi tối. Cả ngày hôm nay cô đều ở trong phòng chơi game. Mấy người bạn trên mạng do nguyên chủ quen biết đều bảo sẽ kéo cô đi chơi cùng, nhưng cô đều từ chối qua loa lấy lệ.
Trải qua thời gian khắc khổ rèn luyện, kỹ thuật của cô đã tăng lên, thỉnh thoảng sẽ gặp một ít người chơi mới, còn được người chơi mới gọi là đại thần, cũng làm cho cô vui muốn điên lên.
Vào cuối mùa thu, buổi tối trời lạnh, Khúc Kim Tích mặc áo khoác, sửa soạn một chút rồi ra khỏi cửa.
Kết quả ra cửa liền đụng phải Dụ Đồng đi ra từ căn phòng cách vách bởi vì hai người đóng máy cùng một ngày.
Biết Dụ Đồng không muốn để ý đến mình, Khúc Kim Tích đứng ở cửa tỏ ý để anh ta đi trước.
“Cô Khúc.” Tiểu Trương lúng túng chào hỏi Khúc Kim Tích.
Mắt Dụ Đồng nhìn thẳng, mặt không thay đổi đi về phía trước, cho đến khi không thấy bóng lưng của anh ta, Khúc Kim Tích mới bước đi.
Nhưng nhân vật như nam hai nữ hai đã định trước tối nay bọn họ sẽ phải ngồi chung một chỗ.
Đến nhà hàng, Khúc Kim Tích đã bị Thẩm Thính hấp dẫn ngay lập tức.
Cô và Thẩm Thính đã có mười ngày không gặp, bởi vì giữa bọn họ không có cảnh chung và cô cũng không biến thân nên hai người chỉ nói chuyện qua Wechat.
Thẩm Thính ăn mặc thoải mái, cả người đều là quần áo thường ngày, ngồi ở chỗ có ánh đèn chiếu vào người, cả đá đông không có một người nào có được hào quang hơn được anh.
Lúc thức dậy người giám hộ của cô rất đẹp trai, không ai có thể sánh bằng.
Ngồi ở đây đều là những nhân viên quan trọng trong đoàn phim, khó tránh khỏi phải uống rượu, Khúc Kim Tích cũng không ngoại lệ, đây là lần đầu tiên tham gia một buổi tiệc đóng máy, đồng thời cũng là lần đầu tiên quay xong một bộ phim, cô có chút hưng phấn nên đã uống không ít, hai gò má đã đỏ bừng như rặng mây.
Đột nhiên nhà sản xuất Dư cầm rượu đi đến: “Tiếu Khúc, lần trước tôi đã hiểu lầm cô, xin lỗi cô. Cố gắng đi về phía trước, chúc cô nổi tiếng.”
Nhà sản xuất Dư cũng uống nhiều rượu, ông ta thở dài nhìn cô gái trước mặt này.
Ban đầu, ông ta thấy cô gái này đánh cược cả mạng sống để đóng phim nên cảm thấy là một diễn viên dũng cảm, cho cô một cơ hội nhất định sẽ nổi tiếng. Nhưng bởi vì hành động nửa đêm gõ cửa của cô, sự thưởng thức đó hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự chán ghét, ý muốn cho cô một cơ hội lúc ban đầu đã bị ông ta đè xuống.
Nhưng hai ngày trước có người nói cho ông ta biết, là ông ta hiểu lầm Khúc Kim Tích, cho tới bây giờ cô chưa từng có suy nghĩ muốn hiến thân, còn tìm camera của khách sạn kia đến, chứng minh lúc đó bởi vì sốt cao nên Khúc Kim Tích đi nhầm phòng, mới gõ nhầm cửa phòng.
Nhà sản xuất Dư buồn bực uống một hớp rượu, động tác này làm cho Khúc Kim Tích giật mình, nhà sản xuất Dư là nhà sản xuất phim chính của đoàn phim, Khúc Kim Tích nào dám không uống.
“Ngài quá khen rồi.” Vì vậy cô cạn ba ly với ông ta.
