【Tổ đội】【Nhị Nam】: chẳng lẽ em gặp anh là cho anh công đạo? Chúng ta không có tình cảm gì thì gặp nhau chẳng ý nghĩa gì cả. Vốn muốn duy trì quan hệ bạn bè với anh, nhưng hiện tại em chỉ có thể nói, mọi người hảo tụ hảo tán đi.
Nam Nam muốn dứt khoát tất cả, từ khi yêu mến Mặc Vân cô đã hết hi vọng nơi anh rồi. Đoạn Thành Vũ cười khổ, anh đã hoàn toàn thanh tỉnh, nguyên lai mình chính là kẻ ngốc. Nhưng anh vẫn chất vấn:
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: một năm trước em có cảm tình với anh không?
【Tổ đội】【Nhị Nam】: có lẽ. . . . . .
Đây là nói thật, Nam Nam không muốn nói dối anh.
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: anh nên thấy đủ chứ nhỉ. Hiện tại truy cứu chẳng ý nghĩa gì, Trái Táo Nhỏ, cám ơn em đã mang đến cho anh nhiều niềm vui, từ đêm nay anh sẽ offline mãi mãi.
【Tổ đội】【Nhị Nam】:. . . . . .
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: anh tên là Đoạn Thành Vũ, ít nhất em có thể cho anh biết cái tên không?
Nam Nam nghĩ nghĩ, cái tên của mình phi thường bình thường nên liền nói.
【Tổ đội】【Nhị Nam】: Lí Nam Nam. Anh. . . . . .Thực xin lỗi, thật sự.
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm Lệ】: cục diện này là do anh tạo ra, không trách em đâu, Nam Nam. Anh đi rồi, em phải hạnh phúc đó.
【Tổ đội】【Nhị Nam】: anh cũng biết mà, hết thảy đều thuận lợi.
Sau đó anh lui đội, rất nhanh ở Lạc Dương có pháo hoa bay đầy trời, biểu tượng vật phẩm xa xỉ. Lúc này Nam Nam đọc được dòng chữ trên loa anh vừa phát, nguyên lai anh vì Tương Tư Hải mà phóng, anh đang cáo biệt, cáo biệt Thiên Long, cáo biệt bang hội của mình, ngoài bằng hữu còn có kẻ thù. Anh không nói lý do mà chỉ nói ‘Hẹn gặp lại’. Rất nhiều người ăn theo, người thì tiếc nuối, người thì hỏi lý do, cũng có vây xem náo nhiệt, còn có vui sướng khi người gặp họa. Nhưng mặc kệ thế nào, Đoạn Kiếm Ẩm Lệ là đại thần, ngay cả lúc rời đi cũng có vẻ náo nhiệt, thực làm càn, thực tiêu sái, cũng chỉ có Nam Nam hiểu rõ nỗi khổ trong lòng anh.
Cô cũng muốn nói lời từ biệt, nhưng khi viết xong lại không có dũng khí gửi đi. Vì thế, cô chỉ có thể nhìn tên của anh trở nên ảm đạm.
Đoạn Thành Vũ thoát khỏi trò chơi, đến ban công châm lên điếu thuốc. Chấp nhất lâu như vậy, rốt cục lọt vào cự tuyệt, kích thích quá mức mãnh liệt ngược lại làm cho anh cảm thấy chết lặng. Đã sớm biết kết quả mà vẫn chấp nhất, quyết đoán buông tha cũng tốt, nhưng là vì sao mắt lại ướt. . . . . .
Lí Nam Nam bắt đầu kế hoạch chuẩn bị. Cô đã chọn xong ca khúc để biểu diễn, là “Result”, gọi điện báo cho Từ Dương, cậu cũng thích ý tưởng của cô: “Tốt, tớ đồng ý với cậu, ca khúc này đủ làm náo động cả sân khấu.”
“Đừng nói lời vô nghĩa, nhanh chút sắp xếp nhóm nhảy đi, đêm nay bắt đầu.”
“Ok, 7 giờ tối gặp ở phòng tập số 4.”
Nam Nam ngắt điện thoại, bắt đầu ngâm nga tìm cảm giác. Ăn qua cơm chiều, cô thay một bộ đồ hưu nhàn rộng thùng thình hướng phòng tập đi tới. Không thể không nói C đại đối với văn nghệ rất coi trọng, tinh thần văn nghệ đã truyền lại từ xưa. Bên trong trường có rất nhiều phòng dự thính, hội văn nghệ liền trưng dụng. Từ Dương có lão ba là phó hiệu trưởng nên mọi chuyện khá dễ dàng.
Thời điểm cô đến, Từ Dương cùng bạn bè cậu đã chờ sẵn, họ đang luyện động tác cho bài “Result”. Nam Nam cũng có chút quen biết với đám nam sinh này, cơ bản đều là năm hai, lão đại là Từ Dương, xem đi, danh hiệu này đó khiến cậu ta càng ngày càng tự kỷ.
“Hey, chị Nam Nam!”
Một nam sinh đứng lên kêu to, Từ Dương liền hướng cô cười cười, mới vừa thực hiện động tác lộn mèo 360 độ khiến cậu thở hổn hển, nụ cười sáng lạn ngày thường trở nên bình thường không ít.
Cậu bỗng nhiên thủ thế, mấy nam sinh nhảy dựng lên.
“Cậu xem này, đây là động tác đầu tiên.”
“Tớ không ý kiến, cậu lo là được, tớ ở chỗ nào?” Thật lâu không vận động, Nam Nam xoa xoa tay.
“Động tác hoàn toàn giống tụi này, điều chỉnh tý là được.”
“Giỡn mặt à, tớ còn phải hát đấy, mệt muốn chết.”
“Hết cách rồi, ai kêu cậu chọn bài này, động tác so với bản gốc giản lược nhiều lắm đấy, có một lão sư tốt đứng ở đây, cậu còn sợ cái gì?” Từ Dương ý vị thâm trường nhìn Nam Nam.
Đúng vậy, ở hội văn nghệ là do một tay Từ Dương làm đạo diễn, gần tốt nghiệp ba cậu muốn cậu xuất ngoại. Bạn bè của cậu ít ỏi trong đó có Nam Nam, xác thực năm nhất nhìn cô không vừa mắt tý nào, nhưng không biết từ khi nào lại chuyển sang thưởng thức, nhất là cỗ sức quyến rũ phát ra mỗi khi cô nhảy trên sân khấu, thực làm người ta mê muội.
Tuy rằng người khác nói bọn họ là cặp đôi hoàn hảo, nhưng Từ Dương hiểu rõ, đó là chuyện không thể nào, bởi vì chính mình không xứng. Cậu thừa nhận chính mình thực hoa tâm, bạn gái không đến ba tháng đã đổi, nếu chỉ cùng một cái cô gái, cậu sẽ ngấy. Cậu không cam đoan có được cô trong tay trong bao lâu sẽ chán, cậu không muốn phá hoại cảm giác tốt đẹp này, cũng không muốn thương tổn cô. Cho nên, làm bạn bè là lựa chọn tốt nhất, cũng là vị trí tốt nhất để tiếp cận cô ngoại trừ làm người yêu. Nhưng cậu không nghĩ tới cô gái này quá mạnh mẽ, lam nhan tri kỷ loại này ái muội căn bản không hề tồn tại trong thế giới của cô, cho nên, cậu xem cô như một người bạn gái nam tính.
Từ Dương tựa như con mèo đang rình cá, không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất. Cũng may, đã năm ba rồi mà chưa ai câu con cá này chứng tỏ thuộc tính siêu trạch của cô, mới làm cho cậu an tâm ở một bên tiếp tục thưởng thức. Lí Nam Nam tuy rằng trạch, tuy rằng lười, nhưng hễ quyết tâm làm việc gì gặp khó không từ bỏ. Cho nên, Từ Dương biết việc tập vũ đạo này càng dấy lên hứng thú nơi cô, ngày đầu tiên nhiệt tình mười phần lâm trận.
Từ đó về sau, ban ngày cô không có tiết thì luyện hát, buổi tối luyện nhảy.
Có điểm làm cho cô không được tự nhiên là, Từ Dương luôn làm những động tác nóng bỏng với cô. Thật sự rất không được tự nhiên, cô liên tiếp bật cười, cũng bài xích cùng cậu quá thân cận, rất ái muội, không có biện pháp, buộc Từ Dương phải thay đổi động tác, tuy rằng giống nhau nhưng là độc diễn.
Lúc nghĩ ngơi, Nam Nam luôn nghĩ tới hai chuyện múa thế nào và hát ra sao, ngẫu nhiên cùng đám nam sinh tán gẫu, mọi người đều mệt, cho nên nói cũng không nhiều, ngay cả Từ Dương cũng là rầu rĩ uống nước, chỉ những lúc Nam Nam không chú ý cậu mới nhìn cô chằm chằm.
Đến đêm 30 tháng 12, bởi vì hôm sau chính là diễn tập, cho nên việc tập luyện cơ bản chấm dứt, đoàn người mới có tâm tình chọc ghẹo nhau. Đề tài ngẫu nhiên xả lên trên người cô.
“Chị Nam Nam, sao chị không tìm bạn trai đi. Xinh như vậy, đáng tiếc thật chậc chậc.”
“Ai, cậu quan tâm phương diện này quá đấy!”
Nam Nam đổ mồ hôi hột, khinh thường nói: “Một đám lăng nhăng, không lọt vào pháp nhãn của chị được.”
“Thôi đi, cậu quyết tâm không chịu gả ra ngoài sao.” Từ Dương đang ngồi trên thảm dùng khăn ướt lau mặt.
“Ai dô, ngượng quá, tớ chuẩn bị gả ra ngoài đây.” Nam Nam nhún vai, vẻ mặt đắc ý.
Từ Dương đầu tiên là sửng sốt, sau là cuồng tiếu: “Bớt giỡn đi, cậu trạch đến mốc meo rồi kìa, nếu không nhờ tớ kéo cậu ra phơi nắng, chỉ sợ cậu đã sớm biến chất!”
Nam Nam thở dài “Cậu không tin thì thôi.” Yêu đương trên mạng thực mờ ảo đi, Từ Dương đương nhiên không biết nên mới nói vậy.
Bỗng nhiên xúc động, cậu vò tóc cô, ôn nhu nói: “Nếu không có ai, tớ sẽ làm chỗ dựa cho cậu.”
Cậu ôn nhu khiến tập thể nam sinh nôn mửa: “Lão đại, hình tượng này anh không hợp đâu, nôn.”
Nam Nam nhanh tay đẩy cậu ra, nghiêm túc nói: “Cậu không xứng làm chỗ dựa của tớ.”
“A, cậu tưởng thật sao.” Từ Dương lại tiếp tục cười run rẩy hết cả người.
“Lão đại à, may mắn anh còn có tính người, dù sao chị Nam Nam là bạn của tụi này a!” Một cái nam sinh nói xong mọi người liền ồn ào cười phụ họa, Nam Nam có chút mệt chỉ thản nhiên cười một chút, bất quá cô không hiểu những lời này có chỗ nào đáng cười.
Nguyên lai phàm là nữ sinh kết giao với Từ Dương, cơ bản đều bị cậu ta bóc tem. Loại sự tình này tuy rằng không đàng hoàng, bạn bè cậu đều biết, vì thế Nam Nam càng không muốn cuốn vào cái vòng luẩn quẩn này.
Trong lúc Từ Dương đang đùa cười, nghĩ nghĩ nếu cô thực sự có bạn trai sao trong lòng có cảm giác như bị kim đâm.