Ngũ Lập Thu là một người thuộc phái hành động, chị ấy lập tức dựa vào mối quan hệ, tìm ra thông tin liên lạc về người quản lý của Mao Y Sảo, đề cập với đối phương ý định của chị ấy qua điện thoại, sau đó hẹn gặp mặt.
Chuyện lớn như vậy, dù thế nào cũng phải gặp mặt nói chuyện mới được.
Người quản lý cúp điện thoại, nhìn Mao Y Sảo đang cầm hộp trái cây ăn, thuật lại những gì mà Ngũ Lập Thu nói qua điện thoại cho cô ta.
Sau đó cô ta không nhịn được nói: “Cô bớt ăn một chút đi, gần đây tăng ba ký rồi!”
Mao Y Sảo thản nhiên nói: “Tôi là người đã gần 40 rồi, ăn nhiều một chút, không thể hành hạ thân thể của mình.”
Người quản lý nhấn mạnh: “Ba mươi bảy! Không phải bốn mươi!”
“Bốn bỏ năm lên không phải là tròn bốn mươi rồi sao.” Mao Y Sảo nói, “Cô vừa nói rằng S&T muốn giúp tôi giành lại người đại diện, bảo tôi đem “Say hồng trần” cho …”
“Khúc Kim Tích,” người đại diện nhắc nhở.
“Đúng đúng, là cô ấy.” Mao Y Sảo nói, “Tôi có ấn tượng về cô ấy.”
Người quản lý: “Hả?”
Mao Y Sảo nhớ lại: “Mùa xuân năm ngoái, không phải tôi đã đến trường điện ảnh để giảng bài sao, cô ấy đã hỏi tôi một câu hỏi. Lúc đó cô ấy…”
Người quản lý buộc phải ngắt lời cô ấy và đưa chủ đề quay trở lại.
Chỉ những người rất quen mới biết Mao Y Sảo, bà trùm phim truyền hình và điện ảnh, thật ra là một người siêu thích ăn hàng.
Đồng thời, cô ấy còn có một đặc điểm là khi nói chuyện sẽ kéo chủ đề ban đầu sang chủ đề khác không chút liên quan, và còn có thể nói về chủ đề này rất lâu.
“Cô đừng quản những chuyện này, cô nghĩ như thế nào về chuyện hợp tác mà Ngũ Lập Thu nói.”
Mao Y Sảo bị ngắt lời cũng không tức giận, cô sớm đã quen với việc này rồi, vẻ mặt cô ấy nghiêm túc hỏi: “Phí đại diện của Tùng Vân là bao nhiêu?”
Người quản lý gần như bật cười.
Nhìn xem, có người nói nghệ sĩ nhà cô ta với Tùng Vân xảy ra mâu thuẫn là bởi vì cảm thấy phí đại diện của Tùng Vân quá thấp.
Mao Y Sảo và Tùng Vân đã hợp tác với nhau trong nhiều năm, cho tới bây giờ còn không nhớ phí đại diện cụ thể là bao nhiêu nữa maf!
Người quản lý so sánh hai cái.
Mao Y Sảo hỏi lại: “Thù lao trả cho bộ phim “Say hồng trần” là bao nhiêu?”
“Say hồng trần” là một bộ phim truyền hình cổ trang quy mô lớn, ước tính dài năm mươi tập. Nghệ sĩ đóng phim truyền hình sẽ được trả tiền theo số tập.
Hơn nữa Mao Y Sảo, một bà trùm trong làng điện ảnh và truyền hình, thù lao của cô ấy chỉ có cao chứ không có thấp.
Người quản lý nói: “Tám mươi tám một tập.”
“Tính ra, tôi đóng “say hồng trần” còn kiếm được nhiều tiền hơn.” Mao Y Sảo bật cười, đổi chủ đề, “Hợp tác này cứ nhận đi.”
Người quản lý cũng cười.
Mao Y Sảo cũng coi như là một nghệ sĩ thuộc kiểu ‘mặc kệ đời’ trong làng giải trí, hiện tại cô ấy đã có vị trí ổn định trong giới, tuy không có chỗ dựa lớn nhưng cũng không thiếu tài nguyên.
Nhiều năm qua, không ít người cướp đi tài nguyên của cô ấy, có những người không cách nào đánh trả chỉ có thể chịu đựng, khi có thể đánh trả tất nhiên là phải đánh trả không chút do dự rồi.
Cô ấy lại không phải quả hồng mềm, ai cũng có thể bóp được.
Hợp đồng đại diện của Tùng Vân bị cướp, ekip của Mao Y Sảo đều tức giận đến sắp chết, nhưng bọn họ không còn cách nào khác, bởi vì hậu đài của Từ Nam Nam quá mạnh, bọn họ không hơn được.
Bây giờ S&T đã chủ động giúp bọn họ đánh gục Từ Nam Nam, đây chính là một cơ hội để trút giận.
Hơn nữa, giành lại vai trò đại diện của mình, lịch trình của cô ấy cũng không thể sắp xếp được, chưa chắc có thể đóng được “Say hồng trần”, đưa tài nguyên này cho Khúc Kim Tích, kết lương duyên với S&T, đôi bên cùng có lợi, không phải cũng khá tốt hay sao?
Gần đây Từ Nam Nam có quá nhiều tin mất mặt, phải dùng mấy tin tức tốt để trấn áp những chuyện này, vì vậy cô ta đã nhắm vào Tùng Vân, một thương hiệu hạng nhất.
Mao Y Sảo chiếm giữ thương hiệu này nhiều năm, cũng đã đến lúc phải nhường chỗ rồi.
Vừa hay cô ta quen biết người phụ trách hiện tại của Tùng Vân, hẹn nhau mấy lần, trò chuyện ăn cơm, làm chút chuyện khác, thế nên người phụ trách cũng đồng ý với cô ta.
Nhưng mà, để chấm dứt hợp đồng với Mao Y Sảo cần phải tuân theo quy trình, vì vậy nhất thời chưa thể ký hợp đồng được.
Tuy nhiên, điều này không gây trở ngại cho ekip của Từ Nam Nam trong việc tuyên truyền chuyện này trên các diễn đàn lớn.
Nội dung là giữa Mao Y Sảo và Tùng Vân xuất hiện một số vấn đề, Tùng Vân quyết định mời Từ Nam Nam trở thành người đại diện cho sản phẩm mới của mùa này.
Sau khi người hâm mộ nhận được tin tức, cổ vũ tuyên dương om sòm. Người hâm mộ mà, nữ thần mà họ thích nhận được đại ngôn tốt như vậy, đương nhiên, bọn họ hận không thể chia sẻ niềm vui này đến với tất cả mọi người. Thế là, các bài đăng về việc Từ Nam Nam trở thành người đại diện mới nhất của Tùng Vân đã ồ ạt xuất hiện trên các trang web lớn.
Đồng thời, các thành viên trong ekip sau đó đã tiết lộ tin tức cho một số blogger có hơn một triệu follow trở lên. Ngay khi blogger vừa đăng tải, hot search “Từ Nam Nam làm đại diện cho Tùng Vân” lập tức xuất hiện trên Weibo, thậm chí mang cả Mao Y Sảo lên hotsearch.
Người hâm mộ của hai nhà lập tức cắn xé nhau.
Fans của Từ Nam Nam chế giễu Mao Y Sảo không biết điều, đã hợp tác với Tùng Vân nhiều năm, mà Tùng Vân thì luôn hào phóng, vậy mà còn chê phí đại diện của Tùng Vân quá thấp, làm ra chuyện mất mặt.
Những người hâm mộ của Mao Y Sảo lại tức giận chửi bới Từ Nam Nam không biết xấu hổ, dùng thủ đoạn đê tiện giành vị trí người đại diện, thật đáng xấu hổ.
“Từ Nam Nam, con chó cái đầy mưu mô này, giả vờ là một người phụ nữ mạnh mẽ cái gì chứ? Lúc đầu không phải là dựa vào cách làm kẻ thứ ba để gả vào gia đình giàu có hay sao. Bây giờ tiền cũng kiếm được, danh tiếng cũng kiếm được, vừa trở lại làng giải trí đã giành giật vị trí người đại diện của người khác? Có kinh tởm hay không?”
“Có dưa rồi, chị em ơi, tôi khá thích Từ Nam Nam, cô ấy có chuyện gì vậy?”
“Chỉ cần mắt không mù thì đều có thể nhìn ra Từ Nam Nam đã cướp vị trí đại diện của Mao Y Sảo. Mao Y Sảo luôn hợp tác rất tốt với Tùng Vân, sao bây giờ có thể đột nhiên chê phí đại diện thấp. Hơn nữa Mao Y Sảo từng là nữ nghệ sĩ chủ động yêu cầu nhà sản xuất giảm tiền cát xê! ”
“Các bình luận hot toàn là mắng Mao Y Sảo. Tôi nghi ngờ Từ Nam Nam đã mua hải quân mạng.”
…
Mặc dù có không ít người mắng Từ Nam Nam, nhưng lại càng có nhiều người chửi Mao Y Sảo hơn. Bình luận phía dưới bài đăng Weibo này toàn là lời lẽ mắng chửi của fan Từ Nam Nam.
Từ Nam Nam đọc bình luận vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng lướt đến một hai bình luận mắng mỏ mình, cô ta sẽ yêu cầu các thành viên trong ekip đăng ký tài khoản và mắng chửi những chủ thớt này thậm tệ.
Cho đến khi bọn họ xóa những bình luận này mới thôi.
Lướt qua, nhìn thấy một fan khen cô ta đã giành được vai trò đại diện của Tùng Vân và đồng thời trách móc Mao Y Sảo thì cô ta thuận tay nhấn thích.
Lượt thích này tương đương với việc thừa nhận rằng cô ta đã hợp tác với Tùng Vân, chỉ là chưa có thông báo chính thức mà thôi, người hâm mộ vừa nhìn thấy càng kích động hơn.
“Ha, chen vào giới giải trí nhiều năm như vậy, đoạt giải thì sao chứ, không có hậu đài thì không là gì cả.” Khi trong văn phòng chỉ có cô ta và trợ lý, Từ Nam Nam nhìn tin tức của Mao Y Sảo, khinh thường nói.
Đã từng có một giải thưởng điện ảnh, Từ Nam Nam và Mao Y Sảo đồng thời lọt vào vòng trong, cuối cùng là Mao Y Sảo đoạt giải.
Một nhân vật nhỏ bé từ trong khe núi bước ra lại giành được giải thưởng trước cả cô ta sao?
Vào thời điểm đó, Từ Nam Nam vẫn còn chưa quen Hướng Quan Vũ, sau đó cô ta gả vào một gia đình giàu có, tạm thời tránh bóng. Trong những năm đó, Mao Y Sảo đã giành được nhiều giải thưởng và tạo dựng địa vị của mình.
Từ Nam Nam đương nhiên sẽ không thừa nhận người khác ưu tú hơn mình, cô ta chẳng qua chỉ tránh bóng hai năm mà thôi, khi trở lại, cô ta cũng sẽ không kém Mao Y Sảo là bao.
Cô ta thích hưởng thụ cảm giác sung sướng khi áp đảo trên đầu người khác này.
Ví dụ lần này, cô ta có thể giành vị trí người đại diện của các nghệ sĩ khác ít nổi tiếng hơn nhưng cô ta chỉ muốn giành của Mao Y Sảo mà thôi.
Mao Y Xảo không phải là bà trùm điện ảnh và truyền hình, cầm giải đến nhũn tay rồi sao?
Tôi muốn giành vị trí người đại diện của cô ta thì vẫn có cách như thường.
Trong giới giải trí này, bối cảnh mới là quan trọng nhất.
Từ Nam Nam mang tâm trạng vui vẻ bật máy ảnh lên chuẩn bị chụp vài tấm hình đăng lên Weibo. Lúc chụp, cô ta hé răng kiểm tra kỹ lưỡng chiếc răng cửa mới lắp của mình, khi xác nhận không nhìn ra bất cứ dấu vết nào, lúc này cô ta mới chụp hình tự sướng.
Đúng lúc này, người quản lý đẩy sầm cửa văn phòng ra, xông vào với vẻ mặt u ám.
“Làm cái gì vậy!” Từ Nam Nam cau mày không vui.
Quản lý nhìn cô ta, nói rõ từng câu từng chữ: “Đại diện với Tùng Vân đã hủy bỏ rồi.”
Từ Nam Nam nhất thời không phản ứng kịp.
Người đại diện hít sâu một hơi, nói: “Tôi vừa nhận được điện thoại của trợ lý Lý, nói công ty cho rằng hình tượng của cô không phù hợp với sản phẩm mùa mới của bọn họ, nên bên đó quyết định vẫn tiếp tục hợp tác với Mao Y Sảo. Về phần cô, sau này nói tiếp. ”
Từ Nam Nam không thể nào tin được, hét lên: “Anh nói cái gì?!”
Người hâm mộ, blogger, các diễn đàn lớn đều đăng tin tức hợp tác rồi. Bản thân cô ta còn đi nhấn thích những bình luận của fan. Giờ lại nói với cô ta rằng Tùng Vân không hợp tác nữa, vậy thì cô ta không phải sẽ bị chế giễu đến chết mất sao? Làm sao cô ta có thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí đây?
Từ Nam Nam tức giận đến mức mặt cũng biến sắc, run rẩy bấm số điện thoại của người phụ trách bên Tùng Vân, vừa định bấm gọi thì quản lý lao tới, giật lấy điện thoại.
“Trợ lý Lý nói, đây chính là ý của giám đốc Vương, hơn nữa giám đốc Vương dường như đã bị đình chỉ rồi.” Quản lý bình tĩnh nói, “Bây giờ cô gọi điện thoại đến chất vấn giám đốc Vương, điều đó sẽ không có lợi gì cho cô.”
Lời vừa dứt, điện thoại di động của quản lý đổ chuông.
Sau khi nghe đối phương nói xong, anh ta hít một hơi thật sâu rồi cúp điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng nói với Từ Nam Nam, “Trợ lý giám đốc Triệu của Kỳ Ngôn gọi điện thoại đến nói rằng hợp đồng với bọn họ tạm thời không ký nữa.”
Kỳ Ngôn là một hợp tác thương diễn khác mà người quản lý đã thương lượng xong, gần như sắp ký hợp đồng rồi.
Hai lần hợp tác liên tiếp đột nhiên nuốt lời, rõ ràng là có người cản trở ở bên trong, Từ Nam Nam tỉnh táo lại trong cơn tức giận tột độ.
“Có người đang gây chuyện với tôi.” Cô ta đưa ra kết luận, “Tuyệt đối không phải là Mao Y Sảo, cô ta không năng lực đó.”
Cô ta điên cuồng đi đi lại lại, trong miệng liệt kê hàng loạt các cái tên nhưng không ai trong số những người này có năng lực có thể khiến cho Tùng Vân và Kỳ Ngôn đồng thời chấm dứt hợp tác với cô ta.