Nhà sản xuất Dư uống tương đối nhiều, cũng không chú ý mà lảo đảo lắc lư rời đi. Khúc Kim Tích uống ba ly hơi nhanh nên trước mắt đã mơ màng, có chút đứng không vững. Lúc này có một bàn tay đ lấy eo cô.
“Cô là heo sao, không thể uống còn uống?!” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Khúc Kim Tích ngẩng đầu lên, dụi hai mắt mới nhìn rõ là Dụ Đồng, cô cười hì hì một tiếng: “Nhà sản xuất Dư mời rượu, tôi có thể không uống sao?”
Bên kia, Từ Nam Nam mới mời rượu với một phó đạo diễn xong, đi tới bên cạnh Thẩm Thính, dịu dàng cười: “Anh nhìn nam hai nữ hai đi, không chỉ xứng đôi trong phim mà ở bên ngoài cũng rất xứng đôi nha.”
Thẩm Thính hạ mắt xuống.
Từ Nam Nam không cười nữa, cô ta vui mừng uống mấy ly, bởi vì Hà Chiếu đã tỏ ý, nếu như quay bộ phim tiếp theo thì sẽ tìm cô ta đóng vai nữ chính.
Lúc này ý thức của cô có hơi chậm một chút nhưng cô ta cũng cảm giác được Thẩm Thính không vui.
Anh đang tức giận cái gì?
Từ Nam Nam nhìn sang, quả nhiên thấy dáng vẻ của Dụ Đồng không tệ, nhưng quá trẻ tuổi, bất luận là địa vị hay là danh tiếng đều không thể so sánh với Thẩm Thính, không vào được mắt của Từ Nam Nam.
Mà Khúc Kim Tích…
Vừa nhìn thấy vòng eo nhỏ nhắn yêu kiều bằng một nắm tay của Khúc Kim Tích, trong mắt cô ta không tự chủ toát lên mấy phần ghen tỵ. Vì giữ vóc dáng, mỗi ngày cô ta chỉ ăn một bữa, cũng không thể ăn thức ăn quá nhiều dầu mỡ, mà Khúc Kim Tích thì sao?
Chưa thấy cô ăn uống điều độ, còn ăn nhiều hơn heo nữa, nhưng lại không thấy cô mập ra!
“Đùa mà thành thật, nảy sinh tình cảm trong phim là chuyện thường gặp, hơn nữa hai người họ trai tài gái sắc, rất xứng đôi.” Từ Nam Nam nói, “Chẳng qua Dụ Đồng lại thích người phụ nữ như Khúc Kim Tích thì cũng không biết cậu ta nghĩ như thế nào…”
Bỗng nhiên Thẩm Thính nhìn qua.
Bị ánh mắt lạnh lẽo thâm thúy kia nhìn, đầu óc của Từ Nam Nam chấn động một cái, tỉnh táo mấy phần.
Đáng chết, sao cô ta lại nói những lời này ngay trước mặt Thẩm Thính. Ai không biết Thẩm Thính không thích bàn luận sau lưng người khác.
Bên kia Khúc Kim Tích vô cùng choáng váng, tiếp tục như vậy thì không được, cô phải đi tỉnh rượu cái đã, cho nên cô liền đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi hỏi đường với nhân viên xong, cô loạng choạng đi vào nhà vệ sinh, hất nước vào mặt mình, đầu óc tỉnh táo không ít, ít nhất hình ảnh trước mắt không mơ hồ nữa.
Vỗ cho đến khi mặt đỏ lên, cô nhìn mình ở trong gương, vui vẻ nói: “Được đó Khúc Kim Tích, một thời gian không uống, tửu lượng lại thấp như vậy rồi, mất mặt không?”
Trước kia cô chính là cao thủ ngàn chén không say.
Nhìn một chút, cô không cười được nữa.
Đúng vậy, cô xuyên qua, mặc dù có gương mặt giống mình trước kia y như đúc nhưng rốt cuộc cơ thể lại không giống.
