• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Triển Chiêu đợi hồi lâu cũng không có nghe thấy tiếng rống giận cùng quyền cước, hắn thậm chí còn chuẩn bị tâm tư bị Họa Ảnh chém thành từng cánh như hoa cúc, chỉ có duy nhất không nghĩ đến sẽ gặp phải tình huống như thế này!

Im lặng quỷ dị như thế này càng làm cho lòng Triển Chiêu thêm thấp thỏm, không biết Ngọc Đường đang tính toán hành hạ mình như thế nào. Hay là y sẽ bị nộ khí công tâm mà ngất đi. Tóm lại là bất kì loại nào, trong mắt Triển Chiêu không kết cục nào bằng việc Bạch Ngọc Đường hung hăng cho mình một cước, thẳng thắn đem mình đá xuống giường đi. ( ngươi nghĩ mọi chuyện tốt đẹp như thế sao ┌ (┘3└)┐)

Đang trong lúc đại não Triển Chiêu vì hết sức khẩn trương mà xoay như chong chóng với màn thay đổi của những kết cục tàn khốc nhất có thể xảy ra, cuối cùng bên tai cũng truyền đến thanh âm có chút run rẩy thậm chí có chút quái lạ vì bị đè nén:” Ngươi nói, ngươi là … Triển Chiêu?”.

Nhưng thanh âm khác lạ này chẳng những không làm giảm đi lo lắng của Triển Chiêu mà ngược lại còn khiến hắn thêm khẩn trương, len lén mở ra một mắt nhìn sang vẻ mặt Bạch Ngọc Đường lại thấy y bộ dạng mặt mũi vặn vẹo đến nỗi cơ mặt có chút co rút, sợ là giận dữ không nhẹ. Nhất thời dọa Triển Chiêu ngay cả nói cũng không dám nói linh tinh, nhanh chóng rụt cổ lại, sợ hãi nói:” Ân, đúng, đúng vậy.”

Sau đó lại yên lặng một cách kì quái, chờ đợi Bạch Ngọc Đường bộc phát một lúc lâu. Chẳng qua nội dung cùng hình thức lần này lại ngoài dự đoán của Triển Chiêu ──

” … Phốc… ha ha ha ha ha …. Ngươi nói ngươi là Triển Chiêu? Ha ha ha… Quá buồn cười rồi! Triển Chiêu sao lại có bộ dạng nhỏ như vậy chứ? Ha ha ha …”

Bạch Ngọc Đường quả thật không phải cố ý dùng điệu cười khoa trương như thế để đả kích tâm hồn non nớt của đứa nhỏ này, y cũng muốn tin tưởng lời nói của Triển Tiểu Hùng …, còn rất cố gắng đem đứa nhỏ này cùng con mèo kia liên tưởng. Thế nhưng kết quả chính là trong đầu y xuất hiện hình tượng Triển Ngự Miêu là một người e thẹn cùng nhát gan, một đôi mắt mở to, điềm đạm đáng yêu đang nhìn chính mình, quan trọng chính là cái mông vẫn còn nhẵn bóng, chỉ mặc một cái yếm uyên ương đỏ thẫm ( Cụ thể thì thỉnh mọi người hãy tự liên tưởng o(≥v≤)o). Mặc dù Bạch Ngọc Đường cố gắng kiềm chế thế nhưng vẫn là … HLL phụt cười ( QT: cười tung tóe =))))))))

