Giám đốc Ngô này tên là Ngô Á Huy, ông ta là giám đốc của đài Mango, đồng thời còn là tổng giám đốc của tập đoàn điện ảnh và truyền hình Mango. Là một trong những thành viên cấp cao của Cục Quản lý Nhà nước về Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình, có thể gọi ông ta là một trong những nhà lãnh đạo của ngành.
Tập đoàn Điện ảnh và Truyền hình Mango cũng không sản xuất phim truyền hình nổi tiếng nào, nhưng bởi vì họ luôn bỏ rất nhiều tiền để mua phim truyền hình của các công ty điện ảnh khác, và phim truyền hình được mua thường xuyên bùng nổ cho nên đài Mango đã chen chân vào top 10 truyền hình vệ tinh và trở thành một nền tảng lớn tiếng tăm lẫy lừng.
Với tư cách là trưởng đài, sự phô trương tất nhiên là không thể thiếu, ước chừng đợi thêm một tiếng, vị giám đốc Ngô này mới tiến vào phòng dưới sự hộ tống của vệ sĩ.
Ngũ Lập Thu đứng lên, nở một nụ cười nói: “Giám đốc Ngô, mời ngồi.”
Giám đốc Ngô có hơi xuề xòa, bộ vest trên người bị bụng bia làm cho nhô lên, ông ta mặc vào liền có cảm giác rẻ tiền. Cùng là ông chủ, cùng tuổi, giám đốc Hướng trông thuận mắt hơn nhiều so với giám đốc Ngô.
Cả quá trình Khúc Kim Tích luôn mỉm cười, chỉ nghe Ngũ Lập Thu nói, bảo cô kính rượu thì cô kính rượu, bảo cô uống rượu thì cô uống.
Có thể nhìn ra giám đốc Ngô tới cuộc hẹn này cũng không có mấy nhiệt tình, nhưng dưới sự dẫn dắt của Ngũ Lập Thu, không bao lâu sau giám đốc Ngô đã vui vẻ ra mặt, nói chuyện cũng tuỳ ý hơn.
Kết quả là, đến cả danh xưng của Khúc Kim Tích cũng thay đổi luôn.
“Tiểu Khúc này tôi thấy không tồi. Các cô gái trẻ tửu lượng không thua gì đàn ông.” Giám đốc Ngô ngạc nhiên.
Không có nhiều cô gái trẻ có thể uống rượu như vậy, đặc biệt còn là nghệ sĩ, bình thường nghệ sĩ đều cấm rượu.
Ông ta vốn dĩ không muốn đồng ý tham gia bữa tối này, có thể ngồi vào vị trí của ông ta, có ai không tinh khôn chứ? Ngũ Lập Thu hẹn ông ta là có ý gì, trong lòng ông ta rõ nhất. Nhưng mà bị một người quen thuyết phục, cuối cùng ông ta cũng đồng ý đến cuộc hẹn.
Nghĩ là tuỳ tiện ứng phó một chút, xong rồi thì rút lui, không ngờ rằng toàn bộ quá trình Ngũ Lập Thu không hề nói về chuyện công việc mà chỉ nói về những chuyện khác, có những chuyện lại nói đến đáy lòng của ông ta.
Trong lòng giám đốc Ngô càng ngày càng thoải mái hơn, nhìn Khúc Kim Tích tự nhiên cũng càng ngày càng thuận mắt hơn.
Ngũ Lập Thu liếc nhìn Khúc Kim Tích, cô gái với ánh mắt sáng ngời, gò má chỉ có một chút ửng đỏ làm cho gương mặt thêm xinh đẹp, rạng rỡ. Hơn nữa, động tác của cô vừa tự nhiên vừa hào phóng, lúc uống rượu thì không chút ngần ngại, ngay cả quản lý cũng bị cô thu hút.
Đương nhiên, điều mà Ngũ Lập Thu ngạc nhiên còn là tửu lượng của Khúc Kim Tích, cô nói tửu lượng của mình không tồi thật sự không phải là khoác lác.
Nhìn thấy bầu không khí phù hợp, Ngũ Lập Thu cuối cùng cũng đưa chủ đề đi đúng hướng.
