Mạnh Triều Huy nhìn cũng không nhìn chỉ bỏ lại một câu: “Cô tự ăn đi, tôi đi tắm.”
Đến công ty, Khương Mộ Vân hỏi anh: “Giám đốc Mạnh, tôi giúp ngài gọi bữa sáng nhé.”
“Không cần, có người gọi cho tôi rồi.” Mạnh Triều Huy lạnh lùng đáp lời cô, anh đi thẳng vào phòng làm việc của mình.
Quả nhiên, chưa đầy mười phút sau, nhân viên giao hàng đã mang bữa sáng đến đã thế còn mang thêm một bó hoa hồng rực rỡ, nói là của Mạnh Triều Huy, bên giao hàng yêu cầu cô ký nhận.
Chẳng lẽ là bữa sáng tình yêu của bạn gái? Không hiểu sao tâm trạng của Khương Mộ Vân không được vui lắm, sau khi ký nhận thì đưa vào cho anh.
Mạnh Triều Huy cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước: “Để xuống đi, giờ cô ra ngoài được rồi.”
Cả ngày hôm nay, Khương Mộ Vân và Mạnh Triều Huy ngoại trừ trao đổi công việc thì không còn gì khác. Khương Mộ Vân cũng không muốn dùng mặt nóng dán mông lạnh[1], nếu anh chỉ muốn làm việc thì cô cũng sẽ chỉ làm việc, dù sao thì đây cũng là việc anh muốn làm.
Buổi tối Khương Mộ Vân vẫn làm thêm giờ ở nhà Mạnh Triều Huy, vẽ đến khoảng một rưỡi sáng cuối cùng cũng vẽ xong khu vực mà cô phải vẽ.
Cô đi ra khỏi phòng làm việc, trong phòng khách chỉ giữ lại một chiếc đèn, cửa phòng ngủ của Mạnh Triều Huy đóng chặt, cô ngơ ngác đứng trước cửa phòng anh đợi một lúc, cũng không biết mình đang chờ gì.
Cô đang làm gì vậy, ngủ là quan trọng nhất, cô còn chần chờ gì nữa. Khương Mộ Vân tỉnh táo lại rồi nhắc nhở bản thân mình.
Cô mở cửa, rồi đóng sầm cửa lại.
Mạnh Triều Huy đi ra từ phòng ngủ thứ hai bên cạnh phòng sách, anh nhìn ra ngoài từ lỗ mắt mèo, thấy Khương Mộ Vân mở cửa phòng đối diện rồi đóng nó lại. Nhìn cô về nhà an toàn Mạnh Triều Huy mới yên tâm đi ngủ.
Để hoàn thành nhiệm vụ do dì Diêu gửi gắm, tránh cho Mạnh Triều Huy thức trắng đêm, bảo đảm anh phải ngủ nghỉ đủ giấc, nên Khương Mộ Vân đã xung phong nhận việc cô gánh hết việc trong mảng văn hóa thương mại, thức trắng hai ngày cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Thứ sáu hôm nay, Khương Mộ Vân đi theo Mạnh Triều Huy vào thang máy với đôi mắt gấu trúc sắp rớt ra ngoài.
Liễu Tương tổng giám thiết kế và Trần Tử Văn phó tổng quản lý công ty điền sản, bọn họ chào hỏi Mạnh Triều Huy, cũng gật đầu thăm hỏi Khương Mộ Vân.
Có lẽ là nhìn thấy sắc mặt Khương Mộ Vân rất kém, Trần Tử Văn mới ân cần hỏi thăm: “Trợ lý Khương, có phải dạo này cô không nghỉ ngơi đầy đủ đúng không?”
Khương Mộ Vân cũng lịch sự mỉm cười với anh chàng, nói qua loa lấy lệ: “Ừm, tôi ngủ không ngon.”
Trần Tử Văn còn định nói thêm thì tự nhiên cái nhìn sắc bén của Mạnh Triều Huy bắn tới chỗ cậu, cậu sợ đến mức giật thon thót, lời định nói cũng nuốt hết vào bụng.
Sau cuộc họp, Trần Tử Văn bị Mạnh Triều Huy điểm danh báo cáo công việc, vốn dĩ chuyện báo cáo công việc không tới phiên cậu làm, bởi lẽ cậu cũng được coi là một trong những người điều hành cấp cao, bình thường không tới lượt cậu báo cáo. Vì thế mà cậu cũng không chuẩn bị gì cả, báo cáo rất mấp mô bị Mạnh Triều Huy phê bình một cách nghiêm khắc.
Hai giờ chiều, cuộc họp về kế hoạch thiết kế khu trung tâm đồng cỏ ngoại ô được tổ chức như dự kiến.
Mạnh Triều Huy lắng nghe báo cáo của tổng giám thiết kế Liễu Tương, sắc mặt anh vẫn rất trầm tĩnh, không có chút biểu tình gì, nhưng ngón tay anh đang nhẹ nhàng gõ theo tiết tấu trên mặt bàn.
Người hiểu anh đều biết đây là hành động biểu thị anh đang không hài lòng.
Liễu Tương báo cáo với anh ba phương án, đây đều là thành quả của ba nhóm trong bộ phận thiết kế, cô cũng là một trong những người chỉ đạo của tổ.
“Ba phương án này có điểm sáng riêng nhưng vẫn chưa đáp ứng được yêu cầu của tôi. Nếu chỉ dừng ở trình độ này thì cuộc đấu thầu này không có nổi một phần thắng nào cả.” Mạnh Triều Huy nói, mắt anh nhìn Khương Mộ Vân: “Như vầy đi, mời trợ lý Khương nói suy nghĩ của mình với mọi người ở đây.”
Khương Mộ Vân không ngờ Mạnh Triều Huy sẽ yêu cầu cô lên nói, cơ mà cô cũng không hề lo lắng, cô thoải mái đứng lên, rồi chiếu bản kế hoạch vẽ tay mà cô và Mạnh Triều Huy hợp tác với nhau lên màn hình lớn.
Bản vẽ tay vừa xuất hiện đã khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, bây giờ mọi người đều sử dụng phần mềm để làm bản vẽ quy hoạch, có rất ít người tự vẽ bằng tay, nhất là đối với một công trình có quy mô lớn như vậy, huống hồ bản vẽ tay còn đẹp như vậy, ngắn gọn rõ ràng nhưng vẫn thể hiện được vẻ phong phú nghệ thuật.
Đặc biệt là những nhân viên trẻ tuổi, phát ra từng tiếng thán phục.
“Wow, bản vẽ đẹp quá đi.”
“Đây chính là tiêu chuẩn đại sư đấy! Đỉnh quá trời!”
“Cái này là do trợ lý Khương vẽ hả?”
Các nhân viên trẻ tuổi đều nhìn Khương Mộ Vân với ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ.
“Bản đồ quy hoạch vẽ tay là do tôi với giám đốc Mạnh vẽ, giám đốc Mạnh là chủ bút, tôi chỉ hỗ trợ ngài ấy thôi, toàn bộ quy hoạch và ý tưởng thiết kế đều là do giám đốc Mạnh chủ đạo, tôi chỉ phụ trách khu vực nông nghiệp đô thị.” Khương Mộ Vân mỉm cười nói.
Bỗng nhiên Mạnh Triều Huy nói chen vào: “Chủ bút là trợ lý Khương, là do cô ấy thức trắng đêm để vẽ.”
Được chính ông chủ khẳng định, những giám đốc cao tầng ở đây đều nhìn Khương Mộ Vân với con mắt khác. Bọn họ vốn chỉ nghĩ Khương Mộ Vân chỉ là một bình hoa, tuy cô tốt nghiệp ở trường có tiếng nhưng do vẻ ngoài vô cùng xuất chúng của cô mà phần lớn mọi người quên đi hoặc khinh thường năng lực của cô.
Liễu Tương vô thức nắm chặt tay mình, cô có cảm thấy nguy cơ rất mãnh liệt.
“Tôi và giám đốc Mạnh cho rằng một trong những yếu tố then chốt để làm tốt hoạch định là tôn trọng địa hình địa phương, hệ thống thuỷ văn và cảnh quan, cũng phải sửa sang lại không gian mới. Cho nên bọn tôi cảm thấy văn hóa nông canh là một trong những nét đẹp đặc trưng, là một phần ký ức của nơi đây nên rất cần được bảo tồn, chúng ta áp dụng…” Khương Mộ Vân vừa nói vừa kết hợp với biểu đồ, đâu vào đấy rất rõ ràng trật tự.
Tuy nhiên gần một nửa diện tích đất trong bản quy hoạch thiết kế được dành cho cảnh quan công viên và nông nghiệp đô thị, rất nhiều lãnh đạo cao cấp tỏ ra ý tưởng này đã quá mức lý tưởng hóa, họ sợ chính phủ sẽ không chấp thuận, sẽ khó trúng thầu.
Qua các đầu phiếu, chỉ có một nửa lãnh đạo cao tầng tán hành bản quy hoạch thiết kế này.
Điều này nằm trong dự liệu của Mạnh Triều Huy, anh không bổ sung thêm bất cứ điều gì về bản quy hoạch thiết kế, anh nghĩ Khương Mộ Vân đã nói rất cặn kẽ và đầy đủ rồi, anh ngồi ở giữa, hai tay khoanh trên bàn, ngước mắt lẳng lặng nhìn những lãnh đạo cấp cao có mặt ở đây, anh chỉ nhẹ giọng nói: “Mọi người có biết xuất thân của thị trưởng mới nhậm chức ở thành phố Doanh Châu không?”
Nhóm lãnh đạo cấp cao hai mặt nhìn nhau, có người nhanh trí lập tức tìm kiếm thông tin trên điện thoại di động, cuối cùng Liễu Tương nói: “Thị trưởng Phàn là tiến sĩ nông học, từng là nguyên viện trưởng khoa nông nghiệp Khâm thành.”
Mạnh Triều Huy gật đầu, chậm rãi nói: “Sự phát triển mấy năm gần đây của Doanh Châu quả thực tăng rất nhanh, nhưng chính vì sự phát triển nhanh chóng này mà có rất nhiều đất rừng đất trồng trọt đã bị thay bằng các tòa cao tầng, tôi sẽ không nói nhiều về ưu và nhược điểm. Lúc này, tân thị trưởng là người của hoa viện khoa học nông nghiệp, hạng mục này cũng là do ông ấy phụ trách. Tôi có lòng tin đánh cược một lần còn mọi người có dám hay không?”
Ngữ điệu Mạnh Triều Huy không cao, giọng anh không lớn, nhưng âm vang lại rất mạnh mẽ.
Lãnh đạo cao cấp yên lặng như tờ, sau đó ai cũng nhao nhao đồng ý, không có người nào phản đối, đạt được sự đồng thuận của tất cả mọi người.
Mạnh Triều Huy lập tức nói đối với Liễu Tương: “Giám đốc Liễu, kế tiếp là đến cô rồi, bản vẽ tay này tôi sẽ giao cho các cô, bản vẽ quy hoạch phải được hoàn thành trong vòng một tuần. Với cả, bản vẽ tay của tôi nhất định phải giữ gìn cẩn thận, dùng xong nhớ phải trả cho tôi.”
Liễu Tương nhận bản thảo từ tay Khương Mộ Vân, cô nói với Mạnh Triều Huy: “Vâng thưa giám đốc Mạnh, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Sau hai tuần, hạng mục khu trung tâm đồng cỏ ngoại ô chính thức mở thầu, Mạnh Triều Huy dẫn đầu mang Khương Mộ Vân, Liễu Tương, Lương Lượng tham dự đấu thầu.
Tại hiện trường, có khoảng 30 đơn vị thiết kế kiến trúc nổi tiếng ở Doanh Châu thậm chí là ở cả Trung Quốc đã vượt qua vòng sơ tuyển và tham gia quá trình đấu thầu.
Cuộc họp mở thầu được tổ chức tại hội trường đấu thầu lớn nhất của Trung tâm giao dịch tài nguyên công cộng thành phố Doanh Châu, vì đây là dự án do chính phủ bỏ vốn nên thị trưởng Phàn và phó thị trưởng phụ trách cục quy hoạch cũng tham gia với tư cách là chuyên gia đánh giá.
Theo quy trình mỗi đơn vị sẽ cử một trường dự án lên sân khấu trình bày trong thời gian 5 phút, trình tự căn cứ vào việc bốc thăm.
Thiết kế của Triều Vân rút được số 25, là số gần cuối cùng.
Sự kiện hôm nay cực kỳ trang trọng, cách ăn mặc của Khương Mộ Vân cũng rất nghiêm túc, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chân váy màu xám nhạt, áo khoác ngoài là âu phục màu xám tro.
Nhiệt độ điều hòa trong đại sảnh có hơi thấp, Khương Mộ Vân không mang tất chân, giờ phần lộ chân có phần lạnh, gió thổi đến da gà nổi lên, cô không kìm được mà rùng mình.
Mạnh Triều Huy ngồi bên cạnh cô, Liễu Tương ngồi bên cạnh Mạnh Triều Huy, bên cạnh Liễu Tương là Lương Lượng.
Lúc này Liễu Tương đang lắng nghe ý tưởng thiết kế của Đỉnh Hưng trên sân khấu, hình như có cái gì đó rất tâm đắc, chính lúc đến gần Mạnh Triều Huy hắn thấp giọng nói gì đó.
Mạnh Triều Huy thì chỉ khẽ gật đầu, anh vẫn ngồi ngay ngắn không nói gì nhiều.
Một lúc sau, bỗng nhiên Mạnh Triều Huy cởi áo khoác xuống, anh đặt nó lên đùi Khương Mộ Vân.
Khương Mộ Vân đang tập trung nghe bài báo cáo, tự nhiên thấy đùi mình hơi nặng liền nghiêng đầu khó hiểu nhìn Mạnh Triều Huy.
Anh vẫn nhìn trên sân khấu, môi mỏng anh khẽ mở: “Che chân lại.”
Khương Mộ Vân do dự một lúc rồi vẫn chấp nhận dùng áo khoác của anh che đùi mình, ngay lập tức cô thấy ấm hẳn đi, tâm trạng cũng theo đó ấm lên.
Mấy ngày nay quan hệ giữa bọn họ tương đối lãnh đạm, chính là cái quan hệ lãnh đạm giữa ông chủ và thư ký, ngoài trừ trao đổi công việc thì gần như không có bất kỳ lời nào nữa. Thật ra quan hệ như vậy cũng là trạng thái lý tưởng trong lòng Khương Mộ Vân, nhưng chẳng biết tại sao, sâu trong nội tâm cô vẫn có hơi mất mát.
Liễu Tương ngồi thẳng, chăm chú nhìn sân khấu, nhưng hai tay đặt trên đùi lại bấu chặt vào nhau.
Mắt cô ả nhìn thấy Mạnh Triều Huy đưa áo khoác của mình cho cô, tai cô ả nghe anh bảo cô dùng áo che chân. Cô ả biết Mạnh Triều Huy là người ưa sạch sẽ, anh cũng không thích đưa đồ cá nhân của mình cho người khác cầm, chứ đừng nói đến chuyện đưa quần áo của mình cho người khác sử dụng.
Cô ả nhạy bén phát hiện quan hệ giữa Mạnh Triều Huy và Khương Mộ Vân rất không tầm thường.
Đến số 24, Khương Mộ Vân mới trả áo khoác lại cho Mạnh Triều Huy, cô nhỏ giọng nói: “Anh mặc vào đi, sắp đến anh rồi.”
Mạnh Triều Huy cách một lớp áo đè tay cô lại, ấn áo khoác vào chân cô: “Cô cứ che thêm một lúc nữa.”
Mặc dù đang cách một lớp áo khoác âu phục dày cộp, nhưng Khương Mộ Vân không hiểu sao vẫn cảm nhận được nhiệt độ chỗ anh ấn tăng thêm vào độ, nóng rực như lửa, trái tim bắt đầu rung động.
Cô không còn lựa chọn nào ngoài việc dùng áo khoác che đùi lại.
“Mời ngài Mạnh của công ty TNHH thiết kế kiến trúc Triều Vân lên báo cáo thiết kế quy hoạch của hạng mục.” Giọng nói dễ nghe của người chủ trì vang lên.
Mạnh Triều Huy đứng dậy, đồng thời nhận lấy áo khoác của Khương Mộ Vân đưa cho, vươn tay mặc áo, anh vừa sải bước lên sân, vừa sửa sang lại áo khoác của mình.
Khi anh đứng trên sân khấu, ánh đèn chiếu vào người anh lập tức trở thành tiêu điểm của cả hội trường, anh chính là sự tồn tại khiến người khác phải chú ý nhất.
Tuổi trẻ anh tuấn, khí chất xuất sắc, dáng người ngay thẳng, chỉ nhìn vẻ ngoài thôi cũng đủ khiến người ta khắc sâu ký ức.
“Chào mọi người, tôi là Mạnh Triều Huy, tổng giám đốc tập đoàn Triều Vân. Tôi thấy rất vinh hạnh khi có cơ hội tham dự lần đấu thầu này. Ý tưởng quy hoạch của nhóm chúng tôi cho dự án lần này là: Tạo ra một cộng đồng đô thị sinh thái đa dạng hóa đầy sức sống, đặc biệt nó còn phải kết nối chặt chẽ với tự nhiên, truyền thống cùng sự đổi mới, kinh tế và văn hóa,… Đồng thời bản thiết kế quy hoạch của chúng tôi có một số điểm sáng sau: chúng tôi muốn thiết kế mang tính có thể lâu dài bền vững trên tất cả mọi chiều không gian, công trình thiết kế sẽ sử dụng vật liệu xây dựng hữu cơ, áp dụng cả khoa học kỹ thuật trong và ngoài…”
Mạnh Triều Huy vừa dứt lời, thì cũng vừa hay hết năm phút quy định, anh căn thời gian rất tốt.
Có một tràng pháo tay nồng nhiệt từ khán giả phía dưới, dư âm rất lớn, có rất nhiều người trong nghề châu đầu ghé tai với nhau, có tán thưởng cũng có phủ nhận họ cho rằng bản quy hoạch này không khả thi.
“Cảm ơn vì những báo cáo tuyệt vời đến từ tất cả các đơn vị thiết kế. Bây giờ các chuyên gia nhà thầu của bên tôi sẽ xem xét các văn kiện dự thầu của mọi người, mời mọi người giải tán, kết quả sẽ được công bố vào lúc ba giờ.”
Ra phòng khách, Liễu Tương có nói: “Giám đốc Mạnh, ngài có thể về trước còn để tôi ở chỗ này đợi là được.”
Mạnh Triều Huy: “Không cần đâu, để tôi và trợ lý Khương ở lại, cô và giám đốc Lương về trước đi.”
Liễu Tương cười nói: “Bây giờ trên tay tôi không có việc gì hết, hơn nữa giờ muốn tĩnh tâm cũng không tĩnh được, tôi muốn ở lại cùng mọi người. Còn giám đốc Lương thì sao ạ?”
Lương Lượng hai tay c ắm vào túi, cười nói: “Hạng mục lớn như vậy tự nhiên tôi cũng muốn tận mắt chứng kiến.”
“Đi thôi, tôi mời mọi người uống cà phê.” Mạnh Triều Huy nói.
Lương Lượng giơ hai tay hô to: “Tán thành!”
Bọn Mạnh Triều Huy tìm một quán cà phê trông có vẻ rất lịch sự tao nhã, xung quanh quán cũng rất yên tĩnh.
Mạnh Triều Huy đi ở phía trước, anh chọn một bàn gần cửa sổ, chỗ đó có hai ghế sofa mềm mại, anh dừng bước, nhìn Khương Mộ Vân ở sau lưng mình rồi ra hiệu cho cô vào ngồi trong.
Vì vậy Khương Mộ Vân bước vào rồi ngồi xuống, Mạnh Triều Huy cũng ngồi cạnh cô một cách rất tự nhiên.
Liễu Tương đi theo sau họ, lặng lẽ nhìn bọn họ.
Khương Mộ Vân thực sự rất mệt mỏi, mặc dù đã uống cà phê nhưng cô vẫn không chống chọi được với cơn buồn ngủ, cô ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại thoải mái, ánh nắng trời từ cửa sổ chiếu vào, sự ấm áp rọi vào người cô, cô bất giác chìm vào giấc ngủ.
Mạnh Triều Huy thấy vậy liền cởi áo khoác che lên chân cô, không những thế anh còn bảo người phục vụ mang chăn đến, cẩn thận đắp lên người cô.
Lương Lượng cố ý dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại cổ họng chua hẳn đi: “Giám đốc Mạnh ơi, mình lạnh quá, mình mệt quá, mình cũng muốn có người đắp chăn cho mình á.”
Mạnh Triều Huy nổi da gà, lạnh lùng thốt ra mấy từ: “Có bệnh thì đi tìm bác sĩ.”
Anh bưng cà phê lên, ưu nhã nhấp một ngụm, rồi anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt anh rơi vào người Khương Mộ Vân.
“Giám đốc Mạnh, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta cũng nên đi thôi. Nếu không thì để giám đốc Lương ở lại với trợ lý Khương, chúng ta đi trước chờ kết quả.” Hơn hai giờ sau Liễu Tương mở miệng nói.
Mạnh Triều Huy liếc mắt nhìn Lương Lượng, Lương Lượng cũng đáp lại ánh mắt của anh, thế nào, lo lắng à.
Mạnh Triều Huy thu hồi tầm mắt, anh quay sang nhìn Khương Mộ Vân: “Không cần, mọi người đi trước đi, lát nữa tôi và trợ lý Khương đến.”
Liễu Tương cũng không nói gì thêm, cô rời đi theo Lương Lượng.
Mạnh Triều Huy ngồi gần Khương Mộ Vân, thừa dịp xung quanh không người liền đưa tay vén vài sợi tóc lòa xòa trên trán cô, xong nhanh chóng hôn lên đó, cái hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Khương Mộ Vân ngủ rất say, cô chẳng biết gì cả, Mạnh Triều Huy bất đắc dĩ, anh cầm lên một lọn tóc dài của cô, rồi anh dùng lọn tóc đó nhẹ nhàng phe phẩy qua chóp mũi ai kia, vừa phe phẩy vừa nói: “A Mộ, dậy thôi.”
Khương Mộ Vân thấy mũi mình hơi ngứa, không khỏi vươn tay gãi gãi, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
“Hả, sao tôi lại ngủ quên rồi, mọi người đâu?” Khương Mộ Vân hỏi.
“Kết quả sắp công bố nên bọn họ đi trước rồi.” Mạnh Triều Huy đáp.
Tự nhiên Khương Mộ Vân bật dậy, cô đẩy Mạnh Triều Huy: “Vậy chúng ta mau đi thôi!”
Ngay sau khi Mạnh Triều Huy và Khương Mộ Vân ngồi xuống, nhân viên lập tức lên sân khấu công bố kết quả.
“Công ty trúng thầu thành công đầu tiên cho dự án quy hoạch thiết kế của khu trung tâm đồng cỏ ngoại ô thành phố là công ty TNHH thiết kế kiến trúc Triều Vân, công ty trúng thầu thứ hai là…”
Khương Mộ Vân là người đầu tiên đứng dậy, trong mắt cô lập lòe áng nước, che miệng, kích động không thôi, nhưng Mạnh Triều Huy lại rất bình tĩnh, khóe miệng anh vểnh lên lộ ra nụ cười vui vẻ, cũng đứng dậy cùng cô.
Khương Mộ Vân quay mình nhìn về phía Mạnh Triều Huy: “Là chúng ta đó, chúng ta trúng thầu rồi!”
“Ừ, là chúng ta!” Mạnh Triều Huy cũng nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười, lộng lẫy không gì sánh được.
Lúc anh cười rộ lên rất đẹp mắt. Khương Mộ Vân không nhịn được mà giang tay ôm chặt lấy Mạnh Triều Huy.
Mạnh Triều Huy sửng sốt, ngay sau đó ý cười trong đôi mắt anh càng đong đầy, độ cung khóe miệng càng vểnh lên, anh không kìm nổi nữa liền vươn tay ôm lại cô, anh không nỡ buông tay.
_Chú thích:
[1]: 热脸贴冷屁股 – nhiệt kiểm thiếp lãnh thí cổ: mặt nóng dán mông lạnh. Lạnh thí cổ là chỉ người lạnh nhạt / hờ hững (có thể hiểu là cái mông đuýt lạnh). Cả 2 câu miêu tả một người thì nhiệt tình lắm mồm nhưng người còn lại thì hờ hững lạnh lùng, người nhiệt tình không được đáp lại như bị dội một bát nước lạnh.