Có thể là ai chứ?
Hướng Quan Vũ?
Suy đi nghĩ lại, Từ Nam Nam chỉ nghĩ đến ông ta.
Cô ta liền nghiến răng gọi điện thoại cho Hướng Quan Vũ, tiếng tắt máy truyền đến, sau đó cô ta lại gọi cho trợ lý của ông ta, điện thoại được kết nối.
“Tôi muốn gặp anh ta.” Cô ta trực tiếp nói.
Trợ lý: “Thật xin lỗi, cô là ai ạ?”
Từ Nam Nam nghiến răng nghiến lợi: “Tôi là Từ Nam Nam.”
“Cô có hẹn trước không?”
Từ Nam Nam siết chặt đầu ngón tay nhọn hoắc vào lòng bàn tay, đến mức lòng bàn tay xuất hiện mấy dấu lõm sâu. Đây là trợ lý đặc biệt của Hướng Quan Vũ, cho dù trong lòng có tức giận, cô ta cũng không dám thực sự nổi giận với trợ lý.
Cô ta hạ thấp giọng, cố gắng hết sức để mình trở nên bình tĩnh: “Tôi không có hẹn trước, nhưng tôi có một việc rất quan trọng cần tìm anh ta. A Kiệt, phiền anh giúp…”
“Xin lỗi, nếu không có hẹn trước thì giám đốc Hướng sẽ không gặp.” Trợ lý nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Nhìn vào điện thoại di động đang kêu bíp bíp, khuôn mặt của Từ Nam Nam tức giận đến méo nhó.
Weibo chính thức của Tùng Vân đã đăng tin mới nhất, nói rằng người đại diện của sản phẩm mới mùa này vẫn là Mao Y Sảo, đồng thời tag tên Weibo của Mao Y Sảo vào bài đăng, hai bên có những tương tác rất tích cực.
Ngay sau khi thông báo chính thức được đưa ra, fan của Từ Nam Nam đã héo hon, còn fan của Mao Y Sảo thì nở mày nở mặt, người qua đường theo dõi toàn bộ quá trình đều cười như điên dại.
“Trời ơi, lần này mặt mũi của Từ Nam Nam coi như là mất hết rồi. Fan reo hò khắp nơi nói đã ký kết với nhãn hàng hạng nhất, còn chế giễu Mao Y Sảo làm ra chuyện mất mặt. Giờ thì xem ai làm ra chuyện mất mặt?”
“Ha ha ha ha, là một người qua đường, lại được ăn một quả dưa xuất sắc như vậy. Lúc này Từ Nam Nam có thể nằm xuống và chấp nhận bị cười vào mặt là được rồi.”
“Sao bây giờ không thấy fan nhà Từ Nam Nam xuất hiện lên tiếng nhỉ? Lúc trước không phải mắng chửi lợi hại lắm hay sao? Thật sự bắt nạt Mao Mao nhà chúng tôi không có hậu đài, đúng không?”
“Fan Mao Mao tập hợp, cùng vào Weibo của Từ Nam Nam với tôi, ta đừng mắng cô ta mà vào Weibo của cô ta kiểm tra xem thôi!”
“Từ Nam Nam còn like bình luận, chậc chậc chậc, Mao Y Sảo thật là khổ.”
“Từ Nam Nam, con chó cái này cuối cùng cũng gặp khó khăn rồi, thật hạnh phúc. Đừng bị vẻ ngoài của cô ta lừa dối. Người phụ nữ này thường xuyên đánh đập và mắng mỏ trợ lý của mình, cũng không đối xử tốt với người trong ekip của cô ta. Còn giữ mối quan hệ không rõ ràng với các ông chủ lớn nữa! Hướng Quan Vũ ly hôn với cô ta là quyết định đúng đắn nhất của anh ta! ”
…
Từ khi Từ Nam Nam trở lại, dựa vào tài sản riêng và các mối quan hệ sau khi kết hôn với Hướng Quan Vũ, mọi chuyện của cô ta luôn thuận buồm xuôi gió, cho dù là chuyện bữa tiệc từ thiện lần trước cũng chỉ bị bôi nhọ trong một phạm vi nhỏ mà thôi.
Hiện tại, cô ta lại vì một vị trí đại diện mà bị cư dân mạng chế giễu, ekip căn bản không có cách nào khống chế nổi tin tức trên mạng, Hotsearch tốn tiền để gỡ xuống nhưng không qua bao lâu lại tiếp tục nổi lên.
Từ Nam Nam cho rằng bọn họ cầm tiền mà không có năng lực, mắng chửi: “Các người đều là một lũ vô dụng! Tôi trả lương cao cho các người chính là để cho các người làm việc vô tích sự như vậy thôi sao?!”
Nhân viên của ekip không nói gì, ánh mắt của bọn họ đều tràn đầy phẫn nộ nhìn Từ Nam Nam.
“Tiếp tục điều tra, tôi muốn xem thử là ai đứng sau lưng chơi xỏ tôi!” Từ Nam Nam hung hăng nói, “Nếu không điều tra được thì các người cút hết cho tôi!”
Ngay khi cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đứng dậy.
Vẻ giận dữ trên mặt Từ Nam Nam hơi chững lại: “Các người muốn làm cái gì?”
Một cô gái lạnh lùng nhìn cô ta: “Không phải cô muốn chúng tôi cút đi sao, theo ý cô.”
Nhân viên công tác nói đi là đi, Từ Nam Nam tức giận đến mức không tìm được chỗ để xả, quay sang quản lý: “Anh sững ra đó làm cái gì! Thuê người! Lương của nhân viên mới tuyển cao hơn 30% trước đó. ”
Cô ta không tin, với mức lương cao như vậy thì cô ta không thể thuê được nhân viên tuyên truyền giỏi.
“Lúc này cô không thể tùy tiện phát cáu được.” Quản lý thở dài, thuyết phục cô ta: “Càng không nên mắng đuổi họ đi.”
Từ Nam Nam: “Ngay cả anh cũng dạy dỗ tôi sao?”
Quản lý: “……”
Đồ chậm phát triển này.
Lúc Từ Nam Nam đang bị cư dân mạng chế giễu, tức giận đến muốn phát điên, thì Khúc Kim Tích đã biến thân thành một chiếc khăn hoàn toàn không hề hay biết những chuyện này.
Giờ phút này, cô bị Thẩm Thính treo trên móc trong phòng khách, thỉnh thoảng anh rửa tay, sau đó lại dùng ‘cô’ để lau tay.
Khúc Kim Tích: “…”
Cố ý, tên đàn ông này nhất định là cố ý!
Thẩm Thính lại rửa tay lần nữa, sau đó đứng yên trước mặt Khúc Kim Tích, ánh mắt nhìn xuống, thấy mấy góc khăn cố gắng lắc lư, có thể gọi là dùng cả sinh mạng âm thầm phản kháng- không được lau nữa!
Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt anh không giấu được ý cười, đặc biệt dịu dàng đề nghị: “Bám không ít bụi rồi, hay là tắm cho em nhé?”
Kể từ đó, mấy góc của chiếc khăn vùng vẫy càng mạnh mẽ hơn.
Chương 076
Cuối cùng Thẩm Thính cũng buông tha cho Khúc Kim Tích bởi vì điện thoại của anh vang lên.
Là ông cụ Thẩm gọi đến.
“Ông nội, trễ như vậy ông còn gọi điện cho cháu, không biết có chuyện gì không?”
Lỗ tai của Khúc Kim Tích vểnh lên nghe ngóng, mặc dù hiện tại cô không thể nghe rõ bất cứ thứ gì.
Ông cụ Thẩm cười ha ha nói: “Thẩm Thính, cháu và Khúc Kim Tích ở chung một nhà.”
Thẩm Thính nghe vậy thì liếc nhìn chiếc khăn ngừng động đậy bởi vì lật đến mệt mỏi, anh nói: “Vâng.”
“Ông nội nhớ các cháu.” Ông cụ Thẩm nói.
Trong lòng Thẩm Thính dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, giây tiếp theo anh liền nghe ông cụ Thẩm nói: “Cháu còn nhớ ông cụ Trình không, hôm nay chắt trai của ông ấy tròn một trăm ngày, ông có tham gia. Bây giờ đang trở về, thấy đường về có ngang qua nhà các cháu nên muốn qua thăm hai đứa một chút.”
Thẩm Thính: “. . .”
Dựa trên sự hiểu biết của anh đối với ông nội mình, ông cụ đã cất công gọi điện như vậy thì có thể đang đứng chờ ở dưới lầu rồi.
Anh dừng lại vài giây mới nói: “Cháu xuống đón ông.”
“Không cần, không cần, có thang máy, cháu nói với bảo vệ một tiếng, để ông tự đi lên là được.” Ông cụ Thẩm cũng không đợi Thẩm Thính đáp lời đã vội cúp máy luôn.
Bác sĩ gia đình thấy ông cụ xuống xe thì nói: “Ông Thẩm, hay là để tôi đưa ông lên nhé?”
“Tôi có thể tự đi lên được!” Ông cụ Thẩm chống gậy, cười tủm tỉm rồi ngẩng đầu lên, những nếp nhăn trên khuôn mặt đều hiện rõ: “Vợ chồng son sống với nhau cũng lâu như vậy mà vẫn chưa có tin vui gì báo cho gia đình, tôi phải lên nhắc nhở một chút, như vậy mới có thể sớm được bế chắt trai.”
Tham gia bữa tiệc mừng trăm ngày của cháu trai bạn thân, hiện tại ông cụ Thẩm vô cùng phấn khích, điều quan trọng chính là bạn thân của ông cụ không chỉ có một chắt trai mà còn có cả hai đứa chắt gái, đủ nếp đủ tẻ.
Mấy ông bạn già của ông, có người nào là không có chắt rồi chứ?
Chỉ có ông là không có!
Không thể trông cậy vào Thẩm Kế.
Tất cả hi vọng của ông đều đặt lên người Thẩm Thính.
Ông cụ cứ thế chậm rãi chống gậy bước vào thang máy, cửa thang máy vừa mới khép lại đột nhiên mở ra, một người phụ nữ bịt kín mặt, ăn mặc sành điệu bước vào.
Vừa đi vừa gọi điện, giọng nói vô cùng tức giận: “. . . Bình tĩnh? Mấy tên paparazzi đều biết địa chỉ nhà tôi ở Thượng Hoa, bọn họ đang ngồi đợi sẵn ở đó, anh bảo tôi làm sao bình tĩnh đây?”
Đây chính là Từ Nam Nam.
Trước kia cô ta vì muốn ở gần với Thẩm Thính nên cố tình mua một căn hộ gần với nhà của anh nhằm mục đích tiếp cận, nhưng mà mỗi lần cô ta đến tìm Thẩm Thính, mười lần thì chín lần anh không đáp lại.
Cô ta là một phụ nữ, nhiều lần như vậy, cũng biết là Thẩm Thính cố ý tránh né, cuối cùng cô ta thẹn quá hóa giận bèn quay về chỗ ở cũ.
Nhưng mà, hai giờ trước, khi cô ta tức giận quay về nhà thì phát hiện xung quanh khu chung cư cô ta ở đều có paparazzi. Cô ta rơi vào đường cùng, đành phải chọn cách quay lại căn hộ bên này.
Vừa bước vào thang máy, cô ta đã nhìn thấy một ông cụ chống gậy, quần áo trên người mộc mạc, nhìn dáng vẻ có lẽ là đang bị bệnh. Thấy vậy, cô ta ghét bỏ nhíu mày, cố tình đứng cách xa ông ra.
Bởi vì cô ta đang gọi điện, tâm trạng lại bực dọc cho nên khi bấm nút xuống tầng dưới không hề chú ý đến cái nút sáng bên cạnh.
“Tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì, tôi sẽ tìm người gỡ bỏ hot search đó! Còn nữa, chẳng những anh phải đưa tư liệu đen của Mao Y Xảo cho tôi mà còn không được tha cho Khúc Kim Tích! Cô ta nghĩ chỉ cần Thẩm Thính đồng ý là công ty sẽ giúp cô ta thanh minh, chuyện này cứ như vậy mà trôi qua sao. Cô ta đúng là loại không biết xấu hổ. Chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, Thẩm Thính mù mới ký hợp đồng với cô ta, không chừng cô ta lại dùng thủ đoạn đáng xấu hổ gì đó! Nếu như tôi bị chửi thì cô ta cũng đừng nghĩ sẽ sống tốt!”
“. . .” Người đại diện muốn ném điện thoại.
Người phụ nữ này điên rồi sao?!
Nếu không bởi vì anh ta đang cần tiền gấp, Từ Nam Nam lại trả lương cao, hai bên còn có quan hệ họ hàng thì anh ta sớm đã giống như những nhân viên khác, bỏ của chạy lấy người rồi.
“Tôi biết, cô nói nhỏ giọng một chút, xung quanh cô không có người đấy chứ?” Người đại diện dùng giọng điệu vô cùng đè nén.
Từ Nam Bam hét to một trận đã phát tiết cảm xúc không ít rồi nên đột nhiên mới nhớ tới trong thang máy còn có người, cô ta dừng lại một chút, giọng nói cũng dịu đi, nói với người đầu dây bên kia: “Không có, cứ như vậy đi.”
Kết thúc cuộc gọi, cô ta sờ khẩu trang và kính mắt một cái, có thứ này che chắn, một ông già sẽ không có khả năng nhận ra cô ta là ai.
Nghĩ tới đây, cô ta vẫn quay đầu nhìn, vừa quay lại liền thấy ánh mắt ông cụ nhìn mình chằm chằm.
Cách một lớp kính râm, cô ta thấy ánh mắt kia không giận mà uy, dọa cho cô ta sợ đến rùng cả mình.
Lúc này, thang máy đột nhiên dừng lại, đinh một tiếng rồi mở ra, ông cụ thu hồi tầm mắt, chống gậy bước ra khỏi thang máy.
Từ Nam Nam kinh ngạc, theo bản năng nhìn về cái nút ấn trên thang máy, lên một tầng nữa chính là nhà cô ta.
Trong khu chung cư cao cấp này, một tầng một nhà, ông cụ kia bước ra khỏi thang máy, không cần nói cũng biết là ông tìm ai.
Từ Nam Nam đột nhiên luống cuống.
Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt cô ta đã phản ứng lại, cho dù ông cụ kia có đi tìm Thẩm Thính nhưng ông ta cũng đâu biết cô ta là ai, hơn nữa vừa rồi cô ta cũng chỉ nhắc đến Thẩm Thính một lần, chưa bày tỏ bất mãn về anh, thậm chí mọi thông tin liên quan đến Thẩm Thính đều được giữ kín.
Nhìn tuổi tác, có lẽ đây là ông nội Thẩm Thính.
Sớm biết như vậy, vừa rồi nếu cô ta từ tốn một chút thì nói không chừng còn có thể gây ấn tượng tốt với ông cụ.
