Bạch Ngọc Đường đau đến chết đi sống lại. Đôi chân nhỏ mập mạp giơ lên thẳng đứng. Nếu không phải bụng y to đến mức không thể cực mình được thì chỉ sợ y lúc này đã lăn lộn trên giường. Trong miệng còn không ngừng lắng to:” Thối Miêu, tử Miêu, lạn Miêu... Bổn Miêu, một mao Miêu ( Miêu không có lông =)))... Đều là lỗi của ngươi... Hại chết Bạch gia gia ta... A a a ── đau chết ta ──!!! Ta không sinh nữa... Hỗn đản Miêu...”
Đôi tay nhỏ bé của tiểu Miêu đại nhân cũng bị tiểu Thử bấm đến một mảng xanh tím, không dám kêu đau, nhìn con chuột mắng lấy mắng để thật giống như rất phí sức, thanh âm càng ngày càng suy yếu, cuối cùng không thể la hét được nữa, chỉ còn biết khóc thút thít nức nở, cũng đau lòng muốn chết. Không đợi Bạch Ngọc Đường tiếp tục rơi nước mắt, hắn cũng hai hàng nước cũng rơi xuống, vừa khóc vừa khuyên:” 555... Ngọc Đường ngươi, ngươi trước đừng mắng ta, tiết kiệm thêm chút khí tức, chờ ngươi sinh xong thì một ngày mắng ta ba lần cũng được mà... 555... Ngươi tiết kiệm chút sức lực đi... “
Tiểu Thử vốn là đau muốn chết, bị hắn vừa khóc vừa hoảng hốt như thế, cắn răng tiếp tục mắng:” Tử Miêu... Ngươi khóc, khóc cái gì?.... Bạch gia gia... còn chưa có chết mà.... A ──!”
Triển Chiêu nhìn thấy y đau đến ngay cả nói cũng nói không xong, há mồm cũng là rất đau, trong lòng lại càng lo lắng, liền hướng Lư đại tẩu vừa vặn mới bước vào, cầu cứu:” Đại tẩu, Ngọc Đường lúc nào mới có thể sinh a? Có thể hay không sinh nhanh một chút được không? Ngọc Đường rất đau... “ Vừa mới quay đầu nhìn về phía đại tẩu, nhưng không nhìn còn tốt hơn. Vừa nhìn thiếu chút nữa đem hắn hù cho ngất đi:” Đại tẩu, ngươi ngươi ngươi ngươi muốn làm gì?!!!!”
Chỉ thấy phía sau một thân ảnh hắc sắc tay cầm một thanh đao sắt, cười lạnh đang từng bước từng bước hướng bọn họ đi tới ( Thật ra thì chẳng qua đây chỉ là chủy thủ ( đoản kiếm, dao găm =))) thôi... Đây là trong mắt Miêu đại nhân khoa trương lên thành như vầy...). Hơn nữa bởi vì người nọ đứng ngược sáng, nên cũng không thấy rõ mặt mũi, khung cảnh tối đen như mực lại càng nổi bật cây đao cùng hàn quang nó tỏa ra, âm trầm mà lạnh thấu xương!
Tiểu Miêu nhi nhìn thấy thân ảnh tà ác đen tối kia chỉ cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh thổi qua, tóc gáy cả người nhất thời dựng đứng lên hết, thân thể không khỏi run run một chút, tiếp theo lại thấy thanh âm lạnh như băng truyền đến:” Đương nhiên là... Hừ hừ... “ Đại tẩu không có nói câu tiếp theo mà lấy tay làm thành động tác “chém xuống”!
Động tác này nhất thời làm cho Miêu đại nhân sợ tới mức chân tay mềm nhũn, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, đầu lười cũng líu ríu:” Thật ta, thật to... đại tẩu... không thể, không thể dùng phương pháp bình thường... phương pháp a.....?”
Mẫn Tú Tú cuối cùng cũng từ trong bóng đen đi ra, mắt nhìn xuống hắn, khiêu mi nói:” Có thể a... “ Tiểu Miêu Miêu đinh hoan hô nhưng lập tức bị câu nói tiếp theo của đại tẩu đả kích nghiêm trọng, trong nháy mắt lại ngã xuống đáy cốc:” Lấy chỗ nào để sinh a?”
Tiểu Miêu đại nhân mặc dù chưa gặp qua nữ nhân sinh con nhưng cấu tạo cơ thể những người này cùng nam tử là bất đồng. Ngọc Đường căn bản là không có dùng chỗ kia của nữ nhân để sinh con. Mặc dù hắn rất muốn nói từ nơi nào đi ra thì cứ từ nói đó mà ra, nhưng muốn là muốn thế thôi chứ không có dám nói. Cho dù là nhi tử chưa có đủ tháng đã sinh nhưng sao cũng khẳng định so với tiểu đệ đệ của mình cũng chỉ lớn hơn chút đỉnh mà thôi = =| | | | | ( =))), Ngọc Đường nơi đó chặt như vậy, nếu bây giờ không xử lý tốt thì sau này mình phải làm sao?! ( Miêu đại nhân đột nhiên trong lúc này lại nghĩ đến chuyện như vậy sao?!!!!!! QRZ...) ta ngất =.= lo cho tương lai đại sự của chính mình a =))
Nhưng tiểu Miêu đại nhân vẫn là không yên lòng, run rẩy thanh âm hỏi:” Kia, kia Ngọc Đường sẽ không có, không có gặp nguy hiểm chứ?” Nghĩ đến Lư đại nhân là đại tẩu của Ngọc Đường, sẽ không hại y, sẽ không hại y, sẽ không hại y đúng không? (đây là suy nghĩ của Miêu nhi không phải tác giả ngắn não mà lảm nhảm như thế này =.=)
Hắn lề mề dài dòng như thế cũng khiến cho đại tẩu không thể nhịn được mà rống lên:” Ai nha, ngươi còn nói nhảm nhiều nữa, lão bà của ngươi sẽ đau chết luôn!”
Trên giường tiểu Thử mới vừa bị một trận đau bụng, cũng không có nghe rõ hai người nói chuyện, lúc này mới hơi dừng lại, nhìn thấy đại tẩu tựa như thấy cứu tinh, bống nhiên có khí lực, hét to lên:” Các ngươi còn sững sờ như thế làm gì... nghĩ ra biện pháp gì đi... nhanh một chút đem nó lấy ra.... đại tẩu... đau.... muốn chết... “ Bất quá kêu được nhưng thanh âm vẫn hết sức yếu ớt vô lực, lại cộng thêm bị đau khiến cho nước mắt nhanh chóng trào ra như mưa, đôi tiểu lông mày kia cũng chau lại thật sâu, giống như làm nũng, tố khổ, thật khiến người ta thương tiếc không thôi mà.
Lư đại tẩu nhìn thấy tiểu bộ dạng vô cùng đáng thương như thế không đành lòng, một tay gẩy gẩy đẩy Triển Chiêu qua một bên, ngồi xuống giường đem tiểu Thử nửa ôm vào lòng, lấy ra một viên thuốc màu đỏ uy cho y uống, cũng không lâu lắm sau đó thì y bất tỉnh nhân sự...
...
Bạch Ngũ sau đó tỉnh lại, còn chưa có mở mắt, liền cảm giác được cái bụng tròn vo như bọc quần áo mấy tháng này tự nhiên không còn đè nặng lên người mình nữa, dễ dàng hơn chút rất nhiền. Chẳng qua là trên bụng tựa như có vết thương ẩn ẩn đau, nhưng nếu so với việc đau bụng sinh thì không quá khó nhịn, cảm giác trên người chưa thích ứng kịp, đầu óc lại nhất thời không kịp phản ứng.
Lại bỗng nhiên cảm thấy bên người tựa hồ có cái gì đó mềm nhũn, nong nóng đang cựa quậy, mở to mắt ra liền thấy ──
“ Đây là cái gì?” Tiểu Thử đưa tay chọt chọt vào cái bọc mềm mềm kia, đây là con mình sinh ra sao?
Vẫn canh giữ bên giường, tiểu Miêu đại nhân thấy y vừa tỉnh, vui vẻ vô cùng, kích động cầm lấy bàn tay nhỏ bé của y:” Đây là cục cưng của chúng ta. Là một nhi tử! Ngọc Đường ngươi thật giỏi!” Nói xong còn ôm trọn lấy tiểu Thử, hôn nhẹ lên trán y, hỏi thăm y cực khổ.
