Tử Lộc nhớ tới biểu cảm muốn nói lại thôi của Đào Tử lúc ban đầu, lại nghĩ tới bộ dáng chột dạ và ánh mắt trốn tránh của cô bạn.
Cùng với biểu hiện của Tần Lễ Sơ chắc chắn rằng cô yêu anh.
Tử Lộc đang trên bờ vực sụp đổ dần ghép lại được sự thật.
Người cô theo đuổi là Tần Lễ Sơ, không phải Lâm Dịch Thâm, nói vậy cô đã biết từ năm nhất đại học. Cô và Đào Tử không có gì giấu nhau, Đào Tử không thể nào không biết ba năm cấp 3 cô nhận nhầm người.
Kế tiếp, có thể suy ra từ lời nói của Lâm Dịch Thâm rằng cô đã theo đuổi Tần Lễ Sơ được 4 năm. Giấy chứng nhận ly hôn không thể nói dối chứng minh cô thật sự đã kết hôn với Tần Lễ Sơ ngay sau khi tốt nghiệp.
Đó chắc chắn không phải là một cuộc hôn nhân thương mại, cũng không phải vì thất vọng không theo đuổi được Lâm Dịch Thâm nên mới kết hôn với Tần Lễ Sơ, cô thực sự yêu Tần Lễ Sơ và gả cho tình yêu mà mình luôn khao khát.
Sau khi kết hôn, Tần Lễ Sơ mải mê với công việc nên xem nhẹ cô, cô càng ngày càng thất vọng, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, lựa chọn kết thúc đoạn hôn nhân này.
Kết hôn ba năm, ấm lạnh tự biết, nhưng Đào Tử có lẽ cũng rõ như ban ngày. Thấy cô khổ sở và tủi thân tới cực điểm, Đào Tử mới có thể không màng nói dối để lừa cô, sợ cô lại nhảy vào hố lửa một lần nữa.
Tâm lý của Đào Tử rất dễ phỏng đoán.
Mà tình trạng hôn nhân của cô cũng rất dễ suy đoán.
Cô lựa chọn ly hôn, cùng với biểu hiện và thái độ của Tần Lễ Sơ sau khi ly hôn có thể thấy, chính là hiện trạng như vậy.
Tử Lộc nhẹ giọng nói: “Em muốn trở về nghỉ ngơi.”
Lâm Dịch Thâm đương nhiên là cầu mà không được, liên tục gật đầu.
“Về đi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chờ Tử Lộc rời khỏi công ty, Lâm Dịch Thâm vừa đứng bên cửa sổ sát đất quan sát vừa mật báo với Tần Lễ Sơ: “Anh Sơ, đàn em hôm nay không tới đi làm, ở nhà nghỉ ngơi, anh có thể tùy thời hành động.”
Hạ Đào nghe xong những lời kia của Tần Lễ Sơ một lần, trong lòng vẫn luôn cảm thấy không dễ chịu. Cô ấy thất thần đi tới công ty.
Giám độc bộ phận thị trường báo cáo với Hạ Đào các chủ đề phim điện ảnh và truyền hình mới được thu thập gần đây.
“Phim tiên hiệp, IP nhỏ, nữ ma đầu và nam ma đầu cứu rỗi lần nhau cùng thăng cấp đánh quái, đối phương đưa ra mức giá 80 vạn trước thuế.”
Trong phòng họp, giám đốc bộ phận thị trường nhấn vào PPT, nhanh chóng tóm tắt lại kịch bản và hình tượng nhân vật trong phim, đồng thời điểm qua một lượt các số liệu.
Giám đốc thị trường hỏi: “Cô thấy thế nào? Tuy số liệu của IP nhỏ này không bằng IP lớn nhưng nội dung chắc chắn, mời diễn viên mới đóng chính có thể giảm thiểu rủi ro nhất định. Cốt truyện cũng đầy đủ. Chuyển thể thành kịch bản cũng không khó, giá cả này hẳn là còn có thể thương lượng. Nếu tổng giám đốc Hạ cảm thấy được, chúng tôi sẽ bàn bạc xuống 60 vạn.”
“Ừm, được…”
Giám đốc bộ phận thị trường đang định chuyển sang PPT tiếp theo và tiếp tục báo cáo thì một giọng nói mát lạnh, trầm thấp vang lên: “Ngày mai lại báo cáo tiếp. Hôm nay tổng giám đốc Hạ không khỏe, không nên ra quyết sách.”
Giám đốc thị trường thấy người tới, vội vàng gật đầu nói theo: “Chào buổi sáng, ngài Hạ”, sau đó nhanh nhẹn đóng PPT, máy chiếu lại, thu dọn văn kiện trên bàn, rời khỏi phòng họp.
Lúc này Hạ Đào mới phản ứng lại, nói: “Sao chú nhỏ lại tới đây? Cháu rất khỏe! Chú nói bừa.”
“Ồ…Vậy cháu lặp lại một lần nội dung Mẫn Huy vừa báo cáo đi.”
Hạ Đào: “60 vạn.”
“Còn gì nữa không?”
“Phim tiên hiệp.”
“Nội dung là gì?”
“Chuyện tình giữa hai đại ma đầu thương nhau lắm cắn nhau đau vui buồn lẫn lộn…”
Nói xong Hạ Đào cảm thấy chột dạ: “Vừa rồi cháu hơi phân tâm, nhưng bản quyền phim tiên hiệp hơn 60 vạn cũng khá rẻ. Tiết kiệm một chút cũng có thể.”
“IP nhỏ, không có số liệu, tác giả gốc một mình làm hết, không có bất kỳ nền tảng nào chống lưng, cho dù giảm giá một nửa, giảm thêm 10 vạn nữa cháu cũng có thể lấy được.”
“Tác giả gốc cũng không dễ dàng, phải tôn trọng giá trị tài sản tri thức và quyền sở hữu trí tuệ, chú là nhà tư bản! Bóc lột tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân.” Hạ Đào lẩm bẩm, sau đó nói thêm: “Tư bản hút máu.”
“Chú nghe thấy rồi”
Hạ Đào cười hì hì nói: “ Ngài Hạ đại giá quang lâm, không biết có gì dạy bảo?”
“Chú nghe nói hôm nay tổng giám đốc Hạ vừa bước chân tới công ty đã hết đụng bình hoa lại đâm thang máy, giống như du hồn bay tới văn phòng. Nếu chú không qua đây, tổng giám đốc Hạ phổ độ chúng sinh phát ra hào quang nhân ái có thể sẽ đào rỗng công ty.”
Vẻ mặt người đàn ông mang theo chút dịu dàng khó phát hiện, lại nói: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Đào chắp hai tay trước ngực: “Chú nhỏ Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn, tín nữ có một nỗi sầu.”
Hạ Đào không đổi sắc mặt, vận dụng câu thần chú quen thuộc “ Tôi có một người bạn” kể cho chú nhỏ nghe về chuyện đã lừa gạt Lộc Lộc. Nói xong còn thành kính vái lạy.
“Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ. Buông xuống đồ đao lập địa thành phật.”
Hạ Đào nói: “Nói tiếng người.”
“Không việc thiện nào hơn việc biết sai mà sửa, nói sớm siêu sinh sớm. Bạn của thí chủ không giấu được tâm sự, bạn của bạn thí chủ có lẽ đã biết rồi.”
“Bạn của thí chủ không giấu được tâm sự! Cháu không nói là cháu! Ai da, ngài Hạ đừng nói xen vào nữa, mau đi đi!”
Hạ Đào nói chuyện với chú nhỏ nhà mình xong, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn chút, thật sự là không giấu được, nói với thư ký của mình một tiếng, lập tức lái xe tới trước công ty của Lâm Dịch Thâm.
Không ngờ khi tới nơi, lại nhận được tin buổi sáng Tử Lộc đã rời đi rồi. Hạ Đào gửi tin nhắn cho Lộc Lộc, không thấy trả lời.
Hạ Đào lại gọi điện thoại cho Lộc Lộc.
Màn hình hiển thị cuộc gọi đang diễn ra.
Hạ Đào lái xe một mạch tới biệt thự của Tử Lộc, phát hiện không có ai ở trong, vừa hay gặp được dì quản gia, Hạ Đào hỏi mới biết được Tử Lộc căn bản chưa về.
Cô ấy lại gọi điện cho Lộc Lộc.
Lúc này thông báo điện thoại đã tắt nguồn.
Hạ Đào bắt đầu hoảng sợ, lại đi tìm Lâm Dịch Thâm, hỏi anh ta: “Anh có biết Lộc Lộc đi đâu không?”
Lâm Dịch Thâm: “Không phải đã về nhà rồi sao?”
“ Không có, điện thoại cũng tắt máy.” Hạ Đào hỏi: “Sao Lộc Lộc lại đột nhiên về nhà?”
Lâm Dịch Thâm nói: “Thấy mệt thì về nghỉ thôi. Dáng vẻ này của em cứ như là trời sắp sập xuống vậy? Sáng nay, tinh thần của Tử Lộc nhìn qua không tệ, còn nói chuyện với anh về thời đại học.”
“Chuyện thời đại học?”
“Đúng vậy. Anh nói với cô ấy về khoảng thời gian cô ấy theo đuổi anh Sơ. Năm đó cô ấy nhiệt tình theo đuổi anh Sơ, anh bội phục sát đất. Sau đó lại trò chuyện về khi còn học cấp 3, sự tích huy hoàng anh Sơ ra đề giúp.”
Hạ Đào kinh hoàng: “Anh nói với cậu ấy chuyện của anh trai số 14?”
Lâm Dịch Thâm kinh ngạc: “Em cũng biết?”
Còn chưa nói xong, sắc mặt Hạ Đào thay đổi, không kịp chào hỏi, vội vàng rời khỏi văn phòng của Lâm Dịch Thâm.
Hạ Đào tìm kiếm cả buổi chiều, thậm chí còn hỏi vệ sĩ cũ của Lộc Lộc xem Lộc Lộc có thể đi đâu.
Nhưng vệ sĩ cũ của Lộc Lộc đã bị Lộc Lộc sa thải sau khi mất trí nhớ, Lộc Lộc không thích có người đi theo mình.
Trời nắng dần bị mây đen che phủ, mưa to trút xuống, Hạ Đào thậm chí còn ghé qua trường cấp 3 để tìm nhưng vẫn không thấy Tử Lộc. Cô ấy bất đắc dĩ phải gọi cho Tần Lễ Sơ.
Trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
“Anh đi tìm Lộc Lộc đi. Không thấy Lộc Lộc đâu nữa.”
“Tôi đã tìm qua tất cả những nơi Lộc Lộc có thể đến, nhưng đều không có.”
“Điện thoại của cậu ấy tắt nguồn rồi.”
“Có lẽ cậu ấy đã phát hiện ra tôi lừa cậu ấy. Người cậu ấy thích vẫn luôn là anh. Trong ba năm cấp 3, cậu ấy vẫn luôn cho rằng anh trai số 14 là Lâm Dịch Thâm. Mãi cho đến khi lên đại học, cậu ấy mới biết được, đó không phải Lâm Dịch Thâm mà là anh. Tôi đã nói dối Lộc Lộc rằng cậu ấy không thích anh. Người đó là Lâm Dịch Thâm…Anh nghĩ kỹ lại xem, nghĩ kỹ lại, Lộc Lộc có thể đi đâu?”
Ở đầu dây bên kia, rất nhanh đã vang lên giọng nói của Tần Lễ Sơ: “Tôi sẽ tìm được cô ấy.”
Tần Lễ Sơ đang trong phòng hội nghị.
Anh tạm dừng cuộc họp, để thành viên chủ chốt trong nhóm của mình tiếp tục chủ trì.
Anh sải bước rời khỏi phòng họp.
Tử Lộc đứng trên sân thượng cầm một chiếc ô trong suốt.
Mưa to như trút.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nước như từ trên trời trút xuống hết chậu này đến chậu khác, đập mạnh vào tán ô.
Cô đã mua chiếc ô này từ cửa hàng tiện lợi nhỏ bên cạnh trường cách đây nửa tiếng, hết 10 tệ.
Điện thoại hết pin sau hai cuộc gọi dài không hồi kết.
Mẹ của cô, bà Bạch là người đầu tiên gọi tới.
“Bạch Tử Lộc, sao con lại ly hôn với Tần Lễ Sơ? Ly hôn cũng không nói với mẹ một tiếng? Vì sao lại ly hôn? Ba của con có biết không? Ba con chính là một kẻ vô trách nhiệm, mỗi ngày chỉ biết khoe khoang con gái nhỏ của mình trong vòng bạn bè, lại quên mất bản thân vẫn còn một đứa con gái khác. À, ba của con con hiện tại cũng không biết con đã ly hôn, vẫn còn đang đi khắp nơi giới thiệu với đối tác rằng con rể của mình là người cầm quyền của nhà họ Tần. Ba con đúng là không phải đàn ông, chỉ nhớ con rể không nhớ con gái, suốt ngày không làm nên được trò trống gì. Ý tưởng thì nhiều lắm nhưng có cái nào đáng tin?”
Bà Bạch hình như đã quên mất mục đích ban đầu khi gọi điện cho con gái. Nhiều năm trôi qua, mặc dù đã đánh mất ký ức, nhưng phong cách của mẹ cô vẫn không hề thay đổi, bất cứ chuyện gì cũng có thể trút lên người ông chồng cũ không nên thân kia của mình.
Cuối cùng cũng không nhớ tới chuyện hỏi thăm con gái, mạnh mẽ lên ánh chồng cũ một hồi xong liền cúp điện thoại.
Cũng không biết có phải tin tức linh thông hay không, ba Tử Lộc gọi tới ngay khi vợ cũ vừa cúp máy.
“Triệu Tử Lộc, hôn nhân có chuyện gì không thể thương lượng? Nếu Tiểu Tần bắt nạt con, cứ nói với ba, xúc động ly hôn như vậy là không tốt. Hôn nhân cũng cần phải kinh doanh, con đừng giống như mẹ con, kiêu ngạo đanh đá, cho rằng cả thiên hạ đều phải cung phụng bà ta, mỗi ngày chỉ biết quở trách ba, bà ta thì tốt hơn chỗ nào? Ngày nào cũng ở trong vòng bạn bè khoe con gái mình, con gái ly hôn cũng không quan tâm, chỉ biết gọi điện thoại tới mắng ba. Mẹ con lòng dạ hẹp hòi, tư duy cũng nông cạn, may là người chồng hiện tại chịu được tính tình này của bà ta.”
Cũng là phong cách giống nhau.
Có thể làm vợ chồng mười năm đúng là không uổng, gọi điện thoại cho con gái, chủ đề nói chuyện luôn luôn là chỉ trích đối phương không ra gì.
Tử Lộc không ngờ tới, năm ấy khi cô học cao trung, phong cách hành sự của hai vợ chồng này là như vậy, bảy năm trôi qua, hai người đều có gia đình riêng, vẫn là cái dạng này.
Cô cười nhạo một tiếng.
Cũng không biết là cười nhạo ba mẹ hay cười nhạo chính mình.
Lại nói tiếp, chính cô cũng là như thế.
Năm đó cho rằng bản thân đã tìm được ánh sáng thuộc về riêng mình nhưng bảy năm sau, ánh sáng không còn nữa, thế giới vẫn mờ mịt, cha mẹ vẫn vậy.
Thời điểm Tần Lễ Sơ tìm lên sân thượng, một trận gió lớn nổi lên.
Trong mưa bay gió thổi, bóng dáng Tử Lộc đơn độc như một đóa lục bình.
Chỉ cần nhìn bóng lưng ấy.
Tần Lễ Sơ liền có thể cảm nhận được sự đau khổ và cô đơn của cô.
Anh đau lòng tới tột cùng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tần giảm giá 20%: Vợ buồn rồi, tôi nên làm gì?