• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triển Chiêu vốn cho rằng chỉ cần mình 12 canh giờ đều dính lấy bên cạnh Bạch Ngọc Đường, y nhất định sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng ai biết được, tối ngày thứ 2 lại phát sinh chuyện khiến Bạch Ngọc Đường một lần nữa lại bị kích thích ──

Lúc canh hai, tây sương phòng trong phủ đột nhiên bốc cháy, mặc dù được thị vệ tuần tra kịp thời phát hiện, không tạo ra thương vong về người, thế nhưng bởi vị trí của tây sương phòng là bên cạnh phòng chứa củi, vì thế lửa cứ như vậy lan rất nhanh. Vì để tránh cho lửa có thể cháy nhanh hơn, cơ hồ trong phủ đã xuất ra toàn thể nhân lực để tập trung vào công việc dập lửa.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Tiểu Hùng sau khi nghe nói trước tiên chạy đến chỗ đám cháy. Bởi vì đám cháy này có điểm kỳ quặc. Bạch Ngọc Đường lúc này suy đoán là có thể có người cố ý phóng hỏa. Thế là đi tuần tra khắp mọi nơi ngắm nghía một vòng, liền phát hiện chính giữa trên xà nhà, trông thấy một bóng người, nhanh chóng lấy một cục đá từ trong túi luôn mang theo bên người ném lên, thế nhưng lại không như dự liệu là sẽ nghe thấy tiếng kêu đau, ngược lại lại thấy cái bóng kia sau khi rơi xuống y phục lại ngay ngắn, thẳng thớn. Lúc này mới biết hóa ra người kia chỉ là một tượng gỗ. Mà lúc này người trong phủ cũng đã nhìn thấy cái bóng đen kia, trong lúc nhất thời gào thét lên bắt tặc, thế nhưng vẫn chú ý đến việc cứu hỏa. Do đó bên trong viện nhất thời một mảnh hỗn loạn.

Bạch Ngọc Đường nhất thời trong lòng thầm kêu không tốt, sợ là đã trúng kế dương đông kích tây của địch! Ngay lúc đó, vội tiến lên kêu to Mặc Vũ, muốn hắn mau trở về nội đường bảo vệ đại ấn, thế nhưng không ngờ vẫn là chậm một bước!

Bạch Ngọc Đường mặc dù lập tức đuổi theo, cũng đem cái người trộm ấn kia bắt lại, không ngờ đối phương vẫn còn có đồng bọn ── Nhóm tặc nhân kia có hai người, mà Bạch Ngọc Đường lúc này bởi tình trạng thân thể mà đã hạn chế hành động của y rất nhiều. Vì vậy, y sau khi bắt được người mang theo hộp đựng ấn thì suy nghĩ một chút, đại ấn thì đang ở đây thế nên không đuổi theo nữa. Đợi đến khi Bạch Ngọc Đường trở lại quán trọ sau khi mở hộp ấn ra nhìn, kia trong hộp nào có đại ấn?! Nó đã bị đánh tráo bằng một khối sắt vụn đen như mực! ( Mọi người là hỏi Miêu địa nhân tại sao không đuổi theo đúng không? Nhiệm vụ của hắn trọng yếu nhất là trông chừng LP nhà hắn, cho nên nhất định một bước cũng không rời khỏi Ngũ gia. Ngũ gia nếu không có đuổi theo hắn hiển nhiên cũng không có đuổi theo = =).

Đây đối với Bạch Ngọc Đường mà nói quả thật không khác gì nhục nhã vô cùng, nhất thời đem cục sắt kia hung hăng đập nát vụn trên mặt đất, trong lòng thầm mắng bản thân: Bạch Ngọc Đường a Bạch Ngọc Đường, uổng công ngươi anh minh cả đời, tính toán hơn người, hôm nay lại bị hai tiểu mao tặc lừa gạt! Ngươi chẳng phải hổ thẹn mà chết sao!

Tất cả mọi người không phải là không biết tính tình của Bạch Ngọc Đường, chẳng những không oán hận y, ngược lại còn ở bên thay nhau khuyên lơn. Nhan Tra Tán sợ y bị kích thích mà xông thẳng vào Trùng Tiêu Lâu, còn phái riêng mấy hạ nhân coi trừng y, Triển Tiểu Hùng lại càng một tấc không rời khỏi, đến ngay cả đi vệ sinh cũng tùy thời mà ở bên cạnh ⊙﹏⊙‖│°.

Mặc dù Nhan Tra Tán một lần nữa trấn an Bạch Ngọc Đường nói không có chuyện gì, nhưng trong lòng y cũng hiểu được, này đại ấn với khâm sai đại nhân mà nói, có ý nghĩa như tánh mạng của hắn. Không chỉ như thế, đối với hành động điều tra lần này của bọn y cũng có thể thất bại trong gang tấc! Mà hết thảy những cái này đều là do sơ suất nhất thời của bản thân! Vì vậy bất luận bản thân là vì trung hay vì nghĩa thì còn có vì mặt mũi của mình, đều phải tự mình đem đại ấn mang về!

