Phùng Doãn Kha lắc đầu, cuộc sống của cô, hắn không thể biết hết được.
"Biết rồi vậy có muốn về nước không?"
Hắn lắc đầu, cô ở đâu thì hắn ở đó!
Ba, bốn ngày sau, hắn biết được tin tên anh trai của Linda đã chết không rõ nguyên do. Không phải do bị ám sát, mà chết ngay trong bệnh viện. Nghe nói anh ta nôn mửa, sốt cao, máu mũi chảy nhiều, bác sĩ không thể chẩn đoán chính xác gã ta bị bệnh gì, dùng máy móc hiện đại cũng không sao tìm ra, ngay cả sau khi chết rồi, khám nghiệm lại tử thi thì là đường hô hấp bị tắc nghẽn, lá phổi ngưng hoạt động dẫn đến tử vong, vẫn là không biết bệnh gì.
Báo chí không hề đưa tin đến trường hợp đặc biệt này, hắn cũng không biết gã ta là ai.
Tại sao hắn lại biết gã đô con xấu xí đó die ư?
Từ mồm Albus ra thôi mà.
Trịnh Hy "..." đồ ranh con nhiều chuyện!
Phùng Doãn Kha nuốt nước bọt cái ực, không dám mấp máy môi hỏi cô khi thấy bộ mặt như đưa đám của vợ khi nghe hắn hỏi.
Trịnh Hy không muốn tốn công giải thích cho hắn hiểu, có nói hắn cũng không biết, cô thừa nhận là do cô tự tay bỏ thuốc độc vào ly rượu đưa cho gã đó đêm trước. Nhưng còn loại độc gì á? Cô không rảnh nêu rõ cội nguồn!
Hắn ngày ngày vác mặt đến chỗ "làm" cùng Albus, xung quanh toàn máy tính và một vài mống giống đực. Đặc điểm là cả phòng chẳng ai chịu nói chuyện với ai, cứ như bị tự kỉ. Cả ngày ngoài tiếng lạch cạch gõ phím thì chẳng có gì.
"Bình thường mọi người đều im lặng vậy à?" Hắn hỏi nhỏ Albus. Cậu ta lắc đầu "Không, tại anh vào đây thôi."
"Tôi? Tôi làm gì?" Phùng Doãn Kha sửng sốt, hắn với họ đâu quen gì nhau mà chưa gì đã thù hằn nhau rồi? Nhìn mặt hắn khó ưa vậy à?
"Thì cái đó ấy!" Mặt Albus hất về phía tay hắn, Phùng Doãn Kha nhìn xuống tay mình, thấy cái ngẫn, bỗng ngẩn ra. Albus nói tiếp
"Cả cái khu này đều biết anh là sủng vật của bà già đó, lũ kia tưởng bà già kia phái anh xuống giám sát bọn họ nên mới nghiêm túc làm việc."
Phùng Doãn Kha "..." S-sủng vật? Vật nào ở đây??? Phải nói là sủng quân chứ!!!
"Nhưng... tại sao mọi người đều biết?" Đừng nói là cô công bố nhé? Ahihi ngại quá à!
"Là tôi đấy!" Albus không ngần ngại hất một chậu nước lạnh vào tim hắn "Ai biểu bà già đó cấm tôi không được nói với ai! Càng cấm tôi càng làm!"
Hắn "..." vợ ơi, ở đây có đứa tạo phản nè, cần hắn đánh hộ không?
"Với lại mấy ngày đầu không sao, mấy bữa nay hai người còn đeo nhẫn nữa, mắt chúng tôi đâu có mù!" Albus bĩu môi, cậu cũng không ngờ là Trịnh Hy lại đưa hắn đến nhà của người thiết kế riêng trang phục cưới của Trịnh gia bao đời nay, còn đích thân đi tìm nhà khắc đá quý với thợ kim hoàn nổi tiếng để làm ra cặp nhẫn đó chứ! Ban đầu thì nói đến chồng là nghiến răng nghiến lợi bẻ gãy cả bút, giờ thì hay rồi! Còn kéo cả chồng đi làm ăn với mình!
Albus tặc lưỡi, nhìn anh ta trông ngố tàu vậy mà cũng ranh ma ghê, còn trèo được lên giường bà già khó tính đó thì hay rồi. Trịnh Hy còn có cả một hộp b.a.o.c.a.o.s.u, công phu trên giường của vị huynh đài này thiệt khủng khiếp mà!
Phùng Doãn Kha không hề biết mình vừa bị chụp cái mũ biến thái lên đầu, nhíu mày hỏi "Vậy chỉ cần giải thích với họ là tôi cũng chỉ là làm công ăn lương như họ thôi mà! Cũng bị cấp trên áp bức bóc lột đấy thôi!"
Albus liền hỏi ngay trọng tâm "Ăn lương gì? Sổ sách đâu có tiền lương của anh?"
"Thì tiền lương chuyển hết vô tài khoản của Tiểu Hy! Vậy nên tôi mới bảo bị bóc lột!" Hắn chán ngán nói. Không thể nói là đằng sau có vụ làm ăn khá là hấp dẫn được!
Albus "À" một tiếng, rồi bực dọc "Cũng tại anh mà cái chỗ này thành cái chùa toàn hoà thượng rồi đó!"
Phùng Doãn Kha "...?" lại cái gì nữa???
"Anh không thấy chỗ này toàn nam sao? Ngay cả ban tiếp tân cũng là đàn ông! Ngoài vợ anh với Emily ra thì còn giống cái nào đâu!"
"..." ừ nhỉ, giờ hắn mới để ý. Ngoài vợ và cô thư kí đúng là không còn ai thật.
"Bà già đó chắc sợ anh trêu hoa ghẹo nguyệt ong bướm vây quanh nên di chuyển hết nữ nhân sang khu vực khác rồi!"
Phùng Doãn Kha về phòng kể hết lại cho cô. Albus bị bán đứng một cách trắng trợn, Trịnh Hy nghe xong thì gấp cái máy tính lại "Thằng nhóc ấy chê tiền lương nhiều quá rồi à?"
"Anh đừng nghĩ nhiều." Cô đứng lên, lấy một cuốn sách ra đọc, nói với hắn "Ở đây không an toàn, có thể bị tấn công bất cứ lúc nào, nên tôi cho mấy người chủ chốt ở lại để đề phòng, những người không cần thiết đi hỗ trợ khu vực khác."
"Tiểu Hy!"
"Hử?"
"Bao giờ em mới chịu thực hiện lời hứa đây?"
"Hả?"
"Em quên rồi à!" Hắn trợn mắt với cô "Em hứa anh chịu mất thanh tiết một chút, em về bồi thường mà!"
Trịnh Hy "..." bỗng dưng muốn giết người.
Cô nhìn mặt hắn, chán chẳng buồn nói, tiện tay kéo ngăn tủ ra, lôi lên một hộp, chỉ cho hắn "Tôi để chỗ này, không có khoá, anh dùng lúc nào cứ lấy!"
Hắn xị mặt ra, cô ấy lại bẻ lái lời rồi!
"Anh muốn dùng bây giờ không?" Cô lấy một chiếc trong đó ra, trước con mắt ngỡ ngàng của hắn mà thẳng tay xé ra.
Trịnh Hy "..." cái... thứ nhớt nháp như nước dãi này là cái gì vậy???
Cô nhăn nhó nhìn cái thứ mát lạnh trên lòng bàn tay, còn dính dính...
Cái quái quỷ gì thế này???
"C-cái này... dùng như nào?" Cô nghệt mặt hỏi hắn. Hắn là đàn ông, chắc hẳn sẽ biết chứ?
Phùng Doãn Kha "..." hỏi dễ quá! Hắn từ chối trả lời!
Nhìn cô vợ "ngây thơ" nhà mình, hắn có cảm xúc khó diễn tả bằng lời, còn quá từ "bất lực"!
C...cũng... cũng phải ha... Vợ mình với mình là lần đầu... sao cô ấy biết được nó dùng như nào chứ...