Ông cụ Thẩm đột nhiên tập kích cũng không làm Thẩm Thính bối rối, nhưng mà Khúc Kim Tích lại vô cùng luống cuống, lật qua lật lại không ngừng.
Nhưng mà Thẩm Thính lại không hề lo lắng.
“Cô ngoan ngoãn ở trong này đi.”
Vì thế Khúc Kim Tích liền nhìn thấy Thẩm Thính bước vào phòng ngủ của cô, chỉ trong chốc lát anh đã kéo vali của cô ra ngoài sau đó kéo nó lên tầng hai!
???
Cho đến tận bây giờ, Khúc Kim Tích cũng chưa từng đặt chân lên tầng hai, ngày đầu tiên khi cô bước vào căn nhà, Thẩm Thính đã nói với cô lầu hai chính là khu vực cá nhân của anh, cô không được lên đó.
Hiện tại Thẩm Thính lại kéo vali của cô lên lầu hai, anh đang muốn làm gì?
Khúc Kim Tích vô cùng tò mò, nhưng cô bị treo trên tường, muốn nhúc nhích cũng không được, chỉ có thể im lặng bị treo.
Cô bắt đầu đếm thời gian, dựa theo tính toán của cô, khoảng ba phút sau, Thẩm Thính xuống lầu.
Anh đã thay một bộ đồ ngủ.
“. . .”
Điều khiến Khúc Kim Tích kinh ngạc chính là thứ Thẩm Thính đang mặc chính là bộ đồ ngủ cô vừa mới mua không lâu, cô còn chưa mặc lần nào.
Sở dĩ Khúc Kim Tích mua bộ này là bởi vì cô thích phần tay áo có thể thêu chữ theo ý mình và cô có yêu cầu thêu ở ống tay áo một chữ Tích.
Đồ ngủ tương đối trung tính, không phân biệt dành cho nam hay nữ, hơn nữa bởi vì muốn mặc thoải mái nên cô đã mua cỡ lớn nhất. Cho nên Thẩm Thính mặc trên người, ngoài việc ống quần có hơi ngắn thì những chỗ khác đều rất vừa.
Sự thật là anh mặc bộ quần áo ngủ này trên người đem lại một cảm giác cao cấp đến kỳ lạ.
Khúc Kim Tích suýt chút nữa nhìn đến ngây ngốc, sau đó cô ra sức lắc đầu, kéo suy nghĩ quay trở lại: Vì sao Thẩm Thính lại mặc đồ ngủ của cô!
Thẩm Thính đi tới, khóe miệng khẽ nhếch lên, giải thích: “Cầm chút quần áo của em lên lầu, ông nội đến đây, nhất định ông ấy sẽ lên lầu hai kiểm tra.”
Anh vừa mới nói một nửa, Khúc Kim Tích lập tức hiểu được ý anh.
Thẩm Thính chính là đang ngụy trang cho ông cụ Thẩm biết hai người bọn họ đã ngủ chung giường, sợ ông cụ phát hiện ra hai người bọn họ ngủ riêng, bởi vì hiện tại cô vẫn đang ngủ trong một căn phòng chứa đồ đã được dọn dẹp sơ qua.
Đợi đã—
Quần áo cô treo trong tủ, Thẩm Thính đi lấy nhất định sẽ mở tủ ra, vậy… vậy tình trạng quần áo treo trong tủ cô không phải cũng bị anh nhìn thấy rồi chứ?
Khúc Kim Tích: “. . .”
“Khúc Kim Tích, tủ quần áo của em thật bừa bộn.” Thẩm Thính cố tình nói một câu.
Cô lật một góc khăn lên, im lặng kháng nghị những lời anh nói.
Có cô gái nào quần áo được sắp xếp gọn gàng đâu, mà cô chỉ là hơi bừa bộn một chút thôi, làm sao có thể gọi là “thật bừa bộn” được!
Thẩm Thính liếc cái khăn vải một cái: “Tiện thể em cho tôi mượn bộ đồ ngủ này mặc một chút.”
Khúc Kim Tích: “. . .”
Anh đã mặc vào rồi, chẳng lẽ tôi lại bắt anh cởi ra?
Chuông cửa vang lên.
Khúc Kim Tích kinh ngạc không thôi, sắc mặt của Thẩm Thính lại vô cùng thoải mái, anh từ tốn bước ra mở cửa: “Ông nội.”
Sau khi nhìn thấy ông nội, anh không khỏi nhíu mày bởi vì nhìn sắc mặt ông không được thoải mái, không giống với dáng vẻ mới gọi điện cho anh lúc nãy.
“Kim Tích đâu?” Ông cụ hỏi.
Sắc mặt Thẩm Thính vô cùng tự nhiên nói: “Cô ấy đang tắm ạ.” Sắc mặt của ông cụ Thẩm dịu đi một chút, tạm thời không hỏi đến những việc ông cụ nghe được ở trong thang máy.
Ông cụ đổi dép bước vào nhà, nhìn quanh bốn phía. Khi nhìn thấy những đồ vật trang trí nhỏ xinh đáng yêu, trên bàn đặt cả nến thơm, cả căn phòng mang một bầu không khí ấm áp, trong mắt ông cụ rốt cục cũng hiện lên ý cười.