Sau khi nguyên chủ ra mắt mới học uống rượu cho nên tửu lượng không được tốt lắm.
Sửa soạn lại một chút, Khúc Kim Tích đi ra khỏi phòng vệ sinh, kết quả vừa mới đi hai bước thì đụng phải một người.
“Thật, thật xin lỗi.” Khúc Kim Tích xoa cái mũi đã bị đụng đau của mình.
“Người đẹp, thêm Wechat đi.”
Khúc Kim Tích ngẩng đầu lên, trước mắt là một người đàn ông trung niên bụng bia, cả người đối phương sặc mùi rượu, háo sắc nhìn cô, còn vươn bàn tay móng heo ra.
“Này.” Khúc Kim Tích đẩy tay ông ta ra, híp mắt nói: “Ông biết làm như vậy với bà này thì sẽ có kết quả gì không?”
“Người đẹp nóng tính, tôi thích.”
Khúc Kim Tích: “…”
Nghĩ đến đây là nơi công cộng, xung quanh cũng không có công cụ tiện tay, Khúc Kim Tích nhìn đôi giày đế bằng của mình, giày này là cô mua trên mạng, hết sức bền chắc.
Khom người cởi giày, cô mới vừa muốn cầm giày thì…
“A!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đầu của tên bụng bia đã bị đè trên tường, phát ra tiếng bịch thật vang, ngã xuống đất rên hừ hừ.
Khúc Kim Tích ngẩn ngơ nhìn Thẩm Thính đột nhiên xuất hiện.
Sắc mặt Thẩm Thính vô cùng khó coi. Cô khó hiểu rụt cổ lại, cảm giác nhiệt độ đang hạ vèo vèo xuống.
Thẩm Thính đi đến đạp một chân lên người tên bụng bia, lần này ông ta không rên nữa mà trực tiếp ngất xỉu.
Anh bước qua người tên bụng bia đi đến.
Khúc Kim Tích cầm giày cười ngây ngô: “Thân thủ của sư huynh thật tốt, thiếu chút nữa tôi phải dùng cái này chào hỏi ông ta rồi.”
Ý lạnh trong mắt Thẩm Thính ngày càng tăng.
“Anh cũng đi vệ sinh sao? Đi đi, hình như không có ai đâu.”
Ngực Thẩm Thính phập phồng, Khúc Kim Tích nhịn không được nhìn xuống, cô đã cởi giày, bàn chân trắng nõn đặt trên gạch cẩm thạch, năm ngón chân không an phận mà bắt động động.
“Đây là số mấy?” Thẩm Thính đưa ba ngón tay ra.
Khúc Kim Tích: “…”
“Anh tưởng tôi ngu hả, ba nhé.” Cô liếc mắt, “Từ nhỏ tôi học toán rất tốt, tiểu học năm nào cũng đều đứng nhất.”
Xem ra còn chưa say quá lợi hại.
Thẩm Thính bị sự xem thường này của cô mà tức giận quá cười lên.
“Đứngcho vững.” Anh lấy giày từ trong tay Khúc Kim Tích ra, quỳ gối xuống, nhét bàn chân trắng nõn xinh xắn vào trong đôi giày.
Khúc Kim Tích cúi đầu: “Thẩm Thính.”
Thẩm Thính dừng lại rồi sau đó đứng lên, hai người cách nhau không đến nửa mét, thân hình cao to của anh hoàn toàn bao phủ Khúc Kim Tích trong bóng tối.
Cô cúi đầu mới có thể thấy được mặt của anh.
“Em muốn nói gì?” Thẩm Thính nhìn chăm chú vào cô.
“Anh thật đẹp trai.” Khúc Kim Tích cười hì hì, “Nhưng dù anh có đẹp trai đi nữa thì từ góc độ tôi nhìn thấy, hình như lỗ mũi của anh thật lớn ha ha ha.”
Khuôn mặt lạnh lùng Thẩm Thính đen lại.
Anh đưa tay ra, không nhìn được bóp cằm của Khúc Kim Tích, tay khác nắm lấy eo của cô rồi cúi đầu hôn xuống.