Tác phẩm lớn này do đài Mango sản xuất thực chất là một buổi ghi hình chương trình thực tế. Đài Mango giữ bí mật rất chặt chẽ, không tiết lộ một chút tin tức nào ra bên ngoài. Nếu không phải là Giám đốc Hướng đề cập thì Ngũ Lập Thu cũng hoàn toàn không biết.
Vì vậy chị ấy đã dựa vào nhiều mối quan hệ, đến cả Thẩm Thính còn dùng mối quan hệ của mình, cuối cùng nghe ngóng ra sản phẩm lớn lần này là gì từ một vị cán bộ cao cấp khác của đài Mangoì.
Tác phẩm duy nhất đến hiện tại mà Khúc Kim Tích có thể đảm nhận là “Mưu Trang”, hơn nữa vẫn còn chưa chiếu. Mặc dù Ngũ Lập Thu có trong tay một kịch bản hay thì đoàn làm phim cũng không thể nể mặt Ngũ Lập Thu và Thẩm Thính mà trực tiếp cho Khúc Kim Tích đóng vai nữ chính được.
Nhiều nhất là nữ thứ.
Ngũ Lập Thu coi thường vai nữ thứ, Khúc Kim Tích đã đóng đủ vai phụ rồi.
Kịch bản lần này Khúc Kim Tích có thể đóng vai nữ chính nhưng Ngũ Lập Thu lại càng coi thường.
Thẩm Thính nói riêng với chị ấy rằng trước đây Khúc Kim Tích đã từng quay rất nhiều phim dở, không thể tham gia bất kỳ bộ phim truyền hình kém chất lượng nào nữa.
Nhưng phải hai tháng nữa “Mưu Trang” mới được phát hành, trong hai tháng này, lịch trình của Khúc Kim Tích lúc nào cũng trống.
Ngoại trừ làm người đại diện của một game online lớn, cho tới bây giờ Khúc Kim Tích vẫn chưa nhận được một vai diễn đáng giá nào cả.
Dù người quản lý có giỏi đến đâu, trong tay có mối quan hệ thì cũng cần xem đối phương có đồng ý với Khúc Kim Tích hay không, cơ hội đều phải tranh giành mà có.
―― Mặc dù Khúc Kim Tích không chê những kịch bản mà Ngũ Lập Thu coi thường, dù sao thì nếu đóng cô cũng là nữ chính.
Suy đi nghĩ lại, nếu như có thể nhận được chương trình thực tế này từ đài Mango và tăng mức độ nổi tiếng trong khoảng thời gian rảnh rỗi của Khúc Kim Tích thì đó quả thực là một lựa chọn rất tốt.
Trong giới có rất nhiều nghệ sĩ rất lợi hại, lúc đầu cũng nổi đình đám dựa vào các chương trình thực tế, sau đó chuyển sang lĩnh vực điện ảnh, truyền hình và giành được nhiều giải thưởng.
Nhưng hạn chế lớn nhất của các chương trình thực tế là phơi bày khuyết điểm của nghệ sĩ quá nhiều, điều này không tốt cho nghệ sĩ.
Khi quay phim, khán giả sẽ không tập trung vào cảnh quay ở mức độ quá lớN. Còn với một số tác phẩm lớn thậm chí không cần nghệ sĩ đã từng tham gia vào các chương trình thực tế.
Cuối cùng, Ngũ Lập Thu cân nhắc kỹ lưỡng, suy tính lợi hại, đã quyết định giành cho Khúc Kim Tích một cơ hội để tham gia chương trình thực tế.
Dựa trên tình hình của Khúc Kim Tích, đây là cách tốt nhất trước mắt.
Đợi đến khi “Mưu Trang” được phát hành, Khúc Kim Tích có thể nhận được kịch bản tốt hơn, có thể có càng nhiều sự lựa chọn hơn.
Về vấn đề này, Ngũ Lập Thu đã tìm hiểu kỹ thông tin về chương trình thực tế từ trước, chương trình mà đài Mango sẽ ra mắt gần nhất là một chương trình thực tế tích hợp những cuộc phiêu lưu mạo hiểm, có thể gọi là một trải nghiệm mới.
Cách đây vài năm, đài Mango đã ra mắt chương trình thực tế du lịch dành cho gia đình, và chương trình đó bùng nổ khắp toàn cầu.
Đài Mango không có sở trường về phim điện ảnh, truyền hình nhưng lại đứng đầu cả nước về các chương trình truyền hình thực tế.
Loại hình chương trình truyền hình thực tế lại là mùa đầu tiên, nếu Khúc Kim Tích tham gia, giả dụ như chương trình thực sự bùng nổ, đối với cô mà nói sẽ mang lại lợi nhuận rất lớn.
Tóm lại, những lợi ích của việc tham gia chương trình thực tế này nhiều hơn những bất lợi.
“Giám đốc Ngô, nghe nói danh sách của “Thử thách bất khả thi “do đài của anh tổ chức gần đây vẫn chưa được chọn đủ. Không biết Kim Tích nhà chúng tôi có vinh dự được tham gia không?” .
Giám đốc Ngô nghe vậy thì cười nhẹ, nhìn Khúc Kim Tích sau vài giây mới nói: “Thực ra, lúc chọn người cách đây một tháng, tôi có nghe người ta giới thiệu Tiểu Khúc.”
Ngũ Lập Thu cau mày.
Giám đốc Ngô chuyển đề tài: “Nhưng mà sau đó tôi đã gạch tên Tiểu Khúc, cô gái nhỏ yểu điệu, không cần thiết phải tham gia chương trình thực tế gian khổ như thế này.”
Trái tim của Ngũ Lập Thu chùng xuống. Kinh nghiệm nhiều năm trong ngành giải trí cho chị ấy biết rằng bên trong có mờ ám.
Một tháng trước, Ngô Á Huy hoàn toàn không biết Khúc Kim Tích, nghe người ta giới thiệu muốn chọn Khúc Kim Tích, tại sao cuối cùng lại gạch bỏ tên chứ?
Bây giờ Ngô Á Huy trả lời bằng những lời này, chứng tỏ-
“Sớm biết Tiểu Khúc không ngại gian khổ thì lúc đó tôi đã không gạch rồi.” Giám đốc Ngô lắc đầu tiếc nuối, “Mới ngày hôm qua, danh sách cuối cùng đã được xác nhận rồi, cái này…”
“Không thành vấn đề, chỉ có thể nói rằng Kim Tích của chúng tôi không có may mắn này.” Ngũ Lập Thu trả lời.
Giám đốc Ngô cười lớn ha ha, nâng ly với Khúc Kim Tích: “Yên tâm, tôi đánh giá Tiểu Khúc rất cao. Sau này trong đài còn có những chương trình khác. Tôi nhất định sẽ thông báo cho người bên dưới giữ chỗ cho Tiểu Khúc.”
Ngũ Lập Thu cười ha ha trong lòng, nhưng trên mặt lại không lộ ra.
Thấy giám đốc Ngô nâng cốc, Khúc Kim Tích cũng chỉ đành nâng cốc theo, Ngũ Lập Thu đột nhiên đứng dậy: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát, Kim Tích, cô và giám đốc Ngô nói chuyện trước đi.”
Khúc Kim Tích: “…”
Cô phải nói gì với giám đốc Ngô đây?
Có lẽ là sau khi uống say, giám đốc Ngô bắt đầu nhớ về những chuyện ở quê mình rồi kể lại chuyện xưa. Khúc Kim Tích ở bên này bối rối lắng nghe, không ngừng rót đầy rượu cho giám đốc Ngô.
Bên kia, sau khi Ngô Lập Thu đi ra ngoài, chị ấy đã liên lạc với thư ký của giám đốc Ngô.
――Em vợ của bạn chị ấy chính là thư ký của giám đốc Ngô đồng thời kiêm cả tình nhân.
Ngũ Lập Thu bày tỏ tình huống với cô thư ký này: “Giám đốc Ngô ban đầu có ý để Khúc Kim Tích ghi hình “Thử thách bất khả thi” nhưng đột nhiên gạch tên của cô ấy, Hiểu Điền, em có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Thư ký nghe vậy, cô ấy không chút do dự nói: “Chị Thu, chị có biết Từ Nam Nam không? Giám đốc Ngô biết cô ta đã từng làm việc với Khúc Kim Tích, nên đặc biệt gọi điện cho cô ta để tìm hiểu xem Khúc Kim Tích là người như thế nào. Chị đoán xem Từ Nam Nam nói như thế nào?”
Ngũ Lập Thu không cần đoán cũng biết Từ Nam Nam sẽ nói thế nào, trong lòng đã nổi lửa.
“Người phụ nữ này rất biết làm bộ, không nói xấu Khúc Kim Tích một cách thẳng thắng mà chỉ là lấp lửng nói nhân phẩm của cô ấy không tốt.” Thư ký nghiến răng nghiến lợi. “Một thứ đồ chơi rách nát qua một đời chồng dựa vào một chút sắc đẹp quyến rũ đàn ông ở khắp nơi… ”
Ngôn ngữ có xu hướng trở nên khiếm nhã.
Cô thư ký là một trong những tình nhân của giám đốc Ngô, trong lòng ghê tởm một người phụ nữ thích bám vào đàn ông như Từ Nam Nam.
Còn kinh tởm hơn so với những người làm tình nhân như bọn họ.
Đương nhiên, loại chán ghét xen lẫn ghen tỵ này, Từ Nam Nam mạnh hơn bọn họ nhiều, dựa vào việc làm kẻ thứ ba gả vào nhà giàu có, sau khi ly hôn cũng chia được một khoản tài sản cả đời không lo ăn lo mặc. Dựa vào số tài sản này cùng với khuôn mặt của mình, có thể làm quen với doanh nhân, đồng thời cũng còn có thể được người hâm mộ yêu thích … Quả thực chính là các xử trí đỉnh cao trong giới tiểu tam!
Ngũ Lập Thu cảm ơn và an ủi đối phương xong thì cúp điện thoại, chị ấy thở dài một hơi, kìm nén lửa giận.
Lại nhìn thời gian, chị ấy đã ra ngoài hơn mười phút rồi.
Lo lắng một mình Khúc Kim Tích không thể đối phó được với Ngô Á Huy, Ngũ Lập Thu ổn định tâm trạng của mình và trở lại căn phòng.
Vào trong căn phòng, Ngũ Lập Thu vừa mới định nói chuyện, ánh mắt quét qua căn phòng, dừng chân lại.
Ngô Á Huy đang nằm sấp trên bàn, say đến ngủ thiếp đi, nhưng mà vị trí của Khúc Kim Tích lại không thấy bóng dáng của cô.
Điều kỳ lạ là lại có thêm một chiếc khăn ăn bằng vải kaki gấp trên tấm thảm cạnh ghế.
Khúc Kim Tích đâu? Đã đi đâu rồi???
Chương 74
Ngũ Lập Thu nhíu chặt mày lại, trước đó chị ấy đứng ở bên ngoài. Nếu như Khúc Kim Tích đi vệ sinh thì chị ấy chắc chắn sẽ có thể nhìn thấy được cô bước ra. Nhưng mà trong toàn bộ quá trình, chị ấy không hề nhìn thấy Khúc Kim Tích.
Hơn nữa túi xách và áo khoác của Khúc Kim Tích đều được đặt trên ghế.
Đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, Ngũ Lập Thu không kìm chế được, ánh mắt hoài nghi nhìn vào chiếc khăn trên thảm.
Chị ấy cảm thấy bản thân quá điên rồ rồi, nên mới có thể cảm thấy chiếc khăn này là do Khúc Kim Tích biến thành.
May mắn thay, chị Thu cũng là một người trải đời, hơn nữa, trước đó Khúc Kim Tích từ một con cá chép biến thành người trước mặt chị Thu, nên chị ấy đã có sự chuẩn bị tâm lý nhất định.
Chị ấy bình tĩnh thông báo với trợ lý của Ngô Á Huy, không lâu sau trợ lý của ông ta đến và đưa giám đốc Ngô đang ngủ thiếp đi vì say rời đi.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình chị ấy, trước tiên chị ấy gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Thính: [Có bận không, có tiện gọi video không?]
Sau khoảng hai phút, Thẩm Thính gọi video qua.
“Làm sao vậy?” Trên màn hình điện thoại, Thẩm Thính lên tiếng hỏi, ánh mắt anh lạnh lùng.
“Cậu đang ở trong văn phòng sao?”
“Ừ.”
“Không có ai chứ?”
“?” Thẩm Thính nhướng mày, lại nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Ngũ Lập Thu, ánh mắt anh khẽ nhúc nhích, nói một câu: “Cô ấy biến thân rồi sao?”
Ngũ Lập Thu: “…”
Còn thực sự hiểu rõ như vậy.
Chị ấy gật đầu, sau đó nhìn thấy Thẩm Thính quan tâm hỏi: “Biến thành cái gì rồi?”
Ngũ Lập Thu: “…”
Bây giờ chị ấy dường như đã hiểu một chút lý do tại sao Thẩm Thính lại nhìn trúng Khúc Kim Tích rồi..
Nhìn Thẩm Thính như vậy, e rằng nuôi đến nghiện rồi.
Ngũ Lập Thu quay máy ảnh lại, quay vào chiếc khăn trên thảm, hơi ngập ngừng nói: “Tôi không biết có phải là cô ấy không.”
Thẩm Thính thành thục nói: “Chị bảo cô ấy cử động một chút xem”.
Còn có thể như vậy sao?
Ngũ Lập Thu bán tín bán nghi, ngồi xổm xuống: “Kim Tích?”
Khúc Kim Tích nghe thấy giọng nói của Ngũ Lập Thu và Thẩm Thính trong cuộc trò chuyện. Lúc biến thành một chiếc khăn, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn và đổ xuống, thậm chí không thể cảm nhận được tay và chân của mình ở đâu. Cô chỉ có thể dựa theo trực giác tưởng tượng để nâng tay mình lên.
Điều xuất hiện trong mắt Ngũ Lập Thu và Thẩm Thính là một góc của chiếc khăn trên thảm đột nhiên bị lật lên.
Ngũ Lập Thu: “…”
Cho dù cách cả cái màn hình thì Thẩm Thính cũng có thể biết được phản ứng của Ngũ Lập Thu bây giờ như thế nào, trong mắt anh mang theo ý cười, chậm rãi nói: “Không cần ngạc nhiên, chị cứ làm quen dần là được.”
Ngũ Lập Thu gần như cẩn thận nhặt chiếc khăn lên, sau đó quay trở lại công ty nhanh nhất có thể, lao vào văn phòng của Thẩm Thính, ném ‘miếng khoai tây’ khó giải quyết này cho Thẩm Thính.
Thẩm Thính vén hai góc của chiếc khăn lên lắc nhẹ, chiếc khăn đang gấp lại được mở ra. Anh nhìn một lượt, sau đó trực tiếp dùng khăn lau tay, cảm giác rất tốt.
Anh “ừm” một tiếng, “Lần này cũng khá thực tế.”
Khúc Kim Tích: “…”
Có bản lĩnh cầm tôi lau tay, có bản lĩnh thì cầm tôi lau bồn tắm đi!
Thẩm Thính thông qua Ngũ Lập Thu biết được tình huống của chương trình thực tế, sau khi nghe xong, anh không nói gì.
“Tôi vừa hỏi thăm rồi, Từ Nam Nam gần đây đã nhận làm đại diện cho một nhãn hiệu hạng nhất, phí đại diện là mười con số.” Ngũ Lập Thu đặt tay lên bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông, “Còn tiểu đáng thương nhà anh đến một cơ hội tham gia chương trình thực tế cũng bị cô ta xóa sổ chỉ bằng một câu nói.”
Vừa nói chị vừa nhìn chiếc khăn, cũng không biết có phải là ảo giác tâm lý hay không mà luôn cảm thấy chiếc khăn này rất đẹp, thậm chí còn có thể lờ mờ nhìn thấy được khuôn mặt của Khúc Kim Tích.
Thẩm Thính không trả lời chị ấy mà gọi Tần Tang tới, đưa chiếc khăn cho cậu ta: “Đưa cô ấy đi mua chút đồ ăn đi.”
Tần Tang lập tức hiểu được chiếc khăn này là Khúc Kim Tích biến thành, cậu ta nhịn cười, cầm chiếc khăn rời khỏi văn phòng.
Khúc Kim Tích: “…”
Xin hỏi cô như vậy thì ăn thế nào đây!
Tần Tang biết cô có thể nghe thấy, thậm chí cậu ta có thể đoán được lúc này cô đang nghĩ gì nên thấp giọng an ủi: “Cô Khúc, không thể ăn cũng không sao, nhìn một chút cũng được.”
Khúc Kim Tích: “…”
Tần Tang, cậu đã thay đổi rồi!
Văn phòng.
Sau khi Tần Tang cùng chiếc khăn rời đi, lúc này Thẩm Thính mới hỏi Ngũ Lập Thu: “Thương hiệu nào vậy?”
Ngũ Lập Thu: “Tùng Vân. Tôi đã gọi điện hỏi rồi. Nội bộ quả thật gần như đã xác định là cô ta, chỉ là hợp đồng vẫn chưa được ký kết.”
Thẩm Thính cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói, “Tôi nhớ là Mao Y Sảo luôn làm đại diện cho Tùng Vân mà.”
Ngũ Lập Thu nhún vai: “Bị cướp rồi.”
Thẩm Thính trầm mặc, Ngũ Lập Thu khá hiểu anh, vừa nhìn thoáng qua cũng biết anh đã tức giận rồi.
Mặc dù bên ngoài Thẩm Thính không phải là người tình cảm, nhìn có vẻ lạnh lùng khó hòa đồng nhưng thực ra anh đối xử với người của mình rất tốt.
Nói cách khác chính là bao che con cái.
Khúc Kim Tích bị Từ Nam Nam ức hiếp thành thế này rồi, Thẩm Thính tuyệt đối không thể bình tĩnh coi như không có chuyện gì xảy ra được.
Chị ấy có chút tò mò Thẩm Thính sẽ làm gì.
Trước tiên, Thẩm Thính gọi một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy, anh nói với Ngũ Lập Thu: “Hãy liên hệ với Mao Y Sảo, nói chuyện với cô ta về việc hợp tác.”
“Chúng ta giúp cô ta lấy lại vai trò đại diện của Tùng Vân, vai nữ chính của bộ phim trong tay cô ta sẽ dành cho Khúc Kim Tích.”
Đồng tử của Ngũ Lập Thu hơi co lại.
Mao Y Sảo là một diễn viên có thực lực của nền điện ảnh và truyền hình, nắm trong tay không ít bộ phim và chương trình truyền hình, vị trí trong giới rất vững vàng.
Vị trí đại diện của Tùng Vân bị Từ Nam Nam cướp đi, không phải vì cô ấy không nổi tiếng bằng Từ Nam Nam mà là bởi vì bối cảnh của cô ấy không đủ mạnh.
Mao Y Sảo sinh ra ở một vùng núi hẻo lánh và dựa vào nỗ lực của bản thân để đạt được địa vị như hiện tại, tuy nổi tiếng và có địa vị cao nhưng cô ấy lại không có bối cảnh.
Cô ấy từ chối mọi quy tắc bất thành văn trong giới.
Những nghệ sĩ đình đám nhất giới giải trí không có hậu đài đáng tin cậy để nâng đỡ, nếu như có người muốn chỉnh thì rất dễ chịu thiệt thòi.
Theo tin tức nội bộ, không lâu trước đây Mao Y Sảo đã có ý định nhận bộ phim của một đạo diễn lớn nổi tiếng như Hà Chiếu, nhưng vì lý do lịch trình nên tạm thời vẫn đang thảo luận.
Bây giờ vị trí người đại diện của Tùng Vân đã bị Từ Nam Nam cướp mất, Mao Y Sảo chắc chắn sẽ đảm nhận bộ phim này.
Nếu như bộ phim này rơi vào tay Khúc Kim Tích …
“Được rồi, Thẩm Thính.” Ngũ Lập Thu mỉm cười, Thẩm Thính không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã là bá vương.
“Tại sao anh lại muốn Tần Tang đưa Khúc Kim Tích đi, để cô ấy ở đây nghe không được sao?”
Thẩm Thính nói: “Không cần phải để cho cô ấy biết những chuyện này.”
“Tại sao lại không cần?” Ngũ Lập Thu không hiểu những người trẻ tuổi này. “Chắc không phải là anh đóng phim quá nhiều rồi cho nên nghĩ đến loại phim ‘tôi đối xử tốt với em nhưng lại không để cho em biết’ đó chứ? ”
Đầu Thẩm Thính có một vạch đen lướt qua, mặt không biểu cảm chỉ vào cửa: “Chị có thể đi rồi.”