Lúc trước, ông cụ Thẩm cũng từng đến nhà của Thẩm Thính rồi.
Vừa bước vào phòng chính là một bầu không khí ảm đạm, không có chút hơi ấm, vô cùng lạnh lẽo. Hiện tại đã khác, những con búp bê đáng yêu này nhất định là Khúc Kim Tích mua.
Ông cụ vừa quan sát vừa thầm suy nghĩ trong lòng.
Tiếp theo đó ông cụ phát hiện bộ đồ ngủ trên người Thẩm Thính có hơi ngắn, nhịn không được mà nói: “Mặc không vừa người phải không?”
Thẩm Thính kéo kéo cổ tay áo, ông cụ lập tức nhìn thấy ống tay áo có chữ Tích: “Có phải Kim Tích mua cho cháu không?”
Thẩm Thính: “Vâng.”
Ông cụ Thẩm: “Khó trách ngắn một chút, con bé cũng có một bộ sao?”
Thẩm Thính tiếp tục gật đầu.
Ông cụ Thẩm càng vui vẻ hơn, miệng không ngừng lẩm bẩm “Đồ ngủ đôi, rất tốt, đồ ngủ đôi, rất tốt.”
Khúc Kim Tích: “. . .”
Trong lòng cô không khỏi khâm phục Thẩm Thính, hành động đúng là thông minh.
“Thẩm Thính, ông nội có thể lên lầu xem không?” Ông cụ Thẩm dùng giọng điệu thương lượng,nhưng bước chân đã nhanh chóng bước lên lầu rồi.
Thẩm Thính: “Để cháu dìu ông.”
Tới lầu hai, ông cụ Thẩm liếc mắt một cái đã nhìn thấy quần áo của Khúc Kim Tích đang đặt trên giường, giữa gối nằm còn có con gấu ôm màu vàng, trong lòng ông hoàn toàn yên tâm.
Thật ra trong lòng ông cụ vẫn luôn lo lắng hai người sẽ chia phòng ngủ.
Hiện tại thì tốt rồi, không có gì đáng lo nữa, việc bế chắt trai nhất định có hy vọng rồi!
Ông cụ nhìn quanh một vòng, chợt dưới lầu truyền đến tiếng kêu, cùng với tiếng kêu còn có cả tiếng vang mạnh, ông cụ sợ hãi, vội vàng thúc giục Thẩm Thính: “Mau đi xem sao, nhất định Kim Tích bị trượt chân rồi.”
Thẩm Thính: “. . .”
Dừng lại hai giây, sau đó anh đi xuống cầu thang liền nhìn thấy Khúc Kim Tích ôm mông từ mặt đất đứng lên, ánh mắt hai người giao nhau, vài giây sau, Thẩm Thính vươn tay chỉ về phía phòng tắm.
Vừa rồi anh lấy cớ Khúc Kim Tích đang tắm.
Không nghĩ tới Khúc Kim Tích đột nhiên biến đổi trở về.
Thẩm Thính nhíu mày, nhanh chóng xuống lầu, Khúc Kim Tích cũng phối hợp, nhanh chóng bước vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Ông cũ Thẩm từ phòng ngủ đi ra, vẻ mặt lo lắng nói: “Tiểu Thính, Tích Tích không có chuyện gì chứ?”
Thẩm Thính đứng ở cửa phòng tắm, giọng nói có chút ngập ngừng: “Không có chuyện gì ạ.”
“Sao lại không có chuyện gì, tiếng vang lớn như vậy mà!” Ông cụ Thẩm dùng gậy đập vào lan can, nói: “Cháu mau vào đó xem sao đi.”
“Ông nội, cháu không sao!” Khúc Kim Tích ở trong phòng tắm lớn tiếng nói: “Vừa rồi cháu không cẩn thận mà dẫm phải cái chai cho nên trượt chân, không có việc gì, cháu sắp xong rồi.”
Ông cụ Thẩm nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra, vịn lan can cầu thang bước xuống.
Khúc Kim Tích biết Thẩm Thính đứng ngoài cửa, nhẹ giọng hỏi anh: “Tôi phải đi ra ngoài như thế nào?”
Trước khi biến thân trên người cô chính là bộ quần áo tham gia bữa tiệc, bộ đồ đó rất trang trọng, nếu hiện tại cô cứ như vậy mà đi ra, ông cụ sẽ nghĩ như thế nào?
Có ai buổi tối ở trong nhà tắm lại mặc loại quần áo như vậy chứ?
Thẩm Thính nhanh chóng nói một câu: “Em tự nghĩ cách đi.”
Anh xoay người đỡ ông cụ Thẩm xuống lầu.
Khúc Kim Tích: “. . .”
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cắn răng cởi quần áo ra, sau đó thấp giọng nói: “Thẩm Thính, em quên lấy quần áo, anh giúp em lấy quần áo đi.”
Thẩm Thính đang dìu ông cụ Thẩm xuống lầu nghe thấy vậy thì cả người đều run lên.