Vợ cũ nói: “…Hôm nay tôi và anh Dịch Thâm cùng đi thang máy.”
Vợ cũ nói: “…Hôm nay anh Dịch Thâm rất bận, đồng nghiệp trong bộ phận nghiên cứu liên tục ra vào văn phòng của anh ấy, phải đến tận chiều mới được ăn cơm trưa.”
Vợ cũ nói: “…Anh Dịch Thâm còn đưa tôi đi tham quan công ty, còn nhiệt tình giới thiệu tôi với mọi người, đổi một hoàn cảnh khác, cũng giống như đang thoải mái giới thiệu bạn gái của mình. Hy vọng sau này sẽ có một ngày như vậy!”
Vợ cũ lại nói: “…Thời điểm tan tầm tôi còn đang bận việc, cũng không để ý anh Dịch Thâm đi từ khi nào, chưa kịp nói tạm biệt. Dù chỉ có vậy nhưng mỗi ngày cùng nhau đi làm, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy anh Dịch Thâm, so với lúc học cấp 3 thì hạnh phúc hơn nhiều.”
Vợ cũ bắt đầu hồi tưởng lại ký ức thời cấp 3.
“Khi ấy tôi vì để được nhìn thấy anh Dịch Thâm mà mỗi ngày đều là người đầu tiên chạy tới sân thể dục khi nghe thấy thông báo tập thể dục giữa giờ, chỉ muốn gặp được anh ấy một lần.”
“Hiện tại vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, tôi đã rất mãn nguyện rồi.”
“À đúng rồi, còn có giờ ăn trưa, lúc tan học, khi đó anh Dịch Thâm chính là vị thần ngự trị trong trái tim tôi! Là tín ngưỡng của tôi!”
…..
Cô nhắc tới Lâm Dịch Thâm, trong mắt tràn ngập ánh sáng khát vọng, thể hiện rất sinh động câu nói kia ----
“Đều đã là chuyện quá khứ rồi, tôi không dám nói có phải là thật hay không, nhưng đều không quan trọng nữa, dù sao chúng ta cũng đã ly hôn rồi.”
Cuối cùng, Tử Lộc vui sướng vẫy tay với anh, cười tạm biệt.
Tần Lễ Sơ một mình trở về biệt thự Hoa Hạnh.
Trong quá khứ, khi anh vẫn còn là người đã có vợ, phần lớn thời gian khi quay về biệt thự Hoa Hạnh cũng là tầm giờ này. Ngoại trừ thời điểm đặc biệt bận, hầu như đều khoảng 11 giờ về đến nhà.
Tử Lộc luôn ở trong nhà chờ anh.
Trừ khi anh nói đêm nay đã muộn, không biết khi nào sẽ về nhà, nếu không đa số thời điểm anh vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy Tử Lộc.
Cô ngồi ở trên sô pha phòng khách, xem phim trên máy chiếu đa chức năng.
Cô say mê các phiên bản khác nhau của “Kiêu hãnh và định kiến”, xem hết lần này tới lần khác không biết chán. Lúc ấy vừa mới kết hôn, có một thời gian, mỗi ngày anh về nhà đều thấy Tử Lộc đang xem nó.
Cô nói mỗi lần ngài Darcy giục ngựa chạy như điên đuổi theo Elizabeth, anh đều sẽ mở cửa bước vào nhà.
Khi ngài Darcy thổ lộ tình cảm với Elizabeth, anh sẽ xuất hiện trước mặt cô.
Tần Lễ Sơ chưa từng xem hoàn chỉnh bộ phim này, nhưng biết chủ đề của Kiêu hãnh và định kiến là về tình yêu.
Anh không có bất kỳ hứng thú nào với các tác phẩm liên quan tới tình yêu, nhưng Tử Lộc lại khác anh, như một cô gái nhỏ chìm đắm trong tình yêu, vô cùng say mê tất cả những câu chuyện ca ngợi tình yêu.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, dần dần, Tử Lộc không còn xem phim trong lúc đợi anh về nữa.
Cô chỉ ngồi một mình trên sô pha, chơi điện thoại.
Sau khi anh trở về, cô cũng không giống như trước kia tươi cười chào đón, bĩu mỗi nói: “Anh về rồi à, đã ăn cơm chưa?”
Tần Lễ Sơ càng nhớ lại càng hoảng hốt.
Máy chiếu đang phát “Kiêu hãnh và định kiến” mà Tử Lộc thích xem.
Tần Lễ Sơ hồi tưởng lại cuộc hôn nhân thất bại trong quá khứ của mình, nghiêm túc tìm hiểu nguyên nhân thất bại.
Tay anh đặt trên bàn phím notebook.
Lạch cạch gõ chữ.
Anh viết ra từng sự kiện mà Tử Lộc biểu hiện rõ ràng không vui, ghi ra nguyên nhân, cùng với phương thức anh xử lý, và kết quả xử lý.
Kết hợp với những lời hôm nay Tử Lộc nói, anh lại bổ sung bảy tám chuyện lúc trước bản thân không nhìn ra manh mối vì sao cô không vui.
Anh in ra, cầm bút trong tay, vẻ mặt nghiêm túc như đang xem xét dự án giá trị hàng trăm tỉ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, anh càng ngày càng coi sự chờ đợi của Tử Lộc là đương nhiên; cũng không biết từ khi nào, anh không còn cảm nhận được niềm vui của Tử Lộc; càng không biết từ bao giờ, Tử Lộc trực tiếp cho thấy cô tức giận, không vui, anh lại cho rằng có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề.
Trên thực tế, tiền cũng không thể khiến Tử Lộc hết giận, chỉ là tạm thời che lấp đi vấn đề giữa hai người.
Một lần không vui, hai lần không vui, ba lần không vui, có lẽ đều là chuyện nhỏ, nhưng khi tích lũy dần lại hình thành một quả bom hẹn giờ khổng lồ vô hình, chỉ một chuyện nhỏ, một câu nói bâng quơ cũng có thể kích hoạt ngòi nổ.
Tần Lễ Sơ gạch chân hai lần dưới dòng chữ: “Lần cuối cùng không vui: Không tự mình đi đón Tử Lộc”, vẽ một dấu chấm hỏi.
Anh biết bất kể chính mình hồi tưởng như thế nào, đều không thể nhớ rõ từng mâu thuẫn nhỏ không được giải quyết trong quá khứ.
Lúc ấy không phát hiện, xem nhẹ cảm nhận của Tử Lộc, trí nhớ đương nhiên không đủ sâu sắc, dù có thế nào cũng không thể nhớ được hoàn chỉnh.
Những Tần Lễ Sơ cho rằng bản thân nhất định phải làm rõ, sự kiện cuối cùng đã kích phát ngòi nổ cho việc ly hôn này là gì.
Tìm ra.
Sau đó giải quyết từng chút một, bù đắp sai lầm đã phạm phải.
Kể từ khi bước chân vào tập đoàn Tinh Long, Tần Lễ Sơ đều rất tự tin với từng dự án đã qua tay mình. Mục tiêu mà anh đã xác định, sẽ không chút do dự nào đi thực hiện, sau đó thu hoạch thành quả thắng lợi.
Anh chưa bao giờ cảm thấy chính mình sẽ thất bại. Tần Lễ Sơ vẫn luôn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đánh trận nào thắng trận đó.
“…Tôi là người tuyệt đối sẽ không vì tức giận mà lấy hôn nhân ra làm trò đùa. 99% có thể là tôi nhịn đủ rồi, nghĩ thông suốt rồi, mới ly hôn với anh.”
Từng câu từng chữ của Tử Lộc giống như tiếng chuông Phạn miếu chùa, gõ tới đầu anh ong ong.
Mặc dù Tử Lộc mất trí nhớ, nhưng Tần Lễ Sơ vô cùng rõ ràng, không có ai hiểu bản thân hơn chính mình.
Anh nắm chặt tay.
Tần Lễ Sơ ngồi trầm mặc trên sô pha, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bàng hoàng, hoang mang đến thế, lại cảm thấy thiếu tự tin.
Anh không chắc mình có thể cứu vớt được cuộc hôn nhân thất bại này.
Anh không bao giờ đưa ra giả thiết.
Nhưng lúc này đây, anh lại nghĩ, nếu anh không cứu vãn được thì phải làm sao bây giờ?
Một loại cảm giác sợ hãi không tên thổi quét qua toàn bộ thể xác và tinh thần anh chỉ trong nháy mắt.
……
Thư ký Lâm càng ngày càng thích vị lính nhảy dù mới này, nghe nói rất có bối cảnh, nhưng không giống thư ký Cao chút nào, cô yêu thích công việc, cũng thích giải quyết đủ loại khó khăn.
Có Tử Lộc hỗ trợ, mỗi ngày cô ấy đều có thể dành ra được rất nhiều thời gian để xem phim và sơn móng tay.
Cô ấy dựa vào ngọn núi lớn là người cậu mang họ Lâm, cũng không sợ bị sa thải, yên tâm thoải mái nhường công việc của mình cho Tử Lộc làm.
Qua lại vài lần, thư ký Lâm và Tử Lộc cũng dẫn quen thuộc, giờ nghỉ trưa có gọi cơm hộp hay trà sữa đều sẽ mua cho Tử Lộc một phần.
Qua mấy ngày, Lâm Dịch Thâm thông báo với thư ký Lâm cần đi tham dự tiệc tối với anh ta.
Thư ký Lâm không muốn đi.
Thế cho nên khi thư ký Lâm đi ra từ văn phòng, thư ký Lâm liền bắt đầu mặt ủ mày chau.
Tử Lộc không bỏ qua bất kỳ chuyện nào liên quan đến Lâm Dịch Thâm, chu đáo đi tới bên cạnh thư ký Lâm, hỏi: “Làm sao vậy?”
Thư ký Lâm kể khổ: “Còn có thể là cái gì nữa, vừa rồi tổng giám đốc Lâm bảo tôi làm bạn nữ đi tham dự tiệc tối thương vụ với anh ta.”
“Vì sao lại không muốn đi?”
“Chưa nói tới lãng phí thời gian mà còn phải tươi cười miễn cưỡng ứng đối với các khách hàng cùng với tổng giám đốc Lâm. Thời gian này, tôi có thể đi SPA massage từ đầu đến chân hết một lượt. Hơn nữa sau khi tiệc tối kết thúc, đôi khi phải đi xã giao cùng với tổng giám đốc Lâm. Trên thương trường khó tránh khỏi mấy người có tâm tư xấu xa, tóm được khách nữ nào cá tính liền trêu đùa một phen. Đến bây giờ tôi cũng không biết phải ứng phó thế nào với những tên đàn ông thích nói năng tục tĩu.”
Thư ký Lâm lại khẽ đánh mắt về phía thư ký Cao.
“…Trước đây tổng giám đốc Lâm có đưa cô ta đi dự tiệc một lần, thời điểm trở về thì sắc mặt cực kỳ khó coi. Sau này khi tôi có việc nên không thể tham dự, tổng giám đốc Lâm thà đi một mình cũng không muốn dẫn cô ta theo.”
Tử Lộc nôn nóng hỏi: “Vì sao vậy?”
“Còn có thể vì sao nữa? Không làm việc đàng hoàng. Cô cho rằng cô ta tới đây để làm việc sao? Cô ta tới đây là để câu kẻ ngốc. Ỷ vào nhan sắc trẻ trung, tung lưới bắt cá, có thể câu được cái gì thì câu. Cô không phát hiện ra cô ta rất có địch ý với cô sao? Còn không phải vì cô trông đẹp hơn cô ta sao?”
Tử Lộc có thể cảm nhận được ánh mắt bất thiện của thư ký Cao, nhưng cô cũng chẳng quan tâm.
Tử Lộc hỏi: “Cô ta có bối cảnh gì?”
Thư ký Lâm nói: “Tôi cũng không rõ lắm. Tôi và tổng giám đốc Lâm đều là người nhà họ Lâm, cũng không biết họ Cao kia là họ hàng xa gì…” Thư ký Lâm thở dài một tiếng nói: “Tối nay tôi không giảm béo nữa. Tôi muốn ăn một bữa no nê. Trước tiên phải an ủi trái tim bé nhỏ của tôi sắp phải tham gia tiệc tối cùng với tổng giám đốc Lâm.”
Tử Lộc hơi động lòng, nói: “Tôi chưa từng đi. Hay là để tôi đi giúp cô nhé.”
Thư ký Lâm vẫn rất có mắt nhìn người.
Trong văn phòng có thư ký mới tới, chức vị mặc dù là thư ký, lại được phân cho công việc chơi bời lêu lổng, ngày đầu tiên nhận chức đã được tổng giám đốc Lâm tự mình dắt tới. Đãi ngộ như vậy không có gì phải nghi ngờ là đang nói cho mọi người biết ---người này không phải tới để làm việc, mà là tới để chơi, chính là như thế, anh ta còn phải cung phụng.
Chỉ thiếu nước khắc ba chữ “Tổ tông nhỏ” lên chỗ ngồi làm việc thôi.
Nếu không thư ký Cao có lợi thế như vậy, ngứa mắt Tử Lộc đẹp hơn cô ta, đã sớm kiếm chuyện ăn vạ, nhưng năm sáu ngày trôi qua rồi vẫn chẳng dám làm gì, còn không phải đang sợ chỗ dựa sau lưng Tử Lộc sao?
Tổng giám đốc Lâm không cho Tử Lộc đi, chắc chắn cũng không muốn Tử Lộc tiếp xúc với những trường hợp như vậy.
Nhìn đi nhìn lại, trong bộ phận thư ký chỉ còn cô ấy là có thể đi cùng.
Hơn nữa thư ký Lâm nhìn đôi mắt trong sáng của Tử Lộc, cũng ngại để cô thay mình chịu tội, vì thế kiên quyết từ chối.
“Đừng đừng đừng, vẫn nên để tôi đi thôi. Tổng giám đốc Lâm chỉ định tôi đi, bình thường còn có thể trốn việc, nhưng tới bây giờ mà còn trốn thì không ổn. Cảm ơn ý tốt của cô.”
Thư ký Lâm đâu biết được giờ phút này Tử Lộc muốn khoác tay Lâm Dịch Thâm, đừng nói tới tham dự tiệc tối, cho dù phải đi tham quan địa ngục, cô cũng vui lòng.
Cô cười tủm tỉm hỏi: “Tiệc tối tổ chức khi nào?”
“8 giờ tối mai.”
Tử Lộc nói: “Ngày mai cô có thể giả bệnh xin nghỉ làm, sau đó tôi chủ động xin ra trận, để tổng giám đốc Lâm mang tôi đi dự tiệc tối…” Cô lại nói: “Cô không cần sợ tôi không ứng đối được. Tôi rất quen với những trường hợp như vậy, vừa hay cứ ngồi mãi trong văn phòng cũng chán, tôi cũng muốn có thể ra ngoài hoạt động chút.”
Đúng lúc này, thư ký Cao đi qua bên cạnh hai người, nghe được những lời này của Tử Lộc, cô ta cười như không cười nhìn vào mắt Tử Lộc nói: “Thư ký Lâm, cô để cho cô ta đi đi. Có một số người nói ý không phải trong lời.”
Thư ký Lâm: “Cô có ý gì?”
Thư ký Cao nhún vai, cười lạnh nói: “Một số người hiểu là được, cô không cần hiểu.”