Tiểu Thử mờ mịt nhìn hắn, lại nhìn một chút nhi tử, vật nhỏ kia đang ngủ rất say, bởi vì chưa đủ tháng nên thân thể vừa gầy vừa nhỏ, lộ ra bên ngoài hai tiểu cánh tay nhỏ nhỏ. Trong giấc mộng còn hơi run run một cái, tay chân lẳng khẳng như chiếc đũa, cả người hồng hồng, còn có một tầng nhàn nhạt lông tơ, đầu thì hơi to, lưa thưa tóc, ngũ quan cũng nhăn nhó, ánh mắt còn chưa có mở ra, nhiều nếp nhăn thật giống như một tiểu lão đầu!
Nghĩ tới Bạch Ngũ gia ngọc thụ lâm phong, con mèo kia dù không có tướng mạo đẹp như mình nhưng cũng là anh tuấn tiêu sái, sao lại có thể sinh được một tiểu oa nhi xấu như thế nào? Chẳng lẽ bởi vì mình lấy thân là nam nhi mà lại hoài thai cho nên mới sinh ra quái thái sao?
Tiểu Thử càng nghĩ càng cảm thấy thương tâm, nước mắt bất tri bất giác liền rơi xuống, chính y cũng không có phát hiện nhưng Tiểu Miêu đại nhân bên cạnh lại hết sức lo lắng:” Ngọc Đường, ngươi là xảy ra chuyện gì thế? Ngươi chỗ nào không thoải mái? Có phải vết thương còn đau hay không? Ai nha Ngọc Đường, ngươi đừng có khóc nha”
Nhìn Miêu nhi luống cuống tay chân dùng tay áo chính mình bôi bậy trên mặt mình, tiểu Thử mới ý thức được hóa ra mình khóc. Thấy con mèo kia chẳng những là lo lắng cho mình mà không hề bày ra bộ dạng khổ sở, không khỏi có chút kỳ quái hỏi:” Miêu nhi, ta sinh ra một quái thai xấu xí như thế? Ngươi không có khổ sở sao? Còn bày ra bộ dạng thật cao hứng nữa chứ?”
Tiểu Miêu lúc này mới biết được nguyên do vì sao LP nhà mình khóc, yên lòng, hiểu ý cười mộy tiếng, đôi tay nhỏ bé vỗ nhẹ nhẹ sau ót của y, an ủi:” Đứa ngốc, ai nói nhi tử ccủa chúng ta xấu. Tiểu oa nhi nào mới sinh cũng sẽ như vậy. Hơn nữa bé lại chưa có đủ tháng, tự nhiên hơi gầy một chút. Chờ thêm mấy tháng nữa nhất định bé sẽ rất dễ nhìn. Hơn nữa, nhi tử của chúng ta làm sao mà xấu được chứ? Tương lai nhất định là cùng Ngọc Đường là mỹ nam tử!”
Mặc dù nhìn nhi tử gầy yếu vẫn có chút đau lòng. Bất quá nghe Miêu nhi nói như thế hơn nữa nhìn bộ dạng của hắn cũng thật cao hướng khoái trá, nên cũng coi đây cũng không là vấn đề lớn gì, Bạch Ngọc Đường lúc này mới khẽ thở ra.
Vì cảm tạ Bạch Ngọc Đường cực khổ sinh hạ bảo bối nhi, Triển Chiêu quyết định cho nhi tử mang họ Bạch. Hơn nữa vì kỷ niệm tình yêu ngọt ngào của hai người bọn họ, hắn còn để tên hai người chung một chỗ, cho bé có cái tên rất vang dội ── Bạch Triển Đường! ( Bạch đại ca V5, người thật sự là tiên đoán như thần a!!!)
Bạch Ngọc Đường đối với cái tên này cũng rất là hài lòng, cho nên khi Triển gia đại ca phản đối sao, hài tử cũng không phải là bọn họ sinh, phản đối không có hiệu quả! Bất quá Bạch Kim Đường cũng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo cuối cùng cũng bày ra bộ dạng nhượng bộ, đáp ứng Tiểu Triển Đường, nếu sau này có hài tử thì con trai lớn sẽ mang họ Triển, những hài tử khác cứ theo số lượng cùng giới tính mà phân cho hai nhà mỗi nhà một nữa. Nếu là số lẻ, nhỏ nhất thì cũng mang họ Triển (= = | | | | | Tính kế thật nhỏ mọn, nhiệm vụ của hài tử thật khổ a....)
