Mạnh Triều Huy ngồi trước bàn sách, treo đèn học đêm, cậu đang đọc một cuốn sách viết về kiến trúc thời cổ đại.
Điện thoại trong tay bỗng nhiên sáng lên, cậu liếc nhìn qua, là điện thoại của Lâm Hồng, nhưng cậu không muốn để ý đến.
Thỉnh thoảng Lâm Hồng cũng sẽ gọi điện thoại cho cậu, lúc tâm trạng cậu tốt sẽ nhận một hai lần, nhưng đại đa số đều không nhận, Lâm Hồng cũng rất thức thời, bình thường gọi một lần không thấy nhận là sẽ không gọi lại nữa.
Nhưng đêm nay cô nàng lại gọi hẳn ba cuộc.
Có phải là do A Mộ xảy ra chuyện không? Ý niệm lại lướt qua nhanh trong đầu Mạnh Triều Huy, cậu chàng lập tức đặt quyển sách xuống, nhận điện thoại.
“Huy thần cuối cùng cậu cũng nhận điện thoại rồi, A Mộ có liên lạc với cậu không?” Lâm Hồng lo lắng hỏi.
Mạnh Triều Huy vội hỏi: “Không gọi, cô ấy làm sao vậy?”
“Sắp đến giờ tắt đèn rồi mà tớ chưa thấy cậu ấy quay về ký túc xá, điện thoại cũng tắt máy rồi.” Lâm Hồng nói.
Mạnh Triều Huy trầm ngâm trong chốc lát, hỏi lại: “Cậu liên hệ với Tân Thần chưa?”
Nhắc đến Tân Thần Lâm Hồng lại tức, cô nàng tức giận bảo: “Gọi làm gì, A Mộ sẽ không ở bên cậu ta đâu!”
“Vì sao lại thế?” Mạnh Triều Huy khó hiểu hỏi lại, Tân Thần không phải là bạn trai của cô ấy sao?
“Hôm nay hai người bọn họ chia tay rồi, dựa vào hiểu biết của tớ với A Mộ thì cậu ấy chắc chắn sẽ không đi tìm cậu ta.” Lâm Hồng nói.
Mạnh Triều Huy suýt chút nữa tưởng mình bị lãng tai, không nhịn được hỏi lại: “Cậu vừa bảo gì cơ?”
“Tớ nói bọn họ chia tay rồi.” Lâm Hồng nói.
Nội tâm Mạnh Triều Huy mừng như điên, nhưng giọng cậu vẫn bình tĩnh như trước: “Đã tìm xung quanh trường học chưa?”
“Ba người gồm tớ, A Lôi, với cả Ngọc Đình đã tìm rồi, tìm ở mọi ngóc luôn nhưng không thấy người.”
“Vậy để tôi đi tìm, mấy cậu đừng ra ngoài nữa, muộn rồi, không an toàn.” Mạnh Triều Huy nói.
Mạnh Triều Huy vội vàng mặc áo khoác ra cửa.
Cậu vừa xuống lầu, vừa gọi điện cho Khương Mộ Vân, vậy mà đầu bên kia lại không bắt máy.
Chuông điện thoại vang đến hồi thứ ba bên kia mới nhận, Mạnh Triều Huy dừng bước, vội vàng hỏi: “A Mộ, cậu ở chỗ nào vậy?”
“Chào cậu, tôi không phải là chủ nhân của số này. Tôi là bà chủ của quán rượu Sắc Xanh Đậm…” Giọng bên đầu kia điện thoại là của một người phụ nữ, nghe có vẻ rất trưởng thành, chị ta ấy nói: “Cô bé này uống say rồi nên tôi phải tìm điện thoại trên người em ấy, tìm được nhưng điện thoại lại hết pin, mới vừa sạc mở máy thì cậu đã điện tới.”
“Cám ơn chị ạ, quán chị nằm ở đâu vậy ạ? Bây giờ em đến đón em ấy.” Mạnh Triều Huy nho nhã lịch sự nói lời cảm ơn, nhưng bước chân cậu lại vội lao nhanh xuống.
Quán rượu Sắc Xanh Đậm nằm ở gần quảng trường Tháng Năm, con đường bên kia bờ sông là đường đến quán rượu.
Mạnh Triều Huy bắt xe tới đầu hẻm, tài xế nói cửa đường kia rất hẹp, xe không vào được nên Mạnh Triều Huy đành phải xuống xe chạy vào hẻm.
Đèn neon một đường lấp lánh, không khí nơi đây toàn là mùi rượu, cái mùi rượu làm say lòng người.
Quán rượu “Sắc Xanh Đậm” nằm ở cuối hẻm, vị trí hẻo lánh, có hàng rào gỗ bao quanh, trên hàng rào gỗ có treo những chiếc đèn màu xanh nhạt, chớp tắt rồi lại lóe lên, giống như những vì sao trên bầu trời đen.
Mạnh Triều Huy đi vào, quán rượu này không nhiều người lắm, chỉ có lẻ tẻ mấy bàn có người, cậu nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Khương Mộ Vân, thoáng nhìn thấy cô nằm trên bàn ở góc.
Một người phụ nữ khoảng ba mươi ra chào cậu: “Em là bạn trai của cô bé xinh đẹp kia à?”
Mạnh Triều Huy không phủ nhận chỉ gật đầu thăm hỏi chị: “Đã phiền chị phải trông nom em ấy rồi, em cảm ơn ạ.”
Chị chủ cười dịu dàng: “Không phải cảm ơn, chị với em ấy cũng coi như có duyên, trước đây em ấy đã giúp chị, giờ em ấy một thân một mình uống rượu giải sầu nên cũng có rất nhiều kẻ bám đuôi. Nhưng mà em yên tâm chị đuổi đi hết rồi. Có bạn gái xinh đẹp như này thì phải cất cho kỹ nhé. Cậu cứ trả tiền trước đi, tiệm chị cũng sắp đóng cửa rồi.”
“Vâng.” Mạnh Triều Huy dứt khoát trả tiền, sau khi cảm ơn chị chủ cậu nhanh chóng đi về phía Khương Mộ Vân.
Khương Mộ Vân chống tay lên bàn, nghiêng đầu gối lên cánh tay, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, hai mắt nhắm chặt lại, cái miệng nhỏ còn hơi chu lên, thỉnh thoảng phát ra những tiếng ngâm nga.
Trên bàn có khoảng bảy tám chai bia gì đấy, còn có cả hai cốc chân dài, Mạnh Triều Huy nhíu mày, tự hỏi cô uống bao nhiêu rượu.
“A Mộ, A Mộ.” Mạnh Triều Huy nhẹ nhàng lắc lắc bờ vai cô: “Dậy thôi, tôi đưa em về nhà.”
Khương Mộ Vân chậm rãi mở mắt, đứng lên, nhìn chằm chằm Mạnh Triều Huy một lúc lâu, chỉ vào cậu cười hì hì: “Thì ra là nhóc mít ướt, cậu cũng tới đây uống rượu sao?”
“Chị chủ phải đóng cửa rồi, tôi đến đưa em về nhà.” Mạnh Triều Huy thấy cô ăn mặc phong phanh, liền cởi áo khoác của mình cho cô mặc.
Khương Mộ Vân nhìn quanh một vòng, thấy được bóng dáng chị chủ, cô bèn kêu: “Trần Thư Thư, sao chị đóng quán sớm thế.”
Chị chủ đi tới: “Bà cô nhỏ của chị ơi, bây giờ cũng đã là rạng sáng rồi, sớm gì mà sớm.”
“Nhưng mà em chưa uống đủ á chị.” Khương Mộ Vân chu cái miệng, ăn vạ: “Không phải chị bảo chị tiếp em đến mức say thì thôi mà, chị lừa em!”
Chị chủ hết cách cười nói với Mạnh Triều Huy: “Tửu lượng bạn gái em cũng ghê gớm quá, chị đây phải bái phục bái phục.”
Khương Mộ Vân nghe bọn họ nói chuyện, bỗng nhiên xen vào nói: “Ai là bạn gái cậu ta chứ, bạn trai em là, là, không đúng, em làm gì có bạn trai, một mình tự do tự tại tốt biết bao, ài, ai mẹ nó có bệnh đi tìm bạn trai chỉ tổ buộc dây quàng cổ!”
Chị chủ tưởng đôi bạn trẻ này đang cãi nhau giận hờn nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Được rồi em gái, hôm khác em lại tới nhé, hôm đấy chị uống với em một bữa no nê. Đêm nay nhà chị có việc nên chị buộc phải đóng cửa.”
Khương Mộ Vân bỗng nhiên đứng lên, loạng chà loạng choạng: “Được rồi, vậy em đi đây.”
Mạnh Triều Huy vội vàng giữ chặt cô, giúp cô mặc áo khoác vào.
Khương Mộ Vân cúi đầu nhìn một chút, cau mày suy tư, sau đó lại cười nói: “Hình như đây không phải là quần áo của tôi, cơ mà mặc vào thoải mái quá.”
Mạnh Triều Huy đỡ Khương Mộ Vân ra cửa, Khương Mộ Vân không quên quay đầu lại nói lời tạm biệt với chị chủ: “Chị ơi, hôm khác em đến uống rượu sau nha.”
“Được, chị chờ em.” Chị chủ cười tiễn khách. Có em gái xinh đẹp đến uống rượu, lại có thêm bạn trai em gái vừa đẹp trai vừa hào sảng đến ai mà không đón chào.
Mạnh Triều Huy một tay giữ Khương Mộ Vân trên tay, tay kia vòng qua eo đỡ cô, đi được một lúc, Khương Mộ Vân bỗng nhiên dừng bước.
“Làm sao vậy?” Mạnh Triều Huy nhân cơ hội lấy lại hơi.
Khương Mộ Vân giơ ngón trỏ lên đặt giữa môi, cô suỵt một tiếng rồi bảo cậu: “Cậu nghe đi, có nghe thấy gì không?”
Mạnh Triều Huy nghiêng tai lắng nghe, nhưng cậu không nghe thấy gì hết, chỉ có tiếng gió lay lá rơi, cậu hỏi: “Em nghe thấy cái gì?”
“Tiếng đàn dương cầm á, có người đang đánh đàn dương cầm.” Khương Mộ Vân nói, sau đó lảo đảo men theo tiếng đàn dương cầm, Mạnh Triều Huy vội vàng chạy theo đỡ cô.
Quẹo vào cái hẻm nhỏ, đi một lúc, tiếng đàn dương cầm dần dần rõ ràng, quả nhiên có người đang đánh đàn dương cầm.
Mạnh Triều Huy không khỏi liếc mắt nhìn Khương Mộ Vân, cậu thấy ánh mắt của cô sáng lên, như phát ra ánh sáng.
Tiếng đàn dương cầm phát ra từ một cửa hàng đàn dương cầm nhỏ, cửa hàng đã đóng cửa, nhưng đèn bên trong vẫn còn sáng, có người vẫn ngồi đánh đàn, tiếng đàn trôi chảy tuyệt vời như chảy xuôi theo màn đêm yên tĩnh.
“Đã đóng cửa rồi, không bằng chúng ta ở đây nghe một lát rồi đi nhé?” Mạnh Triều Huy nói rồi muốn tìm một chỗ sạch sẽ cho Khương Mộ Vân ngồi.
Nhưng Khương Mộ Vân lại tránh khỏi tay cậu, cô nàng đi đến trước cửa đàn dương cầm, giơ tay đánh mạnh vào hàng rào sắt.
Hàng rào sắt phát ra những tiếng lạch cạch, vang dội trong đêm đen tĩnh lặng, khiến mấy con chó sủa vang trời.
Mạnh Triều Huy tự nhiên thấy nhức nhức cái đầu, đã muộn như này còn đi phá cửa nhà người ta, thật sự rất mất lịch sự, thế là cậu tiến lên nắm tay cô: “A Mộ, đừng nghịch nữa, đêm rồi đừng quấy rầy đến người khác.”
Khương Mộ Vân quay đầu, nước mắt lã chã nhìn cậu: “Tôi muốn đánh đàn, muốn đánh đàn dương cầm cơ.”
Mạnh Triều Huy bắt gặp đôi mắt của cô, trong đôi mắt đẫm lệ ấy tràn đầy khát vọng cầu xin, được rồi cậu mềm lòng rồi, hít sâu một cái, giơ tay vỗ cửa hàng rào cùng cô, vỗ đi vỗ lại cái hàng rào sắt: “Xin chào ạ, cô có thể mở cửa được không ạ?”
Có lẽ chính sự kiên trì của bọn họ đã đả động đến lòng cảm thương của người bên trong.
Có người đi tới, mở cửa, cách một hàng rào sắt cau mày nhìn về phía bọn cậu.
Người ra là một dì có khuôn mặt thanh tú dù đã là tuổi xế chiều, dì ấy mặc đồ ngủ, khí chất đoan trang tao nhã gọn gàng.
“Đã muộn như vầy rồi mà cô cậu còn muốn làm gì?” Dì hỏi, giọng nói rất bình thản.
Mạnh Triều Huy đáp lời: “Chào dì ạ, cháu rất xin lỗi vì đã muộn như vầy còn quấy rầy dì, bạn gái cháu trước kia có học đàn dương câm, nhưng hai năm trước em ấy lại bị thương ở tay nên không chịu đánh đàn nữa. Đêm nay em ấy uống say, lúc về nghe được tiếng đàn từ xa, nên men theo tiếng đàn từ tìm đến tận chỗ dì, em ấy rất muốn đánh đàn. Xin hỏi dì có thể cho bọn cháu vào để em ấy đánh một lúc được không ạ?”
Giọng Mạnh Triều Huy trầm thấp êm tai, trình bày rất rõ ràng, thái độ nho nhã lễ phép, ánh mắt trong suốt thành khẩn, hơn nữa vẻ ngoài còn tuấn tú nên rất dễ tạo ấn tượng tốt với người ngoài.
Dì nhìn thoáng qua Khương Mộ Vân, Khương Mộ Vân mắt cũng lom nhom nhìn dì, mắt cô rưng rưng, chóp mũi ửng đỏ, cũng khiến lửa giận của người khác phải xẹp xuống.
“Cô bé, dì hỏi con, khúc vừa nãy gì chơi là gì?” Dì hỏi cô.
Khương Mộ Vân nói: “Là Schubert – Moment Musical No. 3 in f minor ạ.”
“Đúng vậy, dì đã chơi khúc này. Mấy đứa vào đi.” Dì mở cửa sắt cho hai người vào.
Mạnh Triều Huy đỡ Khương Mộ Vân đi vào, dì dẫn bọn họ đến trước một cây đàn dương cầm lớn: “Cô bé, con dùng cây đàn này đi.”
Khương Mộ Vân ngồi trên ghế đàn, sống lưng thẳng tắp, giơ một tay lên, rồi lại thả trên phím đàn, run rẩy mân mê phím đàn, sau đó mới từ từ nâng hai tay lên để trên phím đàn, đầu tiên cô chơi các bài tập cơ bản như âm giai, hợp âm rải, hợp âm,… sau khi quen các âm điệu mới bắt đầu đánh đàn.
Một khúc nhạc dạo bị lấp kín bằng bi thương chậm rãi vang lên, sau đó biến thành một bản nhanh, trong giai điệu đau buồn để lộ ra một chút kiên định, tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ, thân ở tuyệt cảnh nhưng khí phách lại bất khuất, làm người nghe nhiệt huyết sôi trào. Sau đó là giai điệu vô cùng êm dịu ưu mỹ, làm cho người ta như mộc xuân phong[1].
Mạnh Triều Huy si ngốc nhìn người con gái kia đánh đàn, ngón tay cô nhỏ dài trắng mịn nhưng như có sức mạnh, những ngón tay kia nhẹ nhàng nhảy múa trên các phím đàn, ánh đèn dìu dịu soi người cô, cả người cô như phát sáng lên, làm mọi người mờ mắt không thể rời mắt.
Ngay khi cậu tưởng cô đã đánh hết bài thì một chuỗi legato nghe như những hạt mưa rơi vội vang lên, thể hiện một loại sinh mệnh mãnh liệt, như cỏ xuân quật cường cố đâm trồi khỏi mặt đất rét lạnh, như trúc dài quật cường đứng vững bên vách núi mặc cho gió táp mưa sa cũng không ngã xuống, hình như cậu thấy được tảng sáng trước đêm tối nặng trĩu, thế nhưng cậu cũng trong thoáng kia cậu cũng nhìn thấy tia tối trong ánh rạng đông.
Tự nhiên mắt cậu bắt đầu nóng lên khi nghe cô đàn.
Khi nốt nhạc cuối rơi xuống, dì vỗ tay, nói với Mạnh Triều Huy: “Khúc con bé chơi là bản sonata số 8 cung đô thứ bài Pathetique của Beethoven. trong bản này có ba chương nhạc, chương đầu là bản nhanh, chương hai thong thả, sang chương thứ ba điệp khúc nhanh. Mặc dù mức độ ăn khớp không tốt lắm nhưng thắng ở chỗ tình cảm dồi dào, còn cả cách xử lý đậm chất riêng mình nữa, buồn nhưng không uỷ mị, tràn trề sự quật cường bất khuất, thực sự rất xuất sắc!”
Tuy Mạnh Triều Huy không chuyên nghiệp như dì này, nhưng cậu với tư cách là người nghe, đã thực sự chìm vào giữa âm nhạc, cảm nhận được những cảm xúc chứa đựng trong âm nhạc, dường như lờ mờ nghe được tiếng lòng của Khương Mộ Vân, cái loại buồn nhưng không uỷ mị, quật cường không chịu khuất phục.
Sau khi Khương Mộ Vân chơi đàn xong, ngẩn ngơ ngồi trên ghế, tự nhiên nước mắt lại giàn giụa.
Mạnh Triều Huy vội vàng ngồi trên ghế đàn dỗ cô, cậu vòng tay qua vai nhỏ nhẹ hỏi cô: “A Mộ sao vậy?”
Khương Mộ Vân ngoẹo đầu tựa vào vai cậu, vừa khóc vừa nói: “Tôi còn đánh đàn được mà, còn đánh được mà.”
“Đương nhiên là cậu có thể đánh đàn, hơn nữa em còn đánh rất rất hay!” Mạnh Triều Huy nói.
Khương Mộ Vân lắc đầu, nước mắt xô ra càng ngày càng nhiều: “Không đâu, tôi chơi không nổi nữa, tay tôi thiếu chút nữa không nâng được nổi rồi, hai ngón tay này không còn lực rồi, tôi không chống đỡ nổi nữa.”
“Nào có liên quan; em đánh đàn không phải vì người khác, không phải lấy lòng bất cứ kẻ nào, em đánh chỉ để vui lòng mình, để bày tỏ khi em vui, khi em buồn, khi em muốn thể hiện bản thân đúng không, thế nên cứ đánh đi, chỉ cần em muốn là được.” Mạnh Triều Huy an ủi cô.
“Chỉ đàn cho mình nghe?” Khương Mộ Vân ngẩng đầu, nhìn cậu rồi lại tự lẩm bẩm, nước mắt vẫn còn giàn giụa trên mi.
“Đúng vậy, đàn cho mình nghe, nếu như có thể thì hãy chơi cho tôi nghe. Tôi sẽ luôn vỗ tay cho em.” Mạnh Triều Huy nói.
Khương Mộ Vân cười, đôi mắt sáng dịu dàng vẫn còn ầng ậng nước.
“Cảm ơn dì ạ, bọn cháu không làm phiền dì nữa.” Mạnh Triều Huy quay đầu cảm ơn chủ cửa hàng đàn, sau đó nói khẽ bên tai Khương Mộ Vân: “A Mộ, chúng ta phải đi rồi.”
Khương Mộ Vân rất nghe lời gật đầu: “Được.”
Cô cũng gật đầu nói: “Cảm ơn dì” với chủ cửa hàng đàn.
“Không có gì. Bạn trai con nói đúng, đánh đàn không phải là vì người khác, chỉ cần nghe theo nội tâm của con thôi, âm nhạc như vậy mới là âm nhạc hay. Hơn nữa âm nhạc nhất định không phải là toàn bộ cuộc sống của chúng ta, nó sẽ chỉ là bạn đồng hành của mỗi chúng ta thôi.” Chủ bán đàn nói.
Khương Mộ Vân chớp chớp đôi mắt mờ mịt, gật đầu với dì, ngoan ngoãn nói cảm ơn.
Chủ tiệm đàn đưa bọn họ ra cửa rồi mới đóng cửa hàng rào sắt lại.
Khương Mộ Vân được Mạnh Triều Huy đỡ đi một lúc, bỗng nhiên dừng bước, ngồi xổm xuống lắc đầu: “Tôi không đi nữa đâu.”
Mạnh Triều Huy cũng ngồi xổm xuống, xoay người bảo: “Vậy để tôi cõng em ạ.”
Khương Mộ Vân nhìn chằm chằm bóng lưng cậu một lúc rồi lắc đầu: “Cậu nào có cõng được tôi.”
“Em không thử sao biết được?” Mạnh Triều Huy lại nói.
Khương Mộ Vân lại lắc đầu: “Thân thể cậu có tốt đâu, tôi không muốn bắt nạt cậu.”
Không nghĩ tới lúc Khương Mộ Vân uống say sẽ trở nên ngoan như vậy, Mạnh Triều Huy bật cười bảo: “Cuối cùng thì cũng có người thừa nhận hay bắt nạt tôi rồi.”
Khương Mộ Vân bỗng cười rộ lên: “Ai mượn cậu đẹp quá làm gì, đẹp tới nỗi làm tôi muốn xâm phạm cậu.”
Mạnh Triều Huy ngẩn người, cười nói: “Không sao hết, tôi thích em bắt nạt tôi, cho dù em xâm phạm cũng không sao cả.”
“Vậy tôi không khách khí nữa nha.” Khương Mộ Vân đột nhiên chìa tay ôm mặt cậu, nặng nề mà hôn cái bẹp một cái lên môi ai kia, hôn xong còn thỏa mãn chép miệng một cái: “Ngon ghê.”
Cổ họng Mạnh Triều Huy chuyển động, con ngươi vừa đen vừa trầm, cậu rất muốn chế trụ đầu cô, muốn hôn lại bờ môi kia.
_Chú thích:
[1] có hai cách hiểu một là: kiểu giống như A khai sáng bởi B, B khiến người khác nhận được điều bổ ích khi ở chung với A – người có đức hạnh cao, có học thức cao. Hai là làm A chìm đắm trong ảo mộng tốt đẹp, làm tâm trạng A thoải mái vui vẻ, khiến A cảm thấy mình như đứng trong gió xuân ấm áp. Em nghĩ nó nghiêng về nghĩa hai nhiều hơn á.:V