Có lẽ là thượng đế cảm động trước lòng thành kính của cô, sau ba phút, khi cô quay đầu lại hành lang đã rộng rãi không thấy bóng người Mạnh Triều Huy, chắc người đã đi rồi.
Khương Mộ Vân thở phào nhẹ nhõm.
“A Mộ, con, con thực sự đã về rồi!”
Khương Mộ Vân vẫn chưa hết sợ hãi, thì chợt nghe có người gọi cô, trái tim vừa rơi xuống ngực lại dâng lên tận họng, cuống quít quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy chú Vương đang bước đến chỗ cô.
Khương Mộ Vân lon ton chạy đến đón: “Chú Vương!”
Chú Vương dẫn Khương Mộ Vân đến khoa khối u, ở trước cửa phòng bệnh giường 33, còn chưa kịp mở cửa mà chú Vương đã kích động nói: “Quế Anh, bà xem ai đến này.”
Thím Trương đang nói chuyện phiếm với bệnh nhân giường bên, thím dựa người trên giường bệnh, nghe thấy giọng nói oang oang của chú Vương, không khỏi cau mày mắng chú hai câu: “Chỗ này là bệnh viện, ông to tiếng như vậy là bất lịch sự…”
Nhưng khi ánh mắt của thím rơi vào người Khương Mộ Vân thì giọng thím lại im bặt, thím há miệng, mắt ê ẩm sưng, nhưng không nói nên lời.
“Thím Trương con về rồi nè!” Khương Mộ Vân buông hộp giữ ấm, chạy như bay đến trước giường thím Trương rồi ôm lấy thím.
Tay thím Trương cũng ôm cô thật chặt, thím khóc nấc lên: “A Mộ, A Mộ nhà chúng ta về rồi!”
“Ơ kìa Quế Anh, bà khóc cái gì hả, A Mộ trở về thì bà phải vui vẻ chứ đừng khóc nữa.” Chú Vương đặt hộp giữ ấm mà Khương Mộ Vân mang đến lên trên tủ đầu giường bệnh.
“Đúng đấy chị ạ, con gái chị quay về là chuyện tốt nên chị đừng khóc!” Người phụ nữ 40 tuổi bên kia giường lên tiếng.
“Ai ya, cô hiểu lầm rồi, bọn tôi không có con, A Mộ là…” Thím Trương lau nước mắt giải thích. Khương Mộ Vân cắt ngang lời thím, cô quệt miệng, giả bộ mất hứng: “Ai bảo ngài và chú Vương không có con, con chính là con của hai người, trừ phi hai người không chịu nhận con!”
Trong lòng thím Trương ấm áp cảm động, thím chọc nhẹ trán cô, ngoài miệng ghét bỏ nói: “Con ấy à, đã 25 tuổi rồi mà vẫn còn nghịch ngợm như vậy!”
Khương Mộ Vân ôm lấy cổ thím Trương bảo: “Mặc kệ con lớn bao nhiêu, thì ở trước mặt thím con mãi là bé con.”
Sau đó, Khương Mộ Vân bưng cháo và canh của mình đến trước mặt thím Trương: “Thím Trương, khi còn bé đều là thím làm cho con ăn, bây giờ con lớn rồi, sau này để con làm cho thím nhé. Nào nào, thím thử nếm món con làm đi?”
Thím Trương không ngăn được tươi cười: “Được được để thím nếm thử một chút.”
Thím Trương ăn hai phần cháo, lại uống thêm vài ngụm canh, hai mắt thím lại bắt đầu ươn ướt.
“Làm sao vậy thím? Khó ăn quá ạ?” Khương Mộ Vân nghi hoặc, cô có nếm qua rồi mà mùi vị cũng có đến nỗi nào đâu.
Thím Trương buông bát, bắt lấy tay Khương Mộ Vân, thím cầm tay cô thật chắc: “Ăn ngon lắm, ăn cực kỳ ngon. A Mộ, từ trước đến nay con còn không biết cắm cơm cần bao nhiêu nước mà bây giờ lại biết nấu cháo nấu canh. Mấy năm nay nhất định con phải chịu khổ rồi…”
“Không phải đâu, con có phải chịu khổ dì đâu, có cô út chăm sóc con mà.” Khương Mộ Vân vội vàng trấn an thím Trương.
“Ngày mai bệnh nhân phải phẫu thuật rồi, nhất định phải giữ vững tinh thần lạc quan, tâm trạng mà chập chờn là không phẫu thuật được đâu.” Bác sĩ chủ trì của thím Trương là bác sĩ Dương, bác sĩ qua đây kiểm tra phòng, thấy một màn như vậy liền nhắc nhở, vừa cười vừa nhắc nhở.
“Đó thím nghe thấy chưa, thím Trương mà còn như vậy là con không đến nữa đâu.” Khương Mộ Vân nói.
Thím Trương nói với bác sĩ Dương: “Tôi có khổ sở gì đâu, tôi đang vui vẻ mà.”
Khương Mộ Vân đợi bác sĩ Dương kiểm tra phòng xong rồi theo bác sĩ ra ngoài, hỏi thăm về tình trạng của thím Trương và các biện pháp phòng ngừa cho ca phẫu thuật.
Bác sĩ Dương cũng nghiêm túc trả lời, sau đó còn cười bảo: “Dì ấy cũng có phúc thật, tuy không có con cái, nhưng lại có một cô con gái và một cậu hậu bối đáng tin…”
Khương Mộ Vân biết hậu bối mà bác sĩ nói là Mạnh Triều Huy…
Trở lại phòng bệnh, Khương Mộ Vân kể cho dì Trương nghe về những tháng ngày học tập và làm việc ở nước ngoài, thím Trương càng nghe càng vui vẻ, thím còn không ngớt lời khen ngợi: “Đúng là A Mộ nhà thím, A Mộ nhà thím là bé con giỏi nhất thế giới này…”
Khương Mộ Vân cười bà: “Bà Vương cứ thích bán dưa khen mèo dài đuôi, thím Trương không biết ngại gì cả…”
“Làm sao phải ngại, đây là sự thật mà, huống chi con cái ở trong mắt bố mẹ là điều tốt nhất…” Thím Trương nói với vẻ mặt tự hào.
Khương Mộ Vân thoáng cái liền nghĩ đến Diệp Trân Ny.
Không phải người mẹ nào cũng coi con mình là điều tốt nhất, chỉ ít Diệp Trân Ny sẽ không như vậy.
“Con còn chưa về nhà hả?” Thím Trương nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Khương Mộ Vân.
Khương Mộ Vân nhìn về phía khác không nói lời nào.
“Quay về nhìn một chút đi, mẹ con mỗi lần thấy con gọi video wechat cho thím toàn trốn ở bên cạnh nghe lén đấy. Con cũng lớn rồi, mẹ con tuy có sai nhưng mà bà ấy vẫn là mẹ con. Bà ấy vì con mà không kết hôn với Trình Hồng Tường trong suốt sáu năm qua đấy.” Thím Trương khuyên nhủ.
Khương Mộ Vân vẫn ở lại đến giờ ăn trưa mới rời đi.
Cô đi xa nhiều năm như vậy mà không về nhà một chuyến thì cũng không được.
Giống như thím Trương đã nói vậy, Diệp Trân Ny tuy sai nhưng bà ấy vẫn là mẹ cô vẫn là người mẹ nuôi lớn cô, đây là chuyện không thể thay đổi được. Ở nước Mỹ mấy năm nay, Diệp Trân Ny cũng không phải không hỏi han quan tâm đến cô, bà thường gọi điện cho Khương Nhàn hỏi thăm tình trạng của cô, năm nào cũng đến nước Mỹ thăm cô, có khi cô vội viết luận văn làm đầu đề nên cũng chưa từng đi gặp bà.
Khương Mộ Vân dùng dấu vân tay mở cửa, cây cỏ trong đình viện vẫn như trước, ao nhỏ cũng vẫn thế, cô đi lên bậc thềm, cửa phòng khách mở rộng, từ từ bước vào.
Trong phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện giữa Diệp Trân Ny và Diêu Tinh Tinh, hai người hình như đang thảo luận về việc nên đi đâu đó.
Khương Mộ Vân mở tủ giày, thấy đôi dép lê màu hồng nhạt của mình, vẫn đặt ở vị trí cũ, cô thay giày, do dự một lúc rồi mới đi vào.
Nghe được tiếng bước chân, Diệp Trân Ny và Diêu Tinh Tinh đều nhìn sang.
Cả hai đều sửng sốt một lúc, nhưng Diêu Tinh Tinh đã phản ứng trước, bà trông như một đứa bé nhảy dựng lên, bà xông tới ôm lấy cô: “A Mộ, A Mộ nhà chúng ta về rồi này! Trân Ny, cậu mau nhìn nè, là A Mộ đó!”
Diệp Trân Ny từ từ đứng dậy, Khương Mộ Vân bị Diêu Tinh Tinh kéo đến trước mặt bà.
“Mẹ.” Khương Mộ Vân gọi bà.
Diệp Trân Ny mừng rỡ lên tiếng, chân tay luống cuống, giơ tay lên rồi lại buông thõng tay xuống, bà hỏi: “Sao đột nhiên con lại trở về vậy? Mẹ nghe cô út nói con sắp tham gia SOW mà?”
“Con về thăm thím Trương một chút, bên SOW cho con nghỉ phép ba tháng.” Khương Mộ Vân nói thẳng ra.
Diệp Trân Ny thoáng chút bối rối: “Thì ra là vậy.”
Nhất thời Khương Mộ Vân cũng không biết phải nói gì với Diệp Trân Ny, mẹ con ai người vốn đã xa lạ, giờ lại còn xa cách nhiều năm như vậy: “Con muốn về phòng nghỉ ngơi một chút.”
Khương Mộ Vân lên lầu, trở lại gian phòng của mình, gian phòng được quét tước rất sạch sẽ, đồ trang trí trong phòng cũng không thay đổi gì hết, cô nằm ngửa trên giường, nhớ lại dáng vẻ của Diệp Trân Ny, mấy năm này mẹ già đi không ít, bên khóe mắt cũng có thêm rất nhiều nếp nhăn.
Cốc cốc cốc, cửa phòng bị gõ: “A Mộ, dì có thể vào không?”
Là giọng của Diêu Tinh Tinh.
Khương Mộ Vân vội vàng đứng lên mở cửa.
“A Mộ, dì quấy rầy đến con nghỉ ngơi không?” Diêu Tinh Tinh hỏi.
Khương Mộ Vân cúi người bảo dì vào phòng: “Tất nhiên là không rồi.”
Diêu Tinh Tinh đi tới, bà ngồi ở trên ghế salon, cũng tiện kéo Khương Mộ Vân ngồi chung với bà, hỏi han một hồi mới hạ quyết tâm nói rõ ý đồ: “A Mộ, dì có chuyện muốn nhờ con.”
Đôi mắt trăng lưỡi liềm của Khương Mộ Vân cong lên, cô cười ngọt bảo: “Chỉ cần nữ thần của con lên tiếng, thì không có lý do gì lại không giúp!”
Diêu Tinh Tinh cũng cười: “Con đừng hứa sớm thế chứ.”
“Dì Diêu, rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ, dì nói đi!”
“Dì muốn con đến công ty của Triều Huy, muốn nhờ con làm trợ lý của nó.”
Khương Mộ Vân kinh hãi: “Ơ hả!?”
Cô khoát tay lia lịa: “Dì Diêu, chuyện khác con có thể đồng ý giúp nhưng mà chuyện này con không giúp được!”
Diêu Tinh Tinh thở dài: “Vậy thì làm sao bây giờ? Mẹ con với dì định ra ngoài chơi một thời gian, cả đời bận đến mức thở không ra hơi, còn không có thời gian làm chuyện mình muốn làm, sở dĩ mẹ con muốn dì đi du lịch cùng.”
“Muốn đi thì cứ đi thôi ạ, Mạnh Triều Huy cũng lớn rồi mà sao dì cứ lo lắng cho cậu ta thế!” Khương Mộ Vân nói.
Diêu Tinh Tinh gật đầu: “Dì thật sự lo cho nó lắm. Cuối năm ngoái nó mới tham gia trị liệu tim xong, bác sĩ nói trong nửa năm nay phải chú ý nghỉ ngơi, không được mệt nhọc quá độ. Con cũng thừa biết nó là một đứa cuồng công việc mà, không ai theo dõi nó nên dì rất lo.”
Lúc Khương Mộ Vân ở nước Mỹ thỉnh thoảng sẽ liên lạc với Diêu Tinh Tinh, tự nhiên cũng không thể tránh nhắc đến Mạnh Triều Huy.
Sau khi cậu sang nước anh, chỉ dùng đúng năm năm để hoàn thành chương trình học kiến trúc của đại học Cambridge, sau đó cậu học lên bằng tiến sĩ, cậu chính là yêu nghiệt.
Một năm rưỡi sau khi trở về nước cậu đã thành lập tập đoàn công ty của riêng mình, bao gồm cố vấn thiết kế, nhận thầu công trình, phát triển địa ốc, quản lý các chuỗi sản phẩm kiến trúc trong quá trình hoàn thành.
“Dì có thể thuê cho cậu ta trợ lý mà, con đi không thích hợp lắm đâu.” Khương Mộ Vân cũng sắp khóc.
Diêu Tinh Tinh cũng sắp khóc: “Sao lại không thích hợp được, con cũng có học kiến trúc mà, đầu tiên là cùng chuyên ngành, thứ hai thì cũng chỉ có con mới xử lý được nó. Coi như dì xin con đấy. Với cái cơ thể của nó thì dì cực lo luôn, bây giờ thân thể nó mới tốt lên được một xíu, sắp giống người bình thường rồi, nó giờ phải chú ý nghỉ ngơi, dù sao mất năm ở nước Anh nó cũng lao lực quá rồi.”
Khương Mộ Vân rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, có đánh chết cô cô cũng không muốn làm trợ lý của Mạnh Triều Huy, nhưng dì Diêu đã cầu xin cô; hơn nữa, năm đó cũng là do cô đã lừa dối cậu, có lẽ chuyện cô chấp nhận ắt cũng là muốn chuộc tội.
“Được rồi, con sẽ làm trợ lý của cậu ta trong một tháng.” Khương Mộ Vân cắn răng đáp ứng.
Diêu Tinh Tinh ‘Được đằng chân lân đằng đầu’: “A Mộ, dì với mẹ con định ra ngoài ba tháng, con cố làm trợ lý của nó ba tháng nha, nha con?”
Khương Mộ Vân mắt tối sầm, thở sâu: “Hai tháng, không thể nhiều hơn nữa.”
“Được, thành giao! Cảm ơn con nhiều, vậy Triều Huy nhờ hết vào con nhé A Mộ…” Diêu Tinh Tinh không biết móc ra từ đâu một cuốn “sách quý” còn trịnh trọng giao cho Khương Mộ Vân.
Bên trong ghi lại những chi tiết chế độ ăn uống và cuộc sống hàng ngày của Mạnh Triều Huy.
Ngày hôm sau thím Trương phải phẫu thuật, bọn người Diệp Trân Ny, Diêu Tinh Tinh đã đến nhưng họ không thấy Mạnh Triều Huy.
Diêu Tinh Tinh bảo cậu ta ra ngoài công tác sáng mai mới trở về, mà ngày mai dì và Diệp Trân Ny sẽ lên đường sang Tây Tạng, điều đó có nghĩa là gì? Nghĩa là Khương Mộ Vân phải bắt đầu làm việc.
Ca phẫu thuật của thím Trương kéo dài khoảng 6 tiếng đồng hồ, bác sĩ Dương bước ra khỏi phòng phẫu thuật nói cho Khương Mộ Vân biết ca phẫu thuật rất thành công, vùng nhiễm bệnh đã bị bỏ đi, khả năng tái phát trong tương lai rất nhỏ.
Khương Mộ Vân như trút được tảng đá trong lòng.