Kế tiếp chính là vấn đề danh phận của Bạch Triển Đường. Ở hôn lễ của hai vị bằng hữu mặc dù là oanh động toàn thành thế nhưng vẫn chưa thực sự là lấy danh tính của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường. Người trong giang hồ đều biết là Miêu Thử hai người đều đã chết. Vì vậy, khi tuyên bố với mọi người hai tiểu gia khỏa hai nhà vì thương nhớ đệ đệ nhà mình mà nhận nuôi hai đứa trẻ cô nhi, đổi tên cho chúng là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Vừa vặn tình cảm hai đứa cũng rất tốt liền như nguyện vọng khi còn sống của hai người mà cho bọn trẻ thành phu thê.
Nhưng hai bé trai thành thân đã là chuyện kinh hãi thế tục rồi. Hôm nay thành thân còn chưa đến một tháng, liền sinh ra tiểu oa nhi. Không nói đến vấn đề mặt mũi của hai nhà Triển Bạch, riêng chuyện bé Triển Đường sinh ra do chính Bạch Ngọc Đường sinh, nói ra cũng sợ là không được ai tin tưởng. Mặc dù có tin cũng sẽ đem y cùng với hài tử thành yêu quái mà đối xử!Vì vậy, để tránh cho phiên toái không cần thiết, liền nói hài tử là do đôi tân phu phu thu dưỡng. Mặc dù tiểu Triển Đường thoạt nhìn không nhỏ hơn hai vị phụ thân của bé là mấy, nhưng vẫn phải gọi 2 người là cha và gọi ca ca hai nhà là thúc thúc.
Chẳng qua là lừa gạt thì một ngày nào đó cũng sẽ bị vạch trần, chuyện này cũng không ngoại lệ. Bất quá cũng là chuyện tình của nhiều năm về sau. Nhắc đến cũng kỳ lạ. Vốn là mọi người đều nghĩ rằng chuyện xưa đến đây là chấm dứt rồi, ngay cả hai người trong cuộc là Tiểu Thử, Tiểu Miêu cũng cho là như thế. Nhưng không ngờ mười năm sau phát sinh một chuyện khiến cho mọi người lại mang chuyện xưa một lần nữa nói lại. Đó chính là sau thời gian lại bỗng nhiên nhiều ra một tiểu oa nhi nữa. Nếu nói đứa trẻ này là do bọn họ thu dưỡng thì cũng miễn cưỡng cho mọi người tin được. Thế nhưng sau đó lại lần lượt xuất hiện thêm tiểu oa nhi nữa. Điều này cũng làm mọi người trong lòng phát sinh hoài nghi.
Hơn nữa mỗi lần nhà bọn họ “thu dưỡng” thêm lài tử thì Bạch Ngọc Đường nhất định phải bị một trận bệnh nặng, mấy tháng đóng cửa không ra, trừ người bạn trí thân còn lại đều không có tiếp khách. Nhưng kì quái nhất khiến cho mọi người nghi ngờ cũng không phải những thứ này, mà là những hài tử kia sau này lớn lên ── mặc dù không có rõ ràng nhưng mọi người đều có thể nhìn ra mấy phần phong vận của Miêu Thử hai người. Bé nào sinh ra cũng tướng mạo xuất chúng, thiên tư thông minh nhất là lão đại Bạch Triển Đường. Hàng xóm nhìn thấy đứa trẻ này cùng lớn lên với hai vị phụ thân của bé, khác biệt rõ ràng nhất đó là tiểu gia khỏa này cơ hồ là sự kết hợp tất cả ưu điểm của hai người mà chỉ hơn chứ không có kém. Đứng chung một chỗ, người nào tinh tế vừa nhìn cũng biết ngay là người một nhà!