Ngũ Lập Thu vui vẻ rời đi.
Chị ấy không hiểu quan niệm về tình yêu của giới trẻ.
Thẩm Thính vuốt lông mày.
Tại sao không muốn để cho Khúc Kim Tích biết những chuyện mà anh đã làm chứ? Thực ra chính anh cũng không biết tại sao, chỉ là anh không muốn để cho cô biết mà thôi.
Chỉ đơn giản là như vậy.
Sau khi Thẩm Kế vừa kết thúc cuộc họp, điện thoại di động của anh ta liền đổ chuông, anh ta cầm lên nhìn, vậy mà là đứa em trai bảo bối vạn năm không hề chủ động gọi cho anh ta.
Anh ta cố tình để một lúc rồi mới bắt máy.
“Em trai yêu quý của anh, ây da a lô, nhớ anh trai của em sao? Cho nên…”
Thẩm Thính không chút do dự ngắt lời anh ta: “Tùng Vân có phải là muốn thay đổi người đại diện không?”
“?” Thẩm Kế đầu óc bối rối, “Anh không biết.”
Tùng Vân chẳng qua chỉ là một thương hiệu công ty con của tập đoàn Thẩm Thị, Thẩm Kế rảnh rỗi không có chuyện gì làm đi quan tâm đến những cái này làm gì?
Thẩm Thính: “Bây giờ điều tra một chút.”
“Này, tên nhóc em gọi điện thoại cho anh trai, vừa đến đã bảo anh làm việc cho em. Trong mắt em còn có người làm anh này hay không?”
“Có điều tra không?”
“…”
Thẩm Kế dứt khoát cúp điện thoại, đứa em trai này thật sự muốn đè đầu cưỡi cổ anh ta đây mà!
Vài giây sau, Thẩm Kế bấm số của trợ lý: “Cái đó, hỏi thử xem người đại diện của Tùng Vân có phải đã thay đổi rồi không.”
Trợ lý có chút bối rối, bởi vì Thẩm Kế chưa bao giờ để ý tới tình hình của công ty con trong giới giải trí.
Nhưng mà bây giờ ông chủ lớn hỏi đến, người bên dưới đương nhiên sẽ báo cáo tình hình ngay lập tức, năm phút sau, Thẩm Kế có được phản hồi.
—— Người phát ngôn ban đầu của Tùng Vân là Mao Y Sảo đã được thay thế bởi người phụ trách, dự định sẽ thay thế thành Từ Nam Nam.
Thẩm Kế cố tình đợi mười phút mới gọi lại cho Thẩm Thính.
“Người bên dưới nói với anh là đổi thành Từ Nam Nam vì cô ta phù hợp hơn. Về phần Mao Y Sảo, trước đó có một chút mâu thuẫn, không hài lòng với phí đại diện.”
Thẩm Thính không chút ngạc nhiên khi sau mười phút mới nhận được cuộc gọi từ Thẩm Kế, anh trực tiếp nói: “Tiếp tục dùng Mao Y Sảo.”
“Em và Mao Y Sảo này có quan hệ gì?” Thẩm Kế thấp giọng nói, như thể ăn được quả dưa lớn của em trai, vô cùng hưng phấn nói, “Em đừng quên, em là người đã có vợ rồi.”
Thẩm Thính thờ ơ nói: “Mao Y Sảo không liên quan gì đến em, nhưng mà Từ Nam Nam bắt nạt em dâu của anh, anh xem mà làm đi.”
Thẩm Kế: “?”
Chờ đã, anh ta soát lại thông tin một chút đã, Mao Y Sảo không liên quan gì đến Thẩm Thính, Từ Nam Nam bắt nạt Khúc Kim Tích, cho nên không dùng Từ Nam Nam làm đại diện cho Tùng Vân. Nhưng mà, theo cách này, không phải Mao Y Sảo là người chiến thắng cuối cùng sao?
Vậy em dâu này của anh ta được cái gì chứ?
Sau nửa phút, Thẩm Kế độc đoán nói: “Nếu đã như vậy, tại sao lại tiếp tục sử dụng Mao Y Sảo, trực tiếp dùng em dâu, để nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Thẩm Thính từ chối: “Không cần, em tự có sắp xếp.”