Mạnh Triều Huy và Lương Lượng vội vã trở về, trong thang máy anh hỏi đi hỏi lại Lương Lượng đúng một câu xác nhận duy nhất: “Chuẩn bị mọi thứ ổn chưa?”
“Ổn rồi ổn rồi, tôi với Lâm Hồng làm mà, anh phải yên tâm chứ. Không ngờ giám đốc Mạnh trầm ổn tỉnh táo nhà chúng ta cũng có lúc phải luống cuống như này.” Lương Lượng vỗ vỗ vai anh.
Keng một tiếng, cửa thang máy mở, Mạnh Triều Huy nhìn Lương Lượng, Lương Lượng biết điều ngậm miệng.
Người tới cũng là trợ lý của giám đốc, nhưng không phải Khương Mộ Vân, nụ cười trên mặt Mạnh Triều Huy mất hút luôn, trong lòng anh còn thấy mất mát, không khỏi nhí mày hỏi Lương Lượng: “Trợ lý Khương đâu rồi?”
Lương Lượng cười khẽ: “Tôi nào có biết. Có phải bây giờ ngài đang hận không thể bám dính lấy trợ lý Khương hai bốn trên hai bốn đúng không? Ngài mới tách khỏi cô ấy được bao lâu mà giờ đã cuống quýt hỏi người ta, tôi chỉ có thể dặn dò ngài vài câu thôi, ngài đừng dính người quá, không khéo trợ lý Khương không chịu nổi ngài.”
Mạnh Triều Huy đi tới trước cửa phòng làm việc, bước chân dừng lại anh quay sang trợn mắt nhìn Lương Lượng: “Cậu thì biết cái gì, bây giờ bọn tôi đang trong thời kỳ cuồng nhiệt, mà thời kỳ cuồng nhiệt chính là như vậy.”
“Nói như kiểu sau này cậu cũng không bao giờ như thế ý.” Lương Lượng nói đúng trọng điểm.
Mạnh Triều Huy đi vào phòng làm việc, cúi đầu nhìn xuống cái nẹp trên cánh tay mình, anh thấy không thoải mái nên dứt khoát cởi ra.
Lương Lượng cản anh lại: “Này này, không phải bác sĩ bảo phải đeo mấy ngày sao?”
Mạnh Triều Huy đã cởi uống, anh hoạt động tay mình xong bảo: “Tôi không sao, chỉ hơi trầy da tí thôi.”
“Trầy da? Vậy mà cậu còn…” Lương Lượng mở to hai mắt nhìn, thoáng cái đã hiểu rõ mưu đồ của anh, không nhịn được mà giở giọng quở trách: “Thằng nhõi cậu cố ý đúng không, đang che giấu ý đồ xấu gì?”
“Tôi thì có ý đồ xấu gì đâu, mấy đêm nay tôi cũng bị dày vò chứ bộ, nếu không phải tôi có năng lực tự chủ mạnh mẽ thì…” Mạnh Triều Huy lẩm bẩm, nhớ tới cảnh Khương Mộ Vân giúp anh tắm rửa sạch sẽ, một mực ở bên cạnh anh, mở mắt là có thể nhìn thấy cô ở phòng ngủ bên cạnh, anh liền cong môi cười vui.
Tự nhiên cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, Khương Mộ Vân lạnh mặt đứng ở cửa.
Mạnh Triều Huy quay đầu nhìn sang, anh bắt gặp ánh mắt trong veo đầy tức giận của cô, hiển nhiên là anh đã và đang hoảng.
Lương Lượng nhìn Khương Mộ Vân rồi lại nhìn Mạnh Triều Huy, thức thời nói: “Cái kia, hai đứa cứ nói chuyện của mình đi. Tôi còn việc đi trước đây.”
Nói xong hắn lập tức chuồn khỏi, còn tri kỷ đóng cửa cho bọn họ.
“A Mộ à.” Mạnh Triều Huy đi lên trước, kéo tay Khương Mộ Vân.
Khương Mộ Vân lạnh lùng rút tay mình lại, còn dùng tay trái nắm lấy cánh tay phải của anh, cô tháo hết băng vải trên tay anh ra, cuối cùng cô nhẹ nhàng kéo nhẹ một cái, băng vải rơi xuống, băng gạc cũng theo đó rơi ra.
Trên cánh tay thon dài trắng nõn, vết xước đã đóng vảy lành lại từ lâu, thậm chí lớp vảy kia gần như sắp bong ra.
“Mạnh Triều Huy, anh lừa em, bộ lừa em vui lắm à!” Khương Mộ Vân đột nhiên buông cánh tay anh ra, giương mắt lạnh lùng nhìn anh.
Mấy ngày nay anh toàn bắt cô làm chuyện này chuyện kia, giống như sai bảo con hầu vậy, đặc biệt còn bắt cô lau người cho mình, vui vẻ nhìn cô ngượng đỏ mặt, vui vẻ nhìn cô bị trêu chọc mà không làm gì được, nhất định anh thấy vui lắm!
Mạnh Triều Huy giang hai tay vội ôm lấy cô: “A Mộ, em đừng giận, là tôi không đúng, là tôi không đúng.”
Khương Mộ Vân từ chối cái ôm, cô vùng vẫy mấy lần mà không thoát ra được, vậy là liền cúi đầu cắn mạnh vào vai anh, còn dùng sức cắn, hai mắt không tự chủ được mà đỏ hoe: “Anh cảm thấy trêu em rất vui đúng không?”
“Không phải, tôi không có ý trêu em, tôi chỉ muốn em ở bên cạnh tôi nhiều hơn mà thôi.” Mạnh Triều Huy mặc kệ cô đang nhe răng cắn vui mình, anh chỉ ôm chặt lấy cô không chịu buông.
Khương Mộ Vân thôi cắn ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt phủ một tầng sương nước, mấy ngày nay cô luôn cảm thấy không đúng, thấy rất ấm ức, bọn họ nắm tay, ôm hôn vô số lần, thiếu chút nữa là phát sinh quan hệ, nhưng anh chưa bao giờ nói một lời thích cô, rốt cuộc là anh có ý gì?
“A Mộ, tôi sai rồi, em đừng như vậy.” Mạnh Triều Huy không muốn để Khương Mộ Vân khóc, cô mà khóc là anh đau lòng, đầu ngón tay anh áp vào mà cô, từ từ vuốt v3: “Hôm nay là ngày vui, sao em có thể khóc chứ, đừng khóc nhé.”
Khương Mộ Vân cũng cảm thấy kỳ quái, bắt đầu từ lúc nào nhì? Từ lúc nào mà cô trở nên đa sầu đa cảm như thế? Cô khịt mũi bĩu môi lau mắt: “Ai khóc, chẳng qua là do lông mi rơi vào mắt thôi.”
Ngày hôm nay là ngày đặc biệt, đúng là không nên khóc. Hôm nay là sinh nhật của cô mà cũng là sinh nhật của anh.
Mạnh Triều Huy cúi đầu, anh hôn lên khóe mắt cô, nơi có vệt nước mắt chưa kịp lau: “A Mộ, tan làm tôi dẫn em đến một nơi nhé?”
“Hừ, vậy phải xem biểu hiện của anh rồi, nếu anh biểu hiện không tốt thì dù hôm nay có là sinh nhật, em cũng không nể mặt mũi đâu.”
“Vâng vâng, em là thọ tinh em nói gì cũng đúng.” Mạnh Triều Huy nói.
**
Hai giờ chiều, Lâm Hồng tới, đón Khương Mộ Vân đi.
“Cậu muốn dẫn tôi đi đâu hả?” Khương Mộ Vân mơ mơ hồ hồ bị Lâm Hồng kéo lên xe: “Tôi đã làm xong việc đâu.”
“Ông chủ nhà cậu đã đồng ý để cậu về sớm rồi, thì cậu còn băn khoăn làm gì nữa.” Lâm Hồng nói: “Hôm nay là sinh nhật 25 tuổi của cậu, cậu định để mình ăn mặc như này thật à?”
Khương Mộ Vân nhìn chính mình: “Tôi như vậy nhìn rất ổn mà, có vấn đề gì đâu?”
“Chị em ơi, chị hãy chỉnh chu mình hơn đi, ok?” Chúng ta đều đã qua tuổi đẹp tự nhiên rồi chị ạ, đàn ông toàn là động vật thị giác, đương nhiên thì chuyện chúng ta trang điểm cũng không phải để chiều lòng đàn ông, mà là vì mình…” Lâm Hồng vừa lái xe vừa truyền bá lý luận của mình cho Khương Mộ Vân nghe.
Lâm Hồng đưa Khương Mộ Vân đến một quán tạo kiểu mà cô thường ghé đến, để thợ trang điểm thu xếp từ đầu xuống thân cho cô bạn mình.
Ba tiếng sau, Khương Mộ Vân đứng trước mặt Lâm Hồng.
“Thế nào? Có khoa trương quá không?” Khương Mộ Vân hỏi.
Lâm Hồng hơi há miệng, ngây người nhìn một lúc cô không thốt ra lời, mãi sau mới định thần lại: “Không đâu, hoàn toàn không luôn á, chính là loại cảm giác này. Đảm bảo Huy thần sẽ không kìm lòng được…”
Câu sau Lâm Hồng nói rất nhỏ nên Khương Mộ Vân không nghe rõ, hỏi cô: “Đảm bảo cái gì?”
“À, không có gì, đi thôi, sắp sáu giờ rồi, sắp đến sinh nhật bạn yêu chúng ta rồi.” Lâm Hồng chọc ghẹo bảo, xong còn cầm áo khoác khoác cho Khương Mộ Vân.
Khương Mộ Vân cũng rất vui vẻ, có bạn bè ở bên thật tốt, trước cô ở bên Mỹ sáu năm mà chỉ tổ chức được sinh nhật đúng hai lần.
Một lần là năm thứ hai hồi cô mới đến Mỹ, Khương Nhàn đã mua bánh sinh nhật cho cô, còn vì cô làm một bàn thức ăn ngon, sau đó do tính chất công việc nên cô út phải chuyển đến Boston, công việc bận rộn, cô lại không muốn khiến cô út bay tới bay lui chỉ để tổ chức sinh nhật cho cô, nên cô chỉ đành thoái thác mình có tổ chức sinh nhật với bạn bè.
Còn lần khác là Diệp Trân Ny cố ý tới để tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng cô không vui mừng mà ngược lại thấy không được tự nhiên, nên sau này Diệp Trân Ny không đến nữa.
Lâm Hồng chở Khương Mộ Vân đến khách sạn tên Nam Sơn Trang Viên, cách khá xa Giang thị, ở dưới hạ lưu sông Doanh.
Phượng tím cũng được trồng trên khắp khu vực đó, Nam Sơn Trang Viên thấp thoáng trong một màn sương tim.
“Phượng tím năm nay có vẻ nở nhiều nhì.” Khương Mộ Vân không khỏi cảm thán khi nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Đúng vậy, cậu với Huy thần biết lựa ngày sinh ghê, sinh ngay vào lúc hoa nở đẹp nhất, còn sinh vào ngày 520 nữa chứ, chậc chậc chậc, dây quả là duyên trời định…” Lâm Hồng nói.
“Xem ra thực sự rất có duyên.” Khương Mộ Vân không nhịn được mà nở một nụ cười ngọt ngào.
Nam Sơn Trang Viên chiếm diện tích rất lớn, phía trước là sông Lâm Giang, phía sau dựa núi Nga Sơn ở Nam Sơn, phía trái có rừng trúc bao quanh, bên phải có vườn hoa hồng nở đầy chốn, xe của Lâm Hồng xuyên qua rừng trúc, chạy nhanh đến bãi đậu xe được bao quanh bởi cây xanh, đến nơi thì dừng xe.
Hai người xuống xe, Khương Mộ Vân nhìn thấy xe của Mạnh Triều Huy, còn có cả xe của Lương Lượng, vậy là cô liền nói: “Bọn họ cũng đã đến rồi, chúng ta cũng nhanh vào khách sạn đi.”
Lâm Hồng cười cười: “Ừ.”
Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng đàn dương cầm trong gió.
Khương Mộ Vân hơi giật mình, đi qua mấy hàng cây xanh, men theo hướng tiếng đàn nhìn, trước mặt cô là một bãi cỏ xanh rộng lớn như những ngọn đồi đang nhấp nhô cao thấp, cô nhìn Lâm Hồng: “Hình như bên kia đang có người đánh đàn, chúng ta qua đó một trước đi được không?”
Lâm Hồng cười khoác tay cô bạn mình: “Hôm nay cậu là thọ tinh, cậu muốn làm cái gì cũng được.”
Hai người chậm rãi đi lên ngọn đồi nhỏ dọc theo con đường bê tông ở giữa, đứng ở trên đỉnh đồi dõi mắt nhìn, bên phải phía dưới là một bãi cỏ rộng bằng phẳng, có một cây phượng tím cao thẳng đơn độc đứng ở giữa thảm cỏ xanh mướt.
Sân cỏ này được tạo cảnh theo phương pháp trồng cô lập, rất ít người làm, nhìn cây phượng xum xuê cao lớn uy nghiêm từ xa, hơn nữa dáng cây rất đẹp, không hiểu sao lại khiến người ta cảm nhận được một bầu không khí thanh bình yên ả khó hiểu.
Mặt cỏ hướng ra sông, dọc theo mặt nước bên kia sông được trồng một hàng phượng tím, lúc hoàng hôn, mặt trời dần lặn, ánh nắng trải dài khắp trời, rơi trên mặt sông những mảng vàng vụn, sóng gợn lăn tăn nhìn rất đẹp, đẹp đến nỗi không giống chốn nhân gian.
“Hồng nhỏ thiết kế tạo cảnh ở đây cũng được lắm nha, rất hợp lòng tôi.” Khương Mộ Vân có bệnh nghề nghiệp, nên thứ cô quan tâm đầu tiên chính là thiết kế cảnh ở đây.
Lâm Hồng âm thầm đắc ý, không nhìn xem ai là người chọn chỗ.
Tiếng đàn lại men theo hướng gió thổi truyền đến đây, lúc này Khương Mộ Vân lúc này mới chú ý đến cây đàn dương cầm ở dưới gốc cây phượng tím cao ngất, hình như có đang có người đánh đàn ở đó. Bởi vì quá xa nên Khương Mộ Vân chỉ lờ mờ thấy bóng đen, cô không biết đó là nam hay nữ.
“Đi, chúng ta ra đó nhìn một chút. Tiện cũng chờ bọn họ đến.” Khương Mộ Vân cực kỳ tò mò về người đang chơi đàn dương cầm ở đó.
Lâm Hồng cùng cô xuống con dốc thoải, Khương Mộ Vân quay đầu cười với cô: “Hồng nhỏ, sao cậu biết trước hay vậy, còn để tớ đi giày bệt.”
Lâm Hồng cười hì hì: “Tớ chỉ thấy đôi giày này hợp với bộ đồ cậu đang mặc mà thôi.”
Dần dần đến gần, tiếng đàn ngày càng rõ ràng, Khương Mộ Vân không nhịn được mà dừng chân lắng nghe tiếng đàn một lúc, hình như đó là bản 《 Concerto số 2 cho dương cầm cung Mi thứ 》của Chopin, đây là một bản nhạc về tình yêu thầm mến.
Năm mười chín tuổi Chopin phải lòng Conxtanxia – một nữ sinh học thanh nhạc tại nhạc viện Warsaw, có người nói ông đã từng viết trong một bức thư cho bạn mình: “Nửa năm ấy hầu như đêm nào tôi cũng mơ thấy nàng, nhưng tôi chưa từng nói chuyện với nàng ấy nửa lời, chính vì nghĩ đến cô ấy mà tôi đã viết bản nhạc chậm của concerto.”
Mặc dù người chơi đàn không thành thạo lắm nhưng cảm xúc lại dồi dào tinh tế, như thể anh ta đang muốn tuyên bố tình yêu nồng nhiệt của mình dành cho cô gái với cả thế giới, cùng với tình ý sau đó phảng phất như mộng cảnh miên man, anh ta nghĩ đến cảnh mình và ý trung nhân tâm đầu ý hợp, nào ngờ nỗi niềm day dứt ngày đêm khi vừa bộc lộ thì lại tỉnh mộng, chỉ để lại ưu sầu đau thương vô hạn…
Khi Khương Mộ Vân từng bước đến gần, nội tâm cô càng thấy kỳ quái, sao mà người đánh đàn lại giống với Mạnh Triều Huy vậy.
Mãi đến khi cô cách chỗ đó khoảng năm mét, Khương Mộ Vân dừng chân, cô nghẹn họng trân trối, sau đó ngoảnh đầu nhìn Lâm Hồng, như muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra?
Lâm Hồng buông tay nhìn cô ý bảo tự cô đi một mình.
Mạnh Triều Huy mặc bộ tây trang màu đen, anh chải hết tóc ra đằng sau, trông đẹp trai khí thế ngút trời.
Sau khi chơi xong nốt nhạc cuối, anh ưu nhã thu tay về đặt lên đầu gối, chậm rãi đứng dậy, anh quay đầu nhìn về phía Khương Mộ Vân, mỉm cười với cô.
Nụ cười đó đẹp hơn bất kỳ cảnh tượng nào cô từng thấy, khung cảnh dưới ánh tà dương rất đẹp, Khương Mộ Vân như ngừng đập, nhịn không được chạy nhanh về phía anh.
Mạnh Triều Huy giang hai cánh tay, Khương Mộ Vân nhào vào ngực của anh, được anh nhẹ nhàng bế lên rồi lại đặt xuống.
Lúc này Lâm Hồng, Lương Lượng và những người khác đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ không biết lôi ra từ đâu, trên xe đẩy là một chiếc bánh kem hai tầng màu xanh lam, trên cùng là một cô gái mặc váy trắng đang chơi chiếc đàn dương cầm màu hồng, còn có một chàng trai mặc tây trang đen đang đứng cạnh đàn, nhìn chằm chằm vào cô gái.
“Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật…” Bọn họ hát bài hát chúc mừng sinh nhật rồi vỗ tay.
Khương Mộ Vân nhìn từng người một, Lâm Hồng, Lương Lượng, Đặng Lôi, Dương Ngọc Đình, cuối cùng ánh mắt cô đặt trên người Mạnh Triều Huy.
Trên tay anh ôm một đóa hồng đỏ rực, từ đầu đến cuối anh chỉ nhìn mỗi cô, cặp mắt đào hoa kia hơi vểnh lên, đôi mắt đen sáng rực, anh nói: “A Mộ, sinh nhật vui vẻ, còn có, tôi rất thích em, thích em đã được bảy năm rồi. Liệu em có đồng ý làm bạn gái tôi không?”
Giọng anh trầm thấp du dương, tựa như tiếng đàn êm tai ban nãy, mỗi một câu mỗi một chữ như lọt vào gió bay vào tim.
Thế giới bỗng chốc im lặng lại, Khương Mộ Vân chỉ nghe được tiếng tim mình đập, đập điên cuồng.
Đôi mắt trăng lưỡi liềm xinh đẹp của cô cong lên rất lớn, nụ cười ngọt ngào hiện lên bên môi, cô nhào tới ôm lấy cổ anh, còn lớn tiếng bảo: “Em đồng ý.”
Sau đó cô buông tay ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười tươi tắn rạng rỡ, đôi mắt trong veo như nước thu ẩn chứa vô số phong nhã: “Mạnh Triều Huy, sinh nhật vui vẻ! Em cũng thích anh, anh có bằng lòng làm bạn trai em không?”
“Đương nhiên là anh bằng lòng rồi, anh đã chờ bảy năm rồi.” Mạnh Triều Huy mỉm cười ôm chặt lấy cô, ôm cô rất chặt, đáy mắt như có một luồng sóng nhiệt cuộn trào, anh hơi ngẩng đầu để thứ kia không rơi xuống, nhưng càng cố gắng chịu đựng thì anh càng không kiềm chế nổi bản thân.
Khương Mộ Vân cảm thấy hai má mình có một luồng nhiệt chạy qua, quay đầu nhìn anh, không nhịn được mà cười, ghé vào tai anh thì thầm: “Nhóc mít ướt, sao anh lại khóc rồi…”
Mạnh Triều Huy không nói gì hết, chỉ ôm lấy mặt cô, cúi đầu hôn cô thật sâu.
Những bông hoa màu tím trên đỉnh đầu nhẹ nhàng nhảy trên từng đợt gió thổi, hoa rơi như thể đang vui mừng thay cho họ…
_
Nhã: Ừm chính văn đã hoàn, muốn ăn cơm chó thì đón đọc PN nhé hehe:> PN sẽ giải thích đầy đủ các mối quan hệ (?)
_Hoàn chính văn!