Này làm người ta không khỏi muốn bát quái ( bói toán, xem quẻ)) một chút. Nhà ai lại có thể đem bỏ hài tử tốt như thế để người khác nuôi chứ? Hơn nữa còn vừa vặn lớn lên giống nhau như đúc. Càng nói càng đau lòng. Hai người thực sự là vận khí tốt quá, những chuyện tình tốt như thế này sao lại không đụng tới người nhà họ chứ.
qt: Một nhóm ký hiệu mang ý nghĩa tượng trưng ở thời Cổ đại. Gồm 8 quẻ: Càn, Khôn, Khảm, Ly, Chấn, Cấn, Tốn, Đoài.Sử dụng 1 vạch ngang – để đại diện cho mặt trời, 2 vạch — tượng trưng cho mặt trăng. Dùng 3 ký hiệu hai loại vạch trên tổ hợp thành 8 nhóm, gọi là bát quái. Mỗi quái tượng trưng cho 1 sự vật nhất định. Bát quái lại phối hợp nhau tạo thành 64 quái, dùng tượng trưng cho các loại hiện tượng tự nhiên và hiện tượng nhân gian. Về sau dùng để chiêm bốc, bói toán.
Thế là trên giang hồ lại có một tin đồn ──
Triển Bạch hai người mặc dù anh niên tảo thệ ( chết khi còn trẻ =))) nhưng bọn họ khi còn sống hành hiệp trượng nghĩa, vì dân trừ hại, đã làm rất nhiều việc tốt, trời xanh cũng thương họ sau này không có hậu bối, không đành lòng nhìn huyết mạch ưu tú như thế đoạn tuyệt thế là phái xuống hai vị thần tiên đắc đạo lấy huyết mạnh của bọn họ hạ phàm thay thế hay người nối dõi tông đường, cũng là muốn cho hương khói hai nhà cường thịnh, sinh sôi không ngừng....
Bất quá Miêu Thử hai người đối với tin đồn của giang hồ cũng không quá để ý, nghe được cũng không có lấy làm kỳ lạ. Hai người lại là những người kiên định, quả cảm, nên quyết định ở chung một chỗ chính là cả đời hứa hẹn. Chỉ cần bọn họ hai người ở cùng một chỗ thì tất sẽ không sợ miệng lưỡi thế nhân. Huống chi tin đồn nghe ra là tán dương hai người. Hơn nữa, sau này hai người có cả đời để gần gũi nhau, đời người là ngắn ngủi. Thế nên hai người tay nắm tay du sơn ngọa thủy, thuận tiện trừ bạo giúp kẻ yếu. Trong lúc đó tiện thể có thêm nhiều con cháu hầu hạ. Mười mấy năm tựa hồ trôi qua rất nhanh, nháo nháo nhiệt nhiệt cũng quá vô cùng mau. Thế nên mỗi sáng sớm khi mở mắt ra, bên gối người yêu đã liền tóc trắng, bất quá bọn họ tin tưởng tình yêu kiên định đích thức, ngọt ngào của hai người sẽ trường tồn mãi mãi... bởi vì cả đời này, đôi bàn tay trái ấm áp của y sẽ luôn nắm chặt trong đôi tay phải kiên định của hắn, thâm tình trong mắt hắn cũng chỉ có nụ cười ngọt ngào của y...
── toàn văn hoàn ──
Cuối cùng cũng kết thúc tung hoa... không có tàn bao dựng phu ( người con trai mang bầu) bởi vì Tiểu Bạch quá đáng yêu không thể hạ bút được...
Cũng không có song bào thai, bởi vì tiểu Thử còn nhỏ, nghi rằng nếu song thai thì sẽ rất cực khổ... Bất quá sau đó lại sẽ có thật nhiều.... a mi ha ha ha ha ha ha ha.... hmm....
Hai bé cũng không có biến trở về hình dạng cũ... bởi vì không phải theo như tựa đề sao... nhìn trời... Trở nên to lớn cũng không có còn nho nhỏ Miêu lang quân nữa a... Để cho tiểu Thử một người trở lại lớn lại càng không có khả năng.... Như vậy Miêu đại nhân không phải là địa vị phu quân sẽ khó giữ sao =))...
Thật ra thì đoạn này đã sớm viết xong ( thật ra đoạn này đã sớm edit xong =.= =)))) lại không có ưng ý lắm với phần cuối cho nên vẫn giữ lại cuối cùng vấn là viết theo kết thúc buồn nôn của ngôn tình bất quá nếu là ngọt văn mà phần cuối ác liệt thì mọi người có thể chịu được không... Từ trước sáng tác cũng không có mở đầu và kết thúc tràn đầy nước mắt nha....
Đoạn sau cắt bỏ vì tác giả làm nhảm quá.