Bạch Ngọc Đường trong lòng hổ thẹn cùng căm phẫn không ngừng, chỉ nghĩ đến như thế nào đoạt lại đại ấn, làm sao còn lòng dạ nào để có thể nghe được lời khuyên của người bên cạnh chứ?!

Mà Bạch Ngũ gia của chúng ta nếu như là muốn bỏ lại những kẻ theo đuôi này, thì ngay cả người thân cận y nhất là Tiểu Miêu đại nhân cũng không mang theo hắn đi làm gì. Chỉ cần một bọc thuốc sổ thì liền có thể xử lí được đám người này rồi ──

Rượu là do Nhan Tra Tán cố ý mang đến chuẩn bị cho Bạch Ngọc Đường nhâm nhi trên đường. Thế nhưng từ sau lần Triển Tiểu Hùng ” tè ra giường ” thì y đã hoàn toàn bỏ rượu. Thế là những bình rượu này liền lưu lại. Vốn thuốc sổ là chuẩn bị để hầu hạ hạ nhân trong phủ Tương Dương nhưng bởi vì Tương Dương Vương trời sinh tính đa nghi, xảo quyệt, để tránh đả thảo kinh xà ( đánh cây động rắn) Bạch Ngọc Đường chỉ đành phải hạ thủ lưu tình.

Lấy Bạch Ngũ gia thông minh, tài trí, muốn gạt những thị vệ kia uống xong rượu ngon do chính mình đặc chế tất nhiên không phải là chuyện gì khó khăn. Triển Tiểu Hùng thì lại càng dễ dàng hạ thủ. Bạch Ngọc Đường mới vừa giơ lên chén rượu không đợi kề bên miệng liền bị Triển Tiểu Hùng một đường đoạt lại, rót vào cái miệng nhỏ nhắn của mình, thế là …



“A a a a a ──!!!! Ngọc Đường không thấy!!!!”

“A a a a a ──!!! Bạch đại nhân không thấy!!!”

Trong phòng khâm sai Bạch hộ vệ nhiều tiếng kêu thất thanh đồng thời vang lên! Bọn họ mới ngồi xổm mấy lần trong nhà xí, ai ngờ Bạch Ngọc Đường cuối cùng lại nhân cơ hội này mà đào thoát. Lúc này người đã không thấy tung tích đâu. Cũng may Bạch Ngũ gia đối với mọi người cũng được coi là còn lương tâm, thuốc xổ nhiều lắm chỉ có thể kéo dài hai ba lần đi về, còn không khiến bọn họ tiết đến nhũn chân. Ngược lại còn có công hiệu dưỡng nhan.

Kế tiếp bên trong phủ liền xuất hiện một màn. Một đám thị vệ, hạ nhân một đầu trắng xanh khắp mọi nơi (oO ||) truy tìm tung tích Bạch đại nhân. Lại còn có một tiểu P hài, càng điên cuồng tìm kiếm hơn, sau đó còn hướng phía ngoài cửa chạy như điên. Tất cả tạo nên một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt!

“Ai u!”

“Ai nha!”

Ai ngờ Triển Tiểu Hùng vừa mới hướng cửa xông ra, mọi người liền nghe thấy hai đạo thanh âm, hai miệng như một sợ hãi hét lên!

Nguyên lai là Tiểu Miêu Miêu bị một một kẻ ” không có mắt ” đụng phải. Nhưng bởi vì vấn đề chiều cao, Tiểu Miêu Miêu trước mắt chỉ có nhìn thấy thắt lưng của đối phương = = |||. Vì vậy cũng không có nhân ra đối phương là ai, công thêm trong lòng đang lo lắng, thế nên tay dùng sức một chút đem người vừa đụng phải quật ngã xuống đất, trong miệng không nhịn được cả giận:” Chớ cản đường! Ta còn phải nhanh chóng tìm được Ngọc…Đại tẩu?! Ngài cuối cùng cũng tới a TAT!” Nhưng bởi vì đối phương ngồi trên mặt đất, lúc này cuối cùng cũng nhận ra người nọ, nhất thời liền bày ra vẻ mặt kích động không thôi!

Vốn là thấy vật nhỏ này đối với mình bất kính như vậy, Mẫn Tú Tú đã muốn tức đến nổi đóa lên, thế nhưng khi nhìn đến thần sắc trên mặt của hắn lại phát giác tựa hồ có điểm không ổn, liền tạm thời đè xuống lửa giận, hỏi:” Niệu Niệu Hùng nha, người cấp như thế làm gì?! Ngũ đệ đâu?”

Lại thấy Tiểu Miêu Miêu đã nước mắt chạy vòng quanh, hướng mình nhào đến:” Ngọc Đường đi Tương Dương phủ rồi! Đại tẩu ngươi mau đưa ta giải dược! Ta muốn đi cứu Ngọc Đường! %>

không thể sử dụng HTML đặc thù. Trong qt nó giải thích cái này là make love hay là làm tình đấy ạ =)))))))))) nhưng mọi người đừng hiểu làm là tác giả lảm nhảm thôi =)))))))))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK