Khuôn mặt anh càng ngày càng thấp, càng ngày càng gần, cô đã muốn cảm nhận được hô hấp nóng rực nơi anh.
Hé ra khuôn mặt bất đồng với Mặc Vân, cơ thể cường tráng, ánh mắt có loại thành thục của nam nhân; đồng tử không phải trong trẻo màu hổ phách như Mặc Vân, thực đen, rất thâm thúy, dường như xem thấu đáy lòng người đối diện, nhưng là ánh mắt mặc dù ôn nhu lại lộ ra vẻ vô vọng; một cỗ thản nhiên truyền tới, không có cái loại trêu hoa ghẹo nguyệt giống Từ Dương, lại như có như không, mang theo một tia lịch sự tao nhã, quần áo sạch sẽ, một nam nhân tốt đẹp.
Nhưng là, stop! Đem con gái nhà người ta đẩy vào tường, tư thế ái muội còn hơi cúi xuống chẳng lẽ muốn hôn cô? Lí Nam Nam muốn phản kháng nhưng lại vô lực(Zet: mê troai đó bà coăn), dưới cái nhìn chăm chú từ anh thế nào cũng không chống đỡ nổi, chỉ có thể liều mạng trừng lại.
Anh không phải muốn hôn cô, anh nhìn ra nỗi nghi hoặc, bất lực cùng phản kháng của cô. Anh vẫn giữ khoảng cách cũ yên lặng nhìn.
Đây chính là đối tượng anh yêu say đắm, từ thế giới ảo ra ngoài đời thực, ở khoảng cách rất chi là gần, gần đến mức có thể thấy hàng lông mi, cái trán mượt mà, cùng cặp mắt to chật vật phản chiếu bóng hình anh trong đó.
“Nam Nam, còn không ra!” Ba ba lại gọi cô, gì Chu lập tức nói: “Ha ha, có thể là tụi nó đang làm quen nhau đi, coi như ăn chậm một chút vậy!”
Nam Nam nhất thời giống như bắt được phao cướu sinh, anh chủ động trước, cúi đầu nói: “Thực xin lỗi. . . . . .” Sau đó né đường cho cô đi.
“Em. . . . . . Kia. . . . . . Thật khéo.” Cô nói năng lộn xộn, ngón tay xiết chặt, không biết làm sao nhìn bóng dáng cao ngất ấy, trong lòng chột dạ.
“Đúng vậy, thật sự là quá khéo, khéo đến tuyệt vọng.” Anh sắp bị bức điên lên được.
Nam Nam thầm nhủ muốn chạy trốn anh càng xa càng tốt!
Cô nói mà như lầu bầu trong miệng: “Thế chúng ta có thể làm bạn chứ?” Nói xong mắt cô dỏ lên. Cô sắp khóc khiến anh liền hoảng, không chút suy nghĩ ôm cô vào lòng, vội vàng nói:
“Nam Nam thực xin lỗi, là anh sai, là do anh tạo thành cục diện như bây giờ, em muốn huề thì huề, anh sẽ không làm em khó xử nữa, được chứ?”
Nam Nam cắn môi nói: “Đừng nói thế…” Sau đó cô chạy nhanh đi lau mặt. Sau đó đi vào phòng chuẩn bị ra ngoài, kiếm cớ có hẹn với bạn, cơm chiều không thể bồi mọi người, thực có lỗi.
Ở trên đường tùy ý dạo, tết âm lịch nơi nơi dào dạt không khí vui mừng, nhưng trong lòng cô lại rối loạn không ngừng, liền tìm cách liên lạc với Mặc Vân.
“Đại nhân! Gọi cho em có chuyện gì không?” Em ấy có vẻ đang vui, nam nam cười nói:
“Không thể sao, em đang làm gì. . . . . .”
“Bồi mẹ tản bộ.”
“A, gì có bên cạnh không.”
“Không có, mẹ em ngồi bên kia, hơi xa em chút, nhớ em à?”
“Ừm. . . . . . Rất nhớ em.”
“Em cũng vậy.” Mặc Vân ánh mắt trở nên ôn nhu mà ngọt ngào.
“Bây giờ chị rất muốn ăn em!”
“Chị, chị là cái sắc nữ.”
“Hừ. . . . . . Em mới là người tư tưởng không thuần khiết.”
“Chị thật sự muốn ăn em?”
“Em chính là nắm gạo nếp, chị muốn ăn ô ô!”
Mặc Vân 囧, nắm gạo nếp á, thật đúng sự so sánh mới mẻ, bất quá hắn nghĩ tới một chuyện, không có hảo ý cười:
“Tốt, hoan nghênh chị tới ăn, em còn sợ chị không đến đâu.”
“Nha, Mặc tiểu trư, nghỉ hè chị đến được chứ?”
“Thật sự?!”
“Thực đó, chị sẽ kiếm cớ. Em có hoan ngênh chị đến không đã?”
“Chị nói xem?” Mặc Vân vui sướng thở dài: “Nhưng là nghỉ hè lận, chờ lâu lắm.”
“A học kỳ sau có kỳ nghỉ dài. . . . . .” Nam Nam ngụ ý muốn hắn đến C đại, hắn nhìn ra được, tiếc hận nói:
“Mẹ em sắp làm phẫu thuật, cho nên phải ở bên cạnh chăm sóc, cho nên, vợ à. . . . . .”
“Em có hiếu nha! Chị hiểu rồi, hiện tại công nghệ phát triển như vầy xem như hai ta vẫn chung một chỗ!”
Hai người bọn họ lại nói thêm trong chốc lát, sau đó hẹn nhau buổi tối lại nói chuyện tiếp. Nam Nam tìm địa phương giải quyết cơm chiều, gọi điện về nhà hỏi khách đi chưa, mẹ nói đã mời họ ra ngoài ăn cơm, sau đó tiễn họ về rồi.
Nam Nam tranh thủ thời gian này quay lại game. Nhờ Mặc Vân thường xuyên ol giúp nên hiện giờ cô đã cấp 87. Hiện tại acc này đã có thể xoát bản sao chung với Mặc Tử Lưu Niên. Trừ đi chung với vợ ra thì chuyện luyện cấp, kiếm tiền đều không hứng thú, chỉ cần vợ ở đây, mọi chuyện còn lại hắn đều xem nhẹ.
Đêm nay Nam Nam không có hứng xoát phụ bản, rõ ràng chuyển sang chạy thương, hắn làm mã xa phu kéo cô. Hai người khanh khanh ta ta nửa ngày, trên đường bỗng nhiên có một người sáp đến, hóa ra là Vân Phá Nguyệt.
【Tổ đội】【Vân Phá Nguyệt】: phiền không?
【Tổ đội】【Mặc Tử Lưu Niên】: không, Càng tỷ, có việc gì thế?
Nếu có ngoại nhân ở đây, Mặc Vân sẽ gọi cậu là “Nguyệt tỷ”, hiện tại không có hắn liền cố ý kêu cậu là “Càng tỷ”.
【Tổ đội】【Nhị Nam】: a Càng tỷ Càng tỷ Càng tỷ tỷ! *cười to*
【Tổ đội】【Vân Phá Nguyệt】: *vuốt mồ hôi* Nam Nam thối, đừng tưởng rằng tôi dễ khi dễ, tôi là đàn ông đích thực!
【Tổ đội】【Nhị Nam】: nhìn cứ như con gái mà nói là đàn ông đích thực *chu miệng*
【Tổ đội】【Mặc Tử Lưu Niên】: tiểu Càng Càng, cậu làm cái gì mà thối?
【Tổ đội】【Vân Phá Nguyệt】: *giận* Mặc Vân, bớt giỡn đi, tôi lớn hơn cậu đấy! Cả ngày đánh đánh đấm đấm nhàm chán mới tìm hai người đấu võ mồm.
【Tổ đội】【Mặc Tử Lưu Niên】: *kinh ngạc* cậu cũng có lúc chán? Mỗi ngày có cái hòa thượng truy cậu cũng nhàm chán không kém.
【Tổ đội】【Vân Phá Nguyệt】: oh, no!!!! Đừng bàn chuyện đó trước mặt tôi!!
Nam Nam cùng Mặc Vân cười cười, nói đến cái hòa thượng kia, quả thực rất chê cười, theo tin lá cải đó là đại thần của game khác chạy sang.
Kết hôn trên game rất tùy tiện, huống hồ Vân Phá Nguyệt xinh đẹp như vậy, còn chưa lấy chồng quả thực rất hấp dẫn. Tần Càng từ lâu đã chán ghét mấy chuyện này, kiên trì chủ nghĩa độc thân, nhưng bây giờ đã đụng phải cái hòa thượng khó chơi này rồi.
Theo như cậu ta nói gặp được hòa thượng kia lúc đi Yến Tử Ổ, tên là Tôi Yêu Ngự Tỷ, 102 cấp, một thân sặc sỡ loá mắt, xoát xong kéo vị hòa thượng đó đến lôi đài, kết quả thua vài lần, lập tức sinh ra cảm giác sung báo đối với cậu, mỗi ngày một ngụm “Nữ vương”, hai ngụm “Ngự tỷ”, bỏ thêm bạn tốt không nói, theo đuổi đến mức phô thiên cái địa. Thường thường xoát loa tỏ tình, quả thực là làm trò cười cho mọi người.
Tần Càng đương nhiên buồn rầu, thậm chí còn nói mình là gay, kết quả cái hòa thượng kia xoát loa nói “Không cần dối gạt anh, em đang ngạo kiều thôi! Huống hồ, là nam hay là nữ anh không cần *mặt đỏ*” lúc ấy loa này xuất hiện, cô đã ở tuyến, thật sự là bị sét đánh không nhẹ. Vởi vì Tôi Yêu Ngự Tỷ phát loa rối loạn, làm cho rất nhiều người chơi đều đau đầu, khuyên Vân Phá Nguyệt mau mau lấy hòa thượng đi, để cho người ta thanh tĩnh.
Loại sự tình này, hai người họ cũng không biết giải quyết như thế nào, chỉ có Nam Nam biết trong đầu mình đang YY vô hạn. . . . . .