Việc đã đến nước này, thư ký Cao quyết tâm liều mạng.
“Cô ta muốn quyến rũ anh. Tôi nhớ lời tổng giám đốc Lâm từng căn dặn, mới khiển trách cô ta, để cô ta đừng nghĩ tới chuyện đi đường ngang ngõ tắt, làm việc nghiêm túc đến nơi đến chốn. Tôi biết bình thường tôi không hay được lòng người khác, nhưng tôi lúc này cũng suy nghĩ cho công ty, chưa bao giờ làm ra bất kỳ chuyện gì sai trái.”
Thư ký Lâm muốn nói “cô ta nói dối” nhưng lời còn chưa nói ra miệng đã nghe thấy Tần Lễ Sơ nói với Lâm Dịch Thâm: “Bầu không khí làm việc trong bộ phận thư ký của cậu không ổn. Hôm nào để Quý Hiểu Lam qua đây chỉ đạo đi. Tôi không thể nhìn vợ cũ của mình chịu tội như vậy được.”
Tần Lễ Sơ vừa nói xong.
Thư ký Lâm và thư ký Cao đều kinh sợ.
Lâm Dịch Thâm cũng không dự đoán được một buổi sáng đang êm đẹp lại tự nhiên xảy ra một màn kịch tính như thế này. Lúc này vợ cũ của người anh em bị người ta nhục mạ ngay trong công ty mình, nếu anh ta không đứng ra nói vài câu, chỉ sợ không thể làm anh em được nữa.
Anh ta làm mặt nghiêm túc nói: “Thư ký Cao, lập tức xin lỗi chị dâu.”
Thư ký Cao dường như không nghe thấy, ngơ ngẩn nhìn Tử Lộc.
Cô ta biết Tần Lễ Sơ từng kết hôn, cũng biết chị họ từng là bạn học với vợ cũ của Tần Lễ Sơ. Cô ta từng nghe chị họ thổi phồng quan hệ của hai người rất tốt không ít lần, đương nhiên cũng biết vợ cũ của Tần Lễ Sơ có gia thế không phải dạng vừa, là tầng lớp mà cô ta hoàn toàn không thể tiếp xúc đến.
Tử Lộc nhàn nhạt nói: “Xin lỗi thì không cần. Hiện tại em cũng không phải là chị dâu của anh. Nói đến cũng là em không tốt, thời gian nghỉ phép chọc cho nhiều người khó chịu, mang đến phiền toái cho anh. Trong khoảng thời gian này đã làm phiền anh nhiều rồi, lát nữa em sẽ tới bộ phận nhân sự làm thủ tục từ chức.”
Lâm Dịch Thâm vừa nghe thấy vậy, trong lòng đã lộp bộp, vội vàng nói: “Sao lại không phải là chị dâu chứ? Cho dù em và anh Sơ đã ly hôn nhưng em vẫn là chị dâu của anh. Chuyện hôm nay, anh nhất định sẽ cho em một câu công đạo. Em ở chỗ anh thấy không vui hay là như thế nào? Nếu là vì thư ký Cao thì em không cần phải vậy. Em không cần đi, để cô ta biến đi là được. Cho dù chỉ xét năng lực làm việc mà nói, cho dù em không phải chị dâu hay đàn em của anh, biểu hiện của em trong mấy ngày qua cũng đủ khiến cho người khác phải kinh ngạc, quá ưu tú…”
Thư ký Cao thấy tổng giám đốc Lâm trước đây luôn ở trên cao nhìn xuống hiện giờ lại đang ra sức thả rắm cầu vồng khen Tử Lộc, trong lòng nhất thời có một loại cảm xúc phẫn nộ phun trào như núi lửa.
Dựa vào đâu?
Còn không phải chỉ là xuất thân tốt hơn người khác thôi sao, có gì đáng để kiêu ngạo? Có cần phải dùng tới loại người bẩn thỉu đó không?
Thư ký Cao chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như vậy, oán hận cắn môi.
Bỗng nhiên cô ta nghĩ tới gì đó, như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Cô ta trừng mắt nhìn Tử Lộc nói: “Chị họ nói đúng, xuất thân của cô tốt, gả cho Tần Lễ Sơ thì thế nào? Hiện tại không phải cũng chỉ là vợ cũ thôi sao? Lúc trước cô dùng thủ đoạn dơ bẩn gì để gả cho Tần Lễ Sơ, trong lòng cô biết rõ…Xuất thân cao quý và xinh đẹp cũng chẳng ích gì. Cuối cùng vẫn phải nhờ tới thủ đoạn dơ bẩn để trèo lên.”
Sắc mặt Tử Lộc đột nhiên thay đổi.
Nhưng rất nhanh, cô đã khôi phục lại như thường, nhàn nhạt nói: “Liên quan rắm gì đến cô?”
Tần Lễ Sơ hỏi: “Có ý gì?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh tiến lên nắm lấy tay Tử Lộc, truy hỏi: “Cô ta có ý gì?”
Tử Lộc nói: “Đều đã qua rồi, không đáng nhắc tới.”
Thư ký Cao nói: “Cô đang chột dạ phải không? Không dám nói ra sao?”
Lâm Dịch Thâm làm quần chúng ăn dưa, giờ phút này cực kỳ rõ ràng nếu còn tiếp tục nói nữa, kết cục e là khó thu dọn. Chuyện của hai vợ chồng anh Sơ thì để hai người bọn họ tự mình giải quyết, những người khác không nên nhúng tay vào.
Lâm Dịch Thâm quyết đoán bắt thư ký Cao im miệng, bảo cô ta đi vào trong văn phòng.
Anh ta nhìn thư ký Lâm.
Thư ký Lâm gật đầu như gà con mổ thóc, không cần Lâm Dịch Thâm mở miệng đã chủ động đi theo, cho Tần Lễ Sơ và Tử Lộc không gian riêng để nói chuyện.
Tần Lễ Sơ nhìn về phía Tử Lộc.
Cô thả lỏng mặt mày. Lông mi thanh mảnh rung động, rủ bóng xuống dưới mí mắt. Sắc mặt cô hơi trắng bệch, cả người có chút khó chịu.
Tần Lễ Sơ vừa mở miệng, Tử Lộc liền nói: “Tôi không có gì để nói. Đã qua rồi, không đáng nhắc tới. Tôi đi làm thủ tục từ chức.”
Nói xong, Tử Lộc cũng không nhìn Tần Lễ Sơ một cái, bước nhanh rời đi.
Tần Lễ Sơ nhíu mày.
Rất nhanh, anh đã gọi điện thoại cho Quý Hiểu Lam.
Giọng anh nặng nề nói: “Tôi muốn gặp được người tên Cao Viện càng sớm càng tốt.”
Tử Lộc làm xong thủ tục từ chức, trực tiếp rời khỏi công ty, gọi điện cho Hạ Đào.
“Đào Tử, tớ từ chức rồi.”
“Hả?” Hạ Đào nhạy cảm phát hiện ra chút cảm xúc khác lạ trong giọng nói của bạn thân, hỏi: “Làm sao vậy?”
Nghĩ đến gì đó, cô ấy cất cao giọng: “Có phải Lâm Dịch Thâm làm khó cậu không?”
“Không có, ai có thể làm khó tớ chứ?”
“Cũng phải.”
“Đào Tử.”
“Ừ ừ?”
Tử Lộc nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không nói ra miệng được. Cô sợ Đào Tử nghĩ nhiều, nói: “Có lẽ do đến Thất Tịch nên tâm trạng có chút xúc động. Tớ đã học hết những thứ có thể học ở công ty Lâm Dịch Thâm rồi, không còn cần thiết phải ở lại nữa. Tối nay mấy giờ tổ chức tiệc? Hiện trường đã trang trí xong chưa?”
Hạ Đào “À” một tiếng, hỏi Tử Lộc: “Hay là lại tìm em trai 18cm tới đi?”
Hạ Đào ấp úng.
Tử Lộc bỗng nghe thấy bên phía Hạ Đào có tiếng đập cửa rất nhỏ, cô hỏi: “Cậu đang ở công ty à?”
Hạ Đào hạ thấp giọng nói: “Chú nhỏ là đối thủ một mất một còn kia của tớ hôm nay lại tới chỉnh tớ nữa. Tớ biết chú ấy nhìn tớ không vừa mắt đã lâu, từ nhỏ đã hay đối nghịch với tớ. Hôm nay Thất Tịch, không biết là ai nói cho chú ấy biết tớ muốn mở party với mấy em trai nhỏ, mới sáng sớm chú ấy đã giao cho tớ một đống nhiệm vụ. Không hoàn thành thì đừng hòng rời khỏi công ty. Trước kia tớ không rõ tâm lý của chó độc thân trả thù xã hội là như thế này, hiện giờ đã biết.”
Hạ Đào nghiến răng nghiến lợi nói: “Chú nhỏ đáng ghét! Chính mình độc thân còn không cho phép người khác vui vẻ! Xứng đáng làm tên đàn ông già solo từ trong bụng mẹ.”
Tử Lộc nghe thấy từ đầu bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh quen thuộc, đúng là giọng của chú nhỏ Hạ Đào: “Cháu gái, chú đưa cháu tới bệnh viện khám xem. Ngồi lâu trong WC là bệnh, phải chữa. Không chữa khỏi thì tới bảy tám mươi tuổi làm sao có thể chơi đùa với đám em trai nhỏ? Muốn để bọn họ giúp cháu cắm ống dẫn nước tiểu sao?”
Đào Tử tức đến ngứa răng: “Cháu không có bệnh! Không cần chú quản.”
“À, là táo bón sao? Dùng thuốc trị bệnh trĩ có được không?”
“Cháu không có!”
Hạ Đào nói với Tử Lộc: “Lộc Lộc, tối nay có lẽ không mở party được. Tớ đi làm việc trước, muộn chút lại nói với cậu sau.”
Sau khi Tử Lộc cúp máy, mím môi.
Tài xế trong nhà hỏi Tử Lộc muốn đi đâu.
Tử Lộc vốn định về nhà chơi game, sau đó buổi tối đến nhà Đào Tử tham gia party. Nhưng hiện giờ lại đột nhiên đổi ý, cô nói: “Đưa tôi tới Thanh Sắc.”
Tử Lộc đã lâu rồi không tới Thanh Sắc.
Lần trước tới đã là chuyện của mấy tháng trước rồi. Lúc ấy cô mới vừa tham dự tiệc sinh nhật của Cao Viện, tát cô ta hai cái bạt tai để xả giận. Khi tới đây uống rượu còn gọi điện cho Tần Lễ Sơ, bảo anh tới đón cô.
Anh nói được nhưng cuối cùng lại ưu tiên công việc trước, để Vương Lam tới đón cô.
Thật ra cô từng có rất nhiều lần suy nghĩ muốn ly hôn. Chuyện anh lại thất hứa chỉ là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. Cộng thêm chuyện xấu kia của Cao Viện, cô bỗng nhiên cảm thấy đoạn hôn nhân đau khổ này không cần thiết phải tiếp tục nữa.
Tử Lộc muốn hút thuốc.
Cô sờ túi, phát hiện bên trong có một bao thuốc lá bạc hà Nữ Sĩ không biết đã để bên trong bao lâu.
Thời điểm cô lấy ra đốt một điếu, phát hiện thuốc lá đã bị ẩm, không thể hút được.
Cô cẩn thận tính toán, kỳ thật cách thời gian quyết định ly hôn cũng chưa lâu, có lẽ do đã xảy ra quá nhiều chuyện nên mới khiến cô có ảo giác đã qua mấy đời.
Cô vẫn luôn cho rằng tình yêu của cô và Tần Lễ Sơ bắt đầu là cô nhiệt tình như lửa cảm hóa anh. Anh bị cô hấp dẫn nên dần nảy sinh tình cảm. Cho dù kết hôn có chút vội vàng nhưng đó cũng là kết quả mà anh đã suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra.
Dù sao tính cách của anh như vậy, có thể làm ra chuyện không hẹn hò đã kết hôn là bình thường. Nhưng sau này cô mới biết là không phải, anh cầu hôn cô không phải vì đã suy nghĩ kỹ càng, cũng không phải là kết quả của mối quan hệ tình cảm tự nhiên giữa hai người.
Năm cuối khi sắp tốt nghiệp đại học, cô đi tìm Tần Lễ Sơ thông báo với anh lần cuối. Tần Lễ Sơ nói cần suy xét một chút. Cô nghe xong cũng không lập tức về nước.
Cô có bạn bè ở Mỹ, đi ăn cơm với bạn một bữa.
Ăn xong thì vừa hay có người bạn cũng quen biết Tần Lễ Sơ, nói Tần Lễ Sơ nhận lời mời tham gia một bữa tiệc của giới thượng lưu, còn có người gửi video cho Tử Lộc. Trong video, Tần Lễ Sơ mặc tây trang đi giày da, anh tuấn bức người, khiến Tử Lộc rung động.
Nhưng trong video, hình như Tần Lễ Sơ hơi say.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tử Lộc lo lắng, lén lút chạy tới, muốn đứng từ xa nhìn anh rồi về nước. Không ngờ khi tới nơi, Tần Lễ Sơ đã không còn ở đó nữa. Bạn bè của Tần Lễ Sơ ở Mỹ đều biết mặt cô, nói cho cô biết Tần Lễ Sơ thấy khó chịu nên đi thuê phòng nghỉ ngơi, còn đưa thẻ phòng cho cô.
Lúc cô đi vào, Tần Lễ Sơ đang nằm trên giường, nhắm mắt, trên người có hương rượu nhàn nhạt. Sắc mặt anh có chút khó coi.
Cô lo lắng sờ trán anh, lại bị anh giơ tay ôm vào trong ngực.
Hình như anh đã say tới hồ đồ, bắt đầu hôn cô.
Một đường đi xuống.
Nhưng càng không may chính là, lúc này cô cảm nhận được dì cả đến thăm.
Cô giãy giụa một hồi mới thành công rời khỏi vòng tay của Tần Lễ Sơ, cuối cùng xác nhận anh không có việc gì rồi mới rời đi.
Nhưng sau đó cô lại biết được từ chỗ khác.
Ngày đó không phải là Tần Lễ Sơ say rượu khó chịu mà Cao Viện có mưu đồ gây rối, hạ thuốc cho Tần Lễ Sơ, chỉ vì muốn cùng anh vui vẻ một đêm. Không ngờ tới sau khi hạ thuốc thì lại không có cách nào vào được phòng của anh, cuối cùng để cô được hưởng lợi.
Từ đầu tới cuối, Tử Lộc đều không biết chuyện này.
Xong việc nhớ tới, lần đầu tiên vào đêm tân hôn của cô và Tần Lễ Sơ, cô không chảy máu, mà thấy được Tần Lễ Sơ cũng không phản ứng chút nào. Cô khẩn trương giải thích: “Có vài người sẽ không bị chảy máu, chắc là do không biết đã bị rách từ khi nào.”
Phản ứng của anh cũng hơi lạnh nhạt, chỉ “Ừ” một tiếng.
Lúc ấy chỉ nghĩ rằng tính tình anh vốn vậy, sau này mới biết thì ra anh sớm đã cho rằng cô và anh đã lên giường. Kết hôn chẳng qua chỉ là chịu trách nhiệm với cô.
Cũng khó trách anh vội vội vàng vàng đưa ra đề nghị muốn kết hôn.