Hắn đã ngủ.
Thản nhiên trèo lên giường cô rồi ngủ, hơi thở đều đều phả vào không khí.
Trịnh Hy ngồi xuống ghế, ngả người ra sau, nhắm hờ mắt. Cô muốn nghỉ ngơi một chút, rồi dậy làm việc. Dạo này thực sự rất bận, cô không có giấc ngủ nào tử tế.
Căn nhà bỗng chốc chìm trong im lặng, chỉ có tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, ánh trăng lẻ loi hắt lên khung cửa, chiếu lên gương mặt diễm lệ.
Đợi thêm năm phút, không có động tĩnh, Phùng Doãn Kha mím môi uất ức. Vợ hắn vậy mà ngồi ngủ luôn cơ đấy! Tại sao cô không theo kịch bản vậy hả? Đáng lẽ ra phải trèo lên giường ôm hắn mới đúng chứ! Thật chẳng biết phong tình là gì cả!
Hắn "dâng" tới tận giường rồi cô còn từ chối!
Nhưng mà để vợ ngủ thế kia... ừm, với tư cách là người chồng mình thấy day dứt lắm.
Hắn rón rén bước đến phía cô ngồi, ngồi xổm dưới đất ngẩn ngơ nhìn cô. Tiểu Hy lúc ngủ... đẹp quá! Hàng lông mi đen nhánh cong vút, gò má ửng hồng, đôi môi đỏ căng mọng nước, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở nhè nhẹ. Phùng Doãn Kha bỗng thấy ngứa ngáy tay chân. Muốn... hôn cô ghê!
"Dậy rồi à?"
Trịnh Hy đột ngột tỉnh giấc, Phùng Doãn Kha suýt bay tim ra ngoài. Cái cảm giác có tật giật mình này là sao chứ!
"Tôi hỏi anh đấy?" Cô nhíu mày. Chẳng phải mới ban nãy còn ngủ sao? Bây giờ đã ngồi chồm chỗm trước mặt cô rồi.
"Anh..." Hắn cứng họng không biết nói gì.
"Đi ngủ đi, anh mới khỏi bệnh thôi đấy."
"Vợ ơi... anh ôm em được không?"
Trịnh Hy "... hả?"
Hắn trưng bộ mặt cún con nhìn cô đầy tội nghiệp. Trịnh Hy không dám nói người trước mặt mình là người đàn ông gần 30 tuổi nữa. Có khác nào đứa trẻ con khóc quấy đòi mẹ bế đâu!
"Tiểu Hy..." Mắt hắn rưng rưng như muốn khóc. Trịnh Hy nghẹn họng, anh ta học đâu ra cái kiểu hở tí là khóc thế này?
"Nửa đêm nửa hôm anh dở chứng à?"
"Ôm cơ." Hắn làm nũng, ánh mắt đầy mong đợi nhìn cô. Trịnh Hy bỗng lạnh sống lưng. Có nên đấm hắn một phát không? Chết tiệt! Không đánh không yên mà!
Hắn dang tay ôm trọn lấy cô. Cả cơ thể to lớn dán vào người cô. Trịnh Hy tựa đầu vào ngực hắn nghe rõ nhịp tim đập trầm ổn trong hắn, cả cái ấm áp từ người hắn truyền sang. Trịnh Hy như lọt thỏm vào trong lòng hắn.
Cô bỗng ngẩn người. Cô vậy mà lại nhỏ bé trước hắn, một tay hắn bao bọc trọn lấy cô!
Phùng Doãn Kha hôn lên đỉnh đầu cô, rồi di chuyển xuống trán. Thấy cô không phản ứng, liền dịch xuống mi mắt, rồi cắn nhẹ lên má cô. Làn da cô lạnh ngắt, Trịnh Hy không lên tiếng. Hắn dùng ngón tay vuốt ve môi cô, ánh mắt như thèm muốn. Trịnh Hy đỏ mặt, cầm lấy cổ tay hắn, nhẹ giọng cảnh cáo
"Biết chừng biết mực."
Hắn bĩu môi, vùi đầu vào sau gáy, cắn vào vai cô. Trịnh Hy nhíu mày. Hắn cắn một vệt đỏ trên làn da trắng nõn, dùng lưỡi liếm lên đó. Trịnh Hy bị nhột, rùng mình. Hắn giữ chặt lấy người cô, di chuyển đôi môi đặt lên xương quai xanh đầy gợi cảm.
"Phùng Doãn Kha!"
Trịnh Hy đánh vào lồng ngực hắn, hắn không để ý, tiếp tục tạo dấu ấn trên cổ cô. Trịnh Hy bị hắn thắt chặt trong lồng ngực, không thể tiến cũng chẳng thể lui. Cô cảm nhận được người trước mặt mình ngày càng nóng rực. Bản thân cô cũng bắt đầu nhen nhóm ngọn lửa đỏ.
Trịnh Hy lấy đà tung cước, hắn nắm lấy chân cô hất mạnh, Trịnh Hy mất đà bị đẩy ra sau va người vào tường. Trong một thoáng cô sững sờ. Ngay lập tức, hắn ép cô vào tường, nhỏ giọng "Anh xin lỗi... em không đau chứ?"
"Tránh ra!"
"Không được." Phùng Doãn Kha phả hơi nóng vào tai cô, gặm nhấm nó. Trịnh Hy đỏ bừng mặt. Tay hắn giữ lấy cằm cô, nhìn vào đôi mắt đen không đáy của cô, hôn ngấu nghiến môi cô. Trịnh Hy ở thế bị động, lại còn bị đối phương tấn công dồn dập, nhất thời trở nên lúng túng, đầu óc rỗng tuếch. Nụ hôn càng lúc càng sâu, càng mãnh liệt, Trịnh Hy như kiệt quệ, thở không nổi, cả khoang miệng cô nóng bỏng như lửa thiêu, trong người như có thứ gì đó trỗi dậy.
Hắn liếm môi,bàn tay đan mười ngón vào tay cô. Vẻ mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Cô nhận ra thứ gì cứng rắn nóng rực chạm vào chân cô. Trịnh Hy cười khẩy, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết hắn muốn cái gì
"Anh cương rồi à?"
Phùng Doãn Kha như bị nhấn nút tạm dừng vài giây, hắn chối bay "Em nói gì vậy? Anh không có..."
"Vậy đây là cái gì?" Trịnh Hy cố tình giơ chân lên cọ xát vào thứ đó. Phùng Doãn Kha im bặt. Cô cười chế giễu "Thằng nhỏ của anh nó thành thật hơn cái miệng của thằng lớn đấy."
"Tiểu Hy... Em đừng đùa với lửa." Hắn hít một hơi sâu, cố gắng đè cái ham muốn này xuống.
Nhưng... nhìn cô gái trước mắt, hắn không kìm lòng được rung động...
Đôi mắt hắn đục ngầu, Trịnh Hy giơ tay kéo lấy cổ áo hắn "Anh làm gì được tôi nào?"
"Tiểu Hy." Hắn một lần nữa ép chặt cô vào tường hơi thở trở nên nặng nề, gấp gáp. Tay hắn mân mê theo đường cong cơ thể mà ve vuốt. Trịnh Hy không kìm được tiếng kêu nhỏ, thính giác hắn như bị kích thích. Hắn cắn mút cổ cô, vừa hôn vừa cởi từng chiếc cúc áo. Bộ ngực đẹp đẽ ẩn sau lớp nội y càng kích thích mắt nhìn. Lần trước hắn đã từng trông thấy, lần này cô lại càng gợi cảm hơn. Yết hầu hắn trượt lên xuống, cổ họng khô khốc. Lồng ngực cô phồng lên xẹp xuống theo từng nhịp thở hỗn loạn.
Cô đẩy hắn ra, tiến về phía hắn, giơ tay cởi áo hắn. Phùng Doãn Kha ngạc nhiên, đây là...cô ấy tự chủ động sao?
"Cơ thể anh cũng đẹp đấy." Ngón tay cô lướt lên cơ bụng săn chắc mang theo cảm giác tê dại, hắn rùng mình theo từng cái chạm của cô. Phùng Doãn Kha ôm ghì lấy cô hôn mê muội. Trịnh Hy chính là liều thuốc khiến hắn thèm muốn đến nghiện, không tài nào cưỡng lại được sức cám dỗ của cô. Tay hắn lại càng không yên phận bắt đầu làm loạn. Hắn nhấc bổng cô lên, đặt cô lên giường, ánh mắt mê muội nhìn cô. Trịnh Hy thở dốc, cười khiêu khích
"Sao? Đến bước này rồi còn định chuồn à?"
"Tiểu Hy..." Hắn khàn giọng "Em quá đề cao tính chịu đựng của anh rồi."
"Hôm nay, em đừng hòng mà chạy."