**
Một buổi sớm vào cuối tháng ba, ánh nắng ban mai chiếu rọi, tuy ấm nhưng vẫn còn khá lạnh, cây cối bên đường đã đâm chồi non, vàng nhạt xanh nhạt, đáng yêu không gì sánh được, đưa mắt nhìn màu xanh mới của cỏ cây phảng phất như nhìn được hy vọng.
Nhà Lâm Hồng cách công ty Mạnh Triều Huy không xa, Khương Mộ Vân dậy từ rất sớm, cô đi bộ đi làm, mặc dù mọi thứ xung quanh đều dạt dào màu xanh biếc, dạt dào hy vọng, nhưng cô lại thấy tâm trạng mình uể oải u ám đến lạ.
Nhưng cô đã đồng ý với dì Diêu rồi, cũng đã quyết định chuộc lỗi, giờ không thể lùi bước được, phải kiên trì cắn răng chịu đựng!
Nghĩ tới đây, Khương Mộ Vân ngẩng đầu ưỡn ngực thể hiện sĩ khí, rồi sải bước về tòa cao ốc Lăng Thiên.
Công ty Mạnh Triều Huy nằm từ tầng 36 đến tầng 39, là chỗ cao nhất của cao ốc Lăng Thiên.
Đi thang máy lên tầng 36, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy bốn chữ ‘Tập Đoàn Triều Vân’ rạng ngời rực rỡ.
Hai bé ở quầy lễ tân lập tức đứng dậy chào cô, một bé hỏi: “Chào chị ạ! Xin hỏi chị có hẹn trước không?”
“Tôi là Khương Mộ Vân, tôi tìm tổng giám Lương.” Khương Mộ Vân mỉm cười nói, hôm qua Diêu Tinh Tinh đã liên hệ trước với ban tổng giám.
Hai bé lễ tân nghe xong cười càng ngọt hơn: “Vâng, mời chị đi theo em ạ.”
Khương Mộ Vân đi theo sau, đi vào công ty, cô lặng lẽ quan sát tình hình của công ty.
Giờ mới hơn 9 giờ một chút, mà các nhân viên đã ngồi yên tại bàn làm việc, không ai tán gẫu, cũng không ai ăn vặt, tất cả đều đang trong trạng thái làm việc.
Khi đến trước phòng làm việc của Lương tổng giám, bé lễ tân gõ cửa, xong khi nghe thấy tiếng người bên trong mới vặn tay nắm cửa kính cẩn bảo: “Tổng giám Lương, có người tìm ngài ạ!”
Lương Lượng đang nhìn máy tính, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn về phía Khương Mộ Vân.
Khương Mộ Vân cũng nhìn về phía hắn, thấy hắn có hơi quen mắt, nhưng không nhớ nổi mình đã gặp người ta ở đâu.
“Tổng giám Lương, chào anh, tôi là Khương Mộ Vân.” Khương Mộ Vân tiến lên giới thiệu trước.
Lương Lượng đưa tay ý bảo bé lễ tân có thể rời đi trước, hắn tiến lên nắm tay Khương Mộ Vân cười bảo: “Phong thái cô Khương đúng là càng ngày càng tốt, khó trách khó trách…”
Khương Mộ Vân cảm thấy lạ, lạ ở chỗ sao hắn lại biết cô, hơn nữa hắn khó trách cái gì.
“Tổng giám Lương, chúng ta từng gặp nhau sao?”
Lương Lượng gật đầu, nói đùa: “Vào đêm khuya bên bờ sông Doanh chứ còn gì nữa, hôm đấy cô Khương rất uy vũ, một thân một mình đấm hẳn bốn tên lưu manh…”
Khương Mộ Vân đột nhiên nhớ ra, chắc hắn là bạn của Mạnh Triều Huy, lúc đó hắn chạy tới cũng vô cùng lo lắng cho Mạnh Triều Huy, còn oán giận đánh giá cô vài lần.
“Tôi nhớ rồi.” Khương Mộ Vân mỉm cười.
Lương Lượng cười ha hả: “Được cô Khương nhớ tới quả là niềm vinh hạnh của tôi. Bởi vì cô là người đặc biệt được giám đốc Diêu mời vào nên tiền lương của cô được ngài ấy trực tiếp định đoạn, lương mỗi tháng là 10 vạn.”
Dì Diêu không hổ là dì Diêu, đùi siêu bự siêu giàu.
Khương Mộ Vân hơi chớp mắt, mỉm cười gật đầu: “OK.”
“Nếu cô Khương không phản đối gì thì chào mừng cô gia nhập Triều Vân.” Lương Lượng còn cắn lưỡi nhấn mạnh chữ ‘Vân’ xong còn nói thêm: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi làm quen với môi trường làm việc trước.”
Lương Lượng vừa đi vừa nói, còn Khương Mộ Vân thì theo sát phía sau.
“Tầng này là khu vực làm việc hành chính của tập đoàn, mấy cái tài vụ, tài nguyên nhân lực, quản lý hành chính đều ở chỗ này.” Lương Lượng nói, đến mỗi một chỗ hắn đều giới thiệu cô với nhân viên trong công ty: “Đây là trợ lý Khương, trợ lý mới của giám đốc Mạnh, nhớ chào mừng với cô ấy nhé!”
Giữa những tràng pháo tay mơ hồ nghe được tiếng bàn luận xôn xao của các nhân viên.
“Sao bảo giám đốc Mạnh không muốn tuyển trợ lý? Tự nhiên nghĩ thông rồi?”
“Trợ lý Khương cũng rất xinh đẹp nha, còn có khí chất nữa, cũng khó trách giám đốc Mạnh nghĩ thông.”
“Đừng nói nhảm nữa, giám đốc Mạnh đã có nữ thần Thôi rồi…”
Sau đó Lương Lượng dẫn cô lên tầng 37, 38, 39. Tầng 37 là chi nhánh tư vấn và thiết kế của tập đoàn, tầng 38 là chi nhánh phát triển cao ốc và bảo an, tầng 39 gồm phòng làm việc của tổng giám đốc, phòng hội nghị, phòng khách.
“Cô Khương, à, không, là trợ lý Khương, sau này cô sẽ làm việc ở tầng này, tôi đưa có đến phòng làm việc nhé.” Lương Lượng đưa tay mời cô vào.
Khương Mộ Vân nhìn quanh một vòng, tầng 39 rộng như vậy mà chẳng có bóng người nào, trong nội tâm cô tự nhiên có chút sợ hãi: “Tầng này chỉ có hai người tôi với giám đốc Mạnh hả?”
Lương Lượng giống như cười mà không phải cười: “Đúng rồi á, nhưng mà ngày nào cũng phải dự họp hội nghị cấp cao, thường thì các cuộc họp sẽ kéo dài một tiếng, đôi khi sẽ có những khách hàng quan trọng đến chơi, và tất nhiên là tiếp đãi học ở phòng này.”
Lương Lượng đưa Khương Mộ Vân đến trước phòng làm việc của Mạnh Triều Huy, là một căn phòng nhỏ, bên trong có một cái bàn và một ghế: “Cô làm ở đây, thuận tiện chăm sóc giám đốc Mạnh.”
Khương Mộ Vân gật đầu: “Ừ.”
“Đúng rồi, chiều nay giám đốc Mạnh mới trở về, đợi lát nữa tôi sẽ đưa một ít tư liệu của công ty đến cô ngồi xem trước một chút nhé…”
“Vâng, cảm ơn tổng giám Lương.”
Lương Lượng đang chuẩn bị đi thì lại xoay người bảo: “Ừm thật ra thì dì Diêu hai năm qua luôn giúp giám đốc Mạnh tuyển trợ lý, nhưng lại bị giám đốc Mạnh đuổi đi hết, yêu cầu của ngài ấy với trợ lý có hơi cao.”
Khương Mộ Vân cười nhạt: “Xem ra giám đốc Mạnh nhà mấy anh rất khó hầu hạ.”
“Hahaha, đây là cô nói đấy nhé, tôi không nói gì đâu.” Lương Lượng trêu ghẹo.
“Anh đừng kiện tôi trước mặt giám đốc Mạnh nhà anh đấy nhé.” Khương Mộ Vân cũng nói đùa với hắn hai ba câu.
“Dĩ nhiên là không rồi!”
Lương Lượng đi rồi, Khương Mộ Vân mới ngồi xuống bàn làm việc.
Trong phòng làm việc này chỉ có một chiếc laptop, nhưng cô cũng không giận, cô mở máy tính rồi đăng nhập taobao, thêm vào giỏ hàng một cái bình sứ thanh hoa, rồi thêm cả một bó hoa, dù cho như thế nào đi nữa thì nhất định phải giữ vững tâm trạng vui vẻ.
Sau đó một cô gái tự xưng là người chuyên trách nhân sự lôi một chồng tài liệu cao ngất từ chiếc xe đẩy nhỏ ra.
Vậy là từ lúc đó cho đến trưa, Khương Mộ Vân chỉ ngồi đọc tài liệu, mãi đến khi Lâm Hồng gọi điện thoại cho cô: “Bà cô Khương của tôi ơi, mau đi ăn cơm nào!”
“Cậu gọi đồ ăn mang về hộ tôi đi, tôi đang bận lắm.” Khương Mộ Vân càng xem càng kinh hãi, càng xem càng khâm phục Mạnh Triều Huy, trong đúng một năm rưỡi đế quốc thương nghiệp của riêng cậu đã thành hình. Từ trước đến nay, đoàn đội thiết kế của công ty đã xây dựng được một công trình lớn mang tính đột phá ở Doanh Châu, và còn rất nhiều công trình kiến trúc xuất sắc ở các tỉnh khác, công ty của cậu cũng dành được hai giải thưởng lớn trong nước và một giải thưởng lớn ở trường quốc tế. Về phương diện phát triển triển địa ốc bản thân cậu tự thiết kế phát triển được hai tòa chung cư, việc mua bán diễn ra rất sôi nổi, lập hẳn kỷ lục ở Doanh Châu – kỷ lục bán hết trong vòng một giờ sau khi mở bán. Về vấn đề tư vấn chi phí xây dựng và phương diện quản lý tài sản cũng đạt được những thành tựu to lớn.
Buổi chiều đúng bốn giờ, tiếng chuông leng keng, điện thoại bàn làm việc bỗng nhiên đổ chuông.
Khương Mộ Vân nhận điện thoại: “Trợ lý Khương, tôi là Lương Lượng, giám đốc Mạnh sắp đến công ty rồi, cô nên chuẩn bị sẵn sàng đi.”
“Tôi biết rồi.” Khương Mộ Vân lập tức pha cà phê theo nội dung trong ‘sách quý’, đồng thời còn điều chỉnh nhiệt độ, độ ẩm, bật cả thông gió cho văn phòng.
Sau mười lăm phút, thang máy dừng ở tầng 39 rồi kêu leng keng, mặc dù Khương Mộ Vân thấy khẩn trương, nhưng nét mặt cô vẫn bình tĩnh không chút chút rung động nào, vẫn điềm nhiên ngồi ở bàn để đọc tài liệu.
Một nhóm nam nữ ăn mặc chỉnh tề vây quanh Mạnh Triều Huy, lúc này Khương Mộ Vân mới từ từ đứng dậy, cô nhìn về phía Mạnh Triều Huy dùng hết sự bình tĩnh để chào hỏi Mạnh Triều Huy: “Giám đốc Mạnh, chào anh.”
Mạnh Triều Huy dừng bước lại, anh ngước mắt nhìn sang, đôi lông mày anh tuấn nhíu lại, gương mặt đẹp trai tối sầm lại, Lương Lượng thấy không ổn liền vội vàng giải vây hộ: “Giám đốc Mạnh, đây là trợ lý do giám đốc Diêu tuyển…”
Lương Lượng còn chưa nói xong, Mạnh Triều Huy đã nhấc chân cất bước đi về phòng làm việc, lướt ngang qua Khương Mộ Vân lạnh lùng nói: “Tôi không cần trợ lý. Để cô ấy đi đi!”