” Ôi chao? (°ο°) @... Ngọc Đường!!! ><|||" Triển Miêu Miêu thẹn quá hóa giận, phản ứng. Bạch Ngọc Đường lúc này cố nín cười, sờ sờ cái đầu nho nhỏ, từ ái nói:"... Ha ha, xin lỗi Tiểu Hùng, ca ca biết ngươi là lo lắng cho ta. Thế nhưng tiểu hài tử mà nói dối như thế thì sẽ đái dầm nga!" Nói đến đây vội vàng che miệng lại, tránh cho lại lần thứ hai cười phá lên. Thấy Bạch Ngọc Đường vẫn là không tin chính mình nói thật, Tiểu Miêu Miêu trong lòng quýnh lên, liền bày ra chiêu bài cũ vẫn hay dùng để lấy tín nhiệm của Bạch Ngọc Đường:" Ngọc Đường ta không có lừa ngươi! Ta thật sự là Triển Chiêu a! Ngươi tại sao không tin ta?! TAT". Vừa nói hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống gương mặt phấn nộn. Nếu như bình thường, khi gặp tình huống này, Bạch Ngọc Đường nhất định đau lòng không thôi, hắn nói cái gì cũng sẽ tin, nhưng lần này...( Miêu đại nhân quả nhiên đã hình thành thói quen khóc nhè của một tiểu P hài = 口 =) Kết quả tất nhiên là không như ý muốn của hắn. Thế nhưng khi nhìn thấy Triển Chiêu khóc đáng thương như vậy, Bạch Ngọc Đường quả thật cũng có chút đau lòng. Vì thế liền nhịn xuống không cười một cách khoa trương như kia nữa:" A, Triển Chiêu sẽ không suốt ngày khóc nhè như thế chứ, càng sẽ không...đái dầm, ha ha...". Vừa nói trong đầu lại một lần nữa mang hình tượng Triển Miêu Hùng ra tưởng tượng ── chỉ thấy Triển Ngự Miêu mới vừa rồi còn " đôi mắt mở to, tròn xoe, điềm đạm đáng yêu, xấu hổ cùng e sợ nhìn mình, quan trọng nhất là còn có cái mông nhỏ nhỏ, nộn nộn, trên người chỉ mặc một cái yếm uyên ương màu đỏ chót" lúc này lại biến thành một bộ dạng một bên nước mũi, một bên nước mắt đang đứng thật gần mình... Gì! Đang đứng chôn chân trong góc tường, vẽ lại địa đồ của hoàng kim đại Tống nhằm đào hầm chuẩn bị chôn mình --". (Tiểu Bạch: như thế dù người ta có không muốn cười cũng là không kìm nén được mà bật cười! Ngũ gia quả thật không hề dễ dàng TAT) "┘﹏└ Đó là ngoài ý muốn..." Triển Chiêu giờ phút này tâm tưởng chừng như đã chết. Thì ra sự trừng phạt tàn khốc nhất không phải là hủy hoại thân thể mà là hành hạ tinh thần a a a a ( T o T)... Thấy Triển Tiểu Hùng mặt mày vô cùng đau khổ, Bạch Ngọc Đường đại ca ca ôn nhu của chúng ta không đành lòng khi dễ hắn nữa, tỉ mĩ giúp hắn chỉnh lại góc chăn, vỗ nhẹ hắn, dỗ dành:" Hảo a Tiểu Hùng, ca ca đảm bảo sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm, cho nên ngươi không cần nhắc lại chuyện này. Nếu không ca ca sẽ không để ý đến ngươi nữa, cũng sẽ không có ôm ngươi ngủ nữa!" " Được rồi TAT..." ( Ngũ gia a, những lời này của ngài quả thật là đòn sát thủ đối với Miêu đại nhân a (⊙o⊙)) Mặc dù cuối cùng Ngọc Đường cũng không có hoàn toàn tin lời mình nói,... nhưng ít nhất cũng có được cam đoan của y, Triển Tiểu Hùng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dùng hết sức hút hút nước mũi sắp chảy ra (⊙﹏⊙b chảy mồ hôi), đem tay áo chùi đi nước mắt trên mặt, tìm vị trí thoải mái trong ngực của Bạch Ngọc Đường, ôm lấy cánh tay của y dần dần tiến vào mộng đẹp... Nhưng không may, Triển Tiểu Hùng tiểu đệ đệ tựa hồ chưa nghe hiểu hết toàn bộ ý tứ trong lời nói của Bạch Ngọc Đường đại ca ca ── Bạch Ngọc Đường nói là " sẽ không đi làm chuyện nguy hiểm" thế nhưng không nói là “sẽ không đi Trùng Tiêu Lâu". Hơn nữa rõ ràng trong nhân sinh quan của hai người này, đối với cái định nghĩa " chuyện nguy hiểm" lại hoàn toàn khác biệt nhau --bbb... ( Thử: Quất roi Miêu - ing. Miêu chết tiệt, còn dám nói yêu ta? Thế mà lại không cùng Ngũ gia tâm hữu linh tê ( tâm linh tương giao)!!! ><#)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK