• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được Bạch Ngọc Đường phân tích ” hợp lý” người nọ cùng những người khác ở một bên giống như bừng tỉnh đại ngộ đồng loạt gật đầu phụ họa:” Đúng nha đúng nha! Tiểu nhân sao lại không nghĩ đến chuyện này a. Ta còn tưởng rằng đây là thần tiên yêu ma gì đó chuyển thế chứ! Vẫn là đại nhân ngài thông minh a. Với lại vị đại hiệp kia còn yêu cầu tiểu nhân vô luận như thế nào cũng không được khai ra hắn nếu không hắn sẽ lấy đi cái đầu của ta hoặc không sẽ lấy phi tiêu độc mà chăm sóc ta a! Ngài là chưa biết cái tư vị kia a. Ta vừa nghĩ tới thì cả người lại ….” ( Vậy sao giờ ngươi còn nói ra?!! 一. 一)

Họa Ảnh xoẹt qua trước mặt hắn nhất thời nằm ngay miệng người nọ. Này trong nhà giam vốn bốn mặt đều là chướng khí mù mịt ( tối tăm rối loạn) hơn nữa còn có tiếng ruồi bay ong ong tai không dứt khiến cho Bạch Ngọc Đường đầu cũng choáng váng còn tâm tư đâu mà nghe tên kia nịnh nọt?!

Chỉ thấy mũi Bạch Ngọc Đường lơ đễnh khẽ hừ một tiếng, tiếp tục trầm ngâm hỏi:” Nói như thế…. Người này vô cùng có khả năng là một….dân chúng trong thành Biện Kinh hơn nữa còn là người quen của phủ Khai Phong sao”



Sau khi tra hỏi những người này xong, Bạch Ngọc Đường mới biết được, thì ra vị dạ hành đại hiệp kia căn bản không thần kì giống như những truyền thuyết mà mọi người đang lưu truyền. Mặc dù phần lớn mọi người thật như bọn họ nói là do nghe đồn uy danh của hắn cho nên mới tự nguyện đi đầu thú. Bất quá những người này phần lớn là phạm án nhẹ, lá gan tương đối nhỏ, tỷ như mấy vụ kiểu khi dễ mấy đứa trẻ xui xẻo ==, cũng có một số nghi phạm của vụ án do bị vị đại hiệp này uy hiếp mà đến. Thậm chí còn có một số khác lá gan lớn hoặc là phạm vào tử tội ban đầu nghĩ nếu may mắn có thể chạy án nhưng cũng bị vị địa hiệp này bắt được mấy lần đến khi biết lợi hại mới biết điều mà nhận mệnh đầu thú đền tội.

Mà những người này lựa chọn tránh xa vị đại hiệp, bọn họ bên ngoài giải thích là do vị đại hiệp này lấy tính mạng của họ để uy hiếp nhưng ngẫm nghĩ lại một chút là sáng tỏ. Vấn đề chủ yếu nằm ở thanh âm của vị đại hiệp này. Những người trước kia từng là cường đạo, ác ma xưng bá một vùng, hoặc là đại ma đầu giết người không chớp mắt, nếu thật ngay cả mặt mũi còn chưa biết mà đã bị một đứa trẻ hù cho tè ra quần. Loại chuyện này nếu đồn ra ngoài chẳng phải làm trò cười cho những người trong nghề sao? Nhưng nếu hắn thật sự là hài tử, nói không chừng chính là nhân vật ” Thiên Sơn Đồng mỗ” ( nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung) trong truyền thuyết kia đi ….( Kim đại hiệp, mượn một chút Hmm ngài sẽ là không để ý chứ ==bbbb), nghe nói võ công bí hiểm, có thể vô hình mà giết người cho nên tốt nhất không nên nghịch lại lão nhân gia mà hành động cho thỏa đáng. Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến phạm vi vụ án của mình, người ta cũng không có làm chuyện gì xấu xa, tin chắc rằng Bao đại nhân cũng sẽ không truy cứu cho nên mới rất ăn ý mà che giấu chuyện này.

Nhưng Bạch Ngọc Đường của chúng ta suy nghĩ luôn luôn bất đồng cùng với những người khác. Vì vậy chuyện này y cũng không có suy nghĩ đồng dạng như người ta. Hơn nữa thần kì chính là mặc dù quá trình cùng với sự thật khác xa nhau =. = thế những kết quả phân tích của y lại quay trở về với quỹ đạo vốn có ──

Hậu viện phủ Khai Phong

Tứ phẩm hộ vệ Bạch Ngọc Đường một tay chống nạnh một tay chỉ lên trời ngửa mặt hét to:” Tử Miêu, ngươi cho rằng mình thay đổi thanh âm thì sẽ làm Ngũ Gia ta không đoán ra được người làm chuyện kia là ngươi hay sao?! Ngươi cho dù có hóa thành tro thì Ngũ Gia cũng nhận ra! ( Ngũ gia lời nói này có phải quá rồi không, chính là sẽ không có súc thuyết phục quá đi ==) Hảo! Ngũ Gia liền xem ngươi có thể trốn đến lúc nào?! Ngũ Gia cũng không tin là không thể ép ngươi hiện thân a!”

Mà cùng lúc đó, trong phòng của Bạch Ngọc Đường có hai bóng đen đang âm thầm bàn luận khe khẽ ──

” Đại, đại tẩu a, Ngọc Đường sẽ không phải là đã phát hiện ra chứ?”

” Vậy thì có quan hệ gì a? Dù sao thuốc giải áp chế độc tính trong người ngươi ta rất nhanh sẽ tìm ra, cùng lắm thì đến lúc đó nếu bị phát hiện thì thẳng thắn thừa nhận a ngươi yên tâm đi. Ngũ đệ quá lắm thì cũng chỉ chém ngươi mấy kiếm, phế đi hai tay, hai chân của ngươi mà thôi. Y là không nỡ giết ngươi đâu!”

” Đây chẳng phải so với chết còn thảm hơn hay sao TAT…. Chờ một chút, đại tẩu ngài nói, giải dược của ta?! Có phải thật vậy hay không a?!”

“Hư ──! Ngươi nói nhỏ thôi, cẩn thận để cho Ngũ đệ nghe thấy được! Nhiều nhất mấy ngày nữa ngươi đã có thể biến trở lại bộ dạng lúc trước, chỉ bất quá …”

” Thật tốt quá! Đại tẩu! Thật cảm tạ ngài!”

” Cái kia…. Niệu Niệu Hùng a….”

“Đại tẩu đại ân đại đức, Triển Chiêu cả đời không quên! Sau này ngài nếu là có chuyện gì cần, chỉ việc phân phó một tiếng, Triển Chiêu nhất định đem thân chó ngựa ra cũng không từ nan a!”

“Ai nha, nhìn ngươi nói kia. Chúng ta từ này về sau cũng sẽ là người một nhà, hẳn là nên hỗ trợ lẫn nhau còn khách khí như thế làm gì a?!”

Nhưng ngay khi hai ngươi vì mục đích riêng của mình thành công mà âm thầm vui mừng khôn tả, họ lại không biết rằng, dù họ tự cho là giúp Bạch Ngọc Đường chia sẽ những phiền toái thì lại tạo thành một hậu quả vô cùng nghiêm trọng không thể